Chương 160: Song Hỷ 2
Con ngươi Thẩm Thanh Thu khẽ mở to, mặt mày không thể tin nổi nhìn Tiêu Mộ Vũ, rất lâu sau mới cắn răng, có chút không cam tâm nói: “Ta đây là nể tình cô cứu ta.” Nói xong Thẩm Thanh Thu đi tới, đưa tay đỡ Tiêu Mộ Vũ.
Trọng lượng cơ thể Tiêu Mộ Vũ khẽ đè về phía Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vội vàng đứng vững, tuy trên mặt là vẻ không tình nguyện, nhưng xác thực Thẩm Thanh Thu rất nghiêm túc đỡ Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu cẩn thận tránh khỏi chỗ bị thương trên tay Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt còn có chút vô thức lướt qua người Tiêu Mộ Vũ, ấn đường nhíu chặt, chỉ là cái nhíu mày này rơi vào mắt Tiêu Mộ Vũ, đã không thể phân biệt là lo lắng hay ghét bỏ bản thân.
Tiêu Mộ Vũ không để lộ cảm xúc, hệ thống không trừng phạt cô, vì Thẩm Thanh Thu cũng không thuộc NPC, hay vì đây là chuyện vai diễn của cô thật sự sẽ làm?
Tiêu Mộ Vũ đã hiểu được cơ bản tình hình hiện tại, tuy người trước mặt trở nên rất kì quái, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn chắc chắn đây chính là Thẩm Thanh Thu. Không thể không nói phó bản lần này kì lạ, Tiêu Mộ Vũ giữ lại kí ức nguyên bản nhưng không có kí ức của nhân vật, hiện tại có thể thấy, Thẩm Thanh Thu chỉ có kí ức nhân vật, căn bản không biết bản thân tới vượt ải. Tất cả biểu hiện của Thẩm Thanh Thu, có lẽ là tính cách nhân vật mà hệ thống cài đặt cho cô ấy.
Vì cách nhà họ Thẩm không xa, cho nên rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu đã dìu Tiêu Mộ Vũ vào trong. Tiêu Mộ Vũ vẫn duy trì hình tượng nhân vật của mình, nói năng hành động thận trọng, chỉ là khi Thẩm Thanh Thu không chú ý liền nhìn cô ấy một cái, trong lòng có chút lo lắng lại có chút buồn bã.
Nếu mất trí nhớ không thôi thì không cần bàn, chỉ cần lấy được lòng tin của Thẩm Thanh Thu, nói sự thật với cô ấy là được. Nhưng theo cài đặt của hệ thống, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, giúp Thẩm Thanh Thu khôi phục trí nhớ, đã là một thử thách. Điều khiến Tiêu Mộ Vũ lo lắng nhất là, năm người bọn họ không có cách nào liên lạc với nhau, từ tình hình của Thẩm Thanh Thu có thể thấy, nếu không phải cách quá xa, thì vẫn còn một kết quả tệ nhất, chỉ có một mình cô có kí ức.
Sợ điều gì thì điều ấy sẽ tới, khi Thẩm Thanh Thu dìu Tiêu Mộ Vũ vào trong sân, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Trần Khải Kiệt. Trần Khải Kiệt trước mặt mặc bộ màu xanh sẫm, trên đầu đội mũ ngọc trắng, dáng vẻ chưa tới đôi mươi, nhìn vô cùng phong độ, rất gì và này nọ.
Nhưng Trần Khải Kiệt vừa ngẩng đầu, ánh mắt ấy khiến trong lòng Tiêu Mộ Vũ cộp một tiếng, trong mắt Trần Khải Kiệt vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng, xác thực Trần Khải Kiệt quen biết cô, nhưng là quen biết tiểu thư Tiêu gia, mà không phải Tiêu Mộ Vũ.
“Thanh Thu, Tiêu tiểu thư, hai người?” Trần Khải Kiệt dường như rất sửng sốt khi Thẩm Thanh Thu lại dìu Tiêu Mộ Vũ thân mật như thế, sau đó mới nhìn thấy dáng vẻ có chút chật vật cùng vết máu trên người Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt lại biến đổi.
“Có chuyện gì thế, Tiêu cô nương bị thương sao? Thanh Thu, muội mau dìu Tiêu cô nương vào đi, ta bảo người đi mời đại phu.”
Sau khi Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Trần Khải Kiệt mới giống như hoàn hồn, vội vàng buông Tiêu Mộ Vũ ra, vội nói: “Biểu ca, huynh đừng chuyện bé xé ra to như thế, muội đã bảo Bình Cát đi mời rồi.”
Biểu ca? Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, lại nhìn sang Thẩm Thanh Thu, nhìn Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt có chút non nớt gọi biểu ca vô cùng tự nhiên, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười trong lòng. Đúng thật là hiếm thấy, có lẽ đợi khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, lại muốn nổi nóng.
Trần Khải Kiệt nghe xong vội gật đầu, lại nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, quan tâm hỏi: “Tiêu cô nương sao vậy, sao lại bị thương thành thế này?”
Tiêu Mộ Vũ là con gái của Tiêu Càn, tuy là con gái, nhưng rất thích luyện võ, cho nên tuy mới 17 tuổi, nhưng còn mạnh hơn rất nhiều thợ áp tiêu trong tiêu cục nhà họ Tiêu, Trần Khải Kiệt thực sự không nghĩ ra tại sao Tiêu Mộ Vũ có thể bị thương thành thế này ngay trong thành Sính Châu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương đã mất tự nhiên quay đầu đi. Đúng vào lúc này ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi mặc trường bào màu đen, lúc này ông ta đang chầm chậm đi từ hành lang tới, khuôn mặt có vài phần tương tự Thẩm Thanh Thu. Thế là Tiêu Mộ Vũ lập tức lên tiếng nói: “Không cẩn thận làm ngựa hoảng loạn nên bị ngã. Vừa hay gặp được Thanh Thu, cho nên mới tới đây. Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, chỉ là làm phiền rồi.”
“Mộ Vũ tới à, sao.. sao lại bị thương thành thế này? Sao mấy đứa còn đứng đó, còn không nhanh dìu Mộ Vũ vào phòng nghỉ ngơi đi, gọi đại phu chưa?” Thân hình người đàn ông cao lớn, để râu, nhìn có chút nghiêm túc, khi nhìn thấy vết thương của Tiêu Mộ Vũ, lập tức nhíu chặt mày, có thể thấy càng thêm nghiêm túc hơn.
Thẩm Thanh Thu bị cha mình lườm một cái, lại thấy thái độ hòa nhã của một Thẩm Vạn Lâm thường ngày vô cùng nghiêm túc dành cho khối băng lạnh giá Tiêu Mộ Vũ này, bất mãn tích tụ lâu ngày liền trào ra, lầu bầu vừa định lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ đã tiếp lời: “Thẩm bá bá, Thanh Thu đã bảo người đi gọi rồi.”
Thẩm Vạn Lâm nhìn con gái nhà mình, có chút ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày dạy bảo: “Con gái con đứa cả ngày từ sáng tới tối điên cuồng chạy nhảy bên ngoài. Bảo con đọc sách luyện chữ thì không chịu, thêu thùa cũng không chịu, con còn định xuất giá không?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút khó coi, không nói một lời. Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, nhíu mày không thể phát giác.
“Ta vừa nói con, con liền làm dáng vẻ ấy, con hư tại mẹ, đều là do mẹ con chiều hư. Còn chạy loạn khắp nơi, con không biết trong thành xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày gần đây đã có bảy cô nương mất tích, mấy ngày này không cho phép con ra ngoài nữa, thật thà ở nhà đi.” Nói xong, Thẩm Vạn Lâm chỉ vào Thẩm Thanh Thu, “Đỡ Mộ Vũ tỷ tỷ của con đi.”
Tiêu Mộ Vũ nắm bắt câu nói của Thẩm Vạn Lâm, ấn đường vô thức nhíu lại, sau khi chào hỏi Thẩm Vạn Lâm, Tiêu Mộ Vũ được Thẩm Thanh Thu đưa tới viện tử Thẩm Thanh Thu đang ở. Lần này hệ thống cũng không cảnh cáo bản thân sao? Xem ra Tiêu Mộ Vũ đoán không sai, dù sao Tiêu Mộ Vũ cũng là tiểu thư của một hộ lớn, tuy không dễ tiếp xúc, còn có chút khí thế bức người, những lễ giáo nên có đều có, khi đối diện với Thẩm Vạn Lâm, cách cư xử như thế không thành vấn đề.
Nhưng một mặt khác, Tiêu Mộ Vũ đại khái biết được nguyên nhân Thẩm Thanh Thu không thích nhân vật này. Khi tiếp xúc riêng cũng không hề khách sáo, không cho gương mặt tươi cười, nhưng lại rất được yêu thích trước mặt trưởng bối. Xem ra, ban nãy lại đắc tội với Thẩm Thanh Thu.
Đại phu nhanh chóng tới nơi, cắt mảnh áo bị chà rách, giữ lấy tay và đầu gối của Tiêu Mộ Vũ, khẽ tiếng nói: “Không quá nghiêm trọng, không bị thương tới xương cốt, chỉ là vết thương ngoài da tương đối sâu, bôi chút thuốc là được. Chú ý không được chạm vào nước, ăn uống thanh đạm một chút.”
Thẩm Thanh Thu vốn đang mắng Tiêu Mộ Vũ trong lòng, nhưng khi nhìn thấy vết thương của Tiêu Mộ Vũ, lập tức quên sạch mọi chuyện. Tuy đại phu nhẹ nhàng nói ra mấy câu, nhưng khuỷu tay Tiêu Mộ Vũ bị ngã tới độ máu thịt lẫn lộn, nhìn từ mép vết thương cũng có thể thấy được dấu vết da rách rõ ràng. Từ nhỏ Thẩm Thanh Thu đã nghịch ngợm, trên người thường xuyên có vết thương, hiểu rõ cảm giác đau đớn do vết thương gây ra, Tiêu Mộ Vũ bị ngã như thế, chắc chắn đau muốn chết. Tại sao Tiêu Mộ Vũ có thể làm như không có chuyện gì, giống như không cảm giác vậy chứ?
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn không thích Tiêu Mộ Vũ, người này còn trẻ nhưng tính khí rất tệ, trước giờ khuôn mặt kia chưa từng tươi cười, lạnh lẽo giống như khúc gỗ. Thật uổng phí cho một khuôn mặt đẹp, nhưng không hề có chút tình cảm con người. Nhưng nhìn thấy đại phu xử lí vết thương cho Tiêu Mộ Vũ, trong lòng Thẩm Thanh Thu có cảm giác bí bách không diễn tả thành lời, tới nỗi cô ấy hừ một tiếng, ấn đường nhíu chặt, cứ thế quan sát Tiêu Mộ Vũ.
Tiểu Đào ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm này của tiểu thư nhà mình, nhất thời cũng ngạc nhiên không thôi, luôn cảm thấy dáng vẻ kia của tiểu thư nhà mình còn đau hơn cả tiểu thư tự ngã. Ngay cả khi Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cũng không phản ứng.
Ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ thu lại từ khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, tuy cơn đau xử lí vết thương như xát muối, nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên. Có kí ức có thể quên có thể thay đổi, nhưng bản năng khắc sâu trong tim sẽ không phai mờ.
Sau khi xử lí vết thương xong, Tiểu Đào tiễn đại phu ra về. Thẩm Thanh Thu ngồi ở đó, hai người rất lâu không lên tiếng, không khí có chút kì quái. Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, nhưng Thẩm Thanh Thu thực sự có tính cách của nhân vật này, sớm đã không nhịn nổi. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ mấy lần, mới giả vờ để tâm hỏi: “Vết thương xử lí xong rồi, thế… thế còn đau không?”
Tiêu Mộ Vũ có ý định thăm dò giới hạn của hệ thống, thế là lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nói: “Cô nói xem?”
Thẩm Thanh Thu cắn môi dưới, mặt mày đắn đo, “Cảm… cảm ơn cô đã cứu ta. Nhưng Tiêu Mộ Vũ, tại sao cô lại đổi tính đổi nết thế, bình thường cô nhìn thấy ta liền làm mặt mất kiên nhẫn, ước gì có thể nhìn ta bằng lỗ mũi, sao lại mạo hiểm cứu ta? Cứu ta thì thôi, còn bị thương… bị thương vì ta.”
“Cô cảm thấy ta ghét cô lắm à?” Nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, Tiêu Mộ Vũ bỗng cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc xa lạ trào lên, như thể Thẩm Thanh Thu thế này chồng lên chính Tiêu Mộ Vũ trước đó. Ban đầu vì cố tình tiếp cận cô, cho nên Thẩm Thanh Thu luôn ngụy trang thành dáng vẻ thư thái càn rỡ, cho dù cô có lạnh mặt thế nào với Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu luôn giống như người không biết đau không biết ngứa, tiếp tục điệu bộ hài hước. Vậy trên thực thế, liệu cô có từng nghĩ như thế hay không? Thậm chí Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân từng gặp Thẩm Thanh Thu thế này rất nhiều lần. Lại là cảm giác lộn xộn đó, đây là trong phó bản, không nên để những cảm xúc đó ảnh hưởng tới bản thân, Tiêu Mộ Vũ thầm khuyên bảo bản thân, ép bản thân tìm lại tư duy.
“Không phải cảm thấy, mà là sự thật. Nếu ta nhìn cô như thế, cô có thể không cảm thấy gì không?” Nói xong, Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu trầm mặt, rũ mắt xuống, dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn bản thân.
Tuy gương mặt này của Thẩm Thanh Thu rất non nớt, nhưng đã rất thu hút người khác, ngũ quan tinh tế, mặt mày chứa chan tình cảm, diễm lệ nhưng không trần tục. Chỉ là nhìn bộ dạng này vô cùng sống động, nhưng thực ra có chút căng thẳng, chọc Tiêu Mộ Vũ không nhịn được phì cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Thu ngẩn người nhìn Tiêu Mộ Vũ, “Cô biết cười à?”
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng thu lại nụ cười, Thẩm Thanh Thu bên kia vẫn chưa hoàn hồn. Thế là Tiêu Mộ Vũ ho khẽ một tiếng, gật đầu: “Nếu là biểu cảm như vậy, thì có lẽ không phải ta ghét cô, mà là ta làm người ta ghét.”
Lúc này Thẩm Thanh Thu mới hoàn hồn khỏi nụ cười của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy vỗ ngực, khó hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: “Cô biết là được.”
Đang nói chuyện, Trần Khải Kiệt đã quay lại, anh nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, “Tiêu cô nương đã đỡ hơn chưa?”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Chỉ là vết thương ngoài da, đỡ hơn nhiều rồi.”
Trần Khải Kiệt có chút áy náy nhìn cô, “Ban nãy ở chỗ Bình Cát ta đã biết chuyện rồi, Tiêu cô nương vì cứu Thanh Thu nên mới bị thương, là do Thanh Thu nghịch ngợm, cũng cảm tạ Tiêu cô nương ra tay, nếu không chắc chắn Thanh Thu sẽ chịu khổ rồi.”
Tiêu Mộ Vũ tỉnh bơ hàn huyên với Trần Khải Kiệt, nhìn Thẩm Thanh Thu tức giận bất bình, trong lòng thầm oán thán, đợi tới khi Thanh Thu khôi phục trí nhớ, đại khái người chịu khổ là anh rồi.
Hàn huyên xong, Tiêu Mộ Vũ vẫn ghi nhớ cô tới đây làm gì, thế là giả vờ bất cẩn hỏi: “Ban nãy Thẩm bá bá nhắc tới chuyện gần đây có rất nhiều cô nương trẻ tuổi mất tích, Trần công tử có biết chuyện này không?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Trần Khải Kiệt đột nhiên trầm xuống, “Cô không biết sao? Đại khái bắt đầu từ tháng Giêng, thành Sính Châu đã có người báo án, nói con gái nhà mình mất tích li kì. Thậm chí có người buổi tối ở nhà, có người canh gác, cũng biến mất một cách kì quái. Nha môn, gia quyến đều phái người đi tìm, nhưng không có kết quả, tới hiện tại đã có bảy cô nương mất tích, cữu cữu rất lo lắng cho Thanh Thu, mấy ngày này luôn nhắc ta bảo vệ muội ấy, không để muội ấy chạy loạn.”
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thoáng trầm lại, trực giác nói với cô, chuyện này có liên quan tới phó bản lần này của bọn họ.
Nghĩ tới đây, hệ thống lại lên tiếng, “Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ khởi động cốt truyện chính của phó bản lần này, Khám phá bí ẩn cô gái mất tích. Nhiệm vụ chính 1: Tìm kiếm tung tích của cô gái mất tích, hoàn thiện cốt truyện chính. Tiến độ nhiệm vụ: 0/4, tiến triển cốt truyện: 1%. Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ tiền đề: Giải cứu đồng đội lạc lối, tiến độ nhiệm vụ: 0/4. Xin hãy chú ý nhiệm vụ lần này cần toàn bộ thành viên trong đội tham gia, bất kì thành viên nào rớt lại phía sau, sẽ trực tiếp phán bị loại.”
Hai lần chúc mừng này khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy to đầu, cô nhìn hai người ngồi trước mặt, lại nhìn nhiệm vụ lạc lối 0/4 kia, lại cảm thấy có chút đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro