53.
"Náo nhiệt thấy đấy." Lý Cư Lệ cứ thế buột miệng ca thán, bên kia ánh sáng thật mạnh, ban đêm thế này còn có loại ánh sáng đỏ như vậy sao, nhất định là do lửa rồi, không phải một hai cây đuốc mà tới mấy chục cây đuốc lận.
"Tối không ngủ còn làm cái gì đây." Phác Tố Nghiên cùng Lý Cư Lệ đứng ở trên cây nhìn, theo lý mà nói người trong thành đối với quỷ hút máu rất tôn kính, vì vậy người trong thành thường sẽ đi ngủ rất sớm, dậy cũng rất sớm, đồng hồ sinh lý của họ còn sớm hơn so với người thành khác.
"..." Lý Cư Lệ cau mày, nhìn Phác Tố Nghiên ở bên cạnh, Phác Tố Nghiên cũng nhìn nàng, muốn nói lời gì đó nhưng rồi cũng không nói ra miệng.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Lý Cư Lệ khẽ cười, yêu nhau mấy trăm năm, nàng sao lại không biết Phác Tố Nghiên sẽ làm gì được.
"Dọa bọn chúng một chút." Phác Tố Nghiên nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười.
"Dọa?" Lý Cư Lệ không hiểu, bên kia chẳng phải có rất nhiều lửa sao, sẽ rất khó chịu đấy.
"Rất đơn giản ah, chính là lượn lượn ở trên nóc nhà, bọn chúng sẽ biết đó là chúng ta." Phác Tố Nghiên đề ra kế hoạch, vẻ mặt giống như một thằng bé ma quái trêu chọc một đại tỷ tỷ nhà bên xinh đẹp.
"Như vậy được sao?" Lý Cư Lệ nghe như là có ý muốn cùng Phác Tố Nghiên tham gia kế hoạch dọa lũ người kia, nghiêng đầu nghe kế hoạch của Phác Tố Nghiên.
"Thử một chút đi, Tiểu Cư không chơi sao?" Phác Tố Nghiên gãi gãi đầu, thật ra thì nó cũng không biết như vậy liệu có được hay không.
"Ngươi đâu có mời ta cùng gia nhập." Lý Cư Lệ nói.
"Việc của Phác Tố Nghiên, đương nhiên Lý Cư Lệ cũng có phần." Phác Tố Nghiên chu miệng nói, thiếu Lý Cư Lệ cùng chơi thì thật đáng tiếc, huống chi, là ai nói phải ra ngoài chơi kia chứ.
"Vậy..." Lý Cư Lệ còn cố kéo dài âm thanh, nhìn dáng vẻ mặt mũi cầu khẩn của Phác Tố Nghiên, gật đầu đáp ứng.
Hai người nàng chạy lên một nóc nhà, Phác Tố Nghiên ở bên trái, Lý Cư Lệ ở bên phải. Nóc nhà đó là nóc nhà liên kết với các nóc nhà khác, mà nếu như ngay cả không liên kết, quỷ hút máu cũng có thể dùng lực đạo của mình nhún nhảy qua lại rất dễ dàng.
Phác Tố Nghiên cho Lý Cư Lệ một ánh mắt ám hiệu để chuẩn bị, hai người bắt đầu chạy thẳng trên nóc nhà, tốc độ không sai biệt là mấy, nhìn trong đêm tối giống như có hai bóng đen đang di chuyển, khiến cho người ta thật rợn tóc gáy.
"Đó là cái gì!!?" Quả nhiên thành công gây được sự chú ý với những người ở trên phố chưa về nhà, bọn họ mỗi người cầm một cây đuốc, muốn từ ánh lửa nhìn rõ hình ảnh của người phía trên nóc nhà.
"Chạy ở trên nóc nhà thì chỉ có quỷ hút máu thôi, cái đồ ngu này!" Một người đàn ông vọt ra nói, tốc độ di chuyển này, loài người căn bản không thể đạt được.
"Là quỷ hút máu!!! Mọi người không cần phải sợ, bình tĩnh đối phó!!!" Nhìn giống như là kẻ lãnh đạo Bạch Hồ lão đầu nói, trên tay còn cầm cây trượng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh.
"..." Rất rõ ràng có một số người muốn lùi bước, nhưng mà vẫn có những tiếng la trợ uy của những nam nhân.
"Lấy tỏi ra!!!" Bạch Hồ lão đầu nói với những người bên cạnh, những người bên cạnh lại dùng tốc độ nhanh nhất truyền đạt ra xung quanh.
Lý Cư Lệ nhìn chằm chằm đám lửa, cảm thấy có chút kỳ quái, coi chuyện quỷ hút máu tuần đêm là chuyện đương nhiên sao?
Lý Cư Lệ nhìn đám người kiêu ngạo ở phía dưới trong màn đêm, lại nghe chút động tĩnh, nhưng nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy mấy người mang ra một rương gỗ rồi lại một rương gỗ lớn, mọi người cùng tụ tập về phía rương gỗ, cầm cái gì đó lên tay.
"Chạy đi!!!" Loài người bắt đầu chạy tán loạn trên phố, muốn khiêu chiến với tốc độ của quỷ hút máu.
Lý Cư Lệ thấy tình thế không đúng, vội ngừng lại, quả nhiên bị rất nhiều thứ đụng trúng, những thứ đó dường như sẽ ăn mòn thân thể nàng, rất nhiều rất nhiều tỏi, cứ thể ném lên người Lý Cư Lệ.
Phác Tố Nghiên ở nóc nhà phía bên trái nhìn thấy rồi. Lý Cư Lệ đang co quắp ngồi trên nóc nhà, dừng lại mọi động tác, không ngờ lại bị nhiều củ tỏi ném tới đến vậy. Phác Tố Nghiên tận mắt nhìn thấy thân thể mình như phát khói, so với lửa càng nguy hiểm hơn.
"Tê..." Phác Tố Nghiên cũng thở ra khí lạnh, uy lực của tỏi đúng là không thể xem thường, chẳng trách Phác Trí Nghiên muốn các nàng tránh xa tỏi một chút.
Chân Phác Tố Nghiên không chịu đựng nổi sức nặng của cơ thể nữa, co quắp ngồi ở trên nóc nhà. Những củ tỏi kia ném vào người mình sẽ từ từ biến mất, thế nhưng lại có nhiều tỏi hơn nữa đánh đập vào cơ thể nó, Phác Tố Nghiên cố gắng gượng thân thể mình.
Nhìn về hướng bên kia nóc nhà, Lý Cư Lệ từ trên nóc nhà rơi xuống.
[Nếu như muốn ta mất đi tất thảy chỉ để đổi lấy một người, vậy cũng không hối tiếc.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro