59.

"Cư Lệ!" Phác Hiếu Mẫn ở bên người Lý Cư Lệ gọi năm tiếng, Lý Cư Lệ vẫn chống cằm không có dấu hiệu muốn đáp lại.

"Hả?" Lý Cư Lệ bị dọa đến mức lông mao dựng cả lên, khuôn mặt tươi cười đáp lại Phác Hiếu Mẫn.

"Ta phải đi rồi, muốn cùng ngươi nói lời tạm biệt mà thôi." Phác Hiếu Mẫn cười nói, muốn dùng nụ cười lan truyền sang cho Lý Cư Lệ, để cho màu xanh ưu thương nhanh lên một chút rời xa nàng, nửa chữ cũng không đề cập đến Phác Tố Nghiên.

"Ồ, ngươi muốn đi đâu?" Lý Cư Lệ nói.

"Bằng hữu của Ma Y giúp ta tìm một căn phòng, sau này có thể ta sẽ ở lại thành của Ma Y." Tòa thành trước đó, ngoài ký ức cùng Phác Trí Nghiên ra thì không có gì đáng giá để nàng ghi nhớ nữa, nói không chừng, rời khỏi cái thành đó, nàng có thể tìm kiếm được một đoạn ký ức tốt đẹp hơn cùng người đó.

"Như vậy à, rãnh rỗi ta sẽ tới tìm ngươi nhé." Lý Cư Lệ nặn ra một cười, đó là một nụ cười khiến cho người ta không mấy thoải mái, một nụ cười dối trá.

"Ừm, ta mong đợi ngươi sẽ đến tìm ta." Phác Hiếu Mẫn gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn Phác Trí Nghiên ở bên cạnh mình một chút, lúc này Lý Cư Lệ mới chú ý đến sự tồn tại của Phác Trí Nghiên.

"Đi thôi." Phác Trí Nghiên ôm lấy eo Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn nhướng chân hôn lấy cằm của Phác Trí Nghiên.

Lý Cư Lệ ngồi ở bên trong nhìn thân ảnh của hai người rời đi, có chút chua xót tràn vào trong lòng, là lòng nàng chua xót sao? Phác Tố Nghiên, ngươi đùa giỡn quá lắm rồi đấy, nếu như ngươi có thể trở lại, ta sẽ không để ngươi đi nữa, nhưng, ngươi không thể trở lại nữa.

Lý Cư Lệ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ở chỗ này, bất kể là thời điểm nào cũng thích hợp cho quỷ hút máu, Lý Cư Lệ ngồi lên bên cửa sổ, đem hai chân thả ở bên ngoài, từ từ nhớ lại hết thảy tất cả những gì các nàng đã trải qua cùng nhau.

"Tiểu Cư, trà la đâu?"

"Làm gì có thứ gọi là trà la."

"Rõ ràng ngươi nói thứ đó là trà la."

"Là trà lá."

"Phát âm gần giống nhau mà, ta gọi như vậy cũng đâu có sao, dù sao Tiểu Cư cũng sẽ biết thôi."

"Đúng vậy, ta sẽ biết ngươi muốn cái gì."

"Tiểu Cư mãi mãi là người con gái hiểu rõ ta nhất."

"Chậc chậc, vậy ngươi hiểu ta được bao nhiêu ah."

"Không thể nói là hiểu, bất quá ta hiểu ngươi yêu ta là được rồi."

Gió đêm lạnh đến thấu xương, đâm sâu vào da thịt Lý Cư Lệ, giống như tiếng nói của nàng chỉ có mình nàng đáp lại vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro