Chương 24 : Số Phong Trí Mạng 4
Cửa vừa mở ra, cả nhóm người không muốn ở lại thêm bất kì giây nào, chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ nhìn ba bản sao vẫn đang bám lấy Thẩm Thanh Thu, lập tức quay người tới càn quét một cái, một trong số đó bị ngã văng. Thẩm Thanh Thu bớt đi một đối thủ, nhanh chóng thoát thân, kéo Tiêu Mộ Vũ cùng xông ra ngoài.
Cửa rầm một cái đóng lại, đám người Trần Khải Kiệt lập tức mềm nhũn nằm liệt ra đất, thở phì phà phì phò. Về cơ bản mỗi người đều có dấu vết, cổ Vương Vũ San bị cào ba đường máu, cánh tay Tả Điềm Điềm, lưng Tô Cẩn, bốn người đàn ông càng ngổn ngang.
May mà vết thương không sâu, chỉ rịn ra chút máu. Vì Thẩm Thanh Thu vẫn luôn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, nên chỉ có hai người không chút tổn thất.
Lúc này thần kinh căng thẳng của Tiêu Mộ Vũ mới được thả lỏng, bình tĩnh lại rất lâu mới phát hiện Thẩm Thanh Thu vẫn đang nắm tay mình. Ngón tay Thẩm Thanh Thu thuôn dài ấm áp, đại khái cũng chưa bình tĩnh lại, vẫn đang ra sức nắm lấy tay cô, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn có thể cảm nhận được vết chai mờ trên ngón tay Thẩm Thanh Thu.
Dây đàn đã chết từ rất lâu trong lòng bỗng bị lay động cực nhẹ một cái, không phát ra âm thanh nhưng rung lên, Tiêu Mộ Vũ có chút lạ lẫm với cảm giác này, nhăn mày lại, lặng lẽ rút tay ra.
Ánh mắt cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống nhìn tay bản thân một cái. Tiêu Mộ Vũ vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu sẽ trêu đùa mình trong thời điểm không hề thích hợp này, nhưng Thẩm Thanh Thu lại yên lặng một cách lạ thường, thế là dây đàn lay động kia còn có thêm chút rung rinh.
“Mọi người ổn cả chứ?” Tiêu Mộ Vũ nhìn mọi người, sau đó cất tiếng hỏi.
Tay chân Tô Cẩn đều đang run lên, không những sợ hãi, mà còn cạn kiệt sức lực, cô nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày tái nhợt gật đầu: “Không sao.”
“Con mẹ nó, trò chơi này chính là xông vào hang quỷ, chỉ mới bắt đầu đã dữ dằn thế này, mấy vòng tiếp theo thì thế nào chứ?” Trương Cường lau mồ hôi trên mặt, thô lỗ lên tiếng.
“Tại sao mật mã lại là 857142?” Trần Khải Kiệt được coi là người có tố chất tâm lí cực mạnh, anh ta đã phát hiện một số điểm đặc biệt của phó bản lần này, ban nãy Thẩm Thanh Thu lên tiếng anh ta không chú ý lắng nghe, lập tức gạn hỏi Thẩm Thanh Thu.
“Vừa bắt đầu cửa ải này, nó đã đưa ra gợi ý ‘Số là căn nguyên của vạn vật’, mà sự liên quan của mật mã vượt ải và chữ số cũng đã chứng minh câu nói này. Trên giá sách trong phòng hội nghị có một hàng sách, nhắc tới chữ số, có lẽ những quyển sách đó là sách Toán học. Trong số đó, tất cả đầu sách cùng thể loại được xếp chung với nhau, duy chỉ có sáu quyển sách Toán học, hơn nữa còn bị tách khỏi nhau, cho nên tôi đã lưu ý tới vị trí của chúng.” Lần này Thẩm Thanh Thu không kiêu ngạo một cách hiếm thấy, còn giải thích nguyên nhân một lượt.
Nghe Thẩm Thanh Thu nói như thế, tất cả mọi người đều nhớ tới hàng sách kia, cẩn thận nhớ lại, đúng thật là bị xếp tách ra.
“Mẹ kiếp! Thật sự có tác dụng.” Lâm Hải nhỏ tiếng chửi, rõ ràng đang nhớ lại hành động vứt sách bừa bãi của bản thân suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện lớn.
Lúc đó Trần Khải Kiệt đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, nghe xong vẫn có chút nghi hoặc: “Nhưng tôi nghe cô Tiêu và cô Thẩm nói là 9, 15, 23, 25, 30, 33? Có liên quan gì tới 857142 mà cô nói…”
Còn chưa nói xong, Lâm Khải Kiệt đột nhiên phản ứng lại, trong mắt anh ta ngập tràn kinh ngạc cùng tán thưởng: “Tôi hiểu rồi! Sáu quyển sách này vừa vặn chia sách trên giá thành 8 quyển, 5 quyển, 7 quyển, 1 quyển, 4 quyển, 2 quyển, tổ hợp lại chính là 857142! Cái này thật sự quá… quá khó.”
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mang theo một tia giảo hoạt: “Vốn dĩ tôi chỉ phát hiện số sách kia có chút kì lạ, nhưng vì muốn thăm dò phản ứng của Mộ Vũ nên mới ghi nhớ vị trí đặt chúng lúc đó. Ban nãy Mộ Vũ lại nhắc lại dãy số này, mật mã là sáu chữ số, những số này không có tác dụng trực tiếp, cho nên tôi vô thức tính thử, sau đó xuất hiện trùng hợp, lại là sáu số này.” Thẩm Thanh Thu rất mẫn cảm với chữ số, cô ấy lại đích thân đếm những quyển sách kia, cứ như thế cô ấy phát hiện số lượng sách không phải thể loại Toán học lại trùng hợp với chữ số cuối số phòng của bọn họ, nên lập tức phát hiện ra.
“Cái này khó hiểu quá, nếu không chú ý tới, lẽ nào chúng ta sẽ chết bên trong sao?” Tô Cẩn vẫn còn sợ, nói.
“Không, mọi người có phát hiện, tuy những bản sao kia không ngừng giày vò chúng ta, nhưng cũng không một mất một còn, nếu không đừng nói là 9 phút, chỉ 1 phút chúng ta cũng không cầm cự được. Cho dù không mở cửa, cũng sẽ không chết, chỉ là sống không bằng chết mà thôi.” Bốn chữ “sống không bằng chết” của Tiêu Mộ Vũ cất lên, sắc mặt những người còn lại đều có chút khó coi.
“Vòng chơi thứ ba thì sao? Vẫn là… vào phòng à?” Giọng của Tả Điềm Điềm đã khàn, tất cả thần kinh trên người đã phờ phạc mất tinh thần, lẩm nhẩm nói.
“Mọi người mau nghĩ xem, tại sao mật mã cài đặt lại là 857142, về cơ bản không cần hoài nghi chữ số dùng làm mật mã nữa, chính là đuôi số phòng chúng ta đã vào Nhưng tại sao lại là thứ tự này, rốt cuộc 857142 có ý nghĩa gì?” Trần Khải Kiệt vẫn còn nhớ lời nhắc nhở đầu tiên của hệ thống, tuy đây là phó bản kinh dị, nhưng không phải tùy tiện, logic, đầu óc ở nơi nào cũng hữu dụng.
“Không phải đã nói là những quyển sách kia gợi ý sao?” Vương Vũ San bị hỏi tới mù mịt.
“Ý của Trần Khải Kiệt là, còn bốn vòng nữa, rất có khả năng vẫn là trò chơi chữ số.” Tô Cẩn nhỏ tiếng nói.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều không lên tiếng, những người còn lại đều đã nghĩ nát óc, nhưng vẫn không hiểu.
Tiêu Mộ Vũ cứ cảm thấy bản thân bỏ sót chỗ nào đó, có một loại cảm giác rõ ràng đáp án ở ngay trước mắt nhưng lại bị che lấp, những vòng chơi căng thẳng nối tiếp nhau khiến đầu óc cô có chút mất tỉnh táo, cô cần điều chỉnh lại.
Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hiện tại còn có một vấn đề rất quan trọng, cô nhìn những người trên hiện trường, nghiêm túc nói: “Về cơ bản đây đều là phó bản thứ hai của mọi người, có lẽ trong tay mọi người có phần thưởng vượt qua cửa ải, tôi không biết trong tay mọi người có gì, cũng không ép buộc mọi người giao ra, chỉ là nhắc nhở chút, nếu có hạn chế, vui lòng sử dụng vào thời điểm thích hợp. Nên nhớ rằng sáu vòng chơi sẽ càng ngày càng khó, nếu tùy tiện dùng mất, rất có khả năng tới cuối cùng sẽ không còn gì để dùng nữa.”
Những lời này của Tiêu Mộ Vũ có chút mẫn cảm, nhất thời không ai biểu thị thái độ. Trên thực tế trong loại phó bản này, tốt nhất mọi người nên tiết lộ với nhau một chút, sau đó phân chia sử dụng hợp lí, nếu không sợ là sẽ dẫn tới lãng phí tài nguyên.
Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ sự chần chừ của mọi người, cũng có thể lí giải, dù sao cũng là con át chủ bài của bản thân, mà hệ thống cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian để cân đo đong đếm.
Một cánh cửa khác lại mở ra.
“Chúc mừng chín người chơi hoàn thành vòng chơi thứ hai, tiếp sau đây bắt đầu vòng ba!”
Trái tim lại treo lên thêm lần nữa.
Vòng chơi thứ ba, vẫn là quy tắc tương tự, bố cục tương tự, chỉ là chín người nhìn căn phòng khó khăn lắm mới thoát ra được, còn cả mười hai con quỷ kinh khủng vừa dằn vặt bản thân, trong nụ cười vặn vẹo hưng phấn của chúng, suýt chút nữa đã chửi bới.
Lần này Tiêu Mộ Vũ căn bản không có cơ hội suy nghĩ, không đoán được mật mã, sau 15 phút, chín người đều sống sót ra ngoài, nhưng ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, dường như không có ai đứng vững được nữa.
Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Thu mặc đồ đen, không nhìn được trên người cô ấy có bao nhiêu vết máu, nhưng Tiêu Mộ Vũ biết rõ, ban nãy gần như một mình Thẩm Thanh Thu đánh nhau với đám ma quỷ kia suốt 15 phút, không biết đã bao nhiêu lần con dao găm kia đâm lên đám quái vật không đau không chết kia, trên người sớm đã loang lổ vệt máu.
Bản thân Tiêu Mộ Vũ cũng bị rạch mấy nhát, nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là thể lực đã cạn kiệt.
Không ai sử dụng đạo cụ, có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, vẫn chưa tới ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó cúi đầu, ánh mắt có chút lạnh.
Mà đám người được quan sát biểu hiện của Thẩm Thanh Thu hai lần, đã không dám có suy nghĩ nào với cô gái xinh đẹp này nữa. Thẩm Thanh Thu thực sự là một hung thần, mặt không biến sắc chém giết thứ không phải người kia, giống như thái rau bổ dưa.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ biết, Thẩm Thanh Thu cũng là con người.
Thẩm Thanh Thu dựa vào tường nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó lại nhìn bản thân, chống người dậy ngồi cách xa Tiêu Mộ Vũ một chút, sau đó mới nhắm mắt lại.
Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn rõ lồng ngực không ngừng trập trùng của Thẩm Thanh Thu, còn cả mồ hôi làm ướt nhẹp tóc trên trán.
Cô muốn nói gì đó, Thẩm Thanh Thu đã hít một hơi, âm thanh mang theo mệt mỏi, nhỏ tiếng nói: “Không thể dựa vào hết giờ nữa rồi, nhất định phải tìm ra mật mã mở cửa.”
Cô ấy ngửa đầu lên, dựa vào tường, nuốt nước bọt, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, đường nét rất đẹp. Có thể nhìn rõ khí quản hai bên cùng động tác nuốt từ chiếc cổ trắng trẻo, vô cùng mê hoặc lòng người.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra nhìn cô ấy, đột nhiên có cảm giác cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Sau đó Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: “Lúc trước nhìn thấy một chữ số trên người đám quỷ kia, tôi tưởng là 9, cho nên lần này tôi vẫn luôn lưu tâm tới cơ thể chúng. Ban nãy nhìn thấy một số 2, nhìn từ góc độ của tôi thì bị đảo ngược, cho nên tôi mới nhớ ra, có lẽ số kia là 6.”
“Sao có cảm giác càng ngày càng loạn thế?” Trần Khải Kiệt rất hỗn loạn, chữ số này càng ngày càng nhiều.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vô thức nhíu chặt, nghe xong ánh mắt đột nhiên sáng lên, ngữ điệu cũng trở nên gấp gáp: “Ý cô là cô nhìn thấy số 6 ở cửa ải có mật mã 857142?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu.
Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: “Tôi thật sự hồ đồ rồi, sao lại quên mất nó chứ, 142857, đáp án rõ ràng thế này sao tới giờ tôi mới phát hiện.”
Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm nói, nhưng cả đám người lại rất mù mờ. Thẩm Thanh Thu nhìn cô, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, không nhịn được nói: “142857 x 6 = 857142.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu này thật sự tương đối đáng sợ, không nhắc tới chỉ số vũ lực kinh khủng, đầu óc cũng thông minh hơn người bình thường.
“Hai người đang nói gì khó hiểu thế?” Lúc này những người đáp đều không có manh mối.
“Tôi luôn bị số phòng dẫn dắt sai, cho rằng 142857 chính là cài đặt trò chơi cho chúng ta. Thật ra bản thân số phòng này vốn đã mang theo gợi ý, bản thân thứ tự 142857 của số phòng chính là một tổ hợp số đặc biệt, nghe nói được phát hiện trong kim tự tháp Ai Cập, nó chứng minh một tuần có bảy ngày, là một tổ hợp chữ số rất thần kì, còn được người ta gọi là dãy số đèn kéo quân.”
Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ lại có chút phiền muộn, “Thật ra ngay từ đầu, phòng hội nghị đã cho chúng ta rất nhiều gợi ý, tờ lịch kia, hình nền chính là Kim tự tháp Ai Cập, chỉ là cái gọi là dãy số đèn kéo quân này, tôi chỉ đọc qua một lần hồi cấp hai, đã qua rất nhiều năm rồi, lúc đó tôi hoàn toàn không liên hệ những thứ này với nhau.”
Thậm chí ngay tới việc sáu căn phòng chuyển động như đèn kéo quân, cũng là gợi ý. Chỉ là quá chệch hướng, lại đang tham gia trò chơi trong có độ khó cao, nếu không phải người quen thuộc với dãy số này, rất khó đoán ra, cho nên vòng đầu tiên là gợi ý từ số phòng, vòng thứ hai trực tiếp là gợi ý từ vị trí sách bày trên giá.
“Dãy số đèn kéo quân, là gì?” Kiến thức này thật sự có chút xa lạ, đừng nói tới suy luận, bọn họ còn chưa từng nghe tới.
“Khi nhân 142857 với lần lượt từ 1 đến 6, kết quả thu được vẫn là tổ hợp sáu số này thay thế vị trí cho nhau, ví dụ 142857 x 6 = 857142, 142857 x 2 =285714, sáu chữ số này không đổi, chỉ hoán đổi vị trí, nếu nhân với 7 sẽ là 999999. Người phương tây cho rằng ngày chủ nhật này chính là ngày nghỉ, cho nên ngày này để 9 đi làm thay. Hơn nữa dãy số đèn kéo quân có liên quan mật thiết với 9, ví dụ 14 + 28 + 57 = 99, 142 + 857 = 999, chẳng trách giá sách bày bảy số nhưng chỉ cần sáu số, cửa ải trò này cũng là sáu vòng, vòng thứ bảy là nghỉ ngơi.” Thẩm Thanh Thu hít một hơi, bổ sung.
“Bảy số? Còn số nào nữa?” Tiêu Mộ Vũ vô thức hỏi, cái này Thẩm Thanh Thu không nhắc tới.
“Thật ra sáu quyển sách được chia chúng thành bảy chồng, chồng cuối cùng là 9.”
“Chẳng trách, nếu nói như thế cửa đầu tiên chúng ta thoát ra ngoài thật ra có thể nói là có mật mã, chính là 142857, mà 4316 và 4313 bị khuyết thiếu, tổng chữ số cuối bằng 9, xem ra 9 cũng là một manh mối quan trọng.”
Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, bảy người còn lại đều kì quái nhìn hai người bọn họ.
“Hai người đều biết cái gọi là dãy số đèn kéo quân này sao?” Trần Khải Kiệt sửng sốt nói.
Thẩm Thanh Thu có chút không hài lòng với ánh mắt của bọn họ, chân trái co lại chống đỡ cơ thể, nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không, sớm đã phát hiện cô Tiêu thông minh hơn người, không ngờ cô Thẩm đây không những bản lĩnh phi phàm, lại còn hiểu sâu biết rộng như thế, thật sự khiến chúng tôi mở mang tầm mắt.” Trần Khải Kiệt không dám đắc tội với hai người này, thể lực trí lực của anh ta đã vượt qua người bình thường, nhưng trước mặt hai người này, chỉ là con tôm con tép.
“Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.” Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ nói một câu, khi Thẩm Thanh Thu kì quái nhìn bản thân, Tiêu Mộ Vũ lại bổ sung một câu: “Vế nào cũng không hợp với cô Thẩm.”
Cũng không phải chỉ số vũ lực của Thẩm Thanh Thu không tốt, chỉ là tuy Thẩm Thanh Thu cao ráo, nhưng mặc quần áo vẫn có thể nhìn ra thân hình mảnh mai, không ai có thể tưởng tượng được cô ấy lại bạo lực như thế.
“Nếu như thế, liệu có phải chúng ta có thể đoán được mật mã cửa ải tiếp theo rồi không?” Lâm Hải không khỏi mừng vui, nói.
“Theo lí mà nói xác thực là vậy, chỉ là, rõ ràng là bảy tổ hợp số này không xuất hiện theo thứ tự, vòng một là 142857, vòng hai là 857142, vòng ba chưa thử ra, nhưng nếu xuất hiện chữ số 2, vậy có thể là 285714. Còn về vòng chơi thứ tư sau đây, rốt cuộc là nhân 3, nhân 4, hay nhân 5, hoặc là lặp lại từ đầu thì chúng ta vẫn chưa biết, nhưng tôi nghĩ tôi biết ở đâu có gợi ý rồi.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
“Ý cô là bảo tôi vén tay áo của chúng?” Thẩm Thanh Thu cười nói.
“Nếu không vén được, vậy chỉ có thể thử lần lượt, dù sao nếu không sai, cũng chính là bảy tổ hợp mật mã. Chỉ là chúng ta có thể nghĩ ra được thì hệ thống cũng có thể nghĩ ra được, sợ là sẽ không cho chúng ta cơ hội, hơn nữa một người không thể ngăn chặn tất cả sự tiến công.” Nói tới đây Tiêu Mộ Vũ lại nhìn đám người trên hiện trường, ý tứ rất rõ ràng, nếu chỉ dựa vào một mình Thẩm Thanh Thu vật lộn thì không có khả năng, những người khác đừng nên tính toán khôn lỏi như thế.
“Tôi rút được đạo cụ cấp A, một sợi dây thừng đỏ, một lần có thể trói được một mục tiêu, cho dù là người hay quỷ, có thể duy trì 30 giây, nhưng thời gian làm mới mất nửa tiếng.” Tả Điềm Điềm chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Có sự mở đầu của cô nàng, những người còn lại cũng không tiện tiếp tục giấu giếm.
Vương Vũ San rút được một thanh kiếm gỗ đào cấp B, cô nàng lấy ra bày cho mọi người xem, chỉ dài một thước nhìn như đồ chơi của trẻ con.
“Độ cứng của nó không đủ, sử dụng ba lần sẽ hỏng.”
Người chơi mới Tô Cẩn không có đồ, Nghê Đức rút được một quả bóng.
“Phó bản trước vốn là một con quỷ nhỏ, nó thích chơi bóng, nếu ném quả bóng này đi, ma quỷ nhìn thấy sẽ đuổi theo nó, thời hạn làm mới cũng là 30 phút.”
Sắc mặt Lâm Hải có chút tệ hại: “Tay tôi không đỏ lắm, chỉ rút được 1 nghìn tiền vàng, không có đạo cụ.”
Trần Khải Kiệt cũng có chút lúng túng, sờ mũi nói: “Tôi rút được một chiếc chảo, có thể làm nóng đồ ăn.”
Trương Cường không nói lời dư thừa, chỉ rút ra một cuộn băng gạc.
“Băng gạc cầm máu dài năm mét, thời khắc then chốt chỉ có thể cầm máu.”
Mọi người: …
“Thật ra cũng rất hữu dụng mà.” Vương Vũ San nhỏ tiếng nói.
Nói xong mọi người đều rưng rưng nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu súc tích: “Một con dao găm, một miếng sắt không gỉ, đúc vào trong dao găm, còn cả một lần chúc bạn may mắn lần sau.”
Âm thanh của Thẩm Thanh Thu vừa dứt, Tiêu Mộ Vũ bất ngờ nhìn cô ấy một cái, hóa ra người đen đủi đầu tiên là Thẩm Thanh Thu, chuyện này cũng thật trùng hợp.
“Lừa ai chứ, sao có thể có chúc bạn may mắn lần sau chứ?” Lâm Hải lẩm nhẩm, những người khác cũng làm mặt sửng sốt, có chút không tin.
Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, “Có, tôi cũng rút được chúc bạn may mắn lần sau.” Nói xong biểu cảm có chút một lời khó nói hết.
Lần này Thẩm Thanh Thu cũng sửng sốt, phải biết Tiêu Mộ Vũ đã vượt qua phó bản đầu tiên với cấp S, tay lại thối tới mức này sao?
Cô ấy không nhịn được cười lên: “Khi đó tôi đã bực tức rất lâu, tưởng là chỉ có một mình tôi đen đủi như thế, không ngờ còn có cô.” Dù thế nào cũng có chút vui vẻ khi thấy người gặp họa.
“Nhưng tôi có một cơ hội rút thưởng phụ, rút được một tấm da người, không có sức tấn công, chỉ có thể ngụy trang, hiện tại không có tác dụng lắm.” Tiêu Mộ Vũ không muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xa chọc người của Thẩm Thanh Thu, nhàn nhạt bổ sung một câu cứu vãn danh dự.
“Còn có cơ hội rút thưởng phụ?” Những người khác cảm thấy bản thân lại được tiếp nhận tri thức mới.
“Vượt ải cấp S sẽ có.” Thẩm Thanh Thu nhẹ bẫng bổ sung một câu, sau đó nhướng mày, ý là bản thân cũng có.
“Nhưng vận may của hai người cũng trái ngược quá, tôi tưởng nổi của tôi đã tệ lắm rồi.”
“Hiện tại không phải lúc để thảo luận vấn đề này, tôi biết mọi người đều có tính toán, nhưng tôi nhắc nhở mọi người, đây đã là vòng thứ tư, làm mới trong vòng nửa tiếng, nếu dùng lúc này thì tới vòng thứ sáu vẫn có thể dùng tiếp, sử dụng thế nào thì tự mọi người cân nhắc. Đạo cụ có thể dùng lúc này chính là dây thừng đỏ của Tả Điềm Điềm, và quả bóng của Nghê Đức, thời khắc quan trọng có thể khống chế hai thứ, kiếm gỗ đào của Vương Vũ San thì phải xem cô phát huy thế nào, còn về chảo, làm nóng đồ ăn có hạn chế, nhưng đánh người thì không, nhưng lúc cần thiết cũng tốt hơn tay không tấc sắt.”
Mọi người lũ lượt gật đầu, Trần Khải Kiệt xoa đầu: “Thông minh bị thông minh hại, sao tôi cứ bị tư duy cố định trói buộc nhỉ.” Lấy chảo ra đánh người… không đúng, dùng để đánh quỷ còn tốt hơn nấu nướng.
“Rầm”, thời gian nghỉ ngơi đã hết, cánh cửa thứ tư đã mở ra.
“Binh tới tướng chặn, nước tới dân ngăn, đi thôi.” Nói xong, Thẩm Thanh Thu lại vào trong trước, sự bình tĩnh trong đôi mắt ấy khiến người ta vô cùng an tâm.
Không thể không nói trong tình hình này, Thẩm Thanh Thu phát ra ánh sáng hệt như Tiêu Mộ Vũ lúc suy luận, vô cùng hấp dẫn.
Vòng chơi thứ tư sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro