Chương 72 : Thế Giới Thiên Võng 3
“Cô nói gì cơ?” Thẩm Thanh Thu nghe xong, mặt mày ngập vẻ khó mà tin nổi, không phải Tiêu Mộ Vũ định hack hệ thống Thiên Võng chứ?
Mà có thể thấy hành động của Tiêu Mộ Vũ đã kiểm chứng suy đoán của Thẩm Thanh Thu, mặt mày đối phương nghiêm túc, biểu cảm vô cùng chuyên tâm, cùng với động tác tay còn lên tiếng giải thích: “Tuy nói thế giới chúng ta đang có mặt là một chương trình có vẻ rất hoang đường, nhưng những sự việc trong phó bản thật sự không bình thường. Cho nên tôi muốn thử xem, rốt cuộc nó có phải hay không. Đoạn code ban nãy chỉ là vì tôi muốn xem xem rốt cuộc hệ thống internet của thế giới này có thực sự tồn tại hay không, từ kết quả có thể thấy, xác thực nó có thể phát huy tác dụng, điều này có nghĩa là những thứ mà tôi biết vẫn có đất dụng võ.”
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ mò mẫm theo địa chỉ phỏng vấn trên diễn đàn người chơi của thế giới Thiên Võng, tìm được đường dẫn ẩn của người giật dây phía sau, quả nhiên sau khi xâm nhập đã phát hiện được một số thứ.
Thời gian gấp rút, Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím, tốc độ không khoa trương, nhưng những dòng code được Tiêu Mộ Vũ gõ ra dường như không cần suy nghĩ, đã khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy nhìn thế là đủ rồi.
Bản thân Tiêu Mộ Vũ vô tình thể hiện tài năng, nhưng cô thực sự tìm được một số thứ, cô phát hiện cổng số 6537 của hệ thống Thiên Võng liên kết với sever Redis của đối phương.
Sau khi thử đăng nhập, nó hiển thị cần nhập mật mã, Tiêu Mộ Vũ nhập mệnh lệnh ssh-keygen, biên tập một public key, lần mò một lúc, sau khi vận hành lại liên kết với tài khoản khách.
Thẩm Thanh Thu nhìn cả quá trình này vô cùng nhanh gọn, hơn nữa dường như rất đơn giản, chớp mắt một cái cô ấy liền nhìn thấy trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Login successfully” (đăng nhập thành công). Tiêu Mộ Vũ thành công giành quyền hạn đăng nhập tài khoản của hệ thống máy chủ.
Vào lúc Tiêu Mộ Vũ bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, giao diện máy tính bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển, bên trên xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, không ngừng nhấp nháy. Không tới 8 giây, một khung vuông kèm theo dấu X hiện lên, đăng nhập bị cưỡng chế đăng xuất.
Đối phương đã phát hiện Tiêu Mộ Vũ, khóe môi Tiêu Mộ Vũ cong lên, lộ ra một nụ cười.
Sau khi dừng lại giây lát, Tiêu Mộ Vũ lại bắt đầu hành động. Vốn dĩ cô vẫn chưa rõ rốt cuộc nó nằm ở đâu, lúc này nó hành động, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đuổi theo, đôi bên bắt đầu màn anh đuổi tôi chạy, anh công tôi phòng.
Có vẻ như đối phương vô cùng căng thẳng, không ngừng mã hóa vá lỗ hổng, đồng thời bắt đầu gia cố lớp phòng ngự.
Hiện tại cả cơ thể Tiêu Mộ Vũ đều đang tỏa ra một nguồn năng lượng chiến đấu, nụ cười lạnh lùng hiện trên khuôn mặt, ra tay vừa nhanh vừa dữ, giống như gã thợ săn nắm chắc thắng lợi, không nhanh không chậm săn bắt con mồi của bản thân, đợi khi đối phương mệt mỏi sẽ một đao đoạt mạng.
Trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ như thế, sự lạnh lùng trước giờ của Tiêu Mộ Vũ cũng không mang theo gai góc, mà giống như ánh trăng trong đêm đông, lạnh lẽo nhưng mềm mại.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ lúc này thực sự là tuốt đao khỏi vỏ, lộ ra vẻ sắc sảo, lạnh mà sắc, nhưng lại vô cùng mê người, khiến Thẩm Thanh Thu không thể dịch chuyển tầm mắt. Thẩm Thanh Thu không biết có ai từng chứng kiến Tiêu Mộ Vũ như vậy chưa, nhưng vào khoảnh khắc này, cô ấy thực sự bị thu hút một cách sâu sắc.
Khi Tiêu Mộ Vũ từng bước từng bước ép chặt, máy chủ máy tính đột nhiên rầm một tiếng nổ thành pháo hoa, mùi khét tản ra từ máy chủ, toàn bộ màn hình máy tính đều đen thui.
Khi sự cố xảy ra, Thẩm Thanh Thu liền phản ứng lại, nhanh chóng kéo Tiêu Mộ Vũ tránh đi, nhìn chiếc máy tính đã bốc khói, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Ông chủ quán net bị dọa tới giật thót, vội vàng xông tới, căng thẳng hô hào.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ lạnh lẽo nhìn chằm chằm chiếc máy tính kia, ấn đường nhíu chặt, không nói một lời.
“Ông chủ, mau sửa dây điện nối máy tính cho cẩn thận vào, cái này đột nhiên tóe lửa, tôi còn tưởng sắp nổ rồi chứ, dọa chết bạn tôi rồi. May mà không có chuyện gì, nếu xảy ra chuyện thì không đơn giản là hỏng một chiếc máy tính đâu.” Mặt mày Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, lên tiếng chặn họng ông chủ, những lời ấy khiến người ta ngây ra. Đối phương vội vàng xin lỗi, cuối cùng còn nói sẽ miễn phí cho hai người.
“Miễn phí thì thôi, chúng tôi trả máy sớm, trả tiền thừa cho chúng tôi là được.” Thẩm Thanh Thu nhìn ra sự việc này không ổn, không muốn ở lại nơi này quá lâu. Quả thật trong cuộc sống, nếu có người tới quán net hack hệ thống của người khác, sẽ bị cảnh sát bắt giữ trong phút mốt, tuy nơi này không có cảnh sát, nhưng vẫn phải cẩn thận.
“Cảnh báo, cảnh báo, có người xâm nhập hệ thống máy chủ! Cảnh báo, cảnh báo, có người xâm nhập hệ thống máy chủ!”
Trong phòng điều khiển rộng lớn, trên màn hình máy tính siêu to khổng lồ liên tục hiện lên một khung đỏ, dấu chấm than màu vàng lớn bên cạnh và nó không ngừng lóe lên.
“Làm gì thế hả, các người hồ đồ hết rồi sao, ai cho phép các người để cô ấy đụng vào máy tính?” Người đàn ông trong phòng điều khiển nhìn màn hình, nhỏ tiếng quát lên.
“Nhưng trong thế giới Thiên Võng vốn dĩ có…”
“Còn dám già mồm! Một đám phế vật, lôi người ta vào còn suýt chút nữa để người ta tìm được hang ổ, nuôi các người có tác dụng gì?” Sắc mặt người đàn ông đỏ ửng, căng thẳng trong mắt không thể diễn tả thành lời, gã cởi cúc áo trên cùng ra, hít sâu mấy hơi, nhìn có vẻ vô cùng tức tối.
Gã căng thẳng nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, mãi tới khi khung đỏ biến mất, tất cả đều hồi phục nguyên trạng, gã mới thở phào một hơi, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, “Cô làm như thế, thật sự có nghĩa lí gì không?”
Màn hình máy tính rất yên tĩnh, không có bất kì thông báo nào.
Sau khi rời khỏi quán net cùng Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ tới một nơi yên tĩnh mới dừng lại.
Tiêu Mộ Vũ vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, mãi tới khi cảm nhận được điểm khác thường mới quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương là biểu cảm phức tạp khó nói đang nhìn chằm chằm bản thân.
“Mộ Vũ, ban nãy cô… không phải, sao cô…” Tuy Thẩm Thanh Thu không tinh thông khoa học máy tính, nhưng cũng không phải người không biết gì, ban nãy ở quán net, chuyện Tiêu Mộ Vũ làm đã là chuyện kinh thiên động địa, có lẽ hệ thống Thiên Võng này làm cách nào cũng không nghĩ được có người cứng như thế, lại dám công kích tìm ra lỗ hổng trong hệ thống.
“Cô thực sự khiến tôi cảm thán.” Không tìm được tính từ thích hợp, Thẩm Thanh Thu xua tay, thở dài nói.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn cô ấy, sau đó lắc đầu: “Không có gì, thực ra tôi không tạo ra nguy hiểm thực chất nào cả, nó đang cảnh cáo tôi, nếu tôi còn táy máy nhiều chuyện chỉ sợ không chỉ là tôi công kích lỗ hổng của nó, mà là nó sẽ biến tôi thành lỗi rồi xóa bỏ.”
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn thế giới xung quanh, rất lâu sau cong môi cười lên, sau đó cúi đầu nhích tới bên Thẩm Thanh Thu, giơ tay che môi, cực kì khẽ khàng nói: “Nhưng phản ứng quá khích của nó đã cho tôi đáp án rồi.”
Nếu thế giới Thiên Võng thực sự là một thế giới huyền bí, bước đầu thăm dò ban nãy của cô không nên khiến nó kích động như thế, dù sao cái gọi là một hệ thống trong một thế giới hoàn chỉnh chẳng qua chỉ là sự tồn tại như hạt cát giữa sa mạc, cũng không phải huyết mạch, cho dù bị công phá, đó cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong môi trường mạng rộng lớn, căn bản không thay đổi được gì.
Đồng thời hình thức trừng phạt cô cũng quá đơn giản, cho nên ban nãy giống như mở cuộc tấn công quy mô lớn, nhưng thực ra cũng chỉ là một hành động không đau không ngứa, nếu thực sự muốn công phá vậy thì hành động phải diễn ra trong lặng lẽ âm thầm, mạnh mẽ tiến công, một dao công phá trước khi nó kịp phản ứng.
Nó quá mẫn cảm.
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, nhìn xung quanh một vòng, gật đầu giống như bừng tỉnh.
“Nhưng có lẽ hệ thống lúc đó cô xâm nhập không phải là khu vực nòng cốt đúng không?” Thẩm Thanh Thu bỗng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: “Sao lại hỏi vậy?”
“Dù sao có hàng chục triệu người tới với thế giới này, có lẽ cũng không có ít người tinh tường phương diện này, tôi tin cô tuyệt đối không phải là người đầu tiên thử làm vậy.” Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, mỉm cười nói.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu rất lâu, cuối cùng cũng khẽ cười lên, “Đúng thế, tôi không phải là người thử đầu tiên. Nhưng…” Cô chạm lên điện thoại xem giờ, nhìn có vẻ như không chút để tâm nói: “Nhưng có thể xâm nhập vào trong đó trong thời gian ngắn như thế, còn giáp lá cà với nó mấy lần, chỉ sợ là không có mấy người.”
Mấy câu không nhanh không chậm, ngữ điệu qua quýt bình thường, nhưng lại lộ ra vẻ tự tin và một chút ngông cuồng không ai có thể bỏ qua. Không những không khiến người ta phản cảm, ngược lại khiến Tiêu Mộ Vũ càng thêm tỏa sáng chói mắt. Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng của Tiêu Mộ Vũ, trong mắt là vẻ thưởng thức mà bản thân cô ấy không khống chế được, gần như là si mê.
Chuyện tới quán net coi như đã kết thúc, nhiệm vụ cấp bách hiện tại chính là tìm một nơi ở mới, phòng khách sạn một ngày 600 tiền vàng không đắt hơn việc ăn việc mặc, nhưng tích lũy lại vẫn là một khoản chi đáng sợ.
Tiêu Mộ Vũ đi một vòng rồi phát hiện ra, thế giới Thiên Võng không khác biệt quá nhiều so với thế giới hiện thực, có đủ các ngành nghề, cũng đầy đủ các loại thiết bị giống hiện thực.
Trong đó còn bao gồm cả một ngành nghề sắp bị xóa bỏ trong thế giới hiện thực – Môi giới nhà đất.
Đổi cách nói khác chính là, Thiên Võng giống như thế giới hiện thực vào thế kỷ 21.
Cho nên lần thứ tư theo sau cái gọi là xe điện của người môi giới để xem nhà, Thẩm Thanh Thu đã lạnh mặt, không quan tâm tới ai.
Đối mặt với Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu còn có chút nhiệt độ, nhưng khi nhìn anh chàng môi giới treo biển làm việc, cô ấy không thèm cho cả chút sắc mặt hiền lành.
Anh chàng môi giới có vẻ như chưa tới 30, dừng xe điện trước một tòa nhà dân cư khá cũ, liếc nhìn Thẩm Thanh Thu một cái. Hắn rất sợ người phụ nữ này, bề ngoài xinh đẹp như thế, nhìn dáng vẻ có vẻ như rõ ràng là một người giỏi giao tiếp, nhưng lại lạnh toát, ánh mắt kia giống như dao, lúc nhìn hắn còn khiến hắn cứ cảm thấy áp lực lớn như núi.
“Tới… tới rồi. Ở tầng sáu, có thang máy, một phòng khách hai phòng ngủ, tôi đã xem tài liệu, môi trường rất tốt. Giá thuê nhà một tháng chỉ 8888, tôi nói cô nghe, căn hộ với môi trường và diện tích tương tự trong tay tôi, không chi 12000 thì đừng mong thuê được. Trước kia tôi còn khuyên anh chủ có thể tăng giá thêm chút nữa, anh chủ nói không cần, hai người xem xong chắc chắn sẽ hài lòng.” Hắn vừa nói, vừa mở cửa vào thang máy.
Đợi khi tới nơi, hắn lấy chìa khóa mở cửa nhà, quay đầu tiếp tục cam đoan: “Tôi đã nói chắc chắn các cô sẽ hài lòng mà, cô xem…”
Vừa mở cửa ra, ánh sáng trong nhà tối tăm, không chút ăn khớp với vẻ sạch sẽ trên ảnh. Mượn chút ánh sáng từ ban công lọt vào, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chân tường loang lổ ở nhà vệ sinh và phòng ngủ đối diện cửa, vì hệ thống nước không làm tới nơi tới chốn, mặt tường đã nứt ra, sàn gỗ cũng răng rắc, đã gãy nát, còn có chỗ cong vênh.
Đừng nói là Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đã nhíu mày, không thèm vào trong. Với sự xoi mói của bà cô bên cạnh, bắt bà cô vào cửa cũng khiến bà cô chán ghét, đừng nói là sống ở đây.
Anh chàng môi giới bỗng câm nín, há miệng vào trong quan sát, cũng không thể tin nổi mở ảnh trong điện thoại ra, rất lâu sau mới nói: “Chẳng trách đề mức giá này, căn hộ này cũng chỉ đáng cái giá này mà thôi.”
Nói xong hắn lúng túng nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, gãi gãi đầu, sau đó ánh mắt sợ sệt liếc qua Thẩm Thanh Thu, “Tôi… trong tay tôi vẫn còn hai nhà nữa, thật sự rất ổn, tôi đã khảo sát thực địa, tuyệt đối sẽ không…”
“Anh là người chơi đúng không?” Tiêu Mộ Vũ câm nín đỡ trán, đau đầu nói.
“A, a, đúng, đúng. Tôi đang làm thêm, nhưng tôi là dân chuyên nghiệp, tôi đã được đào tạo, chỉ là lần này sơ suất quá, tôi tìm thêm cho hai cô một…”
Còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu đã đưa tay xách người ra ngoài, một người đàn ông cao gần mét tám bị Thẩm Thanh Thu dùng một tay đè lên tường, không động đậy nổi, dọa mặt mày hắn tái mét.
Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, như cười như không nói: “Làm thêm kiếm tiền đúng không, có thể hiểu được. Nhưng đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi, tôi không muốn ngồi sau chiếc xe rách nát của anh đi qua đi lại thêm lần thứ năm nữa.”
“Tôi… tôi chở cô, nó… nó có thể chở người.”
Thẩm Thanh Thu: …
“Tôi đang thảo luận chuyện chở người với anh à?” Ngón tay Thẩm Thanh Thu di chuyển tới yết hầu của đối phương, sức lực không mạnh không nhẹ khiến đôi mắt đối phương lóe lên một tia hoảng hốt, Thẩm Thanh Thu lạnh giọng nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng yêu cầu của chúng tôi, cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu không hài lòng, tôi xé xác cả người lẫn xe của anh. Nếu mọi người đều là người chơi, anh nên biết tôi nói được làm được.”
Nói xong, Thẩm Thanh Thu thong thả buông tay, mặt không cảm xúc sửa sang tay áo, “Nhanh lên.”
Trong lòng Trác Minh Hàng kêu gào khổ sở, nghề nghiệp trong tin đồn này thực sự không dễ làm. Xác thực trước đó hắn có chút ý định, nhưng lần này hắn thật sự nghĩ nơi này là một căn phòng tốt, xem nhà là lập tức có thể kí hợp đồng, kết quả lại công cốc. Mà hai người phụ nữ này, ,nhìn có vẻ yếu đuối xinh đẹp, nhưng đều không dễ dây.
Trước đó là ôm theo một tia cầu may, nhưng ban nãy Thẩm Thanh Thu vừa ra tay, hắn liền biết đã gặp phải một nhân vật lợi hại.
“Quả thật trong tay tôi có một căn hộ, khu nhà Lạc Nhật nằm trong Hoàng Tuyền, lấy sáng thông gió đều rất ổn, bài trí cũng rất đẹp, chỉ là người ta nói phong thủy không tốt, người sống ở đó luôn gặp phải những chuyện kì quái, không được sạch lắm. Người chơi ở bên trong cũng đã trải qua mấy phen sóng gió, cho nên giá thuê rất thấp, chỉ 6888 một tháng, hai cô có dám thử không?”
Thẩm Thanh Thu nghe xong liền nhướng mày, lộ ra mấy phần hứng thú: “Không sạch, lẽ nào còn có ma quỷ? Ở đây gặp quỷ bao nhiêu lần rồi, còn sợ sao?”
“Khu nhà Lạc Nhật?” Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng lặp lại một lần, thật sự là trùng hợp, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm sống ở nơi này.
Thẩm Thanh Thu cũng lập tức nhớ ra, “Dẫn đường.”
Trác Minh Hàng mừng rỡ, khi lên xe điện chuẩn bị xuất phát lại cẩn thận nói: “Từ đây tới đó hơi xa, tốt nhất hai cô…”
“Xuống.” Thẩm Thanh Thu đi tới trước mặt Trác Minh Hàng, nhàn nhạt nói.
“Hả?” Trác Minh Hàng có chút khó hiểu, nhưng vẫn xuống khỏi xe điện.
Sau đó hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nhấc đôi chân dài, ngồi thẳng lưng trên chiếc xe điện nát, sau đó gọi Tiêu Mộ Vũ: “Lại đây, lên.”
“Cô biết lái à?” Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc.
“Tôi có thể hại cô sao?” Thẩm Thanh Thu rất tự tin.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ ngồi vững, Thẩm Thanh Thu vặn tay ga, chiếc xe điện rồ ga vút đi. Tiêu Mộ Vũ giật thót, vội đưa tay ra ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, nhưng còn chưa ôm chặt, Thẩm Thanh Thu cũng bị dọa, thế là vội vàng phanh xe lại.
Cơ thể mềm mại sau lưng dính sát lại theo quán tính, eo bị Tiêu Mộ Vũ ôm thật chặt, nhịp tim Thẩm Thanh Thu bỗng hỗn loạn, hắng giọng một cái: “Thế… tôi đi chậm một chút.”
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ là buông tay ngồi thẳng người, đặt hờ lên vai Thẩm Thanh Thu. Nhiệt độ sau lưng rời đi, nhịp tim Thẩm Thanh Thu bình phục lại, nhưng có chút trống rỗng.
Hai người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất xuất chúng, ngồi trên xe điện rụt đôi chân dài lại, nhìn có vẻ không ăn nhập gì với nhau.
Trác Minh Hàng câm nín nhìn chiếc xe đi xa, thở dài một hơi, thật là vạn sự khởi đầu nan, đầu năm nay kiếm chút tiền cũng khổ sở quá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro