chương 19- nhớ kĩ ngươi
Sau buổi chiều hôm ấy, An Ngọc Thạch thu liễm lại chút ít, an phận ở tại sườn viện tây nam Vọng Thu viên.
Nhưng Vân Du biết đối phương sẽ không vì một lời cảnh cáo mà từ bỏ. Quả nhiên, qua mấy hôm sau, sai vặt thiếp thân Tiểu Lục truyền đến tin. An Ngọc Thạch lén lút xuất môn mua một lượng lớn xạ hương cùng thủy ngân.
Vị di phu này của nàng thật sự tà tâm chưa chết. Nế một ngày hắn biết những thứ hắn cất công chuẩn bị hôm nay trở thành mua dây buộc mình, nàng có điểm hiểu kì hắn sẽ thế nào đâu.
Vài ngày trước, thương nhân từ kinh thành đến Ung Châu thành đều truyền tin Phượng nữ đế chinh phạt Ân tộc thành công, mở rộng quốc thổ về phía bắc thêm ba châu, Đông Yên đại hỷ.
Vừa hồi kinh, Phượng nữ đế liền cho người đến Ung Châu thành hộ tống hoàng hậu, ái phi cùng hoàng nhi của mình hồi cung. Xa giá xa hoa của hoàng thất lần nữa đi qua đường cái của Ung Châu thành. Khác với hai lần trước, lần này Vân Du may mắn được trông qua một lần.
Lại nói, tin xa giá hồi kinh đã tràn ra khắp Ung Châu thành. Trà dư tửu lâu lại lần nữa náo nhiệt vô cùng, thập phần đông đúc.
Mấy hôm nay, Vân Duẫn thấy Vân Du cứ chôn chân trong Vân gia. Sợ tính khí hài đồng của nàng chịu không nổi, nên cũng lần đầu cho nàng xuất môn hít thở không khí. Vừa vặn khi nàng xuất môn liền đụng phải xa giá trên đường cái.
Xa giá hoàng thất là bậc nào tôn quý. Ngự lâm quân theo hộ tống đều là tử tước quan viên, thân vận giáp phục, tay cầm loan đao, uy nghiêm lẫm lẫm đi trước dẹp đám người chen chúc ra, dẫn đường xa giá. Đi đầu là phượng giá của hoàng hậu cùng đại hoàng nữ.
Cỗ xa giá phi thường lớn lại được chạm trổ phượng hoàng giương cánh bằng vàng tinh xảo. Rèm châu buông hờ, không nhìn rõ được trong xa giá thế nào.
Theo sau là xa giá bằng vàng của Tây phi cùng tam hoàng nữ. Tuy không lớn bằng xa giá phượng hoàng của hoàng hậu, nhưng kiệu Tây phi lại được làm tinh xảo cùng khí phái hơn nhiều.
Xa giá chạm trổ mẫu đơn vàng nở rộ yêu diễm, rèm châu gần như trong suốt, lấp lánh như nước mắt giao nhân. Tiếp nữa là xa giá của các hoàng tước khác, tất cả đều được chạm trổ hoa văn bằng vàng ròng, cả đoàn xa giá đều xa xỉ vô cùng.
Xa giá đi đến đâu, bách tính đứng xung quanh xem náo nhiệt đều quỳ rạp trên đất, cúi mặt sát xuống nền đất, không dám kinh động thánh giá.
Vân Du đứng trong một con ngõ nhỏ, tĩnh lặng nhìn đoàn xa gia đằng xa, trong mắt không có mấy phần hứng thú. Nàng không nghĩ hi hữu xuất môn lại động phải loại chuyện này.
Có chút nhàm chán nhìn ngó chuỗi mứt quả trên tay mình. Nghĩ ngghĩ rồi mới nếm thử một chút. Ân, vị đạo cũng không tệ, ngọt thanh lại chua chua. Nàng tuy không thích đồ ngọt nhưng hôm nay phá lệ ăn thử một chút.
Còn đang ăn mứt quả đến khoát hoạt Vân Du nhạy bén thấy có tầm mắt đang dán chặt vào người mình. Nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, xuyên qua đoàn người đang quỳ trên đất, nàng trông thấy xa giá của Tây phi vừa đi qua trước ngõ. Mà Tam hoàng nữ đang một tay nhấc rèm nhìn nàng chăm chú! Thấy nàng nhìn về phía nàng ấy, nàng ấy liền huơ tay béo liên tục!
Vân Du: "..." nha đầu béo này nhàm chán đến vậy sao.
Còn chưa để Vân Du cảm thán trong lòng xong, đã nhìn thấy rèm châu mỹ lệ khẽ động. Bóng người béo tròn xuyên qua đám người nhanh như gió, chỉ kịp chớp mắt liền thấy Phượng Tử Ca đứng nghiêm chỉnh trước mặt nàng.
Vân Du có chút trân trối nhìn nha đầu béo. Nàng cũng từng nghĩ nha đầu này thân thủ rất tốt, nhưng cũng không thể nghịch thiên đến vậy đi?!
Rõ ràng vóc người vừa béo vừa tròn, nhưng di chuyển lại gọn gàng dứt khoát, không chút vướng bận, đã thế còn nhanh đến kinh người. Đám tử tước quan viên canh kiệu chỉ kịp nghe thấy tiếng gió lướt qua thì Tam hoàng nữ đã biến mất rồi!!
Vân Du có chút mặc danh kì diệu.ại cảm thấy tự ti lần đầu trong cả hai kiếp. Sao lại có kẻ đáng ghen tỵ đến vậy chứ? Dung mạo hảo mỹ thì thôi, bò ra từ trứng rồng thì thôi, phẩm cấp cao thì thôi, cư nhiên thân thủ lại nghịch thiên như vậy, thiên lý ở đâu?
Vân Du mất một lúc mới nói: "Tam điện hạ, người nên quay về xa giá".
Nhưng Phượng Tử Ca lại không chút đoái hoài đến lời nàng nói. Chăm chú nhìn chuỗi mứt quả trên tay nàng đến... nhỏ dãi ba thước! Trong mắt phượng yêu diễm đã hiện lên rõ ràng: "Cô muốn ăn".
Vân Du có chút bất đắt dĩ lắc đầu cười, nàng đặt chuỗi mứt quả vào tay Phượng Tử Ca. Nha đầu kia cũng không biết khách khí là gì, bắt đầu ăn đến khoái hoạt. Vân Du thật không dám nhìn thẳng, lần nào nàng gặp nha đầu béo này, nàng ta đều một bộ dạng đói khát thế kia. Hoàng thất Đông Yên có thể thiếu thốn đến vậy sao?
Vân Du nhìn Phượng Tử Ca chẳng mất bao lâu thì ăn gần hết chuỗi mứt quả, nàng lần nữa nhắc nhở: "Điện hạ, người nên trở lại xa giá".
Phượng Tử Ca mặt phồng lên như bánh bao, vừa ra sức nhai mứt quả vừa hàm hồ nói: "Đừng lo, mẫu phi đã ngủ gật, cô sẽ không bị phát hiện đâu".
Thật sự là vậy, dù tam hoàng nữ đã "mất tích" được một lúc nhưng xa giá vẫn không hề có nửa điểm kinh động. Tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có điều vì xa giá quá cồng kềnh, nên tốc độ phi thường chậm rãi. Vân Du trực tiếp yên lặng.
Phượng Tử Ca nhìn mứt quả cuối cùng trên que xiên. Bghĩ một lúc liền cắn lấy sau đó nhón chân béo. Hai tay ôm lấy sườn mặt tinh xảo của Vân Du, miệng nhỏ ấn mứt quả vào môi đối phương.
Vân Du chấn kinh đến mức quên phản ứng. Nàng vốn chỉ định trông chừng nha đầu kia một chút, nào ngờ Phượng Tử Ca lại làm ra hành động như vậy.
Cả hai kiếp, cũng là lần đầu tiên, Vân Du biết thế nào bị chiếm tiện nghi. Đến khi Tam hoàng nữ đã nhai hết mứt quả, sau lại có chút hiếu kì vươn lưỡi ra liếm liếm môi nàng. Nàng mới như bị điện giật lui về sau mấy bước.
Mi tâm vặn lại thành một khối, tuy tiếu ý bẩm sinh bên môi chưa mất. Nhưng đáy mắt nàng một mảnh lạnh lùng, báo hiệu rằng nàng đang phi thường không vui.
Phượng Tử Ca cũng không có mấy phần phản ứng, nàng vất bỏ que xiên trong tay. Ngước mắt nhìn Vân Du, như thật cũng như đùa nói: "Quân quý đã bị động chạm, sau này sẽ không thể gả đi. Vân Du ngươi đời này chỉ có thể gả cho cô, ngươi nhớ kĩ lấy".
Vân Du lạnh nhạt nói: "Điện hạ quá lo rồi. Trí nhớ ta luôn không tốt, chỉ sợ sau một canh giờ nữa liền không nhớ gì hết".
Phượng Tử Ca cũng không nóng giận: "Nhưng trí nhớ cô rất tốt. Ngươi không nhớ, cô nhớ. Cô sẽ nhớ kĩ ngươi, còn có, chờ cô, cô nhất định sẽ quay lại tìm ngươi". Nói rồi vội vã chạy lẫn vào đoàn người quay về xa giá.
Vân Du mi tâm càng nhíu chặt. Chưa nói thêm gì thì Phượng Tử Ca đã biến mất.
Chẳng mấy chốc, Phượng Tử Ca đã an vị trên xa giá, một tay nhấc rèm châu, nhìn về phía nàng.
Phảng phất như chưa từng có gì xảy ra. Nếu không phải mứt quả trên tay nàng biến mất, nàng còn tưởng tất cả vừa rồi chỉ là mộng. Hư ảo đến phù du.
Vân Du nhìn thấy nha đầu kia vẫn luôn nhìn nàng. Môi Phượng Tử Ca mấp máy, Vân Du có thể đọc ra, khẩu hình đó là: "Vân Du, cô nhớ kĩ ngươi".
Phượng Tử Ca vẫn luôn liên tục cố chấp lặp lại khẩu hình đó. Không rõ là nói với chính mình hay là Vân Du.
Vân Du vẫn đứng nhìn theo xa giá đã đi xa ra khỏi Ung Châu thành. Đoàn người chen chúc cũng tản đi hết. Phút chốc, nàng thất thần như tượng.
...
Phượng Tử Ca, nàng có thể nhớ kĩ ta? Sẽ quay lại tìm ta sao?
Hôm nay biết đâu chỉ là một lời trẻ con của nàng. Liệu mười năm sau, mười lăm năm sau, nàng còn nhớ ta?...
Có khi một mai khi thức giấc. Mọi thứ đều chỉ là phù du trong giấc mộng của nàng. Nàng sẽ rũ bỏ tất cả, lãng quên tất cả chăng?
Phượng Tử Ca, nàng là người đầu tiên nói rằng nhớ kĩ ta...
Phượng Tử Ca, trôi qua hai kiếp người, tâm ta đã chai sạn rồi, ta cũng không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài. Vậy nàng sẽ nhớ kĩ ta ở điểm nào?
Phượng Tử Ca, liệu ta chờ nàng, nàng thật sự sẽ quay lại tìm ta sao...
Hay tất cả rồi sẽ trôi qua kẽ tay.... như những hạt phù du nhỏ bé... Dù có biến mất.... cũng mấy ai để tâm...
...
Một lúc sau, Tiểu Hỷ tìm được Vân Du. Chạy đến líu ríu: "Ai da, tiểu chủ người thế nào lại bỏ lại nô tỳ chạy đến đây đâu Tiểu chủ mau về thôi, lão gia không chừng đang lo lắng đâu? Tiểu chủ...".
Vân Du thu hồi thất thần. Nhẹ nhàng đánh hãy lời Tiểu Hỷ: "Hồi gia".
Nói rồi liền dẫn bước hướng về phía Vân gia, Tiểu Hỷ thấy vậy liền vội vã đuổi theo nàng.
Vừa hồi gia Vân Du liền đi thỉnh an Vân Duẫn một lúc mới hồi Nguyệt Các viên.
Lưu mama đã đứng ngay cửa chờ nàng, thấy nàng vội vã hành lễ rồi tiến đến nói nhỏ: "Bẩm tiểu chủ. Cô gia vừa đến, mang theo hai cuộn lụa tặng cho nhị tiểu thư, rời đi đã được hai khắc. Lão nô đã kiểm tra qua, cả hai cuộn lụa đều vô ngại".
Vân Du cười lạnh: "Đã biết".
Chưa gì đã vội như vậy rồi sao, cho rằng tiên hạ thủ sẽ vi cường sao? Sau lại nói nhỏ bên tai Lưu mama: "Sang Thanh cư viên, bảo Tấn mama đề cao cảnh giác một chút".
Lưu mamavâng lệnh liền theo phân phó của chủ tử mà đến Thanh Cư viên ngay.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro