Chương 6: Mưa mùa hạ

Buổi chiều tháng sáu, thành phố đổ cơn mưa bất chợt.

Mưa đến nhanh như người ta thở gấp – chỉ vài giây trước trời vẫn còn sáng, chưa đầy ít phút bầu trời đã chuyển sang bầu trời xám xịt  những giọt nước rơi trắng trời.

Bảo Ngọc vừa rời khỏi văn phòng, trên tay là tập bản thảo đã chỉnh sửa. Cô không mang ô.

Cơn mưa ập xuống, hối hả và ồn ào. Ngọc trú tạm dưới mái hiên cửa hàng ven đường, nhìn dòng người đang vội chạy, tránh cơn mưa

Cô thở ra một hơi dài – mùi nhựa đường ướt quyện với hương gỗ từ cửa tiệm khiến lòng dịu lại.

Một tin nhắn được gửi đến, cô lấy từ trong túi xách mình ra, trên màn hình hiện lên tin nhắn Tú Dương:

“Chị về nhà chưa?” “Mưa lớn quá.”

“Nếu chị còn ở gần khu biên tập, em có ô.”

Ngọc nhìn dòng chữ, mỉm cười nhẹ.
Bảo Ngọc:

“Chị đang trú ở góc đường H.6. Mưa này chắc phải đợi rất lâu.”

Chưa kịp cất điện thoại, một giọng nói vang lên sau lưng:

“Em cũng nghĩ vậy.”

Ngọc quay người lại.

Dưới lớp mưa trắng xóa, Dương đứng đó – áo sơ mi dính mưa, mái tóc ướt rối, tay cầm một chiếc ô trong suốt. Ánh mắt cô nhìn Ngọc, yên như chính màu trời trước cơn giông.

“Em đi ngang qua đây, thấy chị nên dừng lại.”

Dương nói khẽ, hơi cười. –“Trông chị giống người không biết sợ ướt.”

“Sáng ra khỏi nhà chị nghĩ trời nay không mưa nên không chị mang theo ô.”

Dương khẽ nói: “Thế thì chúng mình đi chung nhé?”
Ngọc ngập ngừng, rồi gật đầu.

Họ bước ra khỏi hiên, cùng nhau đi dưới chiếc ô trên đường vắng.

Tiếng mưa rơi đều trên mặt nhựa, hòa với tiếng bước chân.

Dòng người đã vội trú hết, chỉ còn hai bóng người cùng chiếc ô nhỏ, chậm rãi giữa con phố dài.

Một lúc, Dương khẽ nghiêng ô về phía Ngọc, dù chính mình bị ướt nửa vai.
Ngọc nhìn, định nói “em che cho mình đi”, nhưng giọng lại tan trong tiếng mưa.

Dương cất giọng, – “Lúc nhỏ, em từng nghĩ mưa là cách ông trời bắt người ta phải đi chậm lại.”

“Và bây giờ em vẫn nghĩ thế à?”

“Dạ. Vì có những người chỉ khi bị mưa làm ướt, mới chịu đứng yên để nghe tiếng lòng mình.”

Ngọc nhìn Dương, không hiểu sao, câu nói ấy khiến tim cô chùng xuống – như có gì đó được gỡ ra, nhẹ nhưng sâu.

Họ đi ngang qua công viên nhỏ.

Mưa tạt xuống lá, tiếng nước đọng trên cành cây nghe như nhịp gõ đàn.

Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Chị có thấy không? Mưa rơi, nhưng ở giữa vẫn có ánh sáng. Nó làm mọi thứ mờ đi, mà lại rõ hơn.”

Ngọc cũng ngẩng theo, thấy bầu trời loang màu trắng xám.

“Giống như cảm xúc, hả?”

“Giống như... những điều không cần nói vẫn hiểu.”

Khoảnh khắc đó, mưa vẫn rơi, nhưng không còn ồn ào.

Hai người đứng cạnh nhau, yên lặng. Một hơi thở, hai nhịp tim, và cùng một chiếc ô trong suốt.

Ngọc quay sang, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của Dương – không tránh, không vội, chỉ là một cái nhìn rất thật.

Một giây thôi, nhưng đủ khiến lòng Ngọc ấm lên như được chạm khẽ.

Khi gần về đến nhà, Dương dừng lại, khẽ đưa ô về phía Ngọc,rồi nói khẽ:

“Chị cầm đi, em chịu ướt cũng được mà.”

Cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió sau mưa:

“Em quen rồi, không sao đâu.”

Rồi Dương quay đi, bước nhanh về hướng khác.

Bóng cô lẫn trong hơi nước, nhòa dần giữa làn mưa nhỏ. Ngọc đứng nhìn theo, tay siết nhẹ cán ô.

Mưa còn rơi nhẹ, nhưng trong lòng, một điều gì đó vừa bắt đầu nảy mầm – âm thầm, chậm rãi, mà rõ ràng.

Dưới cơn mưa mùa hạ ấy, cô không biết điều gì vừa thay đổi — chỉ biết rằng, từ hôm nay, mỗi khi nghe mưa, lòng mình sẽ không còn yên như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro