Chương 182 : Song Hỷ 24
Nhóm Trần Khải Kiệt vừa nhìn cũng hiểu ra có chuyện gì, khi nhìn Thẩm Thanh Thu, trái tim vẫn còn sợ hãi.
Tiêu Mộ Vũ nghiến răng, lạnh mặt xé mảnh giấy đi. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi sau sự việc, nếu lúc đó không kịp thời tìm thấy Thẩm Thanh Thu, chiếc hũ cuối cùng này chính là chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ lại cẩn thận quan sát tám chiếc hũ khác, bên trên mỗi chiếc hũ đều có sinh thần bát tự, cô quan sát hết một lượt, phát hiện đều là mệnh cách thuần dương.
“Hắn cũng không sợ bị khắc chết.” Tô Cẩn cảm thấy không thể tin nổi. Giết người xong đổ máu của họ vào trong, rồi lại dán bùa lên hũ, chỉ nghĩ thôi cũng biết, bày ở đây có tác dụng gì.
“Chuyện này gần như có thể giải thích vì sao lại chọn tám cô gái này, trong suy nghĩ của mọi người, nữ giới vốn thuộc tính âm, nữ giới mệnh cách thuần dương càng thêm phần đặc biệt, lá bùa này nhìn vô cùng kì quái. Có vẻ như có tác dụng đặc biệt nào đó, giống như trận pháp có thể giúp kẻ đó làm việc, nếu không giết hại tám cô gái này trước rồi mới bắt đầu ra tay với tôi và Thanh Thu.” Tuy Tiêu Mộ Vũ không hiểu thao tác cổ quái trong cài đặt, nhưng vẫn biết, kẻ này lựa chọn phương pháp báo thù thâm độc như thế, chắc chắn là muốn từ từ giày vò nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm.
Còn về lang quân sông Bạch đã chết nhiều năm như thế, tại sao lại biến thành lệ quỷ, sợ là chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ gỡ hết sinh thần bát tự trên hũ xuống, đồng thời xé hết bùa giấy bên trên. Khi tờ bùa giấy cuối cùng bị xé đi, một cơn gió lạnh thoát ra từ trong tám chiếc hũ này, sau đó trên đỉnh đầu năm người Tiêu Mộ Vũ vang lên những tiếng nức nở khóc lóc, khiến bọn họ vừa sợ hãi lại vừa buồn bã. Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh cũng lắng lại.
Tám cô gái này, Tiêu Mộ Vũ không nhẫn tâm nhìn tiếp, nhỏ tiếng nói: “Quay về trước đã, chúng ta đã xử lí xong những chuyện quỷ quái kia rồi, chuyện còn lại giao cho quan phủ, tám cô gái này cũng nên yên nghỉ rồi.”
Những người khác lũ lượt gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó đi tới cõng cô ấy lên, “Về nhà.”
Vừa nói xong hệ thống ting một tiếng, phát ra thông báo, “Nhiệm vụ chính 1 phó bản số 007: Tiến độ tìm kiếm cô gái mất tích 1/1, tiến triển cốt truyện chính 75%. Tiếp sau đây sẽ khởi động nhiệm vụ chính 2 của phó bản số 007: Kết thúc ân oán tình thù 20 năm trước; Xác nhận thân phận nhân vật chính trong 20 năm trước, 3/?; Bổ sung hoàn chỉnh ân oán tình thù và những chuyện nhân vật chính đã trải qua: 2/?.”
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày đọc nhắc nhở trước mắt, dấu hỏi bên trên và chữ số xuất hiện, 3 và 2, khiến người ta mù mịt.
Trên đường năm người vẫn đang nghĩ về nhiệm vụ số 2.
“Nhân vật chính? Có nghĩa là thành viên chính tham gia vụ thảm án diệt môn của nhà họ Đổng 20 năm về trước, nhắc nhở trò chơi cố ý che tổng số người, là vì còn có nhân vật đặc biệt nào chưa được liệt kê sao?”
Năm người vừa đi vừa nghĩ, Tô Cẩn có chút khó hiểu nghĩ.
Vốn tưởng rằng đã gần chạm tới kết thúc, kết quả đột nhiên lại mọc ra một nhiệm vụ như vậy.
“Người nhà họ Đổng, ai là nhân vật chính vẫn chưa xác định, nhưng từ bài vị và tình huống chúng ta quan sát được trước đó, vợ chồng nhà họ Đổng có lẽ không thuộc nhân vật chính, càng không có cái gọi là yêu hận tình thù. Dù sao họ thật sự đã chết trong vụ thảm sát kia, triệt để chết rồi, sợ là không biết gì hết. Mà lang quân sông Bạch Đổng Trọng Hiên, có lẽ là một trong số nhân vật chính, nếu hắn nói đúng, thì yêu hận tình thù của hắn cũng nên kết thúc rồi.” Trước đó Tiêu Mộ Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng cõng Thẩm Thanh Thu quay về thành Sính Châu, nghe Tô Cẩn hỏi mới lên tiếng.
Nhưng đầu óc cô không hề ngừng nghỉ, vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trước đó cùng với chữ số 3 và 2.
Nhóm Tô Cẩn nghe xong liền gật đầu, biểu thị đồng tình.
“Nhưng vấn đề hiện tại chính là chúng ta cần tìm nhân vật chính để tìm hiểu chuyện trong quá khứ, tôi cứ cảm thấy số 3 và 2 này có chút kì quái. Theo lí mà nói không phải nên là 5 và 3 sao?” Điều này khiến Tô Cẩn rất mù mịt.
Tô Cẩn nghiêm túc phân tích: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta đã biết hiện bố của đội trưởng Tiêu là Tiêu Càn, và cả bố của đội phó Thẩm Vạn Lâm đều là đầu sỏ tội ác năm đó, ngoài ra bên cạnh còn có hai người rất có khả năng là hung thủ Mai Thiên Thiên cùng Miêu An Lý. Tuy có một chuyện chúng ta vẫn chưa làm rõ, nhưng nhân vật chính đã tìm được 5 người, chuyện này không phải giả, đúng không? Hơn nữa cái gọi là yêu hận tình thù, chỉ cần tìm họ hỏi cho rõ, có lẽ sẽ biết, nhiệm vụ này không phức tạp như trong tưởng tượng.”
Trần Khải Kiệt tiếp lời: “Xác thực là vậy, hiện tại tôi cũng cảm thấy nhiệm vụ này phức tạp, tôi cũng có thể làm rõ ý nghĩa của chữ số này giống Tô Cẩn, nhưng hình như không biết cũng không ảnh hưởng gì tới việc hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”
“Nếu hệ thống xác định nhân vật chính là ba người, nhất định là ba người chắc như đinh đóng cột. Mà chúng ta đã biết nhân vật yêu hận tình thù chỉ có hai người, tại sao chỉ có hai người, chứng tỏ trải nghiệm của một người trong số ba người này, chúng ta…” Tiêu Mộ Vũ đang nói, đột nhiên cảm thấy không nói nổi nữa, ấn đường lập tức nhíu chặt, trái tim thắt lại, lại tới rồi!
Quả không ngoài dự đoán, hệ thống lại xuất hiện lần nữa để tìm cảm giác tồn tại, “Mời tổ đội người chơi nghiêm túc phân tích và trả lời, nhân vật chính hiện tại đã xác nhận được là ba người nào, nhân vật chính hiện tại đã làm rõ yêu hận tình thù là hai người nào.”
“Chú ý, vui lòng không ngấm ngầm bàn bạc, trao đổi riêng tư. Nếu đầu óc của bạn bạn cảm thấy không hữu dụng, vậy thì vứt đi, NPC phó bản này rất thích dùng đầu người làm người giấy. Cho nên, xin hãy tự túc làm bài. Xét thấy đã lâu không thi tự luận, đề bài này sẽ sử dụng hình thức hỏi đáp, mời người chơi trả lời trước, sau đó trình bày và phân tích lí do. Tất cả điểm số mà tổ đội giành được lần này sẽ tự động chuyển hóa thành độ thiện cảm của NPC, độ thiện cảm có tác dụng gì, có lẽ không cần hệ thống trình bày nữa. Mời các bạn chuẩn bị sẵn sàng, duy trì khoảng cách trước sau trái phải, đừng dính sát vào nhau.”
Trần Khải Kiệt hận tới ngứa răng, “Cái gì mà trao đổi riêng tư, ngấm ngầm bàn bạc, mày có biết dùng từ không? Nắp quan tài của giáo viên Ngữ văn sắp không đè được nổi nữa rồi.”
“Cấm làm ồn, vui lòng lập tức chuẩn bị sẵn sàng, duy trì khoảng cách bình thường.”
Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, thả Thẩm Thanh Thu xuống, chỉ trong chớp mắt năm người bị kéo vào nơi gọi là trường thi để làm bài, lại là một cái bẫy quen thuộc.
“Trong thời gian 3 phút, mời năm người chơi cẩn thận suy nghĩ, nếu không giành nổi một điểm, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục vượt ải, sẽ lập tức hóa thành người giấy. Trả lời sai, sẽ tiến hành trừng phạt theo tình hình, đáng mong chờ rồi.”
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ biến đổi, cô nhìn những người còn lại, có thể thấy Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điều đều đang căng thẳng, vào thời khắc sinh tử này, cho dù trong đầu có tính toán trước thế nào cũng sẽ sợ.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu cũng coi như bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn rất tệ, nhìn tinh thần không quá tốt, cũng không biết có ảnh hưởng tới cô ấy hay không.
Thẩm Thanh Thu biết lo lắng của Tiêu Mộ Vũ liền mỉm cười gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, sau đó bắt đầu chuyên tâm đọc đề. Thẩm Thanh Thu không hề lo lắng cho Tiêu Mộ Vũ, chỉ cần cô ấy làm tốt chuyện của bản thân, đó chính là sự giúp đỡ dành cho Tiêu Mộ Vũ.
Trải qua nhiều phó bản như thế, gần như mỗi một phó bản đều có tiết mục đi tìm lời giải câu đố này, cơ bản mấy người Thẩm Thanh Thu đã đạt được nhận thức chung, suy luận và suy đoán trừ phi logic không có lỗ hổng thì mới có thể trở thành kết luận, nếu không trong hệ thống này, chính là không có chữ để viết, tất cả đều cần tới chứng cứ.
Nếu không có chứng cứ, thì nhất định phải có sự thực đã chắc chắn, ví dụ như trong Ban 7 tử vong, dựa vào suy luận logic và khả năng quan sát chi tiết mạnh mẽ của mình, chỉ trong một buổi sáng Tiêu Mộ Vũ đã suy đoán được tám chín phần. Nhưng cuối cùng muốn kết thúc phó bản thì tất cả suy luận đều cần có chứng cứ chứng minh.
Tuy hệ thống không ngừng đặt bẫy, nhưng xác thực vẫn tôn trọng quy tắc, nếu không giết bọn họ thực sự là dễ như trở bàn tay.
Chữ số 3 và 2 chắc chắn đã được sắp xếp thành bài thi từ trước, nhưng nó không lập tức yêu cầu bọn họ tiến hành làm bài. Nghi hoặc của Tô Cẩn và những lời của Tiêu Mộ Vũ, trên thực tế đã cho Thẩm Thanh Thu gợi ý rất lớn, đồng thời cũng cho Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm gợi ý.
Cái gì gọi là nhân vật chính chắc như đinh đóng cột, đó chính là sự thật đã định, hoặc là có chứng cứ. Thẩm Thanh Thu sắp xếp lại cốt truyện một lượt, trong lòng đã rõ ràng.
Cho dù lời của lang quân sông Bạch là thật hay giả, bản thân hắn chắc chắn là nhân vật chủ yếu, cho nên trong ba người này chắc chắn có hắn. Thẩm Thanh Thu không chút chần chừ điền “Lang quân sông Bạch Đổng Trọng Hiên” vào bên dưới hai đề bài. Hai nhân vật còn lại, thực ra đã không cần đắn đo nhiều, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng hoàn tất việc làm bài.
Chỉ là vẫn còn chuyện chưa giải quyết được, chính là đã biết có hai nhân vật chính yêu hận tình thù, nhưng người còn lại phải điền ai? Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ đang trình bày và phân tích, viết ra ba chữ gần cái tên lang quan sông Bạch, bắt đầu trình bày nguyên nhân.
Hiện tại xác thực năm người Tô Cẩn nhắc tới đều có khả năng, nhưng hệ thống chỉ hiển thị ba người, điều này chính xác là đang nhắm vào toàn bộ tổ đội bọn họ.
Có nghĩa là bọn họ chỉ có chứng cứ chứng minh ba người là người trong cuộc. Trong năm người Mai Thiên Thiên, Miêu An Lý, từ đầu tới cuối đều là suy đoán của năm người, không có bất kì chứng cứ nào, cho nên ngay tới nhân vật chính cũng không thể xác định được hai người này, càng không nói tới việc biết được yêu hận tình thù của hai người.
Thẩm Thanh Thu dễ dàng nghĩ tới điều này, đồng thời Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng rất rõ ràng.
Trần Khải Kiệt nghĩ rất kĩ, trong năm người, quá khứ không thể để người khác biết của Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm xuất phát từ miệng Đổng Trọng Hiên. Nếu lang quân sông Bạch nói dối, vậy không những yêu hận tình thù của hắn là giả, mà ngay cả những gì Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn trải qua cũng là giả.
Nếu như thế, vậy bọn họ chuẩn xác biết trong số hai người yêu hận tình thù mà hệ thống đưa ra không bao gồm lang quân sông Bạch, đồng thời cũng không bao gồm Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn.
Điều này càng nói càng mù mờ, cho nên chắc chắn lời của lang quân sông Bạch là thật, như thế chứng cứ mà bọn họ có được xuất phát từ miệng của lang quân sông Bạch.
Nhưng tại sao chỉ cần có yêu hận tình thù của hai người là hoàn thành? Theo lí mà nói không phải nên là ba sao? Đổng Trọng Hiên, Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, trải nghiệm của người nào trong số những người bọn họ biết không trọn vẹn?
Trong kí ức của Trần Khải Kiệt, anh là người biết rõ lang quân sông Bạch nhất trong số năm người, tiếp đến chính là Thẩm Vạn Lâm, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, có lẽ những người khác không biết nhiều bằng anh.
Tô Cẩn chỉ là bạn thân của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, không có quá nhiều hiểu biết về những người khác. Tả Điềm Điềm là bà con cô bác bên nhà họ Tiêu, cũng biết nhiều hơn chút chuyện của Mai Thiên Thiên và Tiêu Càn.
Đương nhiên người biết nhiều nhất có lẽ là đội trưởng Tiêu, Trần Khải Kiệt vô thức bổ sung trong lòng, nhưng đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề, cuối cùng hiểu ra tại sao lại xác định nhân vật chính là ba người, biết được nhân vật chính yêu hận tình thù lại chỉ có hai người. Lúc này Trần Khải Kiệt đã vùi đầu viết đáp án.
Tiêu Mộ Vũ là người đầu tiên dừng lại, khi cô quan sát xung quanh đã không thấy ai ngồi suy nghĩ, đều đang viết đáp án. Chỉ có động tác của Thẩm Thanh Thu hơi chậm, nhưng vẫn có thời gian cong môi cười với Tiêu Mộ Vũ, có lẽ là đã có tính toán.
Chớp mắt đã hết thời gian 3 phút, Thẩm Thanh Thu viết xong chữ cuối cùng, nộp đáp án bên trên màn hình.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đi tới đỡ cô ấy, đương nhiên Thẩm Thanh Thu vui vẻ vì Tiêu Mộ Vũ thương mình yêu mình, lập tức dựa vào người Tiêu Mộ Vũ như người không xương, ai bảo hệ thống rách nát này mập mờ xỏ xiên cô ấy và Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cứ muốn dính lấy Tiêu Mộ Vũ.
“Mệt quá, tê tay.” Tuy lời này nũng nịu cất lên, nhưng không thể nói được có bao nhiêu phần làm màu. Sao Tiêu Mộ Vũ có thể không rõ ý định này của Thẩm Thanh Thu, khóe môi không khống chế được mím lại thành nụ cười, cúi mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó cúi đầu khẽ nói: “Em xoa cho chị.”
Thẩm Thanh Thu đưa tay phải ra, phủ bên tai Tiêu Mộ Vũ thì thầm: “Đây liệu có phải là chúng ta trao đổi riêng tư, ngấm ngầm bàn bạc không?”
Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, lườm Thẩm Thanh Thu một cái, “Không được nói bậy.”
Thực sự hai người quá trắng trợn, Trần Khải Kiệt nhìn Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, “Đội trưởng Tiêu và đội phó đã tin chúng ta như vậy sao?” Cũng không quan tâm bọn họ có làm được hay không.
Tô Cẩn lườm Trần Khải Kiệt, không hề nể mặt: “Anh có biết làm hay không cũng đâu quan trọng bằng đội phó.”
Trần Khải Kiệt không có lời nào đáp lại.
Hệ thống nhanh chóng đưa ra đáp án, nhưng có thể thấy nó không hề vui vẻ, “Chúc mừng các bạn, toàn bộ thành viên trả lời đúng.”
Nói xong đáp án của năm người hiện lên trước mặt, bất ngờ thay, câu trả lời của năm người giống hệt nhau, chỉ khác về mức độ chặt chẽ. Đặc biệt là dòng cuối cùng, về cơ bản đáp án đều là Tiêu Mộ Vũ không có kí ức liên quan tới nhà họ Tiêu, cho nên tổ đội bọn họ đều không rõ chuyện làm ăn thường ngày của Tiêu Càn, cho nên nhân vật chính khóa chặt cho ba người, nhưng chỉ có hai người là Đổng Trọng Hiên và Thẩm Vạn Lâm có thân thế rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ giả vờ xoa tay cho Thẩm Thanh Thu, sau đó thuận đà nắm lấy tay cô ấy, lúc này mới nhìn đánh giá bên kia của hệ thống.
Rõ ràng biểu hiện lần này của năm người vô cùng hoàn hảo, năm người tham gia giải đề, trên cơ bản đều đưa ra đáp án chính xác, ngoại trừ Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt bị trừ điểm vì đáp án không đủ súc tích, nhưng không tính là sai, không bị trừng phạt.
Cuối cùng sau khi đổi thành độ thiện cảm của NPC, mọi người chăm chú quan sát, độ thiện cảm tăng 1 điểm, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm là 0,8 điểm.
Độ thiện cảm thấp như thế vốn đã không đáng tin, quá đáng nhất là độ thiện cảm này còn tính riêng cho từng người, năm người phải lựa chọn tăng độ thiện cảm của bản thân cho ai.
Nhìn năm cái tên Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, Thẩm Vũ Nhu, Mai Thiên Thiên và Miêu An Lý phía dưới, mấy người Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy to đầu.
Hơn nữa vì quan hệ nhân vật, xác suất chuyển hóa độ thiện cảm của năm NPC này trên màn hình điều khiển của từng người bọn họ cũng khác nhau. Ví dụ như Tiêu Mộ Vũ, xác xuất chuyển hóa độ thiện cảm của cô với Tiêu Càn là 200%, chuyển hóa cho Mai Thiên Thiên là 80%, còn Thẩm Vạn Lâm là 150%, nhưng Miêu An Lý chỉ có 10%, không biết hận Tiêu Mộ Vũ nhường nào.
Xác suất chuyển hóa độ thiện cảm của Thẩm Thanh Thu với Thẩm Vũ Nhu và Thẩm Vạn Lâm đều là 200%, Miêu An Lý là 40%, tốt xấu gì cũng mạnh hơn một chút, Mai Thiên Thiên là 50%, Tiêu Càn là 150%.
Xem ra quan hệ hai gia đình rất tốt.
Cho nên về cơ bản được sắp xếp theo thứ tự xa gần thân sơ, mà thành kiến của Miêu An Lý và Mai Thiên Thiên với ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm thấp hơn rất nhiều, đều chuyển hóa 100% rất bình thường.
“Cái này là sao?” Trần Khải Kiệt có chút hoang mang.
Thẩm Thanh Thu rất đau đầu, nhíu mày nói: “Không cần chọn ngay bây giờ, bên trên còn có thời gian một ngày, chúng ta quay về trước đã, nếu không không biết câu nói nào lại kích thích hệ thống, để nó tới tìm cảm giác tồn tại nữa.”
Lời này của Thẩm Thanh Thu không sao, năm người thật sự đã sức cùng lực kiệt. Phó bản này hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, tất cả sợ hãi, câu đố đều ập tới như mưa giông bão giật, khiến bọn họ khó lòng chống đỡ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, cô còn cảm thấy mệt, chắc chắn Thẩm Thanh Thu càng vất vả hơn, thế là cô cõng Thẩm Thanh Thu lên, khẽ nói một câu: “Quay về thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro