Chương 10: Biển trong lòng thành phố

Cuối tuần, Bảo Ngọc cùng Tú Dương đi khảo sát địa điểm chụp ảnh cho bìa sách. Trời tháng bảy, nắng dịu và gió mát, không khí mang theo hương ẩm của cơn mưa hôm trước.

Họ chọn hồ Tĩnh Uyển một hồ nước nằm trong công viên giữa trung tâm thành phố — nơi hiếm hoi có mặt nước rộng và yên tĩnh đến vậy.

Dương đến sớm. Cô ngồi ở ghế đá, tai nghe cắm một bên, tay lật sổ phác họa.
Khi Ngọc đến, Dương ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong nắng:

“Chị đến rồi à.”

Ngọc mỉm cười , ánh mắt tựa như sương mai
“Ừ, em đợi chị có lâu không?.”

“Dạ, Không lâu ạ ! Em cũng rất thích ngồi nhìn mặt nước thế này. Nó giống như... một tấm gương biết lặng im.”

Ngọc cười:

“Em hay ví von thật đấy.”

“Thật mà. Nhìn lâu vào nước, em thấy mình rõ hơn.”

Ngọc ngồi xuống bên cạnh. Hai người không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía hồ.

Mặt nước phản chiếu những vệt nắng, gió khẽ lay, tạo nên những gợn sóng nhỏ— mỏng, nhưng khiến người ta muốn ngắm mãi.

Dương hỏi, giọng chậm rãi:

“Chị có bao giờ nhớ biển không?”
 
“Có.” – Ngọc đáp. – “Dù chị sống xa biển hơn
mười năm rồi, nhưng đôi khi, vẫn nhớ mùi muối, nhớ gió biển. Có những buổi tối, chị nghe tiếng xe ngoài phố mà tưởng là những cơn sóng biển đang rì rào.”

“Từ nhỏ em đã có ước mơ được ngắm biển một lần, nhưng đến khi em lớn, cuộn vào những quay của xã hội, những bộn  bề của công việc, nên em chưa từng thấy biển thật. Chỉ thấy qua phim ảnh, lòng em chỉ biết ao ước. ” –Dương khẽ cười. – “Nhưng nếu biển giống hồ này – rộng, yên và sâu – thì chắc em cũng sẽ thích.”

Ngọc nhìn Dương, ánh mắt dịu lại.

“Biển ngoài kia dữ hơn, mặn hơn. Nhưng có một thứ giống – đó là cảm giác khi nhìn. Nó khiến người ta… bớt ồn ào.”

Dương gật đầu, ngón tay vẽ nhè nhẹ trên mặt sổ.

“Em nghĩ mỗi người đều có một biển riêng. Có người giấu trong lòng, có người để nó vỡ ra. Em vẫn đang tìm biển của riêng mình.”

“Có khi, biển chẳng cần ở xa đâu.” – Ngọc mỉm cười. – “Chỉ cần có người khiến mình muốn lặng im cùng, thế là đủ.”
Dương lặng người đi.

Trong giây phút ấy, mặt nước khẽ loang ánh sáng. Một cánh chim bay ngang, tiếng gió rì rào qua tán cây. Cả hai cùng nhìn về một hướng, cùng một mặt nước, mà thấy trong lòng mình lặng đi một nhịp.

Khi buổi chụp kết thúc, họ đi dọc lối ven hồ. Ánh nắng ngả về chiều, phủ lên những cánh cỏ ướt sương.

Ngọc dừng lại, nói khẽ:

“Nếu cuốn sách này được in, chị muốn đặt tiêu đề là Biển trong lòng thành phố.”

“Nghe đẹp lắm.” – Dương mỉm cười. – “Em nghĩ nó cũng là tựa chuyện của chúng ta.”

Ngọc quay sang:

“Chuyện của chúng ta?”

“Ừ.” – Dương gật nhẹ. – “Vì giữa bao ồn ào, chị vẫn khiến em thấy yên.”

Ngọc không đáp. Cô chỉ nhìn Dương, thật lâu.

Sau khi Dương rời đi, mặt hồ vẫn gợn sóng nhẹ, phản chiếu bầu trời sẫm dần.
Ngọc ngồi lại một mình, nhìn làn nước chuyển từ vàng sang xanh thẫm.

Trên mặt nước, những gợn sóng nhỏ tan dần vào nhau, như lời hứa không cần nói ra.

Cô bước xuống cầu thang nhỏ cạnh hồ, Ngọc khẽ cúi xuống, chạm đầu ngón tay vào mặt hồ, làn nước mát lạnh lan vào da, như chạm vào nhịp tim ai đó còn sót lại.

Bên kia hồ, đèn thành phố vừa bật — ánh sáng vàng loang xuống nước, lấp lánh như muối trên da biển.

Ngọc thở ra khẽ, cảm giác mệt mỏi tan biến.

Có lẽ, mỗi người đều có một đại dương giấu trong lòng, và đôi khi, chỉ cần một người khác lắng nghe, là biển lại biết hát.

Cô đứng dậy, đi chậm dọc bờ, nghe tiếng lá khô vỡ dưới chân. Phía sau, sóng vỗ rất nhỏ, đủ để thành phố biết rằng biển vẫn còn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro