Chương 94 : Ban 7 Chết Chóc 18

Thẩm Thanh Thu phản ứng nhanh nhất, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cô ấy liền xông tới cửa, nhanh chóng luồn dao găm trong tay vào khe cửa, lật tay dùng sức bậy một cái, cửa gỗ bọc sắt bị bậy ra một lỗ, nhưng vẫn không động đậy.

Mà sắc mặt Tiêu Mộ Vũ sau lưng nhanh chóng biến đổi, âm thanh căng thẳng nói: “Mùi mà tôi ngửi thấy, là mùi keo.”

Thẩm Thanh Thu rút dao găm ra, ánh mắt nhìn lên cửa, ngón tay chạm lên trên, rồi lập tức rụt tay về, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, liền nhìn thấy đầu ngón tay cô ấy nhanh chóng đỏ bừng.

Sắc mặt Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bỗng nhiên tái nhợt, “Thế này là muốn nhốt chúng ta trong hiện trường vụ cháy sao?”

Vừa nói xong, âm thanh xì xì không ngừng vang lên, một làn khói trắng vô duyên vô cớ xuất hiện trong phòng, không ngừng phun trào.

Bốn người bị ép nhanh chóng lùi ra sau, Thẩm Thanh Thu nhấc chân hung hăng đá lên cửa kính, nhưng chỉ có khung cửa sổ bị cô ấy đá rung lên bần bật, còn kính không hề hấn.

Trần Khải Kiệt bên ngoài vốn vẫn lưu tâm tới tình hình bên trong, nhưng khi nhóm Tiêu Mộ Vũ bị đẩy vào trong, anh ta cũng nhanh chóng ngã ra đất. Sau đó mũi, mắt, đều bị sặc, nhanh chóng lăn lộn trên đất.

Trong lòng Trần Khải Kiệt đã ý thức được vấn đề, nhưng không thể đứng dậy, cũng không mở được mắt, chỉ có thể hoảng loạn nhấp vào tin nhắn thoại trong nhóm chat: “Đội trưởng Tiêu, khụ khụ, tôi… tôi… cay mũi quá.”

Tiêu Mộ Vũ vốn định bảo Trần Khải Kiệt nghĩ cách, nhưng vừa nghe được câu này liền biết Trần Khải Kiệt cũng đang ở trong tình huống như bọn họ.

“Đội trưởng Tiêu, nổi lửa rồi!” Tô Cẩn hoảng hốt không biết làm sao, nói.

Chỉ thấy trong làn khói dày đặc có tia lửa, những tiếng tách tách cũng xuất hiện ngay sau đó.

Tiêu Mộ Vũ cũng không xa lạ với âm thanh này, khi mạch điện bị chập mạch gây cháy sẽ có những âm thanh tia lửa điện này.

Thẩm Thanh Thu che mũi muốn tới đó, nhưng bị Tiêu Mộ Vũ kéo lại: “Vô ích thôi, ngọn lửa không thể dập tắt, đừng qua đó vội. Trần Khải Kiệt, chúng tôi bị nhốt ở hiện trường vụ cháy, anh bình tĩnh lại đã, đừng chạy lung tung, nói tình hình của anh đi?”

“Rõ ràng chỗ tôi không có bất cứ điều gì khác thường, nhưng tôi lại cảm thấy rất cay mũi, ban nãy tôi đứng dậy chạy, nhưng lại bị bức tường vô hình chặn lại, không thể ra ngoài. Khụ khụ.”

“Anh có thể cảm nhận nhiệt độ chỗ nào cao hơn không? Hay là đều như nhau?” Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hỏi.

“Nhiệt độ phía Tây cao hơn, giống như có lửa.”

“Vậy anh tìm tới góc phía đông bắc, nằm sấp xuống đất, đừng chạy lung tung!”

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc nhưng không hoảng loạn, mà tìm kiếm nơi nổi lửa, nhanh nhẹn dứt khoát chỉ dẫn Trần Khải Kiệt trốn thoát.

Một lúc sau tia lửa kia đã biến thành ngọn lửa, không ngừng lan xa.

“Mau vào nhà vệ sinh!”

Trong không khí lúc này đã không còn là khói dày màu trắng ban đầu nữa, mà mùi khét phát ra từ vật thể bị thiêu rụi, khói đen nồng nặc kèm theo khí độc được giải phóng trùm lên cả căn phòng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

Bốn người đã có cảm giác không cách nào hít thở, nghe lời Tiêu Mộ Vũ khom lưng xông tới cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa vẫn không mở ra.

Thẩm Thanh Thu nhấc chân đá rất nhiều lần, nhưng vẫn không mở được.

Tiêu Mộ Vũ chỉ đành dẫn mọi người lùi tới nơi khói vẫn chưa ảnh hưởng rồi lấy quần áo che mũi miệng, nằm sấp xuống sàn.

“Khụ, khụ, đây là hiện trường nổi lửa khi đó, nó đang tái hiện hiện trường vụ cháy, cho nên thứ mà người ở trong này không mở được lúc đó chúng ta cũng không mở được, nó muốn bắt chúng ta đích thân cảm nhận sự đau khổ của nó lúc đó, cho nên Trần Khải Kiệt, anh đừng chạy lung tung.”

“Tôi biết rồi.” Trần Khải Kiệt cũng đại khái hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, bốn người còn lại bị nhốt trong phòng 409, mà anh ta không thể vào trong, cho nên nơi này cũng là một căn phòng 409 vô hình dành cho anh ta, may mà có thể liên lạc bằng giọng nói, nếu không chắc chắn anh ta cũng sẽ mất mạng!

Bên kia Thẩm Thanh Thu nghe được lời của Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm âm u, “Đau khổ của nó có liên quan gì tới chúng ta, nó muốn báo thù thì tôi không quản được, nhưng nó dám động vào cô, cho dù là quỷ, tôi cũng sẽ bắt nó phải trả giá!”

Thẩm Thanh Thu đã không khống chế được cơn giận trong lòng, một khi cô ấy nổi nóng, thật sự cả người lẫn quỷ đều sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ mơ hồ của Thẩm Thanh Thu trong làn khói dày, ánh mắt không khống chế được trở nên dịu dàng, sau đó cúi đầu ho sặc sụa mấy tiếng, rồi nói với không khí: “Nếu nhốt chúng tôi vào trong rồi, có chuyện gì thì mau nói đi.”

Tiêu Mộ Vũ nói xong, ngừng lại mấy giây, âm thanh thông báo hệ thống cũng vang lên.

“Người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt khởi động cốt truyện then chốt của phó bản số 004, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ ẩn của phó bản số 004 – Ai là hung thủ thực sự. Xin hãy chú ý, hệ thống không có quyền cưỡng chế ngăn cản công cuộc báo thù tới từ NPC, cơ hội duy nhất của các bạn chính là thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn.”

Âm thanh của hệ thống máy móc chậm rãi, đợi tới khi nó nói xong đoạn này, một phần ba diện tích trong phòng kí túc xá đã bị thiêu đốt, vì sự tồn tại của làn khói dày, bốn người bọn họ đã có chút choáng váng.

Ở phía bên kia, ban đầu Trần Khải Kiệt còn lên tiếng, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng ho.

“Trần Khải Kiệt, anh kiên trì lên, hít vào ít thôi.”

Mồ hôi trên người Thẩm Thanh Thu đã ùa ra, trong lòng lo lắng nhưng lực bất tòng tâm, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô ấy phát hiện bản thân không thể làm được gì.

Nhưng sau khi hệ thống nói xong, thứ được gọi là nhiệm vụ ẩn nhanh chóng hiện lên, hình thức vô cùng đơn giản.

Vui lòng xác nhận hung thủ tạo ra lời nguyền trong phó bản “Ban 7 chết chóc”…

Phía dưới còn có giải thích: Nhiệm vụ lần này sử dụng hình thức làm đề, đây là một bài điền vào chỗ trống, điền ít, điền nhiều hoặc không điền đều không được điểm. Lưu ý: Xin hãy chú ý không được viết sai chính tả đấy nhé.

Thời gian làm bài: Vô hạn, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, không hạn chế thời gian làm bài.

Mấy người Tả Điềm Điềm đọc xong tức tới nỗi ước gì có thể cắn chết hệ thống, cái gì mà thời gian vô hạn, đây là đang trào phúng mỉa mai bọn họ, chỉ cần không bị thiêu cháy thì muốn trả lời sao thì trả lời vậy, nhưng là người trần mắt thịt, có thể kiên trì được bao lâu?

“May mà chúng ta đã có đáp án, đội trưởng Tiêu, mau trả lời đi. Khụ khụ, khụ khụ.” Tả Điềm Điềm đã không còn sức lực, tuy lửa không lan tới đó, nhưng dưỡng khí trong căn phòng này càng ngày càng ít, lại có khí độc tập hợp, bọn họ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Tiêu Mộ Vũ bị làn khói dày hun tới không mở nổi mắt, cô vẫn đang khống chế hô hấp, nhưng cũng hít rất nhiều khói, ý thức đã bắt đầu lờ mờ.

Lời của Tả Điềm Điềm khiến Tiêu Mộ Vũ vốn đã chuẩn bị ra tay đột ngột dừng lại, nhắm chặt mắt, cố gắng phân tích cục diện trước mắt.

Dường như Lâm Tuyết là hung thủ đã không còn gì phải nghi ngờ, có một dạo Tiêu Mộ Vũ cũng cho là như thế, nhưng nhiệm vụ này của hệ thống khiến cảm giác không ổn trong lòng cô lại lần nữa trào lên.

Nếu thực sự đơn giản như thế, nhiệm vụ này của hệ thống chính là tặng cho bọn họ. Nhưng căn cứ theo những gì đã trải qua tới hiện tại, thực ra Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm nhận được, hệ thống không hề thân thiện với bọn họ, cho nên cô không dám thiếu thận trọng như thế.

Quan trọng nhất câu điền ít, điền nhiều, không điền kia của hệ thống cũng có chút kì quái.

Thẩm Thanh Thu phát hiện ra sự chần chừ của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy đẩy Tiêu Mộ Vũ vào trong, sau đó quỳ một chân bảo vệ Tiêu Mộ Vũ trong lòng, nhịn lại cơn ho nhỏ tiếng nói: “Chúng tôi vẫn gắng gượng được, Mộ Vũ, cô nghĩ xem, nên điền ai là hung thủ, cứ điền theo suy nghĩ của cô.”

Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đã nhũn chân tay, nhưng đầu óc vẫn tiếp nhận được một tin tức, Tiêu Mộ Vũ không xác định hung thủ là Lâm Tuyết.

Nhận thức này khiến toàn thân hai người rét buốt, đúng rồi, bà cô quản lí kí túc xá ban nãy, dường như cũng cùng một giuộc với đám lệ quỷ, không phải còn hung thủ khác chứ?

Nhưng hiện tại đầu óc thực sự không cho phép bọn họ có quá nhiều suy nghĩ, nhìn thấy động tác của Thẩm Thanh Thu, hai người cũng giãy giụa nhích sang, quây lấy Tiêu Mộ Vũ vào bên trong, mơ hồ nói: “Chúng ta là một đội, đội trưởng Tiêu, quyết định của cô chính là quyết định của chúng tôi, không sao hết.”

Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra, căn bản không nhìn thấy những người gần ngay trong gang tấc trước mặt, chỉ có thể cảm nhận được những cơ thể nóng bỏng đang quây xung quanh mình, là ba người còn lại.

Cũng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu còn nắm lấy tay cô. Bình tĩnh, có lực, cảm xúc truyền tới có tin tưởng cùng bảo vệ.

Ánh lửa đã lan tới trước mặt, ngọn lửa nóng bỏng trong môi trường khép kín nuốt chửng tất cả, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được sờ lên vai Thẩm Thanh Thu đang chắn trước người mình, đã nóng bỏng tay.

Đầu ngón tay run rẩy một cái, Tiêu Mộ Vũ bỗng không kiềm chế được, ôm lấy Thẩm Thanh Thu đang quỳ trước người mình vào lòng.

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhẫn nhịn cảm giác nóng bỏng sau lưng, đột nhiên được Tiêu Mộ Vũ ôm vào lòng, khiến cô ấy ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại không nhịn được cong môi.

Cô ấy giơ tay sống chết kéo hai tay Tiêu Mộ Vũ đang ôm mình xuống, gần như dính bên tai Tiêu Mộ Vũ nói: “Ngoan, nóng, co lại đi. Chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tôi sẽ ở bên em.”

Âm thanh của Thẩm Thanh Thu rất dịu dàng, gần như là nỉ non thành kính, rõ ràng gần ngay trong gang tấc, lại như xa tận chân trời.

Tiêu Mộ Vũ không buông tay, cô chỉ đang nghĩ nếu tiếp tục chần chừ, bọn họ thực sự sẽ không còn cơ hội nữa. Cô tuyệt đối không cho phép bọn họ chết ở nơi này, tuyệt đối không cho phép, nếu không thật sự không còn cơ hội nữa.

Đột nhiên trong đầu Tiêu Mộ Vũ không ngừng vang vọng những vấn đề cô và Thẩm Thanh Thu đã hỏi trên sân thượng, còn cả phản ứng của hệ thống.

Hung thủ và Lưu Nhã có quan hệ, hệ thống im lặng rất lâu sau đó xuống một chút, nhưng không lớn. Đại khái cô biết hệ thống bị hai người hỏi tới đờ ra, có chút không cam tâm, cho nên mới chậm trễ.

Lần thứ hai Tiêu Mộ Vũ thuận theo tình hình nói Lưu Nhã không phải hung thủ, suy nghĩ vô cùng to gan, vì cô đang đánh cược một phen. Cô nhớ sân thương không hề nâng lên hay hạ xuống, nhưng khi cô bổ sung một câu người bị nguyền rủa không chỉ có thầy trò ban 7, sân thượng lại hạ xuống một chút.

Hai câu nói này Tiêu Mộ Vũ không nói cùng một lúc, theo lí mà nói có lẽ là nên chuyển động hai lần, nhưng chỉ có một lần, biên độ còn nhỏ như thế, cho nên Lưu Nhã không phải hung thủ, không phải đúng, cũng không sai!

Suy nghĩ này vừa hiện lên, kết luận trực tiếp được đưa ra, thế là Tiêu Mộ Vũ lập tức nhớ lại kí ức kia.

Bà cô quản lí kí túc xá, cô nhớ lại toàn bộ những lần tiếp xúc của bản thân với người phụ nữ trung niên trong khoảng thời gian này, từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên mở to mắt, nhấp vào giao diện điều khiển, nhanh chóng viết hai cái tên lên trên, nhấp vào gửi.

Toang một tiếng, âm thanh giống như kính vỡ, giống như công vụ giam cầm nào đó bị mở ra.

Trong chớp mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện cảm giác đau đớn kịch liệt sau lưng cũng biến mất. Hơi nóng đi còn nhanh hơn đến, không khí mới mẻ tràn vào trong phổi, mê hoặc bọn họ hít từng ngụm lớn.

Trần Khải Kiệt bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, dường như lồng ngực không còn trập trùng, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt anh ta lại hồi phục sắc máu, lồng ngực trập trùng kịch liệt, sặc một tiếng rồi lật người thở dốc.

“Mau tỉnh lại đi, Điềm Điềm, mau tỉnh lại.” Tô Cẩn vội vàng vỗ lên mặt Tả Điềm Điềm, Tả Điềm Điềm cũng coi như yếu ớt tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, lọt vào mắt là Tô Cẩn với giọt mồ hôi to trên mặt, còn có Tiêu Mộ Vũ ngập vẻ lo lắng, cùng Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt nở nụ cười.

Mà tất cả mọi thứ trong phòng đã hồi phục lại dáng vẻ trước đó, khói lửa cũng đã biến mất.

“Trần Khải Kiệt, anh còn sống đấy chứ?” Thẩm Thanh Thu gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm chat.

Trần Khải Kiệt thở phào một hơi giống như sống sót sau kiếp nạn, hô hấp vẫn chưa bình phục, “Còn sống, sống tốt là đằng khác, không khí ấy à, thực sự là quý giá hiếm thấy, cảm ơn tổ chức đã cho tôi cơ hội, để tôi còn có thể cùng đội trưởng Tiêu, cùng cô Thẩm, Điềm Điềm và A Cẩn đi đánh quỷ.”

Vào khoảnh khắc nguy hiểm như thế, người đàn ông này có chút ủ rũ vì không cách nào ở bên bốn cô gái còn lại, nhưng vẫn nhịn lại cơn khó chịu, lém lỉnh khuấy động bầu không khí, ngữ điệu khách sáo lại vui mừng, nhưng vẫn không giấu nổi cảm xúc.

Bốn cô gái im lặng giây lát, Tô Cẩn ghét bỏ xùy một tiếng: “Nói bậy nào, quỷ gì chứ, quỷ cũng là quỷ Trung Quốc, không thể phân chia.”

Những người còn lại đều cười lên.

Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu chỉ thoáng qua, cô ấy nhìn chằm chằm cửa, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, mặt mày cảnh giác. Còn chưa đợi những người khác phản ứng, Thẩm Thanh Thu tiến lên đạp một cước, sức lực rất mạnh, cửa nhanh chóng bị đạp lên tường rồi bật lại. Cũng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu cũng luồn ra, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bà cô quản lí kí túc xá kia.

Tiêu Mộ Vũ đi tới kéo Thẩm Thanh Thu lại, “Nó đi rồi, mau đi tắm nước lạnh đi.”

Thẩm Thanh Thu vội nhìn về phía tay Tiêu Mộ Vũ, vì ban nãy ôm cô ấy không chịu buông tay, lòng bàn tay bị bỏng tới đỏ ửng, Thẩm Thanh Thu vội vàng lật tay kéo Tiêu Mộ Vũ tới nhà vệ sinh, mở vòi nước tỉ mỉ rửa sạch cho cô.

“Tôi đã nói là bỏng, bảo em buông tay rồi mà. Da tôi dày lắm, hơn nữa đôi tay này của em có thể chặn được bao nhiêu phần chứ, có đau không? Không nổi bọng nước chứ?” Thẩm Thanh Thu nhíu mày càu nhàu, thuận thiện nhanh chóng gọi nhóm Tô Cẩn tới.

“Hai người cũng mau rửa đi.”

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ xối nước vài cái rồi rút tay ra, cởi áo khoác của Thẩm Thanh Thu xuống.

Lưng áo của Thẩm Thanh Thu không bị thiêu cháy, nhưng đã biến sắc.

Tiêu Mộ Vũ kéo cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh, không nói một lời, trực tiếp đẩy Thẩm Thanh Thu vào trong. Không đợi Thẩm Thanh Thu quay người, Tiêu Mộ Vũ đã vén áo cô ấy lên, đè đối phương lên tường, lộ ra một mảng lưng trắng… không, là một mảng lưng đỏ ửng.

Đôi tay vừa xối nước của Tiêu Mộ Vũ lành lạnh, dính lên sống lưng bị bỏng tới đau của Thẩm Thanh Thu, khiến Thẩm Thanh Thu nhanh chóng co chặt lưng.

Hai cô gái ở bên ngoài quay sang nhìn nhau, lại có chút buồn cười. Hai người đang xối nước lên tay, liền nghe thấy âm thanh mang theo móc câu, cùng nụ cười ma mị của Thẩm Thanh Thu truyền tới.

“Tuy dáng vẻ này của em vô cùng mê người, vô cùng ngầu, nhưng có thể không dùng tư thế này được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro