Chương 60 : Cô Nhi Oán 20

Nhận thức này vô cùng chậm rãi truyền tới não bộ trì độn của Thẩm Thanh Thu, đầu óc bị sóng âm của Tiểu Môi công kích như bột nhão đang chầm chậm xử lí tiêu hóa thông tin này.

Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu ý thức được mùi vị này, trái tim cô ấy đã chầm chậm tăng tốc một cách mất kiểm soát, loại cảm giác khác với adrenaline sản sinh từ thận được kích thích ra ngoài vì phẫn nộ và sợ hãi trong trò chơi, khiến Thẩm Thanh Thu cảm nhận rõ ràng được một thứ không hài hòa… Chuẩn xác hơn một chút, là niềm vui giống như cửu biệt trùng phùng.

Thế là Thẩm Thanh Thu đột nhiên không muốn động đậy, hơn nữa bên tai vẫn chưa nghe thấy âm thanh, trong đầu vẫn còn những tiếng ù ù, cho nên nhất thời cô ấy cũng không động đậy.

Mấy người Tiêu Mộ Vũ tốt hơn một chút, nhưng tai gần như sắp điếc, nhất thời cũng không nghe rõ âm thanh xung quanh.

“Mọi người vẫn ổn chứ?” Chương Dương Phong hét lên một tiếng, nhưng phát hiện ngay cả bản thân cũng không nghe được, thế là lại lớn tiếng hét lên: “Mọi người vẫn ổn chứ?”

Hoàng Tuấn Phong sống chết ôm lấy đầu, cậu ta nghiêng tai tới, mặt mày hoang mang: “Hả, anh nói gì cơ?”

Không chỉ có cậu ta, mặt mày những người khác đều đờ ra, còn có chút hoảng loạn, Chương Dương Phong nhanh chóng hiểu ra mọi người không nghe thấy, cũng không hét lên nữa.

Tiêu Mộ Vũ bị tiếng hét làm xây xẩm mặt mày, nhưng sau khi tỉnh táo lại cô lập tức buông Thẩm Thanh Thu ra, thậm chí vì động tác quá gấp nên suýt chút nữa đẩy ngã Thẩm Thanh Thu ra đất.

Thẩm Thanh Thu cố ý làm như không biết gì, ổn định cơ thể hoang mang nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ đang định lên tiếng, sắc mặt lại biến đổi, vội vàng đưa tay ra kéo lấy Thẩm Thanh Thu. Ban nãy Thẩm Thanh Thu cách cô gần nhất, tuy Tiêu Mộ Vũ chạy tới che tai thay cô ấy, nhưng vẫn bị thương, Tiêu Mộ Vũ phát hiện tai phải của Thẩm Thanh Thu đang chảy máu.

Thẩm Thanh Thu thấy biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ không đúng, đưa tay ra sờ tai, trên ngón tay có một vết máu rõ ràng, bản thân cũng ngẩn ra không nói gì.

Tiêu Mộ Vũ lớn tiếng nói: “Cô có nghe thấy tôi nói gì không?”

Thẩm Thanh Thu nhìn môi Tiêu Mộ Vũ đóng mở, nhưng không nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói gì, thế là lắc đầu chỉ vào tai mình, biểu thị không nghe được.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ cô đọng lại trong một khoảnh khắc, trong mắt cũng trào ra lo lắng. Cô ấy xé một mảnh vải, cẩn thận lau máu trong tai cho Thẩm Thanh Thu, còn may chỉ có tai phải chảy máu.

Lúc này mọi người đã dịu lại, tuy phải mở miệng hét thật lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nghe thấy giọng đối phương, thế là tất cả quây lại xung quanh Thẩm Thanh Thu mồm năm miệng mười nói gì đó.

Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mấy người đang nói chuyện, ánh mắt vội vàng lướt qua khuôn mặt từng người, tới cuối cùng nhíu mày lại, thế là không nhịn được lên tiếng: “Mọi người im lặng chút đã, nhìn bên kia.”

Đám người Chương Dương Phong tưởng rằng âm thanh nói chuyện rất nhỏ, nhưng thực ra đều là gào lên. Tiêu Mộ Vũ nói xong còn vỗ bọn họ, mấy người mới biết đường mà quay đầu nhìn sang bên kia.

Lúc này tám đứa trẻ vốn dĩ đang quây quanh Khúc Mộc Hề đỡ Khúc Mộc Hề dậy, toàn bộ đều nhìn về phía bọn họ. Trạng thái của Khúc Mộc Hề nhìn có vẻ không ổn, nhưng tốt xấu gì cũng không còn là dáng vẻ trong suốt như sắp tan ra như ban đầu.

Tiểu Môi đỡ lấy cô ta đi về bên này mấy bước, mấy người Chương Dương Phong vô tri vô giác bị dọa tới lùi sau, đây là ma quỷ hàng thật giá thật.

Tiêu Mộ Vũ không lùi sau, chỉ đưa tay kéo Thẩm Thanh Thu dậy, đứng trước cô ấy nửa bước chân để bảo vệ.

Khuôn mặt vốn dĩ ngưng trệ của Thẩm Thanh Thu lộ ra nụ cười, kéo lấy cánh tay của Tiêu Mộ Vũ: “Không sao, chỉ bị điếc thôi, vẫn đánh được.”

Khúc Mộc Hề nghe xong lại cười lên: “Hai vị đừng căng thẳng, tôi không có ác ý với các vị.”

Thẩm Thanh Thu không hề cho đối phương thể diện, nhanh chóng thu lại nụ cười dành cho Tiêu Mộ Vũ, lạnh lùng nói: “Tình huống hiện tại, các người có thể cho chúng tôi thiện chí gì chứ?”

Khúc Mộc Hề ngớ ra, nhưng Tiểu Môi bên cạnh có chút tức giận nói: “Tôi không cho phép các người nói chuyện với chị Khúc như thế, còn như thế nữa tôi cắn chết các người.”

Hiện tại Tiểu Môi đã không còn dáng vẻ trẻ ngoan hiểu chuyện trước đó, trong đôi mắt kia là oán khí thực chất, những lời nói ra cũng ngập tràn ý định giết người.

Khúc Mộc Hề nghiêng đầu nhìn nó một cái, nhỏ tiếng nói: “Tiểu Môi, đừng như thế, bọn họ không phải người xấu như những người kia.”

Ánh mắt cô ta nhìn Tiểu Môi vừa yêu thương vừa đau lòng, nhưng lại lộ ra vẻ bất lực nặng nề.

Nói xong Khúc Mộc Hề lại nhìn về phía hai người Tiêu Mộ Vũ: “Tôi biết tâm trạng của các vị, tôi cũng rất xin lỗi về chuyện đám trẻ Tiểu Môi đã làm, nhưng chúng không phải là những đứa trẻ xấu, có một số chuyện chúng tôi cũng là cực chẳng đã. Tuy có rất nhiều chuyện chúng tôi không thể tiết lộ với cô, nhưng chúng tôi sẽ không cản trở mọi người, càng không làm hại mọi người.”

“Tít… tít… cảnh báo, cảnh báo hệ thống phó bản số 003 sập, cảnh báo hệ thống phó bản số 003 sập, nhập chương trình, tải xuống bản vá lỗi…”

Vào lúc Khúc Mộc Hề còn muốn nói gì đó, một tiếng cảnh báo chát chúa chen vào, âm thanh này vừa gấp vừa chói tai, khiến đôi tai vốn dĩ đã bị đày đọa của tất cả mọi người hứng đủ giày vò.

Thính lực của Thẩm Thanh Thu còn chưa phục hồi, nhưng có thể nhìn thấy nhắc nhở trên màn hình, cho nên cô ấy không bị ảnh hưởng, chỉ nhìn mấy người Khúc Mộc Hề.

Tiêu Mộ Vũ nhăn mày, cũng nhìn chằm chằm Khúc Mộc Hề, sau khi xuất hiện cảnh báo hệ thống, cơ thể của Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ lại xuất hiện những ô vuông làm mờ giống như bị kẹt, chớp mắt bóng dáng đã trở nên mơ hồ.

“Phân tích, vá lỗi hoàn tất!” Hệ thống lại thông báo một câu, cũng vào lúc này ô vuông trên người Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ cũng biến mất hoàn toàn, giống như hồi phục tốc độ đường truyền internet, chín người cũng hoàn chỉnh đứng trước mặt bọn họ.

Bảy người chơi tận mắt chứng kiến cả quá trình biến hóa này, không ai nói một lời, toàn bộ đều ngẩn ra nhìn đám Khúc Mộc Hề, cuối cùng quay sang nhìn nhau một cái, đều nhìn được sự sửng sốt và không thể tin nổi trong mắt đối phương.

Bọn họ không lên tiếng, đám người Khúc Mộc Hề lại lên tiếng trước, Khúc Mộc Hề lại quay về giọng điệu và biểu cảm dịu dàng trước đó, “Thời gian không còn sớm nữa, buổi chiều đám trẻ còn phải vận động một chút, tôi dẫn chúng đi ngủ, các vị cứ tự nhiên. Bên ngoài mưa to, đừng chạy lung tung.”

Dường như đám Tiểu Môi quên mất chúng đã bị lộ thân phận, nụ cười hoạt bát ngập trên mặt, ngoan ngoãn yên lặng đi theo Khúc Mộc Hề xuống dưới.

“Chuyện gì thế?” Lưu Bái khó lòng tin nổi, nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy không có cách nào lí giải.

Mặt mày Chương Dương Phong cũng rất phức tạp, rất lâu sau mới lên tiếng: “Điều này có nghĩa là Khúc Mộc Hề và mấy đứa trẻ kia đã thoát khỏi cài đặt trò chơi, hành vi ban nãy đi ngược lại quy tắc trò chơi, cho nên hệ thống cưỡng chế vá lỗi.”

“Điều này cũng là bình thường, dù sao cảnh tượng ban nãy, Khúc Mộc Hề không giống như đang sắm vai NPC quỷ trong trò chơi, còn về mấy đứa trẻ kia, chỉ cần hỏi thêm chút nữa, chỉ sợ rất nhiều tin tức cũng sẽ lộ ra.” Dương Nhụy thở dài.

Bọn họ đang thảo luận, Tiêu Mộ Vũ lại cao giọng hỏi: “Thẩm Thanh Thu, hiện tại cô đã nghe thấy âm thanh chưa?”

Mấy người Chương Dương Phong lập tức dừng lại nhìn Thẩm Thanh Thu: “Vẫn chưa hồi phục à?”

Thẩm Thanh Thu không nhìn bọn họ, chỉ nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó khẽ nói: “Đỡ hơn chút rồi, nhưng không quá rõ, có lẽ không sao, đừng lo.”

Mặt mày năm người còn lại đều câm nín, bọn họ đều đang quan tâm Thẩm Thanh Thu, kết quả Thẩm Thanh Thu chỉ đứng đó nói chuyện với một mình Tiêu Mộ Vũ.

“Thế hiện tại chúng ta phải làm gì? Vốn dĩ có thể vạch ra lỗ hổng, nhưng bị hệ thống cưỡng chế vá lại.” Hầu Lượng có chút hoang mang hỏi. Vở kịch ban nãy bị Thẩm Thanh Thu dùng bạo lực ngăn lại, tiếp sau đó là một loạt vấn đề khiến bọn họ không kịp trở tay, trước mắt tất cả đều tạm thời bình yên, nhưng hắn có chút không biết làm sao.

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn giao diện điều khiển, đã 2 tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi bọn họ khởi động đề bài lựa chọn, cô ngẩng đầu lên nhìn Dương Nhụy: “Trong lòng có tính toán chưa?”

Dương Nhụy đột nhiên bị Tiêu Mộ Vũ gọi tên có chút căng thẳng, nuốt nước bọt: “Đã có suy nghĩ, nhưng không dám chắc chắn.”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra nhiều thông tin hơn, tuy có thể khoanh vùng đối tượng nghi ngờ, nhưng đã là lựa chọn thì vẫn có nguy hiểm, đi thêm mấy nơi nữa xem thế nào.”

“Đi đâu?” Hoàng Tuấn Phong chen tới, vội hỏi.

“Nhà tắm đang đóng trên tầng hai.” Tiêu Mộ Vũ nói.

Nhắc tới đây Hoàng Tuấn Phong không nhịn được oán thán: “Chính xác, hơn nữa có một điều tôi vẫn rất hiếu kì, giường chiếu chăn đệm ở tầng hai đều được dọn dẹp sạch sẽ, tại sao đám trẻ phải ngủ nghỉ trên tầng ba, mà lại để trống tầng hai?”

“Đại khái là vì nhà vệ sinh tầng hai hỏng rồi, cho nên dứt khoát chuyển lên tầng ba.” Hầu Lượng suy nghĩ, sau đó tiếp lời, nhưng hắn lại phát hiện điểm bất thường, “Trước đó là vì chúng ta không biết, hiện tại chúng ta đều xác định bọn họ chết, đã biến thành quỷ rồi, lẽ nào khi rời khỏi tầm mắt của chúng ta, bọn họ cũng sẽ sinh hoạt như con người, đi vệ sinh, ngủ nghỉ, tắm rửa một cách chân thực sao?”

Ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, những người khác nghe Hầu Lượng nói xong lời này đều khựng lại, Chương Dương Phong nhíu chặt mày: “Đúng thế, phương pháp tư duy của con người lại khiến chúng ta tự vây hãm bản thân, bọn họ không cần ngủ nghỉ ăn uống, cũng không cần tắm rửa đi vệ sinh.”

Tiêu Mộ Vũ cũng đã ý thức được, thật ra tối hôm đó cô và Thẩm Thanh Thu không chỉ một lần ngẩng đầu nhìn lên bên trên, chính là vì trong tòa nhà kí túc xá cách âm rất tệ này, tám đứa trẻ tắm rửa ở tầng trên lại không phát ra bất kì âm thanh nào, cũng chính là vì điều này khiến hai người từng suy đoán tám đứa trẻ đều không phải con người.

Nhưng lúc đó suy nghĩ chỉ hướng tới phương diện đám trẻ không phải con người, mà không nghĩ tới việc ma quỷ không cần tắm rửa, không cần nghỉ ngơi.

Nghĩ tới phương diện này, Tiêu Mộ Vũ đưa tay kéo lấy Thẩm Thanh Thu, sau đó nhanh chân chạy lên tầng.

Sau khi lên tầng hai, cô đi thẳng tới căn phòng bên trái cầu thang. Bọn họ ở mấy căn phòng bên tay phải cầu thang, mà chưa từng vào những căn phòng bên trái.

Vì Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu không nghe rõ những lời bọn họ đã nói, thế là dứt khoát dẫn theo Thẩm Thanh Thu, khi mở căn phòng đầu tiên, bố trí bên trong giống hệt với căn phòng của bọn họ.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó lại nhíu chặt mày, nhấc chân đi vào trong. Mấy người còn lại vội vàng chạy theo, mặt mày cũng trở nên kì quái, khi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ cùng nhau bước vào phòng, bọn họ đều lặng người.

Những bông hoa nhỏ đủ loại màu sắc, cây cỏ xanh biếc, quả táo đỏ treo trên cây được dính trên tường, toàn bộ khung cảnh ngây thơ giăng đầy bụi bặm này trào ra như nước lũ, bày trước mặt bọn họ.

“Đây… đây là phòng của đám trẻ kia?” Dương Nhụy lí nhí nói.

Sau khi bọn họ đi vào trong, bố cục bên trong và phòng ngủ của bọn họ đã hoàn toàn khác biệt, tổng cộng có bốn chiếc giường, trong phòng còn có tủ sắt, bên trên có dán tên. Lần lượt là Tiểu Môi, Tiểu Kiều, Tiểu Nguyệt, Tiểu Cầm, Tiểu Mai, cũng có thể nói là Tiểu Môi và Tiểu Kiều dùng chung một tủ.

Tủ không khóa, Dương Nhụy tiến lên phía trước mở tủ của Tiểu Môi và Tiểu Kiều ra, chỉ là khoảnh khắc mở cửa ra, một đôi mắt thình lình lọt vào mắt cô nàng, Dương Nhụy nhanh chóng hít sâu một hơi, suýt chút nữa ngất đi.

May mà Chương Dương Phong luôn để ý tới Dương Nhụy, nhìn thấy điều bất thường, nhanh tay lẹ mắt kéo cô nàng lại, cảnh tượng này đừng nói là Dương Nhụy, ngay tới anh cũng bị dọa tái mặt.

Bên trong tủ có một con búp bê đang ngồi thẳng, đôi mắt to của nó nhìn chằm chằm bọn họ, trên khuôn mặt trắng trẻo cong lên nụ cười, những người từng nhìn thấy nó đều nhận ra, là con búp bê Tiểu Kiều cầm hôm đó.

Quái dị hơn là, bên cạnh con búp bê là một chiếc áo dính đầy vết máu đã sẫm lại theo năm tháng, điều này khiến hơi thở của sự sợ hãi càng thêm dày đặc.

Những người còn lại đều có chút sợ hãi nhìn chiếc tủ, chỉ có Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không biết sợ, tiến lên phía trước nhấc chiếc áo kia lên. Thật ra chiếc áo đã rách tả tơi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là áo khoác của đàn ông, chất phác mộc mạc.

“Là áo của viện trưởng kia.” Tiêu Mộ Vũ đã nhận ra.

“Vậy con búp bê này, là con Tiểu Kiều cầm hôm nọ đúng không?” Rõ ràng Thẩm Thanh Thu rất quan tâm tới chuyện này, hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, những người còn lại thấy vậy đều có chút ngưỡng mộ.

“Vậy tất cả những điểm tương ứng của cô Tiêu đều đã tìm ra rồi, chẳng phải là không cần lo lắng trò chơi nữa à?”

Tiêu Mộ Vũ nhìn con búp bê kia, nó quá giống thật, cho dù có thể nhìn ra chất liệu, nhưng khuôn mặt kia giống như đang sống, thật sự đơn giản vậy sao?

Thẩm Thanh Thu cũng nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó cô ấy lại tiến lên phía trước mở chiếc tủ còn lại ra, đồng thời trong lúc mở cửa, bàn tay làm như vô tình lướt qua đầu con búp bê kia, nhổ hai sợi tóc của nó.

Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ, càng nhìn rõ con ngươi của con búp bê kia quay về phía Thẩm Thanh Thu theo động tác của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro