Chương 80 : Ban 7 Chết Chóc 4
Tả Điềm Điềm ra ngoài, trùng hợp nghe được cuộc đối thoại của hai người, lập tức ngẩn ra, “Cô ta cũng là học sinh lớp 12-7 sao? Có phải học sinh chuyển trường không?”
Trước đó trong lớp học chỉ có ba vị trí trống, sau khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu ngồi vào chỗ xác nhận một lượt, hai người không ngồi sai chỗ, theo lí mà nói vị trí trống còn lại nên là chỗ ngồi của Lạc Tử Hào.
Tiêu Mộ Vũ lập tức quay người nhìn vào bên trong lớp học qua cửa sổ, chỉ thấy cô gái kia không chút chần chừ đi tới bên Lưu Nhã, sau đó ngồi vào vị trí trống bên cạnh cô nàng.
Lưu Nhã vốn dĩ tê dại không có biểu cảm đột nhiên nở một nụ cười, trong mắt đã có ánh sáng, chăm chú nhìn người kia, giống như biến thành một người khác.
“Hai người đó quen nhau.” Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói, rõ ràng cách nói của Tả Điềm Điềm không thành lập.
“Đó là vị trí của cô ta.” Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn vào lớp học một cái, cô gái kia ngồi vào chỗ đó, có mấy người nhìn thấy nhưng không có ai có biểu hiện khác thường.
“Lâm Tuyết, cuối cùng cậu cũng tới lớp, tôi còn tưởng cậu cũng xảy ra chuyện chứ.”
Nữ sinh sau lưng Tiêu Mộ Vũ chào hỏi Lâm Tuyết, những lời như thể quan tâm nhưng vì giọng điệu mập mờ của cô nàng, ngược lại giống như mỉa mai.
Lưu Nhã quay đầu nhìn cô nàng, lúc này trong đôi mắt vốn dĩ ngập tràn ánh sáng kia lại toát lên vẻ âm u.
Đừng nói tới cô gái bị nhìn chằm chằm, ngay cả Tiêu Mộ Vũ đang quan sát cũng cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Một học sinh cấp ba, sao ánh mắt có thể dữ dằn nặng nề như thế?
Ba người quan sát một lúc, không dừng lại lâu. Đợi tới khi đi tới nhà vệ sinh ở phía cuối tầng, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng: “Lạc Tử Hào mới nhảy lầu mấy tiếng đồng lồ, không có lí nào nhanh như thế đã thu dọn bàn ghế của cậu ta đi, hơn nữa trong lớp học không có vị trí khuyết thiếu. Ban nãy nữ sinh tên Lâm Tuyết kia tự nhiên ngồi vào chỗ như thế, cộng thêm phản ứng của những người khác, có lẽ chính là chỗ ngồi của cô ta. Vậy, chỗ ngồi của Lạc Tử Hào đâu?”
Tả Điềm Điềm cũng ngớ ra, cô nàng sắp xếp lại tư duy, “Tôi vừa vào phó bản đã ngồi trong lớp học, lúc đó có lẽ Lạc Tử Hào vẫn chưa nhảy lầu, lúc đó trong lớp học…”
Nói tới đây, Tả Điềm Điềm nhíu mày, lắc đầu, có chút hoang mang nói: “Tôi không nhớ có bao nhiêu vị trí trống, nhưng trong ấn tượng của tôi, không ai chuyển bàn ghế ra ngoài cả.”
Tiêu Mộ Vũ im lặng, ấn đường khẽ nhíu lại, rơi vào trong trầm tư.
Tả Điềm Điềm còn muốn nói gì đó, Thẩm Thanh Thu đã giơ tay, biểu thị cô nàng đừng nói gì nữa, sau đó yên lặng nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Không trùng hợp là, rất nhanh sau đó tiếng chuông vào tiết đã vang lên.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, lẩm nhẩm nói: “Thân phận này vừa là cái cớ chúng ta vịn vào để điều tra chân tướng, cũng là trở ngại của chúng ta.”
Thẩm Thanh Thu hiểu ý cô, học sinh bắt buộc phải lên lớp, thậm chí Tả Điềm Điềm trốn tiết đã bị hệ thống cảnh cáo một lần.
Nhưng Thẩm Thanh Thu cười lên, nhích tới bên Tiêu Mộ Vũ, chớp chớp mắt: “Nhưng mà, là một học sinh xấu không chịu học hành, có lẽ tôi trốn tiết là quang minh chính đại. Buổi chiều chúng ta còn hai tiết, buổi tối cũng có giờ tự ôn, nếu cứ ở lại trong lớp học mãi, vậy lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào hai người Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn thôi.”
Tiêu Mộ Vũ im lặng giây lát, sau đó gật đầu. Tô Cẩn là giáo viên, tuy tự do hơn bọn họ, nhưng cũng phải đi dạy. Hành động của Trần Khải Kiệt bắt buộc phải căn cứ theo chỉ thị của sở cảnh sát, cũng không hoàn toàn tự do, để Thẩm Thanh Thu trốn tiết, xác thực là cách tốt nhất.
“Ừm.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền duỗi lưng, nhíu mày nói: “Tóm lại không cần phải ở lì trong lớp nghe giảng, tôi tốt nghiệp cấp ba 10 năm rồi, không hề muốn ôn lại những kiến thức này chút nào. Hai người tiếp tục lên lớp học bài, tôi chuồn trước đây.”
Nói xong Thẩm Thanh Thu vẫy tay với Tiêu Mộ Vũ, vừa cười vừa đi giật lùi.
Khi cô ấy quay người lại, Tiêu Mộ Vũ ném một tấm thẻ tới, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra vững vàng bắt lấy, cầm lên nhìn, ngạc nhiên quay người lại.
“Cô cầm đi, có tình huống gì thì kịp thời liên lạc với tôi.” Sau khi Trần Khải Kiệt rời đi, tấm thẻ Một gia đình yêu thương thắm thiết cũng mất hiệu quả. Trước mắt Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm ở lại lớp học sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng Thẩm Thanh Thu thì khác, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Thu không từ chối, gật đầu, vừa chuẩn bị rời đi, sau lưng lại truyền tới một câu dặn dò của Tiêu Mộ Vũ.
“Cẩn thận chút.”
Đợi khi Thẩm Thanh Thu nghe rõ rồi quay người lại, Tiêu Mộ Vũ đã không quay đầu, sớm đã cất bước đi xa, câu nói lưu lại kia giống như ảo giác của Thẩm Thanh Thu.
“Thật là ngúng nguẩy, khi nào mới có thể dịu dàng nói chuyện với mình chứ.” Thẩm Thanh Thu lẩm nhẩm một mình, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, cầm lòng chẳng đặng bật cười, vẻ bướng bỉnh và thờ ơ không đếm xuể trong con ngươi màu xám hóa dịu dàng.
Nhưng nghĩ tới chuyện cần làm, sắc mặt Thẩm Thanh Thu liền ngưng trệ. Cô ấy không cần lo lắng tới chuyện của lớp 12-7, Tiêu Mộ Vũ ở đó, cô ấy rất yên tâm.
Lại lần nữa quay lại làm học sinh cấp ba, Tiêu Mộ Vũ mới phát hiện sự bận rộn của học sinh, ngoại trừ thời gian ăn ba bữa cơm, dường như bọn họ đều sống trong tòa nhà giảng đường, tiết tự ôn tập buổi tối kéo dài tới hơn 10 giờ, căn bản không có thời gian rảnh.
Khoảng thời gian này, Tiêu Mộ Vũ và bạn học bên cạnh đơn giản nói chuyện với nhau mấy lần, đặc biệt là nữ sinh sau lưng cô, Tiêu Mộ Vũ cũng biết cô nàng tên Huỳnh Mộng.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ cũng tìm được một chút manh mối từ chỗ Huỳnh Mộng, tại sao mọi người lại có biểu hiện kì lạ như thế với chuyện Lạc Tử Hào nhảy lầu.
Xác thực chuyện này không phải lần đầu học sinh lớp 12-7 xảy ra chuyện, kể từ khi bắt đầu học kì, bao gồm cả Lạc Tử Hào hôm nay, ban 7 đã có ba học sinh thiệt mạng!
Hiện tại trong trường cấp ba Viễn Ninh dường như lưu truyền một cách nói, ban 7 bọn họ bị nguyền rủa, cũng có thể nói là, học sinh ở ban 7 có thể gặp chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào. Chuyện Lạc Tử Hào nhảy lầu, càng tăng thêm một tầng sợ hãi cho lời nguyền này.
Tiêu Mộ Vũ còn muốn gạn hỏi, nhưng mọi người đều kiêng kị không muốn nói sâu về chuyện này, nhưng kì lạ là, bọn họ cũng không biết tại sao lại thiếu mất một bộ bàn ghế, Tiêu Mộ Vũ không hỏi ra được gì.
Mà mãi tới giờ ăn cơm tối, Tiêu Mộ Vũ cũng không nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, tấm thẻ Một gia đình yêu thương thắm thiết của Trần Khải Kiệt cũng đã mất hiệu lực.
Tả Điềm Điềm ăn cơm, nhìn Tiêu Mộ Vũ có chút mất tập trung, không nhịn được hỏi: “Cô Thẩm vẫn chưa liên lạc với cô à?”
Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, dường như không quan tâm tới chuyện này.
“Phó bản này là phó bản kinh dị, nhưng tới hiện tại, ngoại trừ tin đồn kia, tôi vẫn chưa cảm nhận được chút không khí kinh dị nào, cũng không gặp phải chuyện tà ma, cứ cảm thấy có chút bất an.” Thực ra Tả Điềm Điềm rất căng thẳng, cảm giác phó bản cấp A không giống với phó bản cấp B, bối cảnh này quá chân thực.
Tiêu Mộ Vũ ăn một miếng rau, nghe xong dừng lại, nhàn nhạt ngẩng mắt lên, “Khi Lạc Tử Hào nhảy lầu, tôi nhìn thấy một nữ quỷ áo đỏ, ngoài ra, vô duyên vô cớ thiếu mất một bộ bàn ghế, đã đủ kinh dị chưa?”
Tả Điềm Điềm câm nín, thực ra cô nàng chỉ muốn lấy dẫn chứng, một mình Thẩm Thanh Thu hành động liệu có nguy hiểm hay không, rõ ràng người này rất lo lắng, nhưng lại không chịu lên tiếng thừa nhận.
Tả Điềm Điềm lên lớp cũng rất nhàm chán, không phải học sinh thật như những bạn học khác, ngoại trừ mấy lời khách sáo, tan tiết rồi cũng không có quá nhiều giao lưu, cho nên phần lớn thời gian đều quan sát xung quanh. Tả Điềm Điềm phát hiện Tiêu Mộ Vũ không chỉ một lần nhìn ra ngoài, còn về việc quan sát cái gì, tóm lại cũng không phải đợi Tô Cẩn lên lớp dạy tiết Ngữ văn.
“Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Tả Điềm Điềm vẫn hỏi một câu.
Tiêu Mộ Vũ nắm đũa ngẩng đầu lên nhìn cô nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Cô chưa chứng kiến võ nghệ của cô ấy à? Nếu có con quỷ không có mắt nào dám động vào cô ấy, tới lúc đó người xảy ra chuyện còn chưa biết là ai.”
Tả Điềm Điềm nghe xong không nhịn được cười lên, “Xác thực là vậy, khi vào phó bản tôi cũng từng gặp mười mấy, hai chục người chơi, không phải không có ai lợi hại, nhưng bình tĩnh thông minh như đội trưởng Tiêu đây, và cả… dũng mãnh như cô Thẩm, thì thực sự trước giờ chưa từng gặp.”
Người khác bị quỷ dọa khóc, Thẩm Thanh Thu thì có thể dọa quỷ khóc. Tới nay Tả Điềm Điềm vẫn nhớ như in phong thái giết quỷ như thái rau của Thẩm Thanh Thu.
“Nhưng thực ra tôi tương đối lo lắng, không phải càng về sau, những thứ quỷ quái kia sẽ càng trở nên khó đối phó sao, chỉ dựa vào vũ lực có thể giải quyết được chúng không?” Tả Điềm Điềm ăn cơm, lại có chút lo lắng bổ sung một câu.
Động tác ăn uống của Tiêu Mộ Vũ đã chậm lại, sau đó buông đũa xuống, nói: “Tôi ăn xong rồi, đi vòng vòng quan sát xem có manh mối gì không trước đây.”
Tả Điềm Điềm ngớ ra, nhưng Tiêu Mộ Vũ đã bưng khay thức ăn đi xa. Cô nàng vội vàng cúi đầu và mấy miếng cơm, có thể ăn được đồ ăn bình thường trong phó bản cũng thật hiếm thấy.
Tiết tự ôn buổi tối là Vật lí và Ngữ văn, tới 9 giờ học tiết Ngữ văn, Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Thanh Thu.
Ngược lại Tô Cẩn cầm một quyển đề thi nghiêm túc bước vào trong lớp, vừa vào trong đã đánh giá Tả Điềm Điềm và Tiêu Mộ Vũ một cái, tiến hành giao lưu đơn giản bằng ánh mắt.
Đương nhiên là không có khả năng làm bài, khi Tô Cẩn đi xuống dưới quan sát, nhìn thấy trên ô chữ viết văn trong bài thi của Tiêu Mộ Vũ có một câu.
“Có nhìn thấy Thẩm Thanh Thu không?”
Tô Cẩn khẽ gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, cầm bút lên viết mấy chữ.
Tiêu Mộ Vũ xem xong, mím chặt môi, ngón tay cũng khẽ co lại.
Tô Cẩn lại vỗ lên bàn tay nắm chặt thành quyền của Tiêu Mộ Vũ, biểu thị an ủi.
Một tiếng đồng hồ dài dằng dặc, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh vốn dĩ đang cúi đầu trong lớp lũ lượt ngẩng đầu, trên mặt là một loại hoảng sợ vô cùng rõ rệt. Dường như tiếng chuông này không biểu thị cho việc họ có thể nghỉ ngơi, mà là bùa đòi mạng.
Không hề khoa trương khi nói rằng, sắc mặt một số người đột nhiên trở nên trắng bệch khi tiếng chuông vang lên.
Tiêu Mộ Vũ để ý một lượt, biểu cảm của hai người Lưu Nhã và Lâm Tuyết vẫn ổn, mà Trương Chử sau lưng hai người kia lạnh mặt nộp bài thi, đá ghế xông ra khỏi lớp học, phì cười nói với mấy người rõ ràng đang hoảng sợ: “Giả thần giả quỷ mà đã dọa các cậu thế này à, chẳng có tiền đồ gì cả.”
Nói xong cậu ta lại nhìn Lưu Nhã một cái, cười lạnh đi ra ngoài. Một câu kì quái của cậu ta cất lên, khiến tất cả học sinh trong lớp nhanh chóng im lặng như tờ, động tác nộp bài thi đều ngưng trệ.
Tô Cẩn đứng trên bục giảng nhìn Trương Chử rời đi, giục nộp bài một tiếng, học sinh trong lớp mới giật mình nộp bài.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều khiến người ta mơ hồ, nếu thật sự bị nguyền rủa, tại sao giáo viên, còn cả trường học, phụ huynh đều dửng dưng?
Nhưng lúc này Tiêu Mộ Vũ không có quá nhiều tâm trạng suy nghĩ tới vấn đề này. Ban nãy Tô Cẩn nói Thẩm Thanh Thu bị thương.
Tấm thẻ Một gia đình yêu thương thắm thiết chưa được kích hoạt, có phải có nghĩa là Thẩm Thanh Thu bị thương rất nghiêm trọng, ngay tới việc liên lạc với cô cũng không làm được đúng không?
Tiêu Mộ Vũ cầm bài thi, cùng Tả Điềm Điềm đi theo Tô Cẩn nhanh chóng bước tới tòa nhà cho giáo viên.
Trong ánh đèn đường nhàn nhạt của trường học, học sinh ban 7 kết thành nhóm đôi ba người men theo con đường nhỏ thông tới kí túc xá đi về phòng mình.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn những người kia một cái, ba tòa nhà giảng đường có mấy chục lớp học, tòa nhà kí túc xá cũng nằm ở một khu, rõ ràng có ba con đường quay về kí túc xá, nhưng chỉ có đám học sinh ban 7 đi trên con đường nhỏ đá cuội nằm phía ngoài cùng bên trái, giống như đã được người ta quy định sẵn.
Con đường nhỏ kia âm u uốn lượn, ánh đèn tối tăm, con đường lớn bên phải rộng rãi thẳng tắp, đèn đường sáng tỏ, chiếu sáng dọc đường quay về kí túc xá.
Tiêu Mộ Vũ cứ thế quan sát phía xa, con đường học sinh ban 7 đang đi là đường dẫn tới địa ngục, phân thành hai nhánh rõ rệt với những học sinh khác.
Cảnh tượng này vô cùng kì quái, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều ngẩn người đứng nhìn, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Chuyện này… chuyện này là sao thế? Lẽ nào… lẽ nào ban 7 là lớp học ma quái sao?” Bỗng Tả Điềm Điềm nghĩ tới một vấn đề, hít sâu một hơi.
Vì người trong lớp vốn dĩ không tồn tại, cho nên không quan tâm không hỏi han, xảy ra chuyện gì cũng không cần để ý.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không rõ sáng tối, “Không đến mức ấy, chí ít chúng ta biết trước khi Lạc Tử Hào nhảy lầu, học sinh bên trong ban 7 không có gì khác thường. Hơn nữa Trần Khải Kiệt đã điều tra, cũng không tới nỗi hai chúng ta đều là quỷ mà những người khác không nhìn ra. Nhưng bị nguyền rủa, đại khái là thật.”
Thực ra Tả Điềm Điềm vừa nói ra liền biết không đúng, chỉ là quá chấn động.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu, không tiếp tục quan sát cảnh tượng kia nữa, bước chân lại lần nữa tăng tốc. Ban 7 ấy à, nếu những người kia đều là người sống, chỉ sợ cũng giống như năm người bọn họ, đều là cừu non chờ bị làm thịt trong phó bản này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro