Chương 78 : Ban 7 Chết Chóc 2

Cô mở cửa sân thượng ra, nhanh chóng đi xuống dưới, đi tới tầng bốn liền nhìn thấy có học sinh hoảng hốt chạy xuống, còn cả những người tụ tập ngoài hành lang nhìn xuống, hỗn loạn hét lên: “Có người nhảy lầu!”

“A, là ai thế? Có chuyện gì thế?” Tiêu Mộ Vũ đi theo dòng người xuống dưới, hai nữ sinh bên cạnh cô đang thảo luận về chuyện này.

“Không biết, không phải… không phải lại là lớp 12-7 chứ?” Mặt mày cô gái tóc ngắn sợ hãi, nhỏ tiếng nói.

Tiêu Mộ Vũ nhạy bén nắm bắt lời của bọn họ, lớp 12-7, lại là?

Đúng vào lúc cô đang suy nghĩ, một nữ sinh vỗ vai Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu sốt ruột: “Mộ Vũ, cậu đi đâu thế?”

Tiêu Mộ Vũ nhìn người kia, không lên tiếng. Rõ ràng lần này tiến vào phó bản, cô có thân phận, chính là học sinh. Nhưng cô căn bản không có kí ức gì hết, cũng không biết bản thân quen ai, cho nên không thể dễ dàng trả lời.

Nữ sinh kia nhìn có vẻ rất sốt ruột, còn chưa đợi Tiêu Mộ Vũ trả lời đã bắn như pháo liên thanh: “Ban nãy nghe nói có người nhảy lầu, bọn tôi phát hiện không thấy cậu và Lạc Tử Hào đâu, sốt ruột tới đòi mạng.”

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trắng bệch, dáng vẻ như bị dọa tới mất mật, chỉ lắc đầu không đáp.

Rất nhanh sau đó hai người đã theo dòng người xuống dưới sân, học sinh nhảy lầu đã được phát hiện, bảo vệ và giáo viên trong trường nghe tin cũng đã vội vàng tới nơi. Hiện trường được giăng dây cảnh giới, không cho phép học sinh lại gần.

Thế là cả một khu vực ba tầng trong ba tầng ngoài đều bị quây chặt, từ khe hở trong dòng người chen chúc, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy học sinh nhảy lầu.

Khi nhảy xuống, đầu cậu trai chúc xuống, đầu óc trên hiện trường vỡ nát. Máu cùng chất lỏng màu trắng lan tràn xung quanh cơ thể cậu.

Học sinh nhìn rõ cảnh tượng này, mặt mày đều tái nhợt, có người không nhịn được trực tiếp nôn thốc nôn tháo, còn có không ít nữ sinh la hét, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Đây là Lạc Tử Hào lớp 12-7 đúng không?”

“Hình như là thế, lại là ban 7, có chuyện gì thế không biết.”

Lạc Tử Hào? Ban nãy nữ sinh kia nói không thấy Tiêu Mộ Vũ và Lạc Tử Hào đâu, cũng có thể nói là, trong cài đặt cô và đối phương cùng lên sân thượng, sau đó Lạc Tử Hào nhảy lầu.

Vừa vào phó bản đã nhìn thấy một sinh mạng trẻ tuổi không còn, cho dù biết là cài đặt của phó bản, Tiêu Mộ Vũ cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Mà khi Tiêu Mộ Vũ đang suy nghĩ, bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, nó xuyên qua dòng người đông đúc, vô cùng chuẩn xác bắt được cô.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, sống lưng Tiêu Mộ Vũ đã bắt đầu lạnh toát, cô nhìn tứ phía xung quanh, cuối cùng nhíu mày ngẩng đầu lên.

Trên nóc tòa nhà năm tầng, độ cao rơi vào khoảng 16, 17 mét, loại ánh mắt nhìn từ trên xuống này không rõ ràng, nhưng Tiêu Mộ Vũ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người màu đỏ phấp phới trên mép sân thượng, cúi đầu xuống, đang nhìn mình.

Bóng đỏ kia đỏ như lửa, một màu đỏ diễm lệ, cười với cô. Rõ ràng Tiêu Mộ Vũ không nhìn rõ khuôn mặt người đó, nhưng lại cảm thấy người đó đang cười. Mà nụ cười này, khiến da gà da vịt của Tiêu Mộ Vũ lập tức dựng đứng, cô còn muốn tỉ mỉ quan sát, bóng đỏ kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tiêu Mộ Vũ tìm kiếm một vòng, cuối cùng sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, biểu cảm ngưng trệ. Nam sinh này đột nhiên nhảy lầu, bản thân là người chứng kiến, vậy có nghĩa là gì? Nữ quỷ áo đỏ kia có thân phận gì?

Rõ ràng nam sinh này nhảy lầu không bình thường, là sự trả thù của nữ quỷ sao?

Nhóm Thẩm Thanh Thu… Vừa nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, bỗng Tiêu Mộ Vũ phát hiện có một ánh mắt xuyên qua đám người nhìn tới, cô vội vàng ngẩng đầu, trùng hợp nhìn vào mắt một cô gái tóc xõa ngang vai, đồng phục rối tung.

Tiêu Mộ Vũ nhìn đối phương, ngẩn ra những mấy giây. Trong hoàn cảnh này, vốn dĩ không nên cười, nhưng Tiêu Mộ Vũ thực sự không nhịn nổi, mím môi cười lên, sau đó mới hồi phục biểu cảm nghiêm túc của mình.

Khi Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, nào không phải biểu cảm ngẩn ra, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia rõ ràng chính là Tiêu Mộ Vũ. Nhưng cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tóc tai được chải gọn gàng, lộ ra chiếc trán trắng trẻo mịn màng. Trên khuôn mặt mang theo hơi thở thuần khiết của thiếu nữ 15, 16 tuổi, dịu dàng không nói thành lời.

Ban nãy mím môi cười lên, khiến vẻ già dặn không nên có ở lứa tuổi của Tiêu Mộ Vũ tản đi, tươi đẹp thuần khiết, đáng yêu lại rung động lòng người.

Đây là Tiêu Mộ Vũ của 15, 16 tuổi, nhận thức này khiến Thẩm Thanh Thu quăng sự khó chịu với cách ăn mặc của bản thân ra sau đầu, chỉ chăm chú quan sát Tiêu Mộ Vũ.

Nguyên nhân khiến Tiêu Mộ Vũ cười chính là cách ăn mặc hiện tại của Thẩm Thanh Thu, không mặc đồng phục tử tế, tóc không buộc lên, xỏ khuyên tai, dáng vẻ rất chị đại trong trường.

Nếu là Thẩm Thanh Thu trước đó, chắc chắn cách ăn mặc này vừa xinh đẹp vừa ngầu, chỉ là Thẩm Thanh Thu của hiện tại thu nhỏ thành 17 tuổi, nhìn như cố tình làm vẻ từng trải, không ra ngô ra khoai, giống như một thiếu nữ ngu ngốc.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thu bắt được nụ cười kia, lập tức nhấc chân đi tới. Cô ấy vừa đi tới, mặt mày người bên cạnh sợ hãi tránh đi, ánh mắt cũng trốn tránh, giống như không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ vốn cảm thấy kì quái, nhưng nhìn thấy chân của Thẩm Thanh Thu, sắc mặt cũng biến đổi.

Ban nãy Thẩm Thanh Thu cũng đứng trong dòng người, nửa thân dưới bị che chắn, đợi tới khi cô ấy bước ra, Tiêu Mộ Vũ mới nhìn thấy trên quần đồng phục của cô ấy toàn là vết máu, thậm chí còn có cả vệt trắng.

Chẳng trách người xung quanh nhìn cô ấy với khuôn mặt sợ hãi, rõ ràng là khi nam sinh kia nhảy xuống, máu tanh gì đó đã bắn hết lên người Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ cũng nhanh chóng đi tới, nữ sinh bên cạnh cô đưa tay muốn ngăn cản nhưng không giữ được.

“Cô sao thế? Có làm sao không?” Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ đánh giá trên dưới Thẩm Thanh Thu một lượt.

Thẩm Thanh Thu không lập tức trả lời Tiêu Mộ Vũ, chỉ nhìn cô, sau đó lắc đầu, rũ mắt cười một cái. Thẩm Thanh Thu thích sự sốt ruột và quan tâm trong vô thức của Tiêu Mộ Vũ.

“Tôi không sao, chỉ là ban nãy khi cậu ta rơi xuống, rơi ngay bên cạnh tôi.” Thẩm Thanh Thu nhích tới bên tai Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói một câu, sau đó ngẩng mắt nhìn xung quanh, “Nhìn cô thế này rất xinh, lại đáng yêu, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, chắc chắn tôi sẽ nhìn cô không chớp mắt.”

Tiêu Mộ Vũ: “…”

Vốn còn tưởng Thẩm Thanh Thu muốn nhân cơ hội này nói chút chuyện quan trọng gì đó, kết quả lại thì thầm bên tai toàn những điều không đứng đắn, suýt chút nữa Tiêu Mộ Vũ đã trợn trắng mắt.

“Tất cả học sinh mau chóng quay về lớp học, đừng quây lại nữa, đừng hoảng loạn! Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng xuống dưới dẫn học sinh của mình về lớp!” Trong phòng phát thanh trường học, chủ nhiệm trường học không ngừng phát thông báo, học sinh bắt đầu rục rịch rời đi.

Lúc này nữ sinh cùng Tiêu Mộ Vũ xuống dưới sân bắt đầu gọi Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không đáp lại cô nàng, sau đó một người đàn ông hơn 40 tuổi đi tới, lớn tiếng nói: “Mộ Vũ, mau về lớp đi, đừng ở lại đây nữa. Còn cả Thẩm Thanh Thu nữa, đừng có bon chen vào những chuyện này, mau về đi.”

Mặt mày người đàn ông sốt ruột, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ như rất lâu không được nghỉ ngơi, rất tiều tụy.

Người đàn ông nói xong đưa tay ra kéo Tiêu Mộ Vũ một cái, giống như không nhìn nổi cảnh cô và Thẩm Thanh Thu đứng cùng nhau. Sau đó lại vội vã quay người muốn đi xử lí sự cố này, học sinh trong lớp nhảy lầu, là một chuyện rất nghiêm trọng, những chuyện đang chờ đợi người đàn ông kia khiến ông ấy bận sứt đầu mẻ trán.

“Thưa thầy, quần áo của cậu ấy bẩn rồi, cần phải thay bộ mới.” Tuy Tiêu Mộ Vũ không quen đối phương, nhưng biết có lẽ người này là giáo viên lớp bọn họ. Thế là đề nghị một câu, để có thể rời đi cùng Thẩm Thanh Thu một lúc.

Nghe được lời Tiêu Mộ Vũ, lúc này ánh mắt người đàn ông mới nhìn lên quần áo của Thẩm Thanh Thu, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch, “Em… em có chuyện gì thế?”

“Em vừa đi qua, trùng hợp cậu ta rơi xuống.”

Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm không ngừng biến đổi, ông ấy ngập ngừng, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Mộ Vũ lại quăng một quả đạn tới: “Lúc Lạc Tử Hào ngã xuống, em ở trên sân thượng.”

Chắc chắn không thể che giấu chuyện này, nhất định chuyện cô và Lạc Tử Hào xuất hiện trên sân thượng sẽ bị điều tra ra, nếu không lên tiếng trước, đợi khi bị người ta phát hiện, vấn đề sẽ trở nên rắc rối hơn.

Nhưng kì lạ là, sau khi nghe được lời của Tiêu Mộ Vũ, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-7 này ngớ ra, sau đó mặt mày phức tạp nhìn Tiêu Mộ Vũ, cả người hồn bay phách lạc nói: “Nó lại bắt đầu rồi, lại bắt đầu rồi.” Nói xong lại quay đầu rời đi, căn bản giống như không coi lời của Tiêu Mộ Vũ là chuyện to tát.

Phản ứng hoàn toàn khác thường, học sinh của bản thân một người nhảy lầu, một người là người chứng kiến, lẽ nào phản ứng đầu tiên không phải là bảo cô phối hợp điều tra sao?

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt cả hai đều có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại chỗ này không phải chỗ nói chuyện, thế là nhân cái cớ phải đi thay quần áo, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cùng nhau rời khỏi hiện trường.

“Phó bản này rất kì quái, hiện tại nhìn có vẻ như đang nhập vai, chắc hẳn thân phận của chúng ta là học sinh. Hơn nữa hiện tại tôi vẫn chưa quan sát thấy người chơi khác, cũng không nhìn thấy đám Tô Cẩn, nhưng rất có khả năng nơi này chỉ có tổ đội chúng ta.” Tiêu Mộ Vũ phân tích tình hình hiện tại, suy đoán.

“Ý cô là, lần này chúng ta vào phó bản tổ đội?” Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, phó bản cấp A đầu tiên là phó bản tổ đội, vận số của bọn họ là tốt hay là xấu?

“Rất có khả năng, tôi không rõ nhân vật của chúng ta có hạn chế với chúng ta nhường nào, nhưng chắc chắn là phiền phức hơn nhiều so với phó bản cấp B. Tôi vừa vào đây đã đứng trên sân thượng cùng người chết kia, tôi còn chưa kịp nói gì với cậu ta, cậu ta tự nói một câu rất kì quái rồi nhảy lầu.”

“Sao cô lại ở trên sân thượng?” Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, đây không phải là điềm báo tốt. Nơi đây là phó bản kinh dị, nhảy lầu tự sát rất có khả năng không phải tự sát, hoặc là sau khi tự sát đại khái cũng âm hồn bất tán, có dây dưa với người đó, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp.

“Ừm, phiền phức là, tôi hoàn toàn không nhớ tại sao tôi lại ở đây, khi Lạc Tử Hào ngồi trên lan can tôi mới vào phó bản.”

“Thế cậu ta đã nói gì?” Mức độ nhạy bén của Thẩm Thanh Thu cũng không kém cạnh Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nắm bắt điểm then chốt.

“Tôi nói gió ở đó lớn, bảo cậu ta xuống đi, cậu ta nói một câu ‘Gió lớn à, hôm đó gió còn lạnh hơn hôm nay, còn lạnh đây này.’ Sau đó lại nói năng lộn xộn, nói ‘Không phải lạnh, là nóng.’ Cậu ta nói, tôi không cứu nổi cậu ta” Tiêu Mộ Vũ nhớ từng biểu cảm cùng từng câu chữ của Lạc Tử Hào.

“Hôm đó? Vừa lạnh vừa nóng? Xem ra nam sinh này có câu chuyện.” Thẩm Thanh Thu nghe tới mù mờ, lẩm nhẩm.

“Ừm, ngoài ra khi nhảy lầu, có lẽ Lạc Tử Hào đã bị quỷ nhập lên người, hoặc là bị khống chế. Sau khi cậu ta nhảy xuống, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trên sân thượng, lơ lửng giữa không trung, không phải người.”

Tiêu Mộ Vũ chia sẻ những thông tin có hạn cho Thẩm Thanh Thu, tuy hiện tại không có đầu mối, nhưng căn cứ theo tình hình, có lẽ lại là một câu chuyện báo thù, hoặc đơn giản chỉ là ác quỷ tác oai tác quái.

“Ngoài ra khi tôi xuống dưới, nghe thấy có học sinh thảo luận, ‘Không phải lại là lớp 12-7 chứ’, ban nãy cũng chứng thực, Lạc Tử Hào là học sinh lớp 12-7. Có lẽ tôi và cô học ở lớp này, giáo viên kia có khả năng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12-7. Hiện tại có thể thấy, vấn đề then chốt của phó bản này xuất phát từ lớp 12-7.”

Tiêu Mộ Vũ vừa nói, vừa đưa mắt đánh giá xung quanh, quan sát bố cục trường học.

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc lắng nghe, sau đó không nhịn được cảm khái: “Chúng ta thực sự cùng vào phó bản sao? Tại sao vừa vào mà cô đã biết nhiều như thế?”

Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Tất cả sắp đặt trong cốt truyện đều có logic, có một số chi tiết không phải là tôi biết nhiều, mà là nó đưa ra nhiều. Cô ấy à, còn chưa kịp tìm hiểu được một vài thứ sao?”

Thẩm Thanh Thu nghe những lời Tiêu Mộ Vũ nói, có chút bực bội, cúi đầu nhìn bản thân một cái, “Tôi vừa vào liền đi qua tòa giảng đường này, vì không nắm rõ tình hình nên tôi dừng ở đây, vừa hay nam sinh kia từ trên trời rơi xuống, chết đứ trước mặt tôi. Sau đó tôi lại phát hiện cách ăn mặc chẳng ra ngô ra khoai gì trên người mình, ngoại trừ những chuyện này thì không biết gì nữa.” Nếu không phải Thẩm Thanh Thu dừng lại, có khả năng ban nãy bị nam sinh kia đập trúng, còn có cả một mảng lan can rơi xuống sau đó, nếu không phải Thẩm Thanh Thu lùi sau mấy bước, cũng suýt chút nữa đập vào cô ấy.

Động tác của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, khóe môi khẽ cong lên: “Ngầu lắm, nhưng nhìn có vẻ như đầu gấu trường học, không phải học sinh tốt.”

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, “Hệ thống rất hiểu tôi.”

“Ừ, trưởng thành không phải người đứng đắn, có lẽ là học sinh cũng không phải học sinh nghiêm túc.” Câu nói cất lên như trêu chọc, Tiêu Mộ Vũ tự nhiên đi về phía trước.

Thẩm Thanh Thu câm nín, cô ấy phát hiện Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng biết móc mỉa bản thân.

“Quần áo trên người tôi phải làm sao đây?” Thẩm Thanh Thu đuổi theo. Tuy gặp nhiều cảnh máu me, nhưng không có người bình thường nào bằng lòng chạm vào những thứ này.

Tiêu Mộ Vũ híp mắt, sau đó đánh giá Thẩm Thanh Thu.

“Lực bất tòng tâm, tôi thấy trường học này có lẽ là trường nội trú, có hai tòa nhà kí túc xá, mỗi tòa năm tầng, đều phơi quần áo chăn ga. Nhưng tôi không biết cô ở kí túc xá nào, cũng không biết quần áo của cô ở đâu.” Những lời này đều là sự thực, đồng thời cũng là một chuyện rất phiền phức.

Thẩm Thanh Thu im lặng giây lát, ánh mắt cô ấy lướt một vòng, nhìn thấy mấy nữ sinh phía xa xa, sau đó nhanh chân đi tới.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy mấy nữ sinh đằng xa che khuôn mặt sợ hãi lại, sau đó run rẩy nói mấy câu gì đó, rồi lập tức co giò bỏ chạy.

“Cô đi hỏi họ à?” Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, đồng phục mấy nữ sinh kia mặc cùng màu sắc và kiểu dáng với hai người, có lẽ là cùng một khối.

“Ừm, 312.”

“Liệu họ có cảm thấy cô kì quái không?”

Thẩm Thanh Thu đút tay vào túi áo đồng phục, vô cùng để tâm nói: “Tôi nói tôi bị dọa tới hồ đồ, quên mất bản thân sống ở đâu rồi.”

“…"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro