Chương 150 : Thế Giới Thiên Võng 17

Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, chỉ có thể tạm thời thu lại.

“Nó không có não, chúng ta đi đâu tìm não cho nó?” Thẩm Thanh Thu rất bất lực.

“Mấy thứ rách nát trong tay em đủ nhiều rồi, nhiều thêm một thứ cũng không quan trọng, không chừng sau này sẽ có tác dụng. Không phải cơ thể rắn chắc của nó vẫn có tác dụng sao, lấy nó làm khiên cũng được.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ lại tiến lên rút thêm một lần.

Lần này cô dứt khoát không nhìn, lấy tới đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, đưa cho Thẩm Thanh Thu nhìn.

Thẩm Thanh Thu vốn đang dịu dàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ, mặt mày lập tức tệ đi, xem ra rất không vui.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cạch một cái, nhanh chóng quay lại nhìn, đọc xong không nhịn được cười lên, “Sao lại tức giận vậy chứ?”

“Cái gì mà Người cô độc trong tận thế, sao tên lại không cát lợi thế chứ.” Thẩm Thanh Thu rất khó chịu, sau đó làu bàu: “Cho dù em có thế nào cũng sẽ không trở thành người cô đơn, sợi tơ hồng của chị vẫn buộc trên người em nữa kìa.”

Tiêu Mộ Vũ bật cười, lại đưa tấm thẻ tới, “Chị đọc kĩ đi.”

Thẩm Thanh Thu quan sát thẻ xong.

Người cô đơn trong tận thế:

Độ hiếm: S↓, có xác suất rơi tương đối thấp trong phó bản tận thế.

Mô tả vật phẩm: Người cô đơn trong tận thế, đây là hoàn cảnh tệ hại nhất. Sau khi kích hoạt thẻ, có thể dịch chuyển đối tượng được chỉ định tới không gian phó bản xác sống số 005, cảm nhận mùi vị cô đơn trong tận thế.

Thời gian sử dụng lần lượt là : 3 giây, 10 giây, 30 giây, 1 phút 30 giây.

Thời gian làm mới: 48 giờ đồng hồ. Cô đơn cô đơn, bạn càng cô đơn, uy lực càng mạnh, vui lòng tự cảm nhận sức hấp dẫn của cô đơn.

“Phi, cô đơn có sức hấp dẫn gì, không bằng hai chúng tôi song kiếm hợp bích.” Thực ra Thẩm Thanh Thu hiểu, nhưng là không vui, ở bên cạnh làu bà làu bàu.

“Đội trưởng Tiêu, thẻ của chị sử dụng khi ở một mình mới có thể phát uy lực mạnh nhất sao?” Mấy người Tả Điềm Điềm quay lại nhìn, suy đoán.

“Có lẽ là vậy, ý nó là có lẽ xung quanh càng có đông người, thời gian sử dụng và hiệu quả càng tệ, bốn cấp thời gian có lẽ lần lượt chia thành bốn người, ba người, hai người và một người, cũng có thể nói là dưới bốn người mới có thể sử dụng.”

Tiêu Mộ Vũ cầm thẻ, trong lòng có suy nghĩ, tuy rất ác cảm, nhưng trong thời khắc quan trọng, xác thực là một thủ đoạn tự bảo vệ tương đối ổn.

“Thanh Thu, chị rút đi.” Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, ra hiệu.

Thực ra sau nhiều lượt rút thẻ như thế, tuy thẻ bản thân rút được hiếm thấy cổ quái, nhưng luôn có thể tìm được đường sống trong tuyệt cảnh. Ngược lại là Thẩm Thanh Thu, trong tay cô ấy không có lấy một tấm thẻ quan trọng, những tấm thẻ nhìn có vẻ rất lợi hại kia luôn tồn tại một cảm giác tà ma, Tiêu Mộ Vũ căn bản không dám để Thẩm Thanh Thu tùy tiện sử dụng. Tới hiện tại, ngoại trừ dao găm, Thẩm Thanh Thu cũng không có đạo cụ tiện tay.

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy may mắn nhất chính là ban đầu không quan tâm tới sự phản đối của Thẩm Thanh Thu, đưa Lung trung phùng cho cô ấy, nếu không trong phó bản số 005 này, sợ là Thẩm Thanh Thu đã xảy ra chuyện.

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ, hiểu cô đang nghĩ gì nên cười một cái, thực ra phần lớn thời gian cô ấy không cần quá ỷ lại vào thẻ, có Tiêu Mộ Vũ ở bên, cô ấy luôn rất yên tâm.

Thẩm Thanh Thu nghĩ rất thoáng về chuyện này, lên trước tùy tiện rút một tấm, vừa nhấp vào xem lập tức cười lên, ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ.

“Rút được gì thế?” Tiêu Mộ Vũ có chút hiếu kì, nụ cười này của Thẩm Thanh Thu rõ ràng là dành cho cô, ý cười vừa dịu dàng lại vừa là một loại cảm khái không nói thành lời.

Biểu cảm này của Thẩm Thanh Thu cũng khiến mấy người Trần Khải Kiệt rất hiếu kì, chỉ là sau khi Tiêu Mộ Vũ nhận lấy, cũng cười lên, lắc đầu ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, “Đây có lẽ chính là ý trời.”

Nhóm Trần Khải Kiệt hiếu kì không thôi, “Đội phó, cho chúng tôi xem với.”

Ba người nhận lấy nhìn, Thẩm Thanh Thu rút được một thanh kiếm, độ hiếm cấp C. Lại là cấp C, như thể bị chơi xỏ.

Mấy người Trần Khải Kiệt vừa nhìn xong liền sốt ruột, mặt mày Tô Cẩn khổ sở nói: “Đội trưởng, sao hai người có thể cười được chứ, còn cười tới đong đầy tình cảm như thế, là vì cùng chung hoạn nạn sao?” Tô Cẩn nhỏ tiếng ca thán, nhưng hai người bên kia vẫn tươi cười nhìn đối phương, căn bản không để ý tới bọn họ.

Chỉ là bên trên viết, Kiếm đồng Chiến quốc pha-ke.

Độ hiếm: Cấp C, khi chỉ số vũ lực trong bất kì phó bản nào vượt quá 80%, đồ nhái và đồ thật, hai hợp thành một.

Mô tả vật phẩm: Bản thân là hàng nhái, không có ý nghĩa cổ kính, thiếu đi hàm súc văn hóa, không đáng một xu, vì thế vô cùng yếu ớt. Kể cả khi dùng thái rau, bổ củi cũng vui lòng thận trọng khi sử dụng. Vui lòng không ghét bỏ nó, dù sao bạn có thể rút được vũ khí cấp này, chứng tỏ duyên phận kì diệu không thể nói hết. Huống hồ khoảng cách giữa nó và hàng chính hãng cũng chỉ cách nhau 2000 năm tuổi. Có thể tùy thích đúc rèn thanh kiếm này, càng cổ càng kì diệu, xin hãy nhớ kĩ gừng càng già càng cay.

“Đội trưởng Tiêu, đội phó có thể đúc lại thanh kiếm này, câu nói cuối cùng có nghĩa là có thể tìm chút nguyên liệu để tăng cấp cho nó sao?” Tô Cẩn nhớ ra nụ cười của hai người ban nãy, lại nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Thiếu cổ kính và hàm súc văn hóa, vậy có gì có thể thích hợp hơn thanh kiếm đồng cổ rách tôi rút được trước đó.”

Ba người bừng tỉnh, thanh kiếm đồng cổ Tiêu Mộ Vũ rút được kia, ngoại trừ có hàm súc văn hóa uyên thâm, cũng chỉ là một thanh kiếm rách nát không đáng tiền, lúc đó còn được kiến nghị đưa tới trạm thu gom phế liệu, là anh em cùng cha khác mẹ với thanh kiếm này.

“Có chuyện trùng hợp vậy sao?” Trần Khải Kiệt cũng cảm thấy không thể tin nổi.

“Chuyện đã vậy rồi thì cứ mặc nó, dù sao đều là thẻ cấp C, cho dù có rèn lại cũng không tổn thất gì, sao lại không vui.” Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng đưa ra kết luận, nhưng cho dù không phải, cũng không sao, xem ra thật sự là bản thân bị lây Thẩm Thanh Thu, hai người đều bị hệ thống chơi xỏ.

Nhìn thấy thẻ của bọn họ, trọng tài viên số 005 cũng ngớ ra, “Đánh giá cấp SSS rút được thẻ cấp C, xác xuất này còn thấp hơn hoàn hảo vượt ải.”

Thẩm Thanh Thu nhún vai, “Đại khái là may mắn của tôi đã dùng sạch rồi.” Nói xong cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, ý cười sâu xa.

Tiêu Mộ Vũ ước gì có thể đâm Thẩm Thanh Thu một cái, lúc này rồi vẫn không quên trêu đùa, vừa ra ngoài là không đứng đắn nổi. Nhưng nghĩ kĩ lại, trong lòng không nhịn được mềm đi, tuy mấy lời tán tỉnh có quê mùa, nhưng không cản được người không bị quê, nghĩ tới đây Tiêu Mộ Vũ lại cười lên.

Lần thứ hai Thẩm Thanh Thu cũng không cẩu thả, nhưng thứ rút được lần này lại khiến mắt cô ấy sáng lên.

Chân trái giẫm chân phải:

Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản trò chơi.

Mô tả vật phẩm: Vui lòng tự tìm hiểu tấm thẻ này, hệ thống không tiện nhiều lời, vì tôi không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn.

Thời gian sử dụng: … Tự tìm hiểu.

Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.

Những tấm thẻ này không có tấm nào nói tiếng người, khiến Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn mù mịt.

“Chân trái giẫm chân phải? Nào có thẻ chỉ có tên không có mô tả, không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn, là trái với định luật Vật lý sao?” Hai người trẻ tuổi Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn, theo sự dịch chuyển của thời gian, có một số thứ sẽ mờ đi trong tầm mắt hai người, tới nỗi không thể cảm nhận được đây là ý gì.

Nhưng Trần Khải kiệt từng nghe nói tới, “Ha ha, tôi biết, tôi biết, là một quyển tiểu thuyết võ hiệp rất nổi tiếng của Trung Quốc, trong đó đương nhiên khinh công là kĩ năng tuyệt đối không thể thiếu. Tôi nhớ rất nhiều tác giả miêu tả về khinh công trong tiểu thuyết, còn cả trong phim truyền hình Võ hiệp thời kì đầu, khi những người trong đó sử dụng khinh công sẽ là chân trái giẫm chân phải, chân phải giẫm chân trái, sau đó mượn lực bay lên liền có khinh công. Nhưng sau khi học Vật lý mọi người đều biết, chuyện này không có khả năng xảy ra, chẳng trách nó nói không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn.”

Mặt mày Thẩm Thanh Thu vui vẻ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy vui vẻ sau khi rút thẻ như vậy, “Điều tôi tiếc nuối nhất chính là kĩ năng khinh công kia phản khoa học, hiện tại coi như có thể thỏa nguyện rồi.”

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vui vẻ, cũng trở nên vui vẻ, chỉ là nghĩ tới việc Thẩm Thanh Thu cậy võ nghệ tinh thông, luôn một mình làm bậy, lại nhàn nhạt bổ sung một câu, “Lúc lên cơn nghiện thì nhớ kĩ chị đã cam đoan với em điều gì, đừng phiêu nữa.”

Thẩm Thanh Thu nghe xong, sắc mặt khổ sở, chu môi có chút tủi thân nói: “Chị phiêu lúc nào, còn không cho phép người ta vui một lúc.”

Tiêu Mộ Vũ mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vào Tả Điềm Điềm, “Tiểu Tả, mau rút thẻ đi, kết thúc rồi chúng ta về sớm chút.” Ban nãy có người còn nói đói bụng, kết thúc sớm chút có thể quay về nấu đồ ăn cho người ta.

“Em không cho chị không được vui, em cũng vui cho chị, chỉ là ngoài vui ra, chị cũng nên ghi nhớ lời em trong lòng.” Nguy hiểm trong phó bản, đều là nguy hiểm trí mạng. Tiêu Mộ Vũ chưa từng lo lắng Thẩm Thanh Thu gan to tày trời, vì tuy rằng ngoài miệng luôn nói Thẩm Thanh Thu là không nói lí, nhưng thực ra trong lòng Thẩm Thanh Thu rõ hơn ai hết, cũng sẽ không tùy hứng hành động.

Cũng có thể nói là Thẩm Thanh Thu đã suy nghĩ kĩ mọi hậu quả cho từng chuyện rồi mới làm, nhưng cô ấy suy nghĩ kĩ càng không có nghĩa là sẽ không phải trả giá, mà là biết rõ phải trả cái giá như thế nào vẫn làm như vậy. Mà nguyên nhân cơ bản nhất khiến Thẩm Thanh Thu có thể đưa ra lựa chọn không màng hậu quả này chính là cô.

Tiêu Mộ Vũ rất sợ chuyện này, hai người không ngừng tiến vào phó bản, sau đó cô càng ngày càng để tâm tới Thẩm Thanh Thu, nỗi sợ này cũng tăng lên gấp bội.

Thẩm Thanh Thu vốn chỉ nhân cơ hội làm nũng, và cả sợ Tiêu Mộ Vũ tìm mình tính sổ, không phải thực sự buồn bã. Nghe thấy Tiêu Mộ Vũ thả lỏng giải thích với bản thân, Thẩm Thanh Thu vốn nên vui vẻ, nhưng phát hiện không biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, đôi mắt trống rỗng nhìn về một nơi nào đó, ánh mắt kia có chút buồn bã, lập tức hoảng hốt.

“Mộ Vũ, sao thế?” Thẩm Thanh Thu đưa tay ra nắm lấy tay phải của Tiêu Mộ Vũ, trong con ngươi màu xám có chút căng thẳng.

Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn khỏi cảm giác ngạt thở kia, nhìn người bên cạnh vẫn còn lành lặn, chầm chậm thở ra một hơi.

“Không có gì, chỉ là hơi mệt chút thôi.” Tiêu Mộ Vũ không buông tay Thẩm Thanh Thu, cười cười an ủi cô ấy, nhưng rõ ràng ánh mắt không được ổn.

Thẩm Thanh Thu lập tức không còn tâm trạng ở lại, Tả Điềm Điềm bên kia đã rút lần hai.

Thẻ của Tả Điềm Điềm so với Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, đều rất bình thường, nhưng nhìn có chút khiến người ta lạnh sống lưng.

Tấm thẻ đầu tiên, Chuông gọi hồn.

Độ hiếm: Cấp A, có xác suất rơi tương đối thấp trong các phó bản.

Mô tả vật phẩm: Chuông gọi hồn, lắc chuông kêu, cô hồn dã quỷ xung quanh sẽ nghe lệnh mà tới, người sở hữu thẻ có thể giao tiếp với ma quỷ, khi hỏi linh hồn, chuông vang một tiếng là đúng, chuông vang hai tiếng là sai. Nhưng hai giới âm dương, không nên giao tiếp, cho nên vui lòng thận trọng khi sử dụng.

Tấm thẻ thứ hai: Hương dẫn đường.

Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản kinh dị.

Mô tả vật phẩm: Nhất nhập âm dương giới, tiểu quỷ tiện xương cuồng, tử giả bất tri hà xứ khứ, sinh giả bất tri hà xứ vãng (Một khi bước vào ranh giới âm dương, quỷ nhỏ sẽ cuồng loạn, không biết người chết đi về nơi đâu, không biết người sống hướng về nơi nào), mồ chôn tập thể trong vòng 5 ki-lô-mét, không có đường trở về quê hương. Tặng một nén hương dẫn đường, đường xuống suối vàng rộng mở.

Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.

“Cái này nhìn có vẻ có chút…” Thực ra Tô Cẩn không hiểu tấm thẻ này, nhưng mấy câu thần bí, còn cả chữ bên trên khiến cô nàng có cảm giác khó chịu.

Thậm chí Tả Điềm Điềm có chút khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Mộ Vũ biết tâm trạng của Tả Điềm Điềm, an ủi: “Không sao, chỉ là thẻ đạo cụ thôi, cho dù có tà ma thế nào cô không dùng nó cũng sẽ không dọa cô. Kết thúc phó bản rồi, đừng nghĩ nhiều, về nghỉ ngơi trước đã, sau đó chúng ta sẽ tụ tập thảo luận về những thứ này.

Tả Điềm Điềm cất thẻ đi, gật đầu, đã vượt qua nhiều ải như vậy, nỗi sợ có lớn hơn nữa thì thế nào chứ.

“Chúc mừng các vị vượt ải, phó bản số 006 tiếp theo đây sẽ khởi động sau hai tháng, các bạn có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong số 005 vẫy tay, khi năm người vừa mở mắt đã thấy quay về nhà mình.

Thời gian vượt phó bản lần này không lâu, nhưng 10 ngày, thế giới Thiên Võng và thế giới hiện thực nhìn có vẻ giống hệt nhau, thực chất rất nhiều thứ đã thay đổi.

Rời đi 10 ngày, trong nhà vẫn không một hạt bụi, mở cửa sổ thông gió, chỉ là xuất phát từ phản ứng tâm lí, hai người đều đổi chăn ga mới.

Tiêu Mộ Vũ đang bận rộn trong bếp, vừa quay về cô đã đi siêu thị một chuyến, sau khi bơ tan ra, cho thịt bò vào chảo, tiếng xì xèo vang lên, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra.

Tiêu Mộ Vũ thò đầu nhìn ra ngoài, Thẩm Thanh Thu đang lau sàn, siêng năng một cách hiếm thấy. Cũng không phải bình thường Thẩm Thanh Thu không quét dọn vệ sinh, chỉ là nếu muốn cô ấy tự giác như thế, thực sự là hiếm thấy.

Trong mắt Tiêu Mộ Vũ rộ lên ý cười, quay đầu nhìn thịt bò trong chảo, mì Ý ở bên cạnh cũng đã sắp xong.

Đồ ăn tây làm đơn giản hơn đồ ăn Trung Quốc rất nhiều, nhưng tốn rất nhiều thời gian, đợi tới khi Thẩm Thanh Thu lau nhà xong, lau sạch bàn, Tiêu Mộ Vũ mới bưng bít tết và mì Ý lên. Hình thức đẹp đẽ, bày biện tinh tế, hoàn hảo.

“Rửa tay, ăn cơm.” Bốn chữ đơn giản súc tích, đầu mũi Thẩm Thanh Thu động đậy, ánh mắt phát sáng.

“Tuân mệnh, thơm quá.” Cô ấy híp mắt đi tới, thò đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ rửa sạch dụng cụ nấu ăn, rất tự giác đưa tay ra cởi tạp dề cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu rất tiện cho Thẩm Thanh Thu cởi tạp dề, thúc giục: “Không phải bảo đói à, mau rửa tay đi.”

Thẩm Thanh Thu không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Đợi cô ấy ra ngoài, cũng không biết Tiêu Mộ Vũ lấy đâu ra một chai rượu vang, đang cúi đầu rót rượu.

Thẩm Thanh Thu không biết tại sao đột nhiên nhịp tim lại tăng nhanh.

Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu rót rượu, vì phải nấu nướng nên cô đã buộc tóc lên, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo xinh đẹp, ngón tay sạch sẽ thuôn dài, giữ lấy một phần chân đế ly rượu vang, khẽ lắc rượu đỏ bên trong mấy cái, lúc quay đầu, vẻ lãnh đạm trong con ngươi cũng lui đi theo động tác dừng lại của ánh mắt, đổi thành dịu dàng vô thức.

“Ngây ra đó làm gì, bít tết, mì Ý kết hợp cùng rượu vang của chị, không được càu nhàu nữa.”

Thẩm Thanh Thu ngồi đối diện Tiêu Mộ Vũ, nhìn Tiêu Mộ Vũ cầm dao dĩa cắt miếng bít tết kia, cũng không vội ăn, chỉ chống cằm, con ngươi lấp lánh nhìn Tiêu Mộ Vũ.

“Không đói à?” Tiêu Mộ Vũ cắt bít tết xong không vội đưa lên miệng, mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

“Không phải, chỉ là cảm thấy, hai người chúng ta ăn đồ tây ở nhà, vô cùng lãng mạn, nếu có thêm nến, thì có thể tính là bữa tối trong ánh nến rồi.”

Tiêu Mộ Vũ nhìn mặt trời đang lặn về đằng tây, thực ra mới 4 giờ hơn, chỉ là lo lắng Thẩm Thanh Thu đói quá, nên mới nấu ăn sớm một chút.

“Không có nến.” Tiêu Mộ Vũ có chút không hiểu hoàn cảnh, vô tri vô giác, miếng bít tết đã được cô cắt xong. Cô không lên tiếng, rất thuận tay đưa đĩa bít tết tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, đổi cho cô ấy.

Thẩm Thanh Thu vội cản lại, “Tự chị làm là được.”

“Trước đó còn nói đói cơ mà, mau ăn đi.” Một câu không nhanh không vội, Tiêu Mộ Vũ cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, chầm chậm nhai nuốt.

Thẩm Thanh Thu cười cong mắt, “Sao em lại biết thương người vậy chứ.”

Nhìn Tiêu Mộ Vũ nhã nhặn ăn bít tết, Thẩm Thanh Thu đợi cô ăn xong, cầm ly rượu lên, nghiêng đầu khẽ giơ tay, ra hiệu Tiêu Mộ Vũ nâng cốc.

Vốn dĩ là người khiến hoa nhường nguyệt thẹn, lúc này ý cười xán lạn như ánh mặt trời, giơ ly rượu vang, càng mang theo một vẻ duyên dáng khác biệt, Tiêu Mộ Vũ không thể kháng cự lại mê hoặc, nâng ly lên.

“Chúc mừng chúng ta lại vượt qua một cửa ải nữa.”

Tiêu Mộ Vũ uống một ngụm rượu, không phải là rượu vang thượng hạng, vào cổ họng, vị đầu tiên là chua chua, trong vị cay của rượu còn có vị thơm, dư vị là ngọt, cô thích loại mùi vị phức tạp này.

Tiêu Mộ Vũ lắc lư ly rượu, liền thấy con ngươi Thẩm Thanh Thu long lanh nhìn sang, “Mộ Vũ, em còn nhớ chuyện trước đó không?”

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng ngẩng lên, rất nhanh sau đó liền lặng lẽ khựng lại, khẽ nhích lại gần một chút quan sát con ngươi của Thẩm Thanh Thu, “Chị muốn nói tới chuyện, có người lại không nghe lời, không quan tâm tới an nguy của bản thân, lỗ mãng vứt lại em để đi kiếm điểm à?”

Thẩm Thanh Thu: “… Không phải, không có, em nhớ nhầm rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro