Chương 8: Ánh đèn trong căn hộ nhỏ

Thành phố, vào mùa mưa luôn có mùi ẩm đặc trưng – mùi của đất, của nước, và của những con đường vừa khô chưa kịp ráo.

Bảo Ngọc về nhà trễ, sau một ngày dài họp và chỉnh sửa bản in. Căn hộ cô ở nằm trên tầng tám, cửa sổ hướng về khu chung cư đối diện.

Từ bàn làm việc, cô có thể nhìn thấy những khung cửa sổ sáng đèn – những ô vuông nhỏ trong như đại dương của thành phố.

Mỗi cửa sổ là một câu chuyện. Có khung bật sáng vàng ấm – chắc là gia đình quây quần.

Có khung chỉ sáng bằng ánh đèn laptop – có lẽ ai đó đang thức muộn giống như cô.
Và có một khung cửa sổ nhỏ nhằm ở phía góc phải – ánh sáng trắng dịu, hắt qua tấm rèm nửa khép.Ngọc nhận ra nó từ vài ngày nay.
Lúc cô đi làm về muộn, đèn ấy cũng chưa tắt. Lúc cô dậy sớm, nó đã bật từ bao giờ rồi.
Tối nay, trong lúc gõ nốt phần kết cho bản thảo, điện thoại bên cạnh cô bất ngờ rung lên. Báo có “tin nhắn mới”. Tin nhắn đến từ “Tú Dương”
Tú Dương:
“Chị ơi, em gửi file mới qua thư nhé. Em chỉnh lại ánh sáng ở phần bìa, thấy ổn hơn rồi.”

Ngọc mở thư, xem tệp Dương vừa mới gửi.
Ánh sáng trên bìa giờ thật khác – không còn rực sắc, mà trở nên dịu dàng như ánh đèn của căn hộ ở phía đối diện.

Cô khẽ mỉm cười.
Bảo Ngọc:
“Ừm, chị thấy rất vừa ý. Giống như ánh sáng trong căn hộ nhỏ trước mặt chị bây giờ vậy.”
Vài giây sau, Dương trả lời.

Tú Dương:

“Chị nhìn thấy căn hộ trước mặt à?”

“Góc nào thế?”

Bảo Ngọc:

“Tầng 10, dãy B. Sao thế?”

“Có chuyện gì hả em”

Tú Dương:

“Em… ở đó.Tầng 10, dãy B, Phòng 2003.”

Ngọc ngồi thẳng dậy. Cô bước nhanh đến mở cửa sổ, nhìn về phía căn hộ kia.

Quả thật, có một bóng người vừa bước ra, tóc dài, mặc áo xám, đang cầm cốc nước. Ánh sáng hắt từ sau lưng khiến hình bóng ấy hiện lên mờ mà rõ.

Bảo Ngọc:

“Em đang đứng gần cửa sổ à?”

Tú Dương:

“Chị thấy rồi à?”

“Em cũng đang nhìn sang bên này.”

Ngọc bật cười. Một cảm giác gì đó, vừa bất ngờ vừa ấm áp, len lỏi vào lòng cô.

Bảo Ngọc:

“Thành phố lớn vậy mà hóa ra chúng ta lại ở rất gần nhau.”

Tú Dương:

“Chị có tin những người có Duyên sẽ tìm thấy nhau không?”

“Em vẫn tin, họ sẽ tìm thấy nhau, dù chỉ qua một khung cửa sổ, hay đi ngang qua nhau.”

Ngọc nhìn dòng chữ Dương vừa mới gửi, im lặng hồi lâu, cô nhắn lại cho Dương.

Và rồi họ nhắn thêm vài câu nữa, toàn những chuyện vụn vặt: nào là bản thảo, cà phê, chuyện mưa chiều nay.

Nhưng trong từng dòng chữ, dường như có một điều gì đó âm ỉ — không nói ra, chỉ để nó tự lớn lên.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, Ngọc đứng dậy, nhìn sang bên kia lần nữa. Đèn căn hộ Dương vẫn sáng đèn.

Cô mỉm cười, cô nhắn vội dòng tin nhắn gửi đến Dương:

“Chúc ngủ ngon, màu xám tro.”

Sau khi Dương trở ra từ phòng tắm, cô cầm điện thoại lên thấy tin nhắn gửi đến từ Bảo Ngọc, cô mỉm cười và trả lời:

“Em chúc chị ngủ ngon.”

Khi đèn bên kia tắt, bóng đêm phủ xuống căn phòng, Ngọc vẫn ngồi nhìn thật lâu dòng chữ Dương vừa mới gửi cho cô.

Mưa bên ngoài vẫn rơi, từng giọt như gõ nhịp lên khung cửa. Cô rời khỏi phòng làm việc đến phòng bếp rót cho mình ly nước, tiếng thủy tinh va chạm thành ly vang khẽ, nghe như một lời chúc ngủ ngon.

Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh Dương đang thu dọn bản vẽ, cũng lặng lẽ như mình lúc này.

Thành phố dù rộng lớn bao nhiêu, thì đôi khi chỉ cần một ô cửa sáng để biết rằng mình không cô độc.

Ở phòng bếp một lúc, Ngọc rời khỏi phòng bếp trở về phòng làm việc, Ngọc ngồi xuống, cầm để trên tay, cô khẽ nghiêng đầu, ánh đèn bàn hắt lên nửa gương mặt — một nửa của công việc, một nửa của lòng mình.

Cô viết dòng cuối vào nhật ký: “Có lẽ, trong ánh sáng nhỏ bé ấy, tôi thấy chính mình.”

Cô đứng lên bước đến, rồi khép cửa sổ, tắt đèn, để lại một khoảng tối ấm vừa đủ cho giấc ngủ ghé qua.
Ngoài kia, trời vẫn mưa rơi dài, như bản nhạc không lời của hai người có cùng một chữ Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro