Chương 16 : Sơn Thôn Da Người 15

Khi Tiêu Mộ Vũ mở cửa vào phòng, Thẩm Thanh Thu đã ngồi bên giường nhìn cô.

Tiêu Mộ Vũ cởi cúc cổ tay áo sơ mi, xắn tay áo lên.

Biểu cảm lạnh lẽo ban nãy của Thẩm Thanh Thu đã dịu lại, cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ như thế, sau đó lên tiếng: “Áo khoác của cô hỏng hết rồi à?”

Tiêu Mộ Vũ ngây ra, gật đầu: “Dù sao cũng không quan trọng bằng mạng sống.”

Thẩm Thanh Thu cười lên, Tiêu Mộ Vũ phát hiện Thẩm Thanh Thu giống như người hai mặt, khi hai người ở riêng, Thẩm Thanh Thu luôn có thể biến thành yêu tinh.

“Tại sao khi đó cô lại biết tôi sẽ phối hợp với cô, ngộ nhỡ cô quăng cái áo đó ra, tôi không phản ứng lại, hoặc là tôi không muốn làm như thế, thì cô sẽ làm gì?” Thẩm Thanh Thu nói rất hứng thú, trong ngữ điệu mang theo hiếu kì, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy sự chân thật trong mắt cô ấy.

“Lúc đó tôi không có lựa chọn, hơn nữa khi cô lấy hũ rượu từ tay tôi, không phải cô đang phối hợp với tôi rồi sao? Tôi chỉ phối hợp tiếp với cô mà thôi.” Tiêu Mộ Vũ nói rất thản nhiên, dường như chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Thẩm Thanh Thu lại triệt để thay đổi cái nhìn về Tiêu Mộ Vũ.

Trước đó cảm thấy Tiêu Mộ Vũ rất đặc biệt, rất thú vị, càng tiếp xúc những suy nghĩ này lại càng sâu sắc. Khi nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Mộ Vũ, thay vì nói cô ấy đoán được suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, chẳng thà nói cô ấy đã đưa ra quyết định từ chúng, rõ ràng cách làm của Tiêu Mộ Vũ không hẹn mà gặp với quyết định của bản thân. Đã từ rất lâu rồi Thẩm Thanh Thu không gặp được một người ăn ý như thế, tiếc là… Trong mắt Thẩm Thanh Thu trào ra một tia tiếc nuối, sau đó chỉ còn lại khen ngợi cùng ý cười.

“Tôi rất ít khi khâm phục một ai đó, cô là một trong số ấy.”

Tiêu Mộ Vũ không tỏ ý, không tỏ thái độ với điều này.

“Thời gian đếm ngược còn 20 tiếng nữa, cô đã đạt 50 điểm, có lẽ không cần lo về điểm số nữa, nhưng muốn tìm hiểu quá khứ của bà lão, tìm hiểu hoàn cảnh khó khăn của bà ta, nếu không làm những chuyện khác, sợ là có ở thêm ba ngày nữa cũng không có nghĩa lí gì.” Thẩm Thanh Thu có ý chỉ dẫn, nói.

Hai người đều là người suy nghĩ nhanh nhẹn thông minh, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có chút trống rỗng, không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi đã đạt 50 điểm mà còn sốt ruột, chắc chắn có người còn sốt ruột hơn chúng ta. Không biết tung tích da người, ban ngày ngày mai chắc chắn không có thu hoạch, cho dù có nằm không chờ thắng, cũng không thể thay đổi điểm số, không cách nào đạt tiêu chuẩn một cách chân chính.”

“Cho nên?” Thẩm Thanh Thu nhướng mày phải, mang theo chút giảo hoạt.

“Hà tất phải bắt tôi nói, có lẽ cô còn tính kĩ hơn tôi. Tối nay, lại là một đêm không ngủ. Có một số chuyện, nên giao cho người nên làm, thành toàn cho người đó cũng là thành toàn cho chúng ta.”

Thẩm Thanh Thu thuận đà nằm xuống, thở dài một tiếng nói: “Đã hai ngày rồi, tới chỗ tắm rửa mà nơi quỷ quái này cũng không có, thật sự sắp thối mất rồi.”

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, nghĩ tới một vấn đề: “Trong trò chơi của chúng ta nếu vượt qua cửa ải sẽ trực tiếp gia nhập trò chơi tiếp theo à?”

Khóe môi Thẩm Thanh Thu mang theo ý cười: “Cô đang xin ý kiến vấn đề từ tôi à?”

Mặt Tiêu Mộ Vũ không biểu cảm: “Không, cô muốn nói thì nói, không nói cũng không quan trọng.”

“Xì, đây được gọi là mềm nắn rắn buông à?”

Môi Tiêu Mộ Vũ mím lại, không muốn để ý tới Thẩm Thanh Thu. Đêm đã khuya, cho dù muốn xem kịch cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, chỉ là khi đi tới gần, nhìn thấy mấy vết thương trên người Thẩm Thanh Thu, ánh mắt liền dừng lại. Chẳng trách mùi hương nơi đầu mũi quẩn quanh không tan, quả nhiên Thẩm Thanh Thu sắp thối rồi.

Hành động dừng lại không tới một giây ấy đã bị Thẩm Thanh Thu bắt được, cô ấy cúi đầu nhìn một cái, sau đó xin lỗi bằng một thái độ không chút áy náy: “Thật ngại quá, ra tay quá nhiều, khó tránh lưu lại dấu vết, tôi biết mũi cô thính, nhưng ở đây không có cách nào tắm rửa thay quần áo, cho nên cô chịu đựng chút nhé.”

“Không cách nào thay thì lên giường cũng phải cởi quần áo ngoài ra.” Tiêu Mộ Vũ thích sạch sẽ, trong tình huống đặc thù có thể nhẫn nhịn, nhưng chất nhầy trên tấm da người dính lên người sau đó lại nằm lên giường, thật sự có chút dị ứng.

Thẩm Thanh Thu nghiêng người sang: “Cô chắc chứ? Tôi vào đây rất đường đột, cũng không may mắn nên chỉ có một bộ quần áo này. Trong thời tiết này, cởi áo ra thì vẫn còn áo ba lỗ, nhưng cởi quần ra, có lẽ sẽ thất lễ, tôi thì không sao, chỉ là không biết cô Tiêu đây có để ý hay không thôi.”

Ngón tay Thẩm Thanh Thu liền đặt trên cúc quần, dường như chỉ cần Tiêu Mộ Vũ gật đầu là cô ấy sẽ lập tức cởi quần.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc, nhìn Thẩm Thanh Thu mấy giây, sau đó nghiêng người không để ý tới cô ấy.

Thẩm Thanh Thu phát ra một tiếng cười khẽ qua mũi, đương nhiên không cởi quần, trong tình hình đặc thù, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để ứng phó với tình huống đột biến.

Buổi tối trong ngôi nhà này cực kì yên tĩnh, trong lòng hai người đều có chuyện, chắc chắn không thể đi ngủ sớm như thế, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: “Cô không cảm thấy thật ra nhiệm vụ này có chút kì quái à?”

Tiêu Mộ Vũ không trả lời, Thẩm Thanh Thu tự nói một mình: “Cô rất thông minh, tôi cũng không ngốc, trao đổi chút tin tức với tôi, có lẽ cô cũng sẽ không quá thiệt thòi, cô thấy thế nào?”

Bên phía Tiêu Mộ Vũ lật người, chuyển từ nằm nghiêng sang nằm ngửa: “Kì quái chỗ nào?” Đây là đồng thuận với lời của Thẩm Thanh Thu.

“Giải quyết hoàn cảnh khó khăn của bà lão, đây thật sự là hoàn cảnh khó khăn của bà ta chứ?” Trong đêm tối, đôi mắt Thẩm Thanh Thu vẫn sáng trong, những lời cất lên mang theo vẻ âm u, đôi mắt đang nhắm của Tiêu Mộ Vũ mở ra, rất lâu sau cô mới lên tiếng.

“Hoàn cảnh khó khăn có lẽ là thật, nhưng rốt cuộc là tự làm tự chịu hay là bất đắc dĩ rơi vào cảnh tù đày, thì phải đợi bọn họ có thể tìm ra được thứ gì đó.”

Con người Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo cảm giác lành lạnh, âm thanh nhỏ bé giống như lời nói mơ hồ trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, có chút huyền ảo trong sắc đêm.

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, biểu cảm thư thái nhàn nhã.

Đêm dần sâu, suy nghĩ của những người còn thức mang theo một loại hỗn độn như đang nửa tỉnh nửa mê. Động tĩnh bên ngoài giống như tiếng còi trong sắc đêm, ít nhất vang lên vô cùng rõ ràng bên tai hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.

“Nghe thấy rồi chứ?” Âm thanh nhỏ bé tới nỗi không thể nghe thấy vang lên trong phòng.

“Ừm.” Một câu trả lời đơn giản ngắn gọn.

“Không đi xem thử à?” Chút dí dỏm toát lên trong lười biếng.

Không có câu trả lời, im lặng chính là đáp án tốt nhất.

Tiếng động mở cửa gần như bằng không, sau đó là tiếng hừ gấp gáp căng thẳng, chớp mắt đã biến mất. Hai người đều nằm trên giường, nhưng đôi tai vẫn nắm bắt từng động tĩnh, dường như cùng nhau tiến vào nơi đó.

Động tĩnh rất nhỏ, người đang hành động rất cẩn thận, yên tĩnh tới mức nhịp tim cùng hô hấp của hai người trong phòng có thể vùi lấp những động tĩnh đó.

Chỉ tiếc là, loại im lặng này không kéo dài được bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vang lên, nhưng lại dừng ngay giữa chừng giống như bị người ta bóp cổ, khiến trái tim của hai người cũng treo lên giữa chừng.

Một giây, hai giây… không còn tiếng động, có lẽ là giật mình nhưng không nguy hiểm.

Trái tim chầm chậm quay lại vị trí, tiếc là loại bình tĩnh này không duy trì được bao lâu.

Bên ngoài phòng lóe lên một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm vang dội, sấm chớp này như thể muốn xé tung ngôi nhà, soi sáng cả ngôi nhà sáng như ban ngày.

“A! A!”

“Mẹ ơi! Cứu mạng, cứu mạng! A!” Một loạt tiếng hét truyền tới từ trong phòng của bà lão trên tầng hai, ban đầu là khiếp sợ, sau đó chính là tiếng kêu thảm.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ thoáng biến đổi, Thẩm Thanh Thu vội ngồi dậy, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, có người đã xuống dưới nhà. Ngay sau đó là tiếng bước chân hoang mang hỗn loạn hơn so với lúc đến, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó ghê rợn nên cắm đầu chạy lại, trong tiếng bước chân, hai người còn nghe rõ một âm thanh vật nặng lê trên sàn, là kim loại.

Hai người Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ, lập tức rời giường, cũng vào lúc này cửa bị ai đó nặng nề đập lên, toàn thân dính máu của Báo xông tới, sợ hãi hét lên: “Cứu… cứu tôi…”

Giọng nói cũng sợ sệt giống như biểu cảm của gã, đột ngột ngừng lại, đồng thời bên ngoài lại có một tia chớp lóe lên.

Trong ánh sáng nhợt nhạt lại chói mắt, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ nửa mặt bên trái của Báo bị vật sắc chém mất một nửa, vô cùng gọn gàng, máu tươi phun ra, câu nói “Cứu tôi” trong miệng còn chưa nói xong đã mở to một con mắt còn lại, nặng nề ngã xuống sàn.

Sau lưng Báo, lúc này bà lão run rẩy trong tưởng tượng đang cầm chiếc liềm cỡ lớn, chiếc liềm giống như lưỡi hái tử thần đoạt lấy mạng Báo.

Sau khi Báo ngã xuống, bà lão ngẩng đầu nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ. Trong ánh sáng từ tia chớp ngoài cửa sổ, Tiêu Mộ Vũ phát hiện hai con mắt của bà lão chỉ còn lại lòng trắng đục ngầu giống như mắt cá chết, trên mặt mang theo nụ cười khát máu, thật sự còn dọa người hơn ma quỷ trong đêm tối ở nơi này.

Bà lão ngừng lại mấy giây, cứ thế quan sát hai người, sau đó như thể ban nãy ở trong phòng không cách nào trổ tài dùng liềm, lúc này tư thế hùng hổ xoẹt ngang hông hai người.

Vừa dài vừa mạnh, khi lưỡi liềm dài như thế quét qua, căn bản không có không gian thoát thân. Động tác của cả hai gần như đồng thời thụp người xuống, lăn một vòng trên sàn.

Tiêu Mộ Vũ từng học võ phòng thân, nhưng không phải người đánh đấm chuyên nghiệp, có thể tránh thoát đã là không tệ. Sức lực của bà lão này mạnh một cách khác thường, một nhát này quét qua sàn, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng răng rắc, như thể bà ta muốn chém thủng sàn gỗ của tầng này, hơn nữa còn không tốn chút sức lực lập tức nhấc liềm lên, sau đó tiếp tục vung lên.

Nhưng bà ta nhanh, Thẩm Thanh Thu còn nhanh hơn, cô ấy cầm dao, lăn từ khoảng không vừa khít cơ thể tới trước mặt bà lão. Nếu từ khoảng cách xa, lực sát thương của chiếc liềm kia vô cùng kinh người, nhưng nếu tiến gần thì lại không có đất dụng võ.

Bà lão còn chưa kịp lùi sau, Thẩm Thanh Thu đã nhấc chân, hoàn toàn không nể nang đá lên ngực bà ta, một cước đá bà ta ra khỏi phòng, đập vào tường hành lang.

Bà lão bị đá một cước, có chút đờ ra, còn chưa đợi bà ta phản ứng, lại là một cước đá lên cổ, cả cơ thể đập xuống sàn, ngã tới nỗi mắt trợn trắng tới dữ dội.

Chỉ là bà lão này giống như bị trúng tà, bạo lực mà Thẩm Thanh Thu dành cho bà ta khiến xương cốt già nua trên người kêu răng rắc, nhưng bà ta vẫn có thể đứng dậy, có chết cũng không chịu buông chiếc liềm trong tay.

 “Bà đừng giả thần giả quỷ với tôi, trừ phi hôm nay bà có thể chạy trốn trong chớp mắt hay tàng hình, nếu không tối nay tôi sẽ khiến xương cốt già nua của bà gãy không sót chiếc nào!” Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói.

Lúc này thứ chiếu sáng màn đêm duy nhất chính là tia chớp lúc ẩn lúc hiện.

Những người còn lại đều chạy tới phòng khách, thấp thoáng nhìn thấy bóng người cao ráo mảnh khảnh đánh bà lão mới vừa ban nãy vung liềm đuổi theo chém người không có cơ hội đứng dậy.

Những tiếng phịch phịch nắm đấm vào thịt, còn cả tiếng xương cốt gãy lìa làm người ta đau răng nhất thời khiến những người vốn dĩ bị dọa vỡ mật cảm thấy Thẩm Thanh Thu còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Đột nhiên có một âm thanh khẽ khàng vang lên, đèn trong phòng khách bật sáng, sau mấy phen nhấp nháy, cũng coi như miễn cưỡng phát ra ánh sáng.

Thôi Tiếu Tuyền sợ hãi còn chưa trấn tĩnh quay đầu nhìn, là Tiêu Mộ Vũ đi tới chỗ công tắc, bật đèn lên.

Dưới ánh đèn, mọi người càng trực quan nhìn rõ toàn bộ quá trình ra tay độc ác của Thẩm Thanh Thu với bà lão, cằm đã sắp rơi xuống.

Đây thật sự là phó bản kinh dị sao?

Bà lão đã không biết đau, nhưng xương khớp đã bị đánh gãy, căn bản không đứng dậy nổi, Thẩm Thanh Thu giẫm lên lưng bà ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi hận bà lâu lắm rồi, nói năng mập mờ không chịu nói thẳng, nói cái gì mà bảo chúng tôi giúp bà. Kết quả cả ngày trốn trong phòng, bảo vệ căn phòng rách của bà để tu tiên à? Nửa đêm nửa hôm còn giở trò tà ma, không phải vung liềm dứt khoát lắm à, bà vung thử lần nữa xem nào?”

Đây mới chính xác là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Thẩm Thanh Thu nóng nảy như thế, cơ thể vốn dĩ vẫn đang giãy giụa vặn vẹo của bà lão khi nghe thấy những lời này liền biến thành nghẹn ngào khóc lóc, bà ta đã trải nghiệm đủ các phó bản lớn nhỏ trong trò chơi mấy chục nghìn lần, trước giờ chưa có lần nào thảm hại như thế.

Trong đôi mắt không có đồng tử của bà ta chảy ra huyết lệ, nhìn càng thêm đáng sợ, chỉ là đám Thôi Tiếu Tuyền sợ thì sợ, nhưng lại rất có cảm giác an toàn.

“Trói bà ta lại.” Thẩm Thanh Thu lười phí lời, nhấc chân đá bà lão tới dưới chân đám Lão Liêu, dọa Từ Nhiên không ngừng nhảy lên.

Khóe môi Trần Tây tím tái, tới lúc này vẫn còn đang run, vai trái máu me ướt sũng, sau khi nhìn Thẩm Thanh Thu một cái liền im lặng nhìn chằm chằm Báo chỉ còn lộ ra hai chân bên ngoài. Hai chiếc chân đó cứng nhắc nghiêng đi, giữ nguyên tư thế trước khi còn sống ở trước cửa, chết vừa nhanh vừa không cam lòng.

Trần Tây không lên tiếng, hắn cắn răng nhấc đôi chân mềm nhũn đi vào trong phòng bà lão, khi đi qua Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, hắn nhìn hai người, khuôn mặt gầy gò cứng nhắc giống như con quỷ chết cứng, âm thanh khàn khàn: “Hai người không dám vào trong, nhưng cũng dự đoán sẵn chúng tôi sẽ vào, đúng không?”

Trong mắt Thẩm Thanh Thu không gợn sóng, giống như đang nhìn tên hề, điều này khiến Trần Tây hận tới nghiến răng.

“Cô dám nói cô không nghĩ như thế không?” Hắn trừng to mắt, hốc mắt như muốn toác ra.

“Ha, tôi từng phủ nhận à? Là tôi bảo các người đi à? Nếu đã lựa chọn thì cũng nên có nhận thức về hậu quả phải gánh. Anh ta gánh rồi, còn anh, nên cảm kích.” Nói xong, Thẩm Thanh Thu nhìn Báo một cái, như thể đối với cô ấy mà nói, một người chết đi chẳng qua là một chuyện không hề quan trọng.

Tiêu Mộ Vũ cũng vậy, từ sau khi Báo gục xuống, cô không nhìn thêm một ánh mắt, cô không hi vọng có người chết, nhưng chết rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy đau khổ buồn bã, đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói, sinh mạng là vật ngoài thân, cô không cảm nhận được buồn vui của người khác.

Mà trong số mấy người may mắn sống sót, tinh thần đã cận kề giới hạn tan vỡ, Lão Liêu che mặt rất lâu không nói gì, sau khi đám Thôi Tiếu Tuyền và Lưu Nguy trói xong, cũng ngây ra nhìn thi thể Báo, mười hai người, chưa qua được ải đã chết năm người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro