Chương 124 : Thành Phố Tuyệt Mệnh 9

Tiêu Mộ Vũ cầm đồ hộp vào nhà bếp, lấy hai đôi đũa rồi mới quay về phòng.

Thẩm Thanh Thu đang ngồi bên bàn học, lười nhác như thể đang nghĩ gì đó. Sau khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt tự động tập trung lên người Tiêu Mộ Vũ, đương nhiên liền nhìn thấy đôi đũa và đồ hộp trong tay cô.

Ý cười trong mắt lập tức trào ra, nhưng Thẩm Thanh Thu lại giả vờ làm dáng vẻ không hay biết gì, nghi hoặc nói: “Tối ăn vẫn chưa no à?”

Tiêu Mộ Vũ ngồi bên cạnh, mở đồ hộp ra, tự nhiên gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, đồng thời nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tuy là đồ đóng hộp, nhưng mùi vị cũng không tệ, mặn thơm thích hợp, không phải thịt bò tổng hợp bình thường, hương vị rất vừa vặn, có lẽ vị tổ tông này sẽ ăn được.

Tiêu Mộ Vũ thong thả ăn thịt bò, không hỏi Thẩm Thanh Thu có ăn hay không. Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó rưng rưng nhích tới, “Sao em không hỏi chị có ăn không thế?”

Ngữ điệu dáng vẻ này, vô cùng tủi thân.

Tiêu Mộ Vũ cũng không ngẩng đầu: “Biết chị kén ăn, mùi vị này bình thường lắm, chị không thích ăn đâu.”

“Nhưng chị vẫn chưa no.”

“Đói thì cái gì cũng ngon, còn có thể kén chọn có lẽ cũng không đói.” Mồm miệng Tiêu Mộ Vũ không chút nể nang, đấu miệng thứ hai không ai dám tranh chủ nhật.

Thẩm Thanh Thu cũng không tức giận, cô ấy thực sự quá hiểu bạn gái mình, thế là nhích đầu qua nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Nhưng nhìn em ăn, chị liền cảm thấy rất ngon. Cho dù chị có thích hay không, chỉ cần em đút cho chị ăn, dù có thế nào chị cũng… ưm thích.”

Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong, Tiêu Mộ Vũ đã gắp một miếng thịt bò to đút vào miệng cô ấy, chữ “thích” phía sau cũng trở nên mơ hồ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn má Thẩm Thanh Thu phồng lên, đang ra sức nhai nuốt, không nhịn được cười lên, đợi Thẩm Thanh Thu ăn gần xong, lại lấy giấy ăn lau nước đọng bên miệng cô ấy, vô cùng thảnh thơi nói: “Thế nào, đồ ăn em đút có ngon không?”

Chiếc miệng Thẩm Thanh Thu đóng mở, vốn dĩ là vì nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ mang tới, cho dù có ngon hay không cũng phải thử một chút, nhưng ăn xong mới thấy quả thật cũng không đến nỗi.

“Không đến nỗi, ngon hơn tưởng tượng.” Thẩm Thanh Thu nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại đút cho cô ấy thêm miếng nữa, sau đó đưa đũa cho Thẩm Thanh Thu: “Tự ăn đi.”

Thẩm Thanh Thu cũng không vô lại như thế, ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó đút cho Tiêu Mộ Vũ một miếng.

“Có phải em sợ chị đói, nên đặc biệt lấy cho chị không?” Thẩm Thanh Thu vui vẻ ăn thêm một miếng, híp mắt cười nói.

Tiêu Mộ Vũ không nhìn cô ấy, “Không phải, Trần Khải Kiệt mang tới.” Đây là sự thực.

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ, cô ấy phát hiện, bản thân có tán tỉnh thế nào cũng không thể phá vỡ được sự bí bách trong Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu yên lặng ngoan ngoãn ăn, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại đứng ngồi không yên, lén lút liếc cô ấy một cái.

Rất lâu sau Tiêu Mộ Vũ khẽ nói: “Buổi tối ăn uống phải điều độ, đừng ăn quá nhiều. Hiện tại vẫn chưa biết tình hình thế nào, tạm thời oan ức cho chị, nếu ngày mai ra ngoài có thể tìm được rau củ, em sẽ nấu cơm cho chị.”

Tiêu Mộ Vũ cảm giác bản thân vừa nói xong, đôi tai kia của Thẩm Thanh Thu đã dựng thẳng, đặt đồ hộp xuống, cười híp mắt nhìn cô: “Thật không?”

Lần này Tiêu Mộ Vũ không cứng miệng, gật đầu nói: “Thật.”

Thẩm Thanh Thu đặt đồ hộp xuống, dựa lên người Tiêu Mộ Vũ như người không xương, sau đó lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, nhiều người như thế nấu nướng vất vả ra, ra ngoài em nấu cho chị sau cũng được, không cho bọn họ ăn.”

Tiêu Mộ Vũ giơ tay giữ hờ lấy Thẩm Thanh Thu, cầm lòng chẳng đặng: “Chị là tổ tông à? Chỉ được cung phụng chị thôi à?”

Thẩm Thanh Thu chỉ cười, “Không phải tổ tông, là vợ.”

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, ngay sau đó trên mặt trào ra ý cười, “Vợ cái gì, em thấy em chính là bà mẹ già của chị.”

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, “Bậy nào, chị lấy đâu ra diễm phúc để có một bà mẹ già xinh đẹp thế này.”

Hai người cười đùa, Thẩm Thanh Thu lại nghĩ tới những thông tin có được từ chỗ Lâm Kiến, sau đó đưa tay ra vén quần áo của Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, vội vàng đè xuống: “Làm gì đấy?”

“Cho chị xem vết thương của em, thật sự lành rồi chứ?” Thẩm Thanh Thu rất không yên tâm.

“Thật sự không sao.” Tiêu Mộ Vũ không thắng nổi Thẩm Thanh Thu, chỉ đành cho cô ấy nhìn.

Trên bụng có hai vết sẹo, vết thương vẫn là màu hồng, giống như vừa mới khép miệng. Thẩm Thanh Thu nhíu mày, “Nhìn xem, mới khép miệng, thực sự không đau chứ?”

“Thật sự không đau, theo lời bác sĩ Lý nói, thể chất của em vốn dĩ rất đặc biệt, dập gan còn có thể lành, huống hồ là vết thương.” Tiêu Mộ Vũ không muốn Thẩm Thanh Thu lo lắng, người này bị gãy tay, bị người ta rạch bụng thành một lỗ cũng không kêu, sao gặp chuyện này lại chuyện bé xé ra to thế?

Chỉ là nghe tới đây, Thẩm Thanh Thu lại nhíu mày, “Căn cứ theo lời Lâm Kiến, quả thật trên người em có rất nhiều điểm hoài nghi. Từ hiện tại có thể thấy, một phó bản trò chơi, người chơi có thẻ, khả năng tồn tại siêu năng lực trong phó bản là cực thấp, nhưng phẫu thuật phát hiện em xuất huyết trong là thật, không nên là không có điểm xuất huyết, có lẽ là lành rồi.” Nếu như thế, chắc chắn khi đó Tiêu Mộ Vũ đã gặp phải chuyện gì đó.

“Ừm, em là người chơi, hệ thống cũng không đến mức tặng em một thể chất có thể chữ lành thần tốc, đây há chẳng phải là tạo điều kiện sao.” Nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ ngợi giây lát, ánh mắt khẽ trầm lại.

Chỉ là vừa động đậy, Thẩm Thanh Thu lập tức nhíu mày: “Em đừng làm bậy.”

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, “Chỉ là rạch một lỗ nhỏ thôi, có lẽ không sao, những chuyện không xác định nguyên nhân này, tốt nhất là nên gạt bỏ.”

“Đúng thế, chẳng giải quyết được vấn đề, cũng không thể chứng minh bất kì vấn đề nào, chỉ có thể chứng minh thể chất của em thực sự đặc biệt. Hơn nữa đây là tận thế, em sẽ phải đối mặt với xác sống. Nhưng nếu vô dụng, có vết thương chắc chắn là sẽ tăng thêm nguy hiểm nhiễm trùng.” Thẩm Thanh Thu chắc chắn không muốn Tiêu Mộ Vũ làm tổn thương chính mình, mà mấy câu nói của Thẩm Thanh Thu xác thực cũng gạt bỏ suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, quả thật không có tác dụng gì.

“Nhưng Lâm Kiến còn nói một chuyện, ca bệnh đầu tiên ở Thủy tạ Nhã Hương được đưa tới bệnh viện Số 2 trong ngày em gặp tai nạn xe, em cảm thấy có lẽ có manh mối.” Tiêu Mộ Vũ nói xong nhưng trong lòng lại thấp thỏm. Bên trong thế giới tận thế, nơi không nên đi nhất chính là bệnh viện, không gian nơi đó khép kín, dòng người chật ních.

Khó nhất chính là giữa các không gian, không cần quẹt thẻ an ninh, cơ bản không cách nào khóa trái phòng bệnh, căn bản không có chỗ ẩn nấp, thực sự quá nguy hiểm.

“Bên phía bệnh viện Số 2 kia, chúng ta tìm cơ hội rồi hỏi Lâm Kiến sau, không rõ tình hình hiện tại, chúng ta đừng tới nơi đó vội, tới những nơi khác thăm dò, có lẽ sẽ có phát hiện mới.” Thẩm Thanh Thu hiểu lo lắng của Tiêu Mộ Vũ, lên tiếng.

Suốt buổi tối, cả nhóm người không ai ngủ yên, buổi tối đầu tiên, tiếng kêu của xác sống bên ngoài không dứt, ở lối đi cầu thang bộ còn có thứ gì đó va vào cửa sắt, vô cùng rõ ràng trong đêm tối tĩnh lặng.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có tâm sự, càng không ngủ được.

Hôm sau thức dậy, Thẩm Thanh Thu là người dậy sớm nhất, đã ra ban công hoạt động xương cốt.

Tiêu Mộ Vũ nhìn người phụ nữ mặc áo bra thể thao màu đen, vô thức nghĩ tới Thẩm Thanh Thu trong phó bản đầu tiên, nhưng trong nhà còn có đàn ông, lập tức ho một tiếng: “Mau đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi, chuẩn bị ăn sáng.”

Thẩm Thanh Thu vừa vận động một tiếng, toàn thân đều đổ mồ hôi, nghe Tiêu Mộ Vũ nói như thế, nhìn mấy người trong nhà đều tránh khu vực này, liền ngoan ngoãn đi thay quần áo.

“Đội trưởng Tiêu, hôm nay chúng ta đi đâu?” Mọi người ăn bánh mì nướng đơn giản, ngồi quây lại thảo luận lịch trình.

Bữa sáng là Tiêu Mộ Vũ làm, tuy là bánh mì bình thường, nhưng thêm trứng ốp thịt lợn xông khói. Thịt lợn xông khói được rán qua một lớp dầu, trứng ốp mềm tươi, lại chín vừa đúng kiểu Thẩm Thanh Thu yêu thích, rất hợp khẩu vị, nên cô ấy ăn nhiều thêm một phần.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang dựa vào mình chậm rãi ăn, ánh mắt mềm mại, cuối cùng vẽ một vòng lên sổ.

“Trước tiên tới công ty Dược phẩm Sinh học Noro, nếu tình hình không ổn, hoặc là không có thu hoạch gì, thì sẽ tới Viện nghiên cứu của Trần Khải Kiệt.” Tối qua Tiêu Mộ Vũ đã nghĩ kĩ, có lẽ địa điểm người chơi xuất hiện sẽ có manh mối, dù sao đó là địa điểm duy nhất mà chúng ta biết khi vào thế giới này.

Tình hình bên ngoài nguy hiểm, trên người năm người đều mang theo thẻ, nói thật lòng, đều dễ ứng phó với xác sống hơn Lâm Kiến quanh năm làm việc trong bệnh viện. Huống hồ, cũng không tiện để Lâm Kiến biết về sự tồn tại của thẻ, cho nên bọn họ quyết định để Lâm Kiến chờ ở nhà.

Lâm Kiến muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận. Anh cũng không ngốc, biết mấy người Tiêu Mộ Vũ không phải người bình thường, dù sao người bình thường không thể bình tĩnh ứng phó với xác sống, mặt không biến sắc mang xác sống mất đầu ném ra ngoài như thế. Mà cách thức giết xác sống của Thẩm Thanh Thu, càng khiến một bác sĩ khoa ngoại như Lâm Kiến cảm thấy nhìn thế là đủ rồi.

“Tôi biết mọi người đều có việc phải làm, tôi cũng không hỏi nhiều. Chỉ là cảm thấy các bạn không phải người xấu, đội trưởng của các bạn cũng đã cứu tôi một mạng, cho nên hi vọng các bạn bình an, tôi ở nhà chờ các bạn.” Thực ra Lâm Kiến rất mù mịt, điện thoại không gọi được, internet tê liệt, tivi cũng không có tín hiệu, tất cả thông tin có được đều trở về thời kì nguyên thủy, Lâm Kiến căn bản không biết bản thân phải làm gì.

“Cảm ơn, chúng tôi có nhiệm vụ trên người, nhưng nhiệm vụ này có lợi với anh, anh không cần lo lắng. Nhưng anh ở nhà nhất định phải nhớ kĩ, đừng mở cửa cho bất kì người nào, đặc biệt là người có lai lịch bất minh. Có lẽ anh cũng đã thấy lòng người hiểm ác nhường nào, nhất định phải cảnh giác, cho dù muốn giúp đỡ người ta, cũng phải đợi chúng tôi quay về, trên đời này cũng có không ít câu chuyện Người nông dân và con rắn.” Tiêu Mộ Vũ không có ác ý với Lâm Kiến, vị bác sĩ này cũng tận tình tận nghĩa với bọn họ, cho nên có thể dặn dò được điều gì thì dặn dò điều ấy.

“Tôi biết.”

Khu nhà của Lâm Kiến không có quá nhiều người, hơn nữa hiện tại giết xác sống có thể giành điểm, cho nên cả nhóm người không nói nhiều, gặp được xác sống lang thang đã triệt để mất đi nhân tính thì đều giải quyết sạch sẽ.

Năm người có thể ngồi chung một xe, để giảm bớt tiếng động, cũng để tiết kiệm xăng dầu, Thẩm Thanh Thu lái một chiếc chở theo bốn người còn lại. Dựa theo bản đồ Lâm Kiến đưa cho, chiếc xe tiến về phía tòa nhà của công ty Dược phẩm Sinh học Noro.

“Kì lạ quá, tại sao các địa điểm lại bùng phát bệnh cùng một thời điểm chứ? Cho dù là khu vực xa xôi hay là trung tâm thành phố cũng đã bị xâm chiếm, lẽ nào từ ngày mùng 3 tới hiện tại, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại có thể đánh phá toàn bộ thành phố G sao? Tôi cứ cảm thấy ở đây có gì đó bất thường.” Trần Khải Kiệt nhìn thành phố tan hoang tiêu điều trước mắt, vô cùng khó hiểu.

“Vậy thì có thể giải thích là, trước đó nơi này đã ủ bệnh, chỉ là không xuất hiện triệu chứng mà thôi.” Tô Cẩn tiếp lời, nhưng lại nghĩ tới suy luận bọn họ có được tối qua.

“Nếu là do con người, người đó làm được bằng cách nào? Tại sao có người phát bệnh, có người lại không sao?” Tả Điềm Điềm nghĩ không thông.

“Hiện tại rối như mớ bòng bong, thông tin chúng ta nắm được quá ít, trước tiên phải điều tra đã sau đó chúng ta sẽ sắp xếp lại.” Tiêu Mộ Vũ sợ bọn họ hỗn loạn, lên tiếng an ủi.

Xác sống trên đường nghe thấy tiếng động cơ xe đều quay lại, tốc độ lái xe của Thẩm Thanh Thu rất nhanh, cho dù gặp xác sống cũng bị cô ấy không chút nể nang đâm bay, năm người trên xe đều nắm chặt lấy tay nắm cửa, trong lòng trực tiếp hét lên Thẩm Thanh Thu hung dữ.

Tiêu Mộ Vũ chỉ đường, Thẩm Thanh Thu lái xe, rất nhanh sau đó cả đội tới được đích mà không gặp nguy hiểm.

Vừa dừng xe, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng mở cửa xe, năm người xuống xe cùng nhau.

Trong năm người, vũ khí của Thẩm Thanh Thu là dao găm, Trần Khải Kiệt có đao Đường, ba người Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Tiêu Mộ Vũ cầm thanh sắt tìm được trong khu nhà.

“Mộ Vũ bám sát tôi, không có vũ khí sắc bén thì lực tấn công sẽ kém đi một chút, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đi theo Trần Khải Kiệt, không cần diệt cùng giết tận, nhưng tuyệt đối đừng để chúng làm mọi người bị thương.”

“Rõ.”

Trước tiên tập hợp đám xác sống xung quanh rồi xử lí sạch sẽ, Tiêu Mộ Vũ mới dẫn bọn họ đi về phía tòa nhà bên kia. Phía trên tòa nhà trước mặt, mấy chữ Dược phẩm Sinh học Noro được treo vô cùng bắt mắt.

Cửa lớn rộng mở, đại sảnh bên trong không một bóng người, mặt đất loang lổ vết máu, vô cùng lộn xộn.

Thẩm Thanh Thu bước vào trong trước, mấy người Tiêu Mộ Vũ theo sát cô ấy, bọn họ cố ý đè nhỏ tiếng, thêm nữa xác sống xung quanh khu vực đã bị xử lí, nhất thời yên lặng tới độ kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

“Đi thang bộ hay thang máy?” Tô Cẩn nhỏ tiếng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ, “Nơi làm việc của các cô ở tầng mấy?”

“Tầng chín, tầng chín có hai phòng, phòng Phát triển và phòng Tài vụ.”

Tô Cẩn nghĩ ngợi giây lát, nhanh chóng nói.

“Vậy thì đi thang máy.” Căn cứ theo tình hình hiện tại, nhất định sẽ có rất nhiều người chạy thoát thân bằng đường thang bộ, có lẽ số lượng xác sống ở đó sẽ nhiều hơn.

Cho dù trong thang máy có xác sống, nhưng trong không gian nhỏ hẹp, chỉ cần canh trước cửa thang máy, rất dễ giải quyết.

Trần Khải Kiệt tiến lên phía trước nghiêng người ấn nút thang máy, cửa ting một tiếng rồi mở ra.

Thang máy mới mở ra một khe, bên trong đã nổ tung giống như giọt nước bắn vào chảo dầu, âm thanh này khiến người ta run rẩy.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, một người đàn ông mặc đồ tây gào thét đụng vào cửa thang máy vẫn chưa triệt để mở ra. Khuôn mặt đã bị cắn xé mục rữa nát vụn lập tức thò ra từ khe cửa thang máy, há miệng trước mặt mọi người, lộ ra hàm răng sắc nhọn, bên trên còn có thịt vụn, không ngừng xông ra ngoài.

Mùi hôi thối phả tới, Thẩm Thanh Thu đưa tay rút đao Đường của Trần Khải Kiệt ra, một tay vung lên, đầu của người đàn ông và cánh tay chen ra vang lên một tiếng rồi rơi xuống đất.

Thẩm Thanh Thu không cho đám xác sống chen chúc bên trong bất kì cơ hội nào, đao Đường được cô ấy vung lên, có hiệu quả hệt như cảnh tàn sát khốc liệt của kiếm khách cổ đại.

Cửa đã mở ra toàn bộ, nhưng bất kì cánh tay nào thò tay, thò đầu ra ngoài, đều bị Thẩm Thanh Thu chuẩn xác chém xuống.

Lại có một xác sống nữ há miệng gào thét, hai tay Thẩm Thanh Thu nắm lấy cán đao, thân đao trực tiếp đâm xuyên miệng nó, phá hủy đại não trung tâm. Rút ra đồng thời lật tay vung lên, đầu xác sống đang xông ra khỏi thang máy nhào về phía Tiêu Mộ Vũ lập tức rơi xuống.

Trước kia bọn họ đều biết Thẩm Thanh Thu lợi hại, nhưng đó là đối mặt với ma quỷ hư vô như có như không có sức mạnh kinh người, lúc này đối diện với xác sống vốn từng là người, bọn họ mới nhận thức rõ được sự đáng sợ của Thẩm Thanh Thu.

Mỗi một đao, mỗi một lần vung tay, mỗi một góc độ, hoàn hảo lại tốc độ, thậm chí Thẩm Thanh Thu không cần quay đầu, dường như đã từng chém giết trong tình cảnh này vô số lần, nhất cử nhất động đều vô cùng lưu loát.

“Người bình thường có thể có tốc độ này à? Đội phó Thẩm thực sự không phải người.”

Thang máy chứa được 18 người, bên trong chen chúc chật ních, cơ bản có mười mấy người, đi chen tới cửa thang máy, bị Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nện cho ba gậy, những con còn lại bị một mình Thẩm Thanh Thu xử lí sạch sẽ.

Thi thể chất như núi, khiến Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn người mất hồn, rất lâu sau cô nhỏ tiếng nói: “Vẫn nên đi thang bộ thì hơn.”

Thẩm Thanh Thu lau đao Đường lên người xác sống, ném cho Trần Khải Kiệt. Bất đắc dĩ chìa tay ra, thả ra cũng quá nguy hiểm.

“Đội phó, cô không cần nữa à?”

“Anh cần hơn.” Một câu nhẹ bẫng, khiến Trần Khải Kiệt câm nín không có lời nào đáp lại.

Chỉ là sau khi toàn bộ bọn họ bước vào thang bộ, ting một tiếng, hệ thống lại cất giọng.

“Chào mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ là tổ đội thứ hai kích hoạt nhiệm vụ phụ của phó bản số 005 – Điều tra Dược phẩm Sinh học Noro, thời gian giới hạn: 1 giờ đồng hồ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro