Chương 172 : Song Hỷ 14

Khi đồng đội bên cạnh hành động, Tả Điềm Điềm đã phát hiện điểm then chốt, tuy dáng vẻ cánh tay bị chém đứt rơi xuống đất là đả kích rất lớn với cô nàng, nhưng cô nàng đã đoán ra, người giấy hắn đang nắm trong bàn tay hắn chính là sinh mệnh.

Thế là Tả Điềm Điềm nhảy tới, giẫm chân lên mu bàn tay đứt lìa, mạnh mẽ ngăn cản động tác ngón tay hắn. Mà phản ứng của Tiêu Mộ Vũ còn nhanh hơn, khi đao của Trần Khải Kiệt chém xuống, cô đã nhào tới.

Chỉ thấy ánh mắt Tiêu Mộ Vũ tối lại, kiếm đồng trong tay chuẩn ác xuyên qua kẽ tay đã đứt kia, mạnh mẽ di chuyển thân kiếm tách những ngón tay kia, lấy ra người giấy hắn đang nắm chặt trong tay.

Thực ra người giấy này là hình nộm người giấy, chỉ là trang phục bên trên được làm bằng giấy, tô lên màu đỏ nhìn có vẻ như đồ cưới.

Mà sau lưng người giấy có dính một tờ giấy, bên trên viết tên và sinh thần bát tự của Thẩm Thanh Thu - Thẩm Thanh Thu giờ Giáp Tỵ ngày Mậu Tuất tháng Nhâm Thân năm Giáp Ngọ.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vừa đau vừa hận, nhanh chóng xé tờ giấy xuống, cũng vào lúc này Thẩm Thanh Thu cứng đờ bên cạnh giống như đột nhiên sống lại, loạng choạng lùi sau mấy bước, sau đó khom lưng kịch liệt ho sặc sụa, sau đó còn nôn ra chất lỏng màu trắng dính nhớp đục ngầu, giống như hồ dán.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ nóng như lửa đốt, không quan tâm tới tân lang ma sau khi bị chặt đứt một tay đã bắt đầu phát cuồng, chạy mấy bước tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, vội vàng đỡ lấy người kia.

"Thanh Thu, Thanh Thu?"

Thẩm Thanh Thu không thể đứng vững, cả cơ thể mềm oặt ngã xuống, Tiêu Mộ Vũ sốt ruột gọi hai tiếng, đưa tay đè chặt lấy bụng Thẩm Thanh Thu, cảm giác dinh dính nóng ướt trên đầu ngón tay suýt chút nữa khiến cô phát điên.

"Tô Cẩn, Tô Cẩn!" Tiêu Mộ Vũ quay đầu gọi Tô Cẩn, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ửng.

Một khi bút chu sa trong tay Tô Cẩn điểm lên ấn đường đối phương, đối phương sẽ không phân địch ta. Lúc này tân lang ma không tấn công bọn họ, chỉ đang chạy loạn khắp nơi, lật đổ bàn ghế.

Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp tới run rẩy của Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn nhanh chóng chạy tới, cúi đầu liền phát hiện một mảng ẩm ướt trên quần áo của Thẩm Thanh Thu, mà ngón tay Tiêu Mộ Vũ đang đè lên bụng Thẩm Thanh Thu, máu trong kẽ tay vẫn đang trào ra ngoài, trái tim lập tức thắt lại.

Tô Cẩn triệu hồi vải bông, tranh thủ vẫn còn thời gian, băng bó vết thương cho Thẩm Thanh Thu. Thứ quỷ quái đáng chết ban nãy dùng người giấy khống chế Thẩm Thanh Thu, khi đầu ngón tay hắn rạch lên bụng người giấy, không những rạch nát giấy đỏ bên ngoài người giấy, mà còn rạch lên bụng một vết, mà vết thương của người giấy này trực tiếp ứng lên người Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đè lại hoảng loạn, kéo quần áo của Thẩm Thanh Thu ra, vết thương dài tới 10 phân, máu thịt nát bét, không ngừng tràn máu ra ngoài.

Tô Cẩn nhìn xong cũng hít một hơi lạnh, đè vải bông thật chặt lên trên, Thẩm Thanh Thu đau tới nỗi rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt, tay phải không khống chế được quờ lên vết thương.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng giữ lấy tay cô ấy, âm thanh khàn khàn: "Thanh Thu, là em, chị chịu đựng một chút, Tô Cẩn đang băng bó vết thương cho chị."

Sợ Thẩm Thanh Thu quờ phải vết thương, Tiêu Mộ Vũ dùng sức nắm lấy tay cô ấy. Khi ánh mắt nhìn thấy bàn tay đầy máu của bản thân làm bẩn ngón tay trắng trẻo của Thẩm Thanh Thu, cổ họng Tiêu Mộ Vũ nghẹn như thể bị ai đó nhét cục chì, nhanh chóng không khống chế được cảm xúc, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi vì làm đau chị, còn làm tay chị bị bẩn."

Ban nãy Thẩm Thanh Thu còn mơ hồ, sau khi nghe được giọng nói của Tiêu Mộ Vũ, tay trái cô ấy chống xuống đất, cố gắng lắc đầu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.

Vành mắt của người trước mặt ửng đỏ, ấn đường nhíu chặt đang nhìn bản thân, nhìn giống như sắp khóc thành tiếng, chính là Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu đưa tay ra sờ Tiêu Mộ Vũ, sau đó lại vội vàng sờ lên người Tiêu Mộ Vũ, âm thanh trong miệng sốt ruột: "Em thoát ra rồi à, có sao không, có bị thương không?"

Thẩm Thanh Thu như thể không cảm nhận được vết thương trên người, chống người dậy muốn kiểm tra cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Em vẫn ổn, không hề bị thương, nhóm Tô Cẩn đều ở đây, mọi người vẫn ổn. Trên người chị có vết thương, đừng cử động lung tung."

Thẩm Thanh Thu thở phào một hơi, vừa mừng rỡ vừa hụt hẫng: "Chị không kịp tới cứu em, may mà em không sao." Nói xong cô ấy lại không nhịn được xùy một tiếng, ánh mắt nhìn lên bụng mình, sau đó nhìn xung quanh một vòng.

Tô Cẩn đang băng bó vết thương của cô ấy, hai người Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đang hợp lực đối phó với tân lang ma kia. Thẩm Thanh Thu có chút mỉa mai cười lên: "Là chị sơ suất, đã khiến em lo lắng."

Tiêu Mộ Vũ mặc áo lại giúp Thẩm Thanh Thu, lấy ống tay áo cẩn thận lau mồ hôi cho cô ấy, nhỏ tiếng dịu dàng: "Ai bảo chị không cứu em, nếu không có chị, em đã là xác chết chìm dưới lòng sông rồi. Hơn nữa nói chị sơ suất thì càng không đúng, là chúng quá mưu mô, là em tới quá chậm, xin lỗi chị."

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, nhất thời không tiêu hóa được nhiều thông tin như thế, Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng không kiêng kị Tô Cẩn bên cạnh, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thanh Thu, "Chị nghỉ ngơi trước đi, đợi em."

Thời gian sử dụng bút chu sa của Tô Cẩn có hạn, cho dù Tiêu Mộ Vũ có đau lòng có lo lắng cho Thẩm Thanh Thu tới đâu đi chăng nữa, cũng phải giải quyết thứ ma quỷ này trước. Quan trọng hơn là, cho dù hắn có oan ức gì, hắn cũng không nên đối xử với Thẩm Thanh Thu như vậy.

Tô Cẩn ở bên cạnh liếc hai người một cái rồi quay đi, trong ánh mắt bắt đầu nổi đầy sao. Cô nàng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đỡ Thẩm Thanh Thu ngồi vững xong, nhấc kiếm lên giẫm lên chiếc bàn đã bị lật đổ, cả cơ thể bay lên giống như bạch hạc.

Đồng thời kiếm trong tay càn quét, dặn dò Tô Cẩn: "Chăm sóc đội phó thật tốt."

Một kiếm này đâm lên lòng bàn tay trên cánh tay còn lại của tân lang ma, tuy bị cản lại, nhưng Tiêu Mộ Vũ rất quyết đoán, cô nắm lấy kiếm rạch xuống, cả cơ thể thuận đà khom lưng trượt trên đất, vòng tới sau lưng tân lang ma. Mà lòng bàn tay vốn dĩ sưng phồng của hắn đột nhiên bị rạch ra một đường.

"Đội trưởng Tiêu, hay lắm!" Tô Cẩn kích động hô lên một tiếng, không khống chế được giậm chân.

"Tuyệt lắm đúng không?" Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trắng bệch, nhưng nụ cười rất ngọt, tay trái còn vuốt ve trán mình, khóe môi cong lên thật cao.

Tô Cẩn không ngừng gật đầu, biểu cảm vẫn luôn bị bản thân đè lại không khỏi càn rỡ quá mức trước mặt Thẩm Thanh Thu. Rõ ràng là thời khắc rất căng thẳng, nhưng vì có Tiêu Mộ Vũ chèo chống, Thẩm Thanh Thu cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, cả cơ thể Tô Cẩn cũng thả lỏng theo. Nghĩ tới hành động của đội trưởng Tiêu ban nãy, không nhịn được cong lên một nụ cười bà cô.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ và tân lang ma kia đánh nhau, trên mặt vừa thưởng thức lại vừa vui vẻ, cô ấy ho mấy tiếng, nhỏ tiếng nói: "Hết cách rồi, cài đặt của tôi trong phó bản này là yếu ớt, có Mộ Vũ ở đây, tôi cũng không cần lợi hại."

Bên kia Tiêu Mộ Vũ không hề nể nang thứ ma quỷ trước mắt, sau khi vòng ra sau lưng đối phương, kiếm trong tay Tiêu Mộ Vũ thả lỏng thu chặt, tốc độ nhanh tới hoa mắt chóng mặt. Thân thể này là con gái của tổng tiêu đầu, công phu quyền cước rất tốt, mà trong phó bản, Tiêu Mộ Vũ có thể vận dụng tất cả kĩ năng vốn có của nhân vật, xuồng xã thì có thể gọi là gian lận. Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy rất không hợp lẽ thường, hệ thống lại tốt quá.

Khi một chân Tiêu Mộ Vũ đạp lên cột đại sảnh, cả cơ thể bay tới, không chỉ có nhóm Trần Khải Kiệt mở to mắt, ngay cả bản thân Tiêu Mộ Vũ cũng thấy không thể tin được.

Nhưng cô không chần chừ, kiếm trong tay từ trên cao đâm xuống, tân lang ma bị bút chu sa của Tô Cẩn ảnh hưởng vẫn chưa phục hồi, ra sức lắc đầu, gào thét nhào tới.

Thế là kiếm trong tay Tiêu Mộ Vũ vừa vặn chẻ đúng cổ hắn, kẹt bên trong cổ. Bùn và nước phun ra từ vết thương trên cổ hắn, cảnh tượng kì dị không thể diễn Tả. Khi hắn phẫn nộ gào lên với Tiêu Mộ Vũ, mùi bùn đất thối rữa trong chiếc miệng há ra cũng phả ra, hun tới nỗi Tiêu Mộ Vũ liên tục nhíu mày.

Trần Khải Kiệt cầm kìm gắp than, nhân lúc này kẹp lấy cơ thể tân lang ma, hợp lực cùng Tả Điềm Điềm mạnh mẽ khống chế hắn.

Tiêu Mộ Vũ chạm đất nắm lấy chuôi kiếm, khi tay phải của tân lang ma quờ tới, lại nhấc chân đạp một khát lên khuỷu tay hắn, đồng thời chân trái đá tới, mượn lực kiếm kẹt trong cổ, hai chân nhảy lên bên trên cơ thể phình to của hắn, mạnh mẽ vặn tay hắn ra sau.

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn quan sát, lúc này đè lên vết thương trên bụng nhắc nhở: "Điềm Điềm, Mộ Vũ cần mượn lực."

Tả Điềm Điềm ngẩn ra, rất nhanh sau đó liền phản ứng lại, cô nàng nhanh chóng đứng dậy thò tay ra, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy liền đưa tay trái nắm lấy tay Tả Điềm Điềm.

Lúc này Tiêu Mộ Vũ đang ở phía trước tân lang ma, Tả Điềm Điềm ở phía sau vai hắn đưa tay ra, Tiêu Mộ Vũ mượn lực tay, nhanh chóng nhảy lên vai tân lang ma.

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng lườm một cái, thì thầm bên tai tân lang ma: "Làm ma cũng phải biết điều, có một số người, cho dù ngươi có biến thành ma, cũng không nên động vào."

Nói xong tay trái Tiêu Mộ Vũ nắm lấy chuôi kiếm mạnh mẽ kéo lên trên, đồng thời tay phải được trợ lực, chân trái nặng nề đạp lên đầu tân lang ma.

Một tiếng cạch giòn tan vang lên, thanh kiếm bị kẹt trong cổ tân lang quan xoay một vòng, thanh kiếm sắc bén không chút nghi ngờ cắt toàn bộ đầu của hắn xuống.

Cộp một tiếng, đầu của tân lang quan rơi xuống đất, cộc cộc lăn về phía xa.

Hai mắt hắn không cam tâm trừng lên với Tiêu Mộ Vũ, sau đó chớp mắt đã hóa thành một vũng bùn trước mặt cô, khuôn mặt với da thịt nứt toác cùng thân mình không có đầu cũng chớp mắt hóa thành xương trắng.

Tân lang ma kia hóa thành bộ xương trắng, nằm trên mặt đất, đồng thời vào lúc này cảnh tượng trong phòng bỗng nhiên cũng mơ hồ theo, mặt đất đang rung lắc kịch liệt.

Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển lún xuống, giống như sắp sụp xuống, không có thời gian nghĩ nhiều, cô quay đầu chạy về phía Thẩm Thanh Thu, lớn tiếng hô lên: "Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, mau ra ngoài!"

Thẩm Thanh Thu ôm bụng được Tô Cẩn kéo dậy, còn chưa đi, đã bị Tiêu Mộ Vũ bế ngang.

Trái tim Thẩm Thanh Thu nhảy lên, vô thức đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, được Tiêu Mộ Vũ bế ra ngoài.

Lúc này bụi bặm trong phòng nổi lên, ánh nến tròng trành, căn bản không nhìn rõ cửa ở nơi nào, Tiêu Mộ Vũ dựa theo kí ức, vững vàng chạy ra bên ngoài, giữa đường cảm nhận được bản thân hẫng xuống mấy lần, nhưng con đường vẫn bằng phẳng. Ở bên kia, một tay Trần Khải Kiệt kéo lấy Tả Điềm Điềm, còn không ngừng quay đầu muốn quan sát ba người Tiêu Mộ Vũ.

Nhưng không nhìn thấy gì hết, anh cũng chỉ kéo Tả Điềm Điềm chạy ra ngoài theo cảm giác, vì sự rung chuyển của mặt đất, Trần Khải Kiệt loạng chà loạng choạng, nhưng may mà phương hướng của anh không sai. Đợi tới khi tìm được cửa, vì không biết mấy người Tiêu Mộ Vũ đang ở đâu, có tìm thấy cửa ra hay không, Trần Khải Kiệt chỉ đành bạt mạng hét lên: "Đội trưởng Tiêu, tôi tìm thấy cửa rồi, thoát ra khỏi đây, đội trưởng Tiêu, mọi người có nghe thấy không..."

Trần Khải Kiệt không ngừng hô, mãi tới khi tầm nhìn trước mặt trở nên sáng tỏ, nhìn được rõ ràng mọi thứ, âm thanh của anh lập tức nghẹn trong cổ họng, vì Thẩm Thanh Thu đứng dựa vào người Tiêu Mộ Vũ hứng thú nhìn anh, Tô Cẩn cũng tươi cười đứng đó.

Trần Khải Kiệt đỏ mặt, nhưng rất nhanh sau đó liền cười lên, "Mọi người thoát ra là tốt rồi, tôi còn lo đây này."

"Chúng tôi không sao, chỉ nhìn anh vừa hét vừa xông ra ngoài." Thẩm Thanh Thu thích dùng lời nói móc mỉa bọn họ, nhưng lần này giọng điệu sắc mặt đều mang theo ý cười, rất dịu dàng.

Trần Khải Kiệt lo lắng nhìn vết thương trên eo Thẩm Thanh Thu, "Vết thương không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu cười nói: "Không sao, nếu có sao thì để đội trưởng Tiêu của mọi người cõng tôi, hiện tại tôi là Thẩm tiểu thư yếu ớt không thể tự lo cho bản thân, còn cô ấy là nữ hiệp dù có cõng thêm một người vẫn chạy nhanh như bay."

Tiêu Mộ Vũ bất lực nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Sắc mặt tệ thế này rồi còn lắm lời."

Thẩm Thanh Thu thở dài một tiếng, "Trong phó bản lần này, hệ thống đang quyết tâm chỉnh tôi, nhưng cũng chứng minh hợp tác tổ đội càng ngày càng quan trọng, chỉ dựa vào một người thì cũng vô dụng." Kiếp này của Thẩm Thanh Thu hoàn toàn là tử kiếp, sinh thần bát tự bị dính lên người giấy, liền biến thành con rối bị điều khiển linh hồn, hoàn toàn mặc đối phương sắp xếp. Nếu không được nhóm Tiêu Mộ Vũ cứu, Tiêu Mộ Vũ lại thông minh nhanh trí, phát hiện cô ấy bị khống chế, sợ là cái chết đã trong tầm với.

Nói xong trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Thanh Thu hiện lên ý cười: "Hôm nay mọi người đều lợi hại hơn tôi."

Tả Điềm Điềm vội vàng xua tay, Tô Cẩn ở một bên nhanh chóng tiếp lời: "Đội phó, chị không biết đấy, đội trưởng Tiêu có thể thoát ra hoàn toàn là nhờ chị. Lúc đó đội trưởng Tiêu bị nhốt trong quan tài suýt chút nữa bị người giấy kia dìm vào lòng sông, tôi muốn dùng dây thừng đỏ của Điềm Điềm kéo lại, kết quả dây thừng đỏ cũng bị chặt đứt. Trong lúc quan trọng tôi đã dùng Tri viện bên ngoài, chị lập tức xuất hiện, đạp ngã người giấy, sau đó liền nhảy xuống sông cứu đội trưởng Tiêu lên. Vừa ngầu vừa đẹp, lợi hại chết mất."

Thẩm Thanh Thu nghe xong ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sờ quần áo của Tiêu Mộ Vũ, vì quần áo của Tiêu Mộ Vũ khô ráo, nên Thẩm Thanh Thu cũng không ngờ lại nguy hiểm như thế. Sắc mặt cô ấy rất khó coi, mặt mày vẫn còn lo lắng, "Thật sự là tôi đi tri viện à? Tôi thấp thoáng có cảm giác còn tưởng bản thân nằm mơ nữa chứ."

Lúc này nhìn Thẩm Thanh Thu, trái tim Tiêu Mộ Vũ mềm nhũn không thôi, gật đầu dịu dàng nói: "Ban nãy em đã nói với chị rồi, là chị cứu em. Hôm nay mọi người rất tuyệt, không có Tô Cẩn thì không có cách nào gọi chị xuất hiện, không có chị thì em cũng không sống nổi. Không có Trần Khải Kiệt và Tiểu Tả, em cũng không có cách nào thuận lợi cứu chị. Cửa ải ngày hôm nay, chúng ta đã hoàn thành rất tốt, thiếu bất kì ai cũng sẽ không thành."

Mấy câu đơn giản của Tiêu Mộ Vũ khiến mấy người Trần Khải Kiệt vừa vui vẻ vừa buồn bã, bọn họ thực sự khổ quá. Từ trước tới giờ, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chính là trụ cột trong đội, khi hai người đều xảy ra chuyện, cảm giác bất lực và hoảng loạn trong lòng ba người bọn họ thật sự khó lòng diễn tả.

Thẩm Thanh Thu lại ho mấy tiếng, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy, mặt mày căng thẳng nắm lấy tay cô ấy, "Bị lạnh à, hay là có chỗ nào khó chịu?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Sức khỏe chị nào tệ như thế, chỉ là ban nãy sốc hông, hơi thở không thông."

Đại khái là vì bị dính lên người giấy bát tự hơn nữa lại bị thương, cơ thể Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, cảm giác như tà ma nhập thể, nhưng hiện tại vẫn chưa triệt để an toàn, cô ấy không muốn Tiêu Mộ Vũ phân tâm lo lắng cho mình.

"Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?" Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu đánh giá cảnh tượng trước mặt, lực chú ý của mọi người cũng bị thu hút bởi chính sự.

Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Thu, đưa tay ra nắm lấy tay phải của cô ấy, sau đó lại nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt nhìn xuống tay trái.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó cười lên đưa tay trái cho Tiêu Mộ Vũ trong ánh mắt của cô. Tiêu Mộ Vũ cũng không nhiều lời, nắm hai tay Thẩm Thanh Thu luồn vào trong ống tay áo của bản thân, tay Thẩm Thanh Thu rất lạnh.

Tuy bản thân rơi xuống sông, nhưng trong tay Trần Khải Kiệt có một tấm thẻ, có thể hong khô quần áo và các loại vật dụng khác, quần áo đã khô, cộng thêm việc đánh đấm một phen, cơ thể sớm đã ấm lại.

Thế là Thẩm Thanh Thu đứng cạnh Tiêu Mộ Vũ, dùng tư thế có chút kì quái này này đi theo Tiêu Mộ Vũ.

Năm người vừa mới ra khỏi đại đường bái đường, theo lí mà nói nên là ngoại viện mới đúng, nhưng rõ ràng là không phải. Con đường trước mắt rõ ràng nói với Tiêu Mộ Vũ, bọn họ đã quay về thành Sính Châu, lúc này đang đứng trên con đường vào thành.

"Lẽ nào chúng ta vượt qua cửa ải này rồi sao, quay lại thành Sính Châu rồi?" Trần Khải Kiệt ngạc nhiên nói.

"Tôi cảm thấy không ổn, hơn nữa hệ thống vẫn chưa có động tĩnh." Tiêu Mộ Vũ nói xong quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, đợi tới khi Thẩm Thanh Thu tới gần, hai người mới kề sát nhau đi tiếp, từ đầu tới cuối Tiêu Mộ Vũ không buông tay Thẩm Thanh Thu, năm người đi dọc theo đường phố vào trong thành.

"Đi thế này bất tiện quá." Cuối cùng Thẩm Thanh Thu dứt khoát lười biếng gác đầu lên vai Tiêu Mộ Vũ, lúc này thật sự không tiện đi lại, may mà Tiêu Mộ Vũ nhân nhượng cô ấy, bước chân rất nhỏ, nếu không sợ là đi được hai bước sẽ loạng choạng.

Tiêu Mộ Vũ liếc mắt sang Thẩm Thanh Thu, "Thế em bế chị nhé?"

Thẩm Thanh Thu mở to mắt, nhỏ tiếng nói: "Em thực sự là đội trưởng Tiêu nhà chị à? Trước kia em sẽ không nói như thế."

Tiêu Mộ Vũ mím môi, đúng, trước kia tuyệt đối sẽ không nói, nhưng ở nơi này, cô có cảm giác sợ hãi suýt chút nữa mất đi Thẩm Thanh Thu, để hiện tại Thẩm Thanh Thu mới trèo ra khỏi hố băng, toàn thân lạnh toát. Vô cùng may mắn, lại vô cùng sợ hãi. Cho nên cho dù Thẩm Thanh Thu không làm nũng, Tiêu Mộ Vũ cũng muốn làm theo mách bảo của trái tim, dỗ dành Thẩm Thanh Thu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro