Chương 30: Giữa những nhịp thở
Buổi chiều, gió mang theo mùi muối và cát, len qua khe cửa sổ mở hé.
Bên ngoài, biển xanh loang ánh hoàng hôn. Trong phòng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhỏ tí tách — và hai nhịp thở hòa làm một.
Dương tựa đầu vào vai Ngọc, trong tay là cuốn sổ phác họa mở dở. Trên trang giấy là bức tranh mới — hai người đứng trên bờ biển, nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống. Những đường nét mềm như trong một bản wireframe còn dang dở, ánh sáng và bố cục vẫn đang “chờ cân bằng”.
“Chị thấy sao?”
“Thiếu một thứ.”
“Thứ gì?”
“Bóng của họ.”
Dương ngước nhìn, mỉm cười:
“Có ánh sáng rồi mà?”
“Nhưng ánh sáng không tự biết nó sáng đến đâu, cho đến khi có bóng để đối chiếu.”
“Chị nói cứ như thơ.”
Ngọc cười, khẽ chạm vào trán cô:
“Còn em, lúc nào cũng vẽ ra điều đẹp.”
Sau khi mặt dần dần lặn xuống cả hai trở về phòng. Ánh sáng rọi nghiêng qua cửa sổ, chạm vào từng sợi tóc, từng đường nét của Dương.
Khoảnh khắc ấy, Ngọc nhận ra — đây chính là thứ bình yên mà cô từng tìm trong bao nhiêu năm lặng lẽ: “một người, một căn phòng, và một hơi thở không lạc nhịp.”
Dương quay sang, ánh mắt dịu như nước. Câu hỏi bật ra, nhỏ như gió:
“Chị có bao giờ sợ… ngày này sẽ trôi đi không?”
Ngọc đáp sau một thoáng yên:
“Có. Nhưng chị nghĩ, nếu ngày mai vẫn có em trong tầm mắt, thì hôm nay sẽ không mất.” Căn phòng chìm trong lớp sáng mỏng cuối chiều. Mọi thứ như tan vào hơi ấm của người bên cạnh, Dương nghiêng người, tựa lên vai Ngọc.
“Em nghe thấy không?”
“Gì cơ?”
“Tim chị. Nó đang đập nhanh hơn cả nhịp sóng.”
Ngọc mỉm cười, khẽ vuốt dọc sống lưng cô — một cử chỉ vừa đủ để giữ, không để rơi.
“Không sao đâu. Chị cũng nghe thấy tim em mà.”
Ánh nhìn hai người chạm nhau, không còn khoảng cách, chỉ còn hơi thở tan vào hơi thở. Không ai nói gì, Chỉ có tiếng gió, và tiếng tim đập thay cho lời.
Ngọc đặt tay lên gò má Dương, ngón tay lạnh, nhưng lòng bàn tay ấm. Dương nhắm mắt, khẽ nghiêng người. Môi chạm môi — nhẹ như một nốt nhạc vừa đủ vang, không gấp, không vụng. Chỉ là một cái chạm thật — đủ để hai người biết rằng, mọi điều chưa nói giờ đã được nói bằng im lặng.
Khi tách ra, Dương vẫn giữ trán mình tựa vào trán Ngọc.
“Chị biết không,” – cô khẽ cười, giọng run –“Em cứ nghĩ yêu là phải ồn ào, phải hứa, phải nói. Nhưng giờ… chỉ cần được thở cùng chị, em thấy đủ rồi.”
Ngọc áp bàn tay lên má cô, ngón cái khẽ lau giọt nước ở khóe mắt.
“Vì yêu thật thì không cần hứa. Chỉ cần ở lại.”
Ngoài khung cửa, biển hiện lên sắc màu ánh bạc.
Sóng vẫn vỗ — đều và hiền.Trong phòng, hai người ngồi lặng, chỉ còn lại ánh đèn vàng rọi lên da, lên tóc, lên khoảng không giữa họ — nơi vừa có nụ hôn đầu, và cả sự thấu hiểu sâu nhất.
Giống như khi Dương hoàn thiện một giao diện, mọi chi tiết đều vừa vặn —không dư, không thiếu. Chỉ cần “người dùng” duy nhất ấy — là Ngọc — mỉm cười, thế là đủ.
Trước khi ngủ, Dương nói khẽ:
“Chị ơi, lần này… nếu mưa, mình đừng trốn nữa nha?”
Ngọc đáp trong tiếng thở đều:
“Ừ. Mưa cũng là một phần của trời mà.”
Rồi cô khẽ nắm tay Dương — bàn tay nhỏ lọt thỏm trong tay mình. Ngoài kia, sóng vẫn vỗ nhè nhẹ, và trong căn phòng nhỏ, hai nhịp thở hòa làm một.
Dưới hiên, mưa bắt đầu rơi, lẫn trong tiếng sóng xa.
Ánh đèn trong phòng hắt xuống, phủ lên hai bóng người đang tựa vào nhau — yên, và thật.
Dương khẽ nói, giọng gần như tan trong hơi thở:
“Chị à… nếu sáng mai trời tạnh, mình ra biển nha?”
Ngọc mỉm cười, tay siết khẽ hơn:
“Ừ, để xem mưa có tan nhanh bằng tim chị bây giờ không.”
Chuyện ngày mới bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro