Chương 110 : Thế Giới Thiên Võng 10

Khi Tiêu Mộ Vũ bưng mì vào phòng cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đang cười híp mắt ngồi trên giường nhìn cô. Vừa nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, trong đôi mắt kia dường như phát ra ánh sáng, nghiêng đầu ra nhìn chiếc bát trong tay Tiêu Mộ Vũ, hít sâu một hơi, nói: “Thơm quá.”

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, đặt mì lên chiếc bàn nhỏ ở một bên, nhìn cốc nước đã rỗng, mới lên tiếng: “Ngồi dậy ăn mì đã, sau đó uống thuốc.”

“Thuốc?” Thẩm Thanh Thu có chút ngẩn người, “Trong nhà lấy đâu ra thuốc?”

“Nhà bọn họ có, ban nãy tôi nhắn tin cho Trần Khải Kiệt, bảo anh ta mang tới.” Vốn dĩ chuẩn bị ra ngoài thêm chuyến nữa, nhưng xung quanh rất ít tiệm thuốc, vừa hay Trần Khải Kiệt đã chuẩn bị, nên nhờ anh ta mang tới.

Vừa nói xong, tiếng gõ cửa truyền tới, Tiêu Mộ Vũ đưa đũa cho Thẩm Thanh Thu, đứng dậy đi mở cửa.

Thẩm Thanh Thu có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, cuối cùng Trần Khải Kiệt cất cao giọng nói: “Cô Thẩm, cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng tôi sẽ tới thăm cô.”

Thẩm Thanh Thu có chút buồn cười, không trả lời Trần Khải Kiệt. Thật ra phần lớn lực chú ý của của cô ấy bị bát mì Tiêu Mộ Vũ nấu thu hút. Đại khái là suy nghĩ tới việc Thẩm Thanh Thu đang là bệnh nhân, Tiêu Mộ Vũ nấu mì rất nhạt, nhưng không hề qua loa.

Trên bát mì có vài sợi thịt cùng mấy lát rau xanh, còn có một quả trứng ốp trắng mềm, lúc ngửi vào mũi xác thực rất thơm. Thẩm Thanh Thu uống nước mì, nhìn nước có vẻ như nước canh suông nhưng lại ngon tới bất ngờ, trong vị nhạt thích hợp lại kèm theo vị tươi ngon, nhưng không phải là vị ngấy từ các loại gia vị kết hợp cùng nhau. Tuy cơ thể không thoải mái, nhưng bát mì này vẫn khơi gợi chút cảm giác thèm ăn của Thẩm Thanh Thu.

Khi Tiêu Mộ Vũ vào phòng, Thẩm Thanh Thu đang gắp một miếng mì bỏ vào trong miệng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy cô ấy khom lưng, tay trái vén tóc qua tai ngăn nó rơi xuống, có chút bất tiện. Nghĩ ngợi giây lát, Tiêu Mộ Vũ giơ tay cởi dây buộc tóc của mình xuống, đi tới vô cùng nghiêm túc buộc mái tóc đang xõa của Thẩm Thanh Thu lên.

Động tác của Tiêu Mộ Vũ quá tự nhiên, tới nỗi Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu ngẩn ra nhìn cô. Tóc mai của cô ấy được ngón tay thon dài kia linh hoạt vén lên, móc ra sau tai, buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản.

Vì mất đi sự trói buộc của dây buộc tóc, mái tóc dài đen óng của Tiêu Mộ Vũ chảy xuống như thác nước theo động tác cúi đầu của cô, mày thanh mắt sâu, đẹp như tranh vẽ. Thẩm Thanh Thu không chỉ một lần ý họa tình thơ để hình dung Tiêu Mộ Vũ trong lòng, nhưng trên thực tế, khi phong thái ý vị bị che giấu trên người Tiêu Mộ Vũ lộ ra, thật sự hệt như một bức họa.

Trước khi Tiêu Mộ Vũ đứng thẳng người, còn liếc Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó mới yên lặng ngồi sang một bên. Thẩm Thanh Thu giơ tay sờ tóc mình, trái tim bỗng bị thứ gì đó khẽ nhấc lên.

Nếu là trước kia, chắc chắn Thẩm Thanh Thu sẽ không từ bỏ cơ hội này, mồm miệng phải tận dụng, nhưng lần này, cô ấy lại yên lặng tới bất ngờ, cúi đầu ăn thêm miếng mì nữa.

Mì tươi được nhào nặn rất vừa vặn, nước mì tươi ngon tới từ mì lại hòa tan trong mì, căn lửa thích hợp, sớm quá sợ không chín, lâu quá sợ trương mì. Trứng ốp lòng đào, rất mềm, nhưng lại không tanh, rất ngon miệng.

“Thế nào, hợp khẩu vị không?” Cuối cùng là Tiêu Mộ Vũ chủ động phá vỡ im lặng.

Thẩm Thanh Thu dùng sức gật đầu, nhìn mì trong bát khẽ cười nói: “Đây là bát mì ngon nhất tôi từng ăn kể từ ngày tới Thiên Võng.” Nói xong lại cúi đầu ăn thêm một miếng.

Tiêu Mộ Vũ nhìn mãi, trong mắt lộ ra ý cười, “Ăn chậm thôi.”

“Em không cần canh tôi, em cũng chưa ăn mà, để lâu mì sẽ trương đấy.”

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: “Tôi không đói, dạ dày còn đau không? Ăn vào liệu có thấy khó chịu không?”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Không đau nữa, ban nãy đỡ hơn nhiều rồi.”

Tiêu Mộ Vũ cũng không hỏi nhiều, đợi Thẩm Thanh Thu ăn xong rồi hỏi: “Ăn no chưa?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, Tiêu Mộ Vũ rất chu đáo, lượng mì không nhiều, vừa đủ lượng ăn cho Thẩm Thanh Thu.

“Đưa bát cho tôi.”

Thẩm Thanh Thu né người, cười nói: “Em nấu cho tôi ăn rồi, chắc chắn phải để tôi rửa bát, em nghỉ ngơi đi.”

“Người bệnh mới cần nghỉ ngơi nhiều.” Ngữ điệu dịu dàng, nhưng động tác trong tay lại không cho phép từ chối.

Thẩm Thanh Thu không thắng được Tiêu Mộ Vũ, khi Tiêu Mộ Vũ rửa bát, cô ấy đứng ngoài cửa nhà bếp quan sát, trong mắt đều là ý cười. Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn thấy, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Chị cười gì thế?”

Thẩm Thanh Thu khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Mộ Vũ thật sự là vợ hiền dâu đảm.”

Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với Thẩm Thanh Thu: “Bản chất của vợ hiền dâu đảm chính là bà mẹ già chị, tối nay nể tình chị không thoải mái, sau này chuyện nấu nướng chị không thoát được đâu.”

Thẩm Thanh Thu nghe xong cười lên, xua tay, “Nói thật lòng, ngoại trừ việc đun nước tôi là số một, những chuyện khác thì tôi không làm được.”

Tiêu Mộ Vũ nghiêng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, sắp bị cô ấy làm tức cười.

“Uống thuốc đi, tôi đi tắm đã.” Tiêu Mộ Vũ đưa thuốc Trần Khải Kiệt mang tới cho Thẩm Thanh Thu, sau đó đi tắm.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn thuốc trong tay, lấy hai viên nhét vào miệng, mặt không cảm xúc nuốt xuống. Cơn đau kịch liệt kia đã qua đi, cảm giác mệt mỏi sót lại trào lên khắp nơi trong cơ thể. Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút bức bối, trong phòng ngủ không nhìn được phía nhà tắm, Thẩm Thanh Thu nghĩ ngợi giây lát liền mở tủ, tìm lại tấm thẻ đang được cô ấy cất giữ.

Cô ấy nhìn tấm thẻ này, trong đầu hỗn loạn, nhưng lại không tìm ra đầu mối. Chỉ là trong lòng Thẩm Thanh Thu rất rõ, sự xuất hiện của nữ quỷ này tuyệt đối không phải trùng hợp, mà nhất định phải giữ kín bí mật này, tấm thẻ không phù hợp với cài đặt hệ thống chính là lỗi, hoặc có thể nói là Niết bàn miễn cưỡng tồn tại trong thế giới Thiên Võng.

Thẩm Thanh Thu chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không phát hiện Tiêu Mộ Vũ bước vào phòng, mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ ngồi bên cạnh lên tiếng: “Đang nhìn gì thế?”

Thẩm Thanh Thu hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, vừa tắm xong Tiêu Mộ Vũ mặc chiếc áo ngủ lụa màu xanh, tóc chưa sấy vẫn ẩm ướt, cho nên lúc này Tiêu Mộ Vũ đang nghiêng đầu dùng khăn tắm lau tóc.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, mới đưa tấm thẻ cho cô: “Nhìn cái này, tôi cảm thấy tấm thẻ này không hề đơn giản, nhưng có chút không hiểu ai là người đã dẫn nữ quỷ này ra ngoài, mục đích là gì.”

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy, nhưng lại không nhìn nó mà liếc mắt nhìn thuốc trên bàn, hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau, ăn mì xong cũng không khó chịu nữa.”

Nói xong cô ấy nhích tới, đưa tay lấy khăn tắm trong tay Tiêu Mộ Vũ, “Tôi lau cho em nhé.”

Tiêu Mộ Vũ không từ chối, hai người một người ngồi bên giường, một người ngồi trên giường. Thẩm Thanh Thu cúi đầu tỉ mỉ lau tóc cho Tiêu Mộ Vũ, vẻ mặt chăm chú chuyên tâm.

Sau khi trải qua phó bản nguy hiểm khác thường, hai người về tới nhà, đôi bên đều toát ra vẻ dịu dàng yên ả.

Nhưng khi loại thân mật này tiếp tục kéo dài, không khí giữa hai người liền trở nên kì quái, Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được khát vọng trong nội tâm, nhỏ tiếng nói: “Mộ Vũ, tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ liếc lên trên, “Chuyện gì?”

Thẩm Thanh Thu có chút căng thẳng, cô ấy buông mái tóc đã được lau gần khô, Tiêu Mộ Vũ rất tự nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô ấy. Nhìn khuôn mặt của người trước mặt có mấy phần giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, con ngươi màu xám chần chừ không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ, “Lời em nói trong phó bản, có tính không?”

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, con ngươi chuyển động một cái, có chút nghi hoặc hỏi: “Lời nào?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu có chút sốt ruột, “Chính là lời cuối cùng khi em ra ngoài, là…” Cô ấy cũng không biết phải nói sao, bình thường có thể mặt không biến sắc trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, nhưng vào lúc này, làm cách nào cũng không thể cất lên mấy chữ ấy.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt có chút tìm tòi, giống như đang đợi Thẩm Thanh Thu nói tiếp.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nhịn tới đỏ lên, cuối cùng ngồi thẳng người giống như giận dỗi, chỉ là ánh mắt lướt thấy Tiêu Mộ Vũ đang cười, trong lòng nhanh chóng hiểu ra.

Thẩm Thanh Thu rất giỏi thăm dò lòng người, đặc biệt là lòng Tiêu Mộ Vũ, thấy vậy, cô ấy lại nhích tới, đè nhỏ giọng vô cùng ma mị nói: “Trước khi rời đi em đã hôn tôi, nói tôi nợ em, nhưng em nói em lấy nhiều, sau này tôi có thể yêu cầu em trả. Hiện tại tôi ra đã thoát rồi, tôi hỏi em còn tính hay không?”

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ không di chuyển, nhưng ý cười bên trong cũng không tan, cô không trả lời câu hỏi của Thẩm Thanh Thu, chỉ tự nhiên nói: “Tôi từng nói tôi không có hứng thú với phụ nữ, câu nói này không hề giả dối, nhưng sau này tôi nói tôi không hứng thú với chị, lại không phải lời thật lòng.”

Nhịp tim Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đập loạn, ánh mắt không nỡ di chuyển, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Mà lúc này Tiêu Mộ Vũ ngồi thẳng người đối mặt với Thẩm Thanh Thu, âm thanh rất khẽ nhưng cho Thẩm Thanh Thu một đáp án rất khẳng định, “Cho nên, vấn đề ban nãy chị hỏi, em có thể trả lời chị, vẫn tính.”

Đầu óc Thẩm Thanh Thu chỉ còn hai chữ vẫn tính, cô ấy nhìn người gần ngay trong gang tấc, đôi mắt nóng bỏng, lồng ngực cũng như rực lửa.

Rõ ràng chỉ là ngồi đó, lồng ngực lại trập trùng kịch liệt, rất lâu sau Thẩm Thanh Thu nuốt nước bọt, nỉ non: “Vậy chị…” Con chữ vừa muốn nói ra lại bị nuốt lại.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy Tiêu Mộ Vũ lúc này tản ra một loại mê hoặc từ khắp mọi phía, không cần Tiêu Mộ Vũ cố ý giương súng, cô ấy đã giơ tay đầu hàng, đợi tới khi ý thức của bản thân lại lần nữa nhưng trệ, Thẩm Thanh Thu đã nghiêng người hôn lên môi Tiêu Mộ Vũ, khác hẳn với dáng vẻ lỗ mãng tán tỉnh thường ngày, lúc này Thẩm Thanh Thu thật sự vô cùng ngây thơ.

Thẩm Thanh Thu chỉ hôn lên môi dưới của Tiêu Mộ Vũ mang tính thăm dò, Tiêu Mộ Vũ không tránh, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm phản cảm, chỉ rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.

Nhịp tim Thẩm Thanh Thu đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra, sau khi khát vọng nội tâm mở cửa liền không cách nào thu lại, cô ấy muốn khống chế, nhưng không khống chế nổi, thế là nhắm mắt muốn khẽ khàng di chuyển, động tác vô cùng cẩn thận, khác hẳn với dáng vẻ đưa đầu lưỡi liếm môi Tiêu Mộ Vũ khi hô hấp dưới nước cho cô.

Thích là càn rỡ, mà yêu là kiềm chế. Thẩm Thanh Thu đã thấu hiểu câu nói này một cách cặn kẽ.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ tê dại, nhưng khoảnh khắc cuối cùng cô lại lùi ra sau, đưa ngón trỏ đè lên môi Thẩm Thanh Thu, ngăn cản cô ấy tiến sâu thêm một bước.

Thẩm Thanh Thu hoảng hốt mở mắt, có một khoảnh khắc không biết làm sao, nhưng nghe Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: “Em từng hỏi chị, đợi chị đặt em ở trong tim mà không phải trong đầu, em sẽ suy nghĩ. Em thừa nhận bản thân không từ chối được chị, càng không kháng cự được cảm giác vô thức tiến gần chị, nhưng em vẫn muốn biết, Thẩm Thanh Thu, chị muốn gì? Chị muốn làm gì?”

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu nhất thời biến hóa mấy lần, rất lâu sau cô ấy mới kiên định nói: “Cho dù trước đó chị muốn gì, cho dù trước đó chị muốn làm gì, đều không quan trọng nữa. Em chỉ cần biết sau này chị muốn gì, muốn làm gì là được. Thứ chị muốn chính là em, việc chị muốn làm chính là bảo vệ em. Tuy thời gian chúng ta quen biết thực sự không dài, nhưng suy nghĩ ấy mãnh liệt giống như đã tồn tại mấy kiếp, chị từng kháng cự, từng giãy giụa, nhưng nếu không thay đổi được, chị cũng không muốn thay đổi nữa. Chị rất hiểu cảm giác của em, chị tin em cũng hiểu cảm nhận của chị, đúng không?”

Tiêu Mộ Vũ giống như hồ nước sâu thẳm, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lóe lên ánh sáng tản mạn.

“Em hiểu, cho nên em…” Tiêu Mộ Vũ không nói lời dư thừa, nghiêng đầu hôn lên môi Thẩm Thanh Thu. Cánh môi lành lạnh mềm mại của Thẩm Thanh Thu khác hẳn với người như cô, mềm mại không thôi.

Rõ ràng Tiêu Mộ Vũ thăm dò trực tiếp hơn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu căn bản không kịp chuẩn bị, đã bị tiến công. Sau khi ngẩn người, lại là lời hồi đáp vô cùng nhiệt liệt.

Đây là nụ hôn mang ý nghĩa chính thức đầu tiên, nhưng lúc này hai người vô cùng ăn ý, lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, lúc nào nên quấn quýt, lúc nào nên chạy theo, vô cùng hoàn mĩ.

Quen thuộc tới từng mạch máu, lưu luyến tới tận xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro