Chương 17

Đã qua chín giờ, Giang Mạn Nhu ngồi xem phim nhưng tâm trí không thể tập trung, lời thoại của diễn viên nghe câu được câu chăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ một cái.

Đi gặp đối tác muộn như vẫn vẫn chưa về khẳng định cũng uống không ít rượu.

Gần chín rưỡi, cánh cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu từ bên ngoài, nàng vội vã đứng dậy bước ra cửa.

Quang Nghiên Vũ đôi mắt lờ đờ, thần sắc mệt mỏi một tay vắt qua vai Tô Mẫn đang được cô dìu lấy.

Nàng cũng vội vàng cũng Tô Mẫn đỡ em vào phòng ngủ, Quan Nghiên Vũ không nặng chỉ là khá cao, tinh thần cũng không phải quá tỉnh táo, từ cửa vào đến phòng ngủ cũng không xa lắm nhưng khiến hai người chật vật một lúc mới có thể đem Quan Nghiên Vũ thả xuống giường.

Tô Mẫn chỉnh lại gọng kính cùng quần áo rồi mới lên tiếng: "Hôm nay có Giang tiểu thư ở đây vậy tôi xin phép trước. Quan tổng đành nhờ Giang tiểu thư chiếu cố. Nếu có gì cần hỗ trợ xin liên hệ với tôi bằng số điện thoại này."

Nói xong lại đưa danh thiếp ra.

Giang Mạn Nhu nhận lấy, lịch sự mỉm cười: "Được. Trợ lí Tô cứ về trước đi."

Đóng cửa tiễn trợ lí Tô xong, nàng quay lại phòng ngủ, nhìn khuôn mặt sắc xảo có phần non nớt đang say ngủ thì bất lực vô cùng, đã dặn chăm sóc bản thân sao lại uống thành dạng này.

Ban nãy còn bị nàng với Tô Mẫn lăn lộn một hồi cũng không tỉnh, dự là canh giải rượu không thể uống, nàng cẩn thận giúp em thay giày, lúc cởi bớt áo vest nàng phải dùng hết sức bình sinh để lật người Quan Nghiên Vũ qua một bên. Người kia bị lăn lộn thì hơi khó chịu nhíu mày, áo sơ mi bên trong hơi xộc xệch cúc áo đầu tiên bị tuột ra, ánh mắt Giang Mạn Nhu không tự chủ được rơi vào xương quai xanh đang nhô lên, mùi lá trà thanh mát bị pha lẫn với mùi cồn khiến đầu óc Giang Mạn Nhu hơi lâng lâng, vô thức nuốt nước bọt.

Không biết là do nhiệt độ của máy sưởi hơi cao hay vừa rồi vật lộn một hồi khiến cả người Giang Mạn Nhu nóng lên, tai cũng đỏ lự. Nhìn đến Quan Nghiên Vũ đang nằm ngủ ngon lành, chính mình lại vất vả một hồi, còn lo lắng không thôi, nàng có hơi tức giận lườm người đang nằm im trên giường.

Một sợi dây chuyền màu bạc, khá mảnh rơi vào tầm nhìn của Giang Mạn Nhu, nàng đặt Quan Nghiên Vũ nằm xuống, bàn tay nắm lấy sợi dây chuyền kia, mặt dây chuyền mở ra, phía trong một bên là ảnh chụp của gia đình Quan Nghiên Vũ, bên còn lại là ảnh nàng mặc áo cử nhân tốt nghiệp đại học.

Giang Mạn Nhu rũ mắt, suy nghĩ đã sớm trôi đi.

Bất thình lình, tay nàng bị một bàn tay ấm nóng bắt lấy, Quan Nghiên Vũ đang mở mắt nhìn nàng, mà nàng lại đang xem trộm đồ vật cá nhân của em ấy, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Nàng không biết nên nói gì, chỉ có cảm giác làm việc xấu bị bắt tại trận mà Quan Nghiên Vũ đang dùng ánh mắt mơ màng cùng nàng bốn mắt nhìn nhau suốt hai phút đồng hồ.

Giang Mạn Nhu bị nhìn đến cả người đều nóng lên, vội vã buông tay: "Nghiên Vũ, em tỉnh rồi à? Có muốn uống chút canh giải rượu không? Tôi đi hâm lại cho em."

Quan Nghiên Vũ không trả lời nàng, bàn tay vẫn nắm chặt mặt dây chuyền trên ngực lần nữa nhắm mắt. Bộ dạng giống như bị ức hiếp giờ phút này lại toát lên vẻ vừa cấm dục vừa quyến rũ.

Quyến rũ cái đầu! Rõ ràng là giống cán bộ về hưu, chỗ nào quyến rũ?

Cuối cùng Giang Mạn Nhu vẫn đi hâm nóng một ít canh, đem vào, lay lay người trên giường.

"Nghiên Vũ, dậy uống một chút rồi lại ngủ. Em cứ ngủ như vậy sáng mai sẽ đau đầu. Uống một ít rồi lại ngủ."

Quan Nghiên Vũ bị lay đến khó chịu, hơi hé miệng nhưng không nói thành tiếng chỉ nghe được âm thanh ừ hử trong cổ họng, rất giống một đứa trẻ ngủ nướng bị bố mẹ bắt phải thức dậy. Có chút đáng yêu.

Nhưng đã mở mắt rồi thì tỉnh dậy cũng dễ hơn, Giang Mạn Nhu kiên nhẫn gọi thêm vài lần, cuối cùng Quan Nghiên Vũ cũng chịu chậm rãi mở mắt, từ từ ngồi dậy, khuôn mặt đờ đẫn mệt mỏi nhìn nàng.

"Em mau uống canh giải rượu đi, nếu không sáng mai sẽ đau đầu."

Lúc đôi tay của Quan Nghiên Vũ duỗi ra nhận lất bát canh đầu ngón tay trượt qua mu bàn tay Giang Mạn Nhu khiến nàng cảm giác như vùng da đó chạm phải ngọn lửa nóng bỏng, đợi Quan Nghiên Vũ cầm chắc cái bát mới ngượng ngùng thu tay về.

Tốc độ ăn của Quan Nghiên Vũ rất nhanh, chỉ thử một chút, xác định không quá nóng liền một hơi đem bát canh xuống cạn, hai tay đưa lại bát cho Giang Mạn Nhu.

"Thực ra chị không cần làm vậy, tôi ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Cái gì mà ngủ một giấc sẽ ổn? Chẳng lẽ lúc nào đi tiếp khách về đều như vậy? Cái này có khác gì gián tiếp tự tử đâu? Không lẽ trước đây cũng vì như vậy mà đổ bệnh?

Tâm tình Giang Mạn Nhu phút chốc trùng xuống, không hài lòng nói: "Quan Nghiên Vũ, em đã 20 tuổi rồi, có thể chú ý tới bản thân được không? Rốt cuộc em liều mạng như vậy để làm gì?"

Rượu trong người Quan Nghiên Vũ chưa có tan hết, thần trí vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, thành thật đáp: "Tôi phải bảo vệ Giang gia, bảo vệ chú dì, còn cả chị nữa."

Chỉ vì thế? Cho dù có trọng tình nghĩa đến đâu cũng không cần làm đến mức ngã bệnh mới chịu dừng chứ.

Giang Mạn Nhu có chút tức giận, càng là đau lòng, trái tim nàng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

"Em nghe cho rõ đây. Tôi rất cảm kích vì em nghĩ tới Giang gia nhưng suy cho cùng đây cũng không phải là trách nhiệm của em. Em không cần hy sinh nhiều như vậy."

Quan Nghiên Vũ ngồi trên giường, giọng nói hơi khàn nhưng đầy chắc chắn khẳng định: "Đây là trách nhiệm của tôi."

"Cái gì mà trách nhiệm của em? Ai nói với em như vậy?"

"Là tôi biết rõ."

"Đáng để em mặc kệ bản thân như vậy sao?"

"Xứng đáng."

"Vậy nếu một ngày tôi không muốn đóng phim nữa, tôi muốn tiếp quản Giang thị thì sao?"

"Vậy thì đều trả lại cho chị."

Nàng cảm thấy người này điên rồi. Làm gì có ai lại bằng lòng hy sinh nhiều như vậy vì những người không phải máu mủ.

Đời trước đều dành toàn bộ sinh mệnh để giữ lấy Giang gia rồi trả lại cho nàng, lại cứu nàng một mạng nhưng chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Rốt cuộc Quan Nghiên Vũ vì cái gì mà làm như vậy? Nàng nghe hiểu nhưng dường như lại không hiểu, nàng không thể nhìn thấu người này.

Kể từ khi trọng sinh, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng tức giận với em ấy, giọng nói cũng phát run: "Quan Nghiên Vũ, em hà tất phải như vậy? Đổi lại em được cái gì?"

Quan Nghiên Vũ cúi đầu: "Chú dì cho tôi một gia đình, tôi thay mọi người bảo vệ gia đình này là điều nên làm."

"Bởi vì vậy mà em luôn nhẫn nhịn, luôn chiều theo yêu cầu của tôi sao?"

Quan Nghiên Vũ máy móc gật đầu.

Từ trước đến nay em chưa bao giờ làm trái ý nàng, dù có bị nàng mắng thậm tệ đến đâu cũng xin lỗi hoặc im lặng chịu trận. Giang Mạn Nhu biết hiện tại dù nàng có tức giận Quan Nghiên Vũ sẽ thật sự ngồi nghe nàng mắng, nhưng như vậy lại không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể lựa lời mà nói.

"Vậy ngoài chuyện này ra em mong muốn gì nhất?"

Một lúc lâu vẫn không thấy Quan Nghiên Vũ trả lời, em chỉ bất động ngồi trên giường giống như một người máy hết pin, ánh mắt vô định nhìn xuống tấm ga trải giường màu xám.

Không lẽ là không có mong muốn gì? Sao lại có người như vậy được? Không có sở thích, không có mong muốn, lúc nào cũng chăm chăm nhắm tới mục tiêu đã vạch sẵn, thậm trí không tiếc bản thân chịu tổn thương chỉ để hoàn thành mục tiêu.

Quan Nghiên Vũ đang thật sự sống sao?

Dường như phát hiện ý nghĩ của mình quá dọa người, nhưng nhìn đến người kia Giang Mạn Nhu lại không khỏi thương tâm, nàng không muốn em chỉ tồn tại vì một mục đích thậm trí còn không có lợi cho bản thân em ấy như vậy.

Nàng thở dài, giọng nói có chút buồn bã, ngồi xuống bên mép giường: "Quan Nghiên Vũ, em nhìn tôi đi. Tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với em."

Quan Nghiên Vũ từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách ảm đạm lại trống rỗng khiến trái tim Giang Mạn Nhu nhói lên.

"Nghiên Vũ, em hiện tại có khác gì người máy đâu, tôi không muốn nhìn thấy em cứ như vậy. Tôi muốn em phải vui vẻ, phải hạnh phúc. Tôi là bạn tốt của em, cũng là gia đình của em, em có chuyện gì có thể nói với tôi, đừng tự mình nhẫn nhịn. Tôi muốn nghe suy nghĩ của em." Giang Mạn Nhu nắm tay Quan Nghiên Vũ, ánh mắt kiên định, nàng thật muốn giúp đỡ người bạn tốt mà nàng đã bỏ lỡ.

"Tôi....." Quan Nghiên Vũ hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp: "...không có suy nghĩ gì cả. Chú dì và chị vui vẻ là tốt rồi."

"Cái gì mà chúng tôi vui vẻ là tốt?" 

Hiển nhiên nàng không hề hài lòng với câu trả lời này, tại sao người tốt đẹp như em ấy lại trở nên như vậy, tại sao trước đây nàng không phát hiện ra bất thường?

"Tôi nhận thức bản thân trước đây có thành kiến với em, cũng đối xử không tốt với em. Em không thích tôi, không tin tưởng tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng hiện tại tôi không muốn nhìn em tự giày vò bản thân như vậy. Tôi sẽ đau lòng. Em...tại sao lại trở nên như vậy?"

Trái tim nàng như đang bị người dùng dao hung hăng cứa vào từng vết, máu chảy đầm đìa, nàng cứ tưởng mọi thứ sẽ thay đổi tốt lên. Nhưng nàng sai rồi, sự thật có lẽ còn tệ hơn nàng nghĩ, Giang Mạn Nhu sợ hãi nếu cứ như vậy Quan Nghiên Vũ sẽ ngày một rời xa nàng rồi lặng lẽ biến mất, vành mắt nàng đỏ lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Giọt nước mắt kia đối với Quan Nghiên Vũ giống như viên đá rơi vào mặt hồ đang tĩnh lặng làm nó gợn sóng.

"Chị đừng khóc. Cũng không phải chuyện nghiêm trọng, chỉ là tôi đã quen rồi, sẽ không có vấn đề gì cả. Sau này tôi sẽ chú ý tới bản thân. Tôi không có không tin tưởng chị, không phải là không thích chị. Không cần vì chuyện này mà không vui."

Xem ra chuyện này không thể một sớm một chiều giải quyết được, Quan Nghiên Vũ rất bất thường, điều này khiến nàng cảm thấy bất an, suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra một quyết định.

"Việc này tạm dừng tại đây. Em có thể đáp ứng tôi một việc được không?"

"Được."

"Ngày mai có thể tan làm sớm rồi đi cùng tôi một chuyến không?"

"Được."

"Được rồi. Vậy em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

_____

Hôm sau nàng dùng hết công suất của bản thân kết thúc buổi quay chụp quảng cáo trước bốn giờ chiều, tẩy trang thay đồ xong liền nhắn tin cho Quan Nghiên Vũ.

Giang Mạn Nhu: Em tan làm chưa? Tôi qua Vĩnh Thành đợi em nhé?

Năm phút sau vẫn không có phản hồi, có lẽ đang bận, nàng nhớ ra hôm qua bản thân mới lưu số của Tô Mẫn, không do dự gọi điện tới.

"Giang tiểu thư, cô gọi tôi là có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn hỏi một chút, Nghiên Vũ có ở công ty không?"

"Quan tổng đang họp. Giang tiểu thư có chuyện cần nói với Quan tổng sao? Tôi có thể giúp cô chuyển lời."

"Không có, tôi định tới Vĩnh Thành đợi em ấy, lát nữa chúng tôi có hẹn."

"Là vậy à, Giang tiểu thư có cần tôi qua đón không?"

"Không cần, tôi sẽ bắt xe qua."

"Vậy được, lát nữa tới nơi cô gọi điện cho tôi, tôi sẽ dẫn Giang tiểu thư lên."

Nơi quay chụp quảng cáo cũng không quá xa Vĩnh Thành, ngồi xe mười phút đã tới nơi.

Tô Mẫn mỉm cười bước tới: "Giang tiểu thư tới rồi à, Quan tổng và chủ tịch đang họp một chút, chắc lát nữa sẽ xong việc. Tôi đưa cô đi văn phòng của Quan tổng ngồi đợi."

"Làm phiền trợ lý Tô rồi."

"Không phiền, không phiền. Là bổn phận của tôi thôi."

Nhân viên lễ tân thấy Tô Mẫn tự mình xuống dẫn theo một cô gái lạ mặt lên còn đi bằng thang máy riêng dành cho lãnh đạo thì có chút bất ngờ, nhắn vào nhóm chat của công ty mấy câu, cả nhóm chat sôi sục.

Lễ tân 1: Trợ lí Tô dẫn một người phụ nữ đi bằng thăng máy chuyên dụng lên tầng!

Nhân viên 1: Còn có chuyện này!? 

Nhân viên 2: Người kia thế nào? 

Nhân viên 3: Có nhận ra là ai không?

Lễ tân 1: Cô ấy đeo khẩu trang kín mít, nhưng tôi chưa từng gặp người này. Cảm thấy cô ấy nhất định là một mỹ nhân.

Nhân viên 4: Không lẽ Quan tổng đang hẹn hò!?! Hay lát nữa hỏi trợ lí Tô một chút?

Tô Mẫn đưa Giang Mạn Nhu tới văn phòng của Quan Nghiên Vũ ngồi đợi, lại pha cho nàng một cốc trà, dặn dò nếu có việc cần tìm hãy liên hệ rồi mới rời đi. Vừa đi được mấy bước đã bị một nhân viên kéo lại hỏi thăm. 

"Trợ lí Tô, người ban nãy là ai vậy? Bạn gái của Quan tổng sao?"

Tô Mẫn chỉ cười cười nhắc nhở: "Đừng ăn dưa nữa, mau về làm việc đi. Để Quan tổng biết được chúng ta sẽ thành thất nghiệp."

Vị đồng nghiệp kia không moi được tin tức có chút thất vọng rời đi, lát sau cả trụ sở chính của Vĩnh Thành đã lan truyền tin tức Quan tổng có bạn gái, người ta còn tới công ty đợi em tan làm.

Năm rưỡi chiều, cuộc họp kết thúc, Giang Chí Hòa sắc mặt không tốt lắm, đi thẳng về văn phòng Quan Nghiên Vũ, em bước theo sau, vẻ mặt lãnh đạm.

"Hừ, không thể tin được mấy lão cáo già đó lại quá đáng như vậy. Ta nể mặt tình nghĩa bao lâu nay mắt nhắm mắt mở cho qua, bọn hắn cài người vào thì không nói còn cấu kết muốn đào rỗng công ty. Ta còn chưa nghỉ hưu đã dám làm như vậy, đừng trách Giang Chí Hòa không nương tay."

Giang Chí Hòa tức giận đẩy cửa, ông đứng sững lại khi thấy có một cô gái trẻ đang ngồi trước bàn nước, cô gái bị tiếng động mở cửa đánh động cũng quay đầu lại nhìn ông.

"Ba?"

Giọng nói quen thuộc khiến ông sửng sốt: "Mạn Nhu? Sao đột nhiên con lại tới đây?"

"Con tới tìm Nghiên Vũ. Sẵn tiện gặp ba ở đây con cũng có chuyện muốn nói với ba."

 "Được, được, con gái có chuyện gì muốn nói với ba vậy?"

Nghe thấy con gái cưng có chuyện muốn nói ông vội vàng bước tới bàn tiếp khách ngồi xuống, Quan Nghiên Vũ cũng theo sau ngồi cạnh Giang Mạn Nhu.

"Là chuyện của Lâm gia."

Nụ cười trên môi Giang Chí Hòa tắt ngúm.

"Không phải con với tên kia chia tay rồi sao? Ta cũng đã nói nếu rút đầu tư sau này con có xin ta cũng sẽ không đồng ý."

"Không phải như vậy. Là chuyện con nói ba nên điều tra một chút bên Lâm gia thế nào rồi. Ngày đó đột ngột chia tay Lâm Hạo Thanh như vậy con biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, gần đây ngoại trừ lần tung tin bôi xấu Nghiên Vũ hắn cũng không lộ ra tin gì khiến con hơi lo lắng. Tuy Giai Giai nói gần đây Lâm gia gặp khủng hoảng nhưng con vẫn không yên tâm, con sợ hắn túng quá làm liều, ba cũng nên chú ý an toàn một chút. Còn có Bạch gia nữa, ba điều tra thế nào rồi?"

Giang Chí Hòa nghe được lời này thì dịu lại: "Là như vậy à? Lâm gia gặp khủng hoảng ba biết, là sau khi điều tra biết được bọn họ mắc nhiều sai phạm nên để tiểu Vũ giật mấy cái hợp đồng, lại tìm người tố cáo, hẳn là hiện tại bọn hắn đang phải gồng mình xử lí vấn đề. Bên cậu con thì..."

Ông thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "...thám tử tra ra được Lâm Hạo Thanh lén lút hẹn gặp Bạch Trung cùng Bạch Liên, nhưng cụ thể mục đích hay kế hoạch thì ta không rõ lắm. Hơn nữa chuyện này có liên quan tới mẹ con, ta không dám vội vàng kết luận, tiểu Vũ cũng đã cài người vào Bạch thị và Lâm thị, nếu có dấu hiệu bọn ta sẽ kịp thời xử lí."

"Con thấy theo dõi càng sát sao càng tốt, tính cách Lâm Hạo Thanh thù dai, một khi đã cắn sẽ không buông, hai người vẫn nên cẩn thận."

"Được rồi, ta sẽ sắp xếp thêm vệ sĩ, cũng sẽ cấp cho cho con mấy người, đừng lo lắng. Con đến đây tìm tiểu Vũ có việc gì sao?"

"Con có hẹn với em ấy, hôm nay ba có thể cho em ấy tan làm sớm không?"

Giang Chí Hòa bất ngờ, ánh mắt quét qua hai người: "Có hẹn? Hai đứa......thực ra cũng tốt, tiểu Vũ là đứa trẻ tốt, con đừng phụ lòng nó." 

Mặc dù chưa từng nghĩ theo hướng này vì trước đây Giang Mạn Nhu không thích Quan Nghiên Vũ nhưng thật ra ông rất thưởng thức năng lực cùng con người đứa trẻ này, nếu con gái ông hẹn hò với em cũng không khó chấp nhận, thực ra trong lòng ông còn có chút vui vẻ.

Giang Mạn Nhu vừa nghe liền biết ông hiểu lầm rồi, vội vã xua tay giải thích: "Ba, bọn con không phải như vậy, chính là con có việc mới cần hẹn em ấy một chút."

Ông xua tay: "Được, được, được. Con nói không hẹn hò thì là không hẹn hò. Công việc của tiểu Vũ hôm nay cũng không còn gì nữa. Ta cũng chuẩn bị về nhà, hai đứa xuống tầng cùng ta luôn đi."

Nàng biết ba mình ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông vẫn sẽ nghĩ hai người hẹn hò, nàng cũng lười giải thích thêm, vui vẻ khoác tay ông xuống lầu.

Đợi Quan Nghiên Vũ sửa soạn lại một chút mới rời đi, lúc ba người cùng bước ra khỏi thang máy khiến những nhân viên dưới sảnh ngạc nhiên, không phải là bạn gái của Quan tổng sao, sao lại khoác tay thân thiết với Giang chủ tịch như vậy?

Nhân viên a: Vãi, tôi còn tưởng là bạn gái của Quan tổng.

Nhân viên b: Không lẽ chúng ta sắp thấy một tràng drama hào môn?

Nhân viên c: Dưa này hình như hơi wow quá rồi!

Còn có một vài người đứng gần đó cố ý nghe lén nội dung họ nói chuyện. Tới gần cửa công ty Giang Chí Hòa phất phất tay, giả vờ giận dỗi:

"Được rồi, hai đứa hẹn gì thì hẹn đi. Người già này về nhà với mẹ con đây."

"Ba, ba không già, còn rất trẻ nha. Trông như chỉ mới ba mươi thôi."

Quan Nghiên Vũ lịch sự cúi đầu: "Chú Giang đi đường cẩn thận."

"Tiểu Vũ, làm phiền con để mắt tới con bé rồi." Lại quay sang nói với Giang Mạn Nhu: "Con cũng không được bắt nạt tiểu Vũ nữa, con bé là đứa hiền lành, nói không lại con."

"Ba! Rốt cuộc con có còn là con gái của ba không?"

Nhân viên 1: Tôi vừa rồi phát hiện ra bí mật động trời. Cô gái kia gọi chủ tịch là ba!!!

Nhần viên 2: Cậu không nghe nhầm, tôi cũng đứng đó. Cô ấy còn nói có hẹn với Quan tổng.

Nhân viên 3: Sẽ không phải là đại tiểu thư Giang gia vẫn luôn không lộ mặt chứ?

Nhân viên 4: Đại tiểu thư cuối cùng cũng xuất hiện rồi!? Hình như cũng là một mỹ nữ!

Nhân viên 5: Hôm nay tôi ăn dưa muốn no rồi.

. . .

Hai người chào Giang Chí Hòa xong cũng quay ngược vào trong để xuống hầm gửi xe, Giang Mạn Nhu kéo áo vest của Quan Nghiên Vũ.

"Nghiên Vũ, em đi chậm một chút. Chân tôi cũng không dài bằng chân em."

Quan Nghiên Vũ thật sự bước chậm lại đợi Giang Mạn Nhu, nàng nhân cơ hội khoác lấy cánh tay của em, hai người vừa trò chuyện vừa sóng bước đi vào thang máy.

Nhân viên a: Quan tổng còn có bộ mặt ôn nhu như vậy à?

Nhân viên b: Tôi tưởng Quan tổng không thích nói chuyện nhiều?

Nhân viên c: Mọi người có để ý lúc tiểu thư nói chuyện Quan tổng sẽ thỉnh thoảng nhìn cô ấy không!?

Nhân viên d: Tôi cảm thấy hai người họ có chút đẹp đôi...

. . .



































































Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro