Chương 4

Cố Nhiên Thanh vào nhà cất đồ, cầm dao làm cỏ cùng dao nhỏ treo bên hông. Nhà nhiều cây cối, nàng phải thường xuyên phát quang. Trước cửa nhà đường đi vào luôn được dọn cỏ, cùng không trồng cây cao lớn che đi ánh nắng mặt trời. A Ba, A Ma cần thiết sưởi nắng, hai chú hổ cũng phi thường ưa thích sưởi nắng, thường xuyên ra ngoài phơi bụng đâu.

Nàng phát cỏ xong, dùng khăn lau lau mồ hôi trên trán, tìm kiếm bóng dáng của Mục Uý Dã.

Mục Uý Dã thoải mái nằm trên ghế đá lớn trong bóng mát, A Ba nằm ngang trên ghế đá, để Mục Uý Dã thoải mái nằm trên bụng, A Ma ngồi dưới ghế, cái đầu lớn lông xù gác lên ghế đá, thoải mái mà ngủ. Tiểu Đậu Đậu được ân sủng nằm trong lồng ngực nàng, ngủ ngon ngọt, ngu ngốc đậu trên đầu A Ma cũng gật gù ngủ.

Mấy cái con người này, không ai để ý nàng cực khổ đi.

Làm xong cũng đã đến trưa, nàng ra khu trồng tre chặt ít măng tre về làm thức ăn cho Tiểu Đậu Đậu, rồi chuẩn bị đồ đạc nấu cơm.

Nàng cắt hai miếng thịt heo sống cùng đùi gà để ra hai bát riêng của A Ba và A Ma, lấy thức ăn cho chim đổ cho Ngu Ngốc. Nàng điểm đồ mua về, nghĩ ăn món gì. Cuối cùng lấy ra sườn heo, cắt thành miếng làm sườn xào chua ngọt, xào su su cùng cà rốt, hầm xương, cắt khoai tây làm canh.

Khoảng chừng gần hai tiếng, nàng dọn đồ ăn lên bàn, sắp hai bộ bát đũa.

Ra ngoài ghế đá Mục Uý Dã vẫn đang ngủ, nàng gọi A Ba, A Ma, Ngu Ngốc đến ăn cơm. Nàng đưa tay đỡ lấy đầu Mục Uý Dã, để A Ba đi ăn cơm, kéo Tiểu Đậu Đậu trong lòng Mục Uý Dã ra làm nàng đi ăn măng tre đã bóc vỏ để trong giỏ.

Mục Uý Dã mơ màng tỉnh, thấy trong lòng cục bông cũng không còn, nàng ai oán mở to mắt, đối mặt là Cố Nhiên Thanh, ánh mắt có chút đối nàng ghét bỏ.

Giọng nói ấm áp lại lười biếng đối nàng nói.

" Tỉnh? Ăn cơm"

Tay đỡ trên đầu thả ra, Mục Uý Dã đầu cộc xuống nền ghế đá, cơn đau không như nàng tưởng tượng đập xuống thô cứng đá, đầu nàng dựa vào gối mềm mại, còn nhàn nhạt mùi hương của Cố Nhiên Thanh, mùi hoa cỏ, mùi hương thoải mái sau mỗi cơn mưa thường hay có.

Ngủ không tỉnh Mục Uý Dã lại thoải mái muốn ngủ, muốn chửi mắng người lời nói nuốt vào trong bụng.

Cố Nhiên Thanh thấy nàng vẫn muốn tiếp tục ngủ, nàng vỗ vỗ má Mục Uý Dã, không ngừng gọi nàng dậy ăn cơm. Vỗ một hồi chuyển qua bóp, nắn, quá mềm mại, nàng có chút thích thú.

Mục Uý Dã mở chừng mắt, chân trái nâng lên đá nàng một cái, lực đá không nhẹ, Cố Nhiên Thanh phản ứng đưa tay đỡ kịp cũng ngã nhào dập mông.

" Cô...Mục Uý Dã, cô đá tôi?"

Mục Uý Dã hai mắt mị mị, ngồi dậy vắt chéo chăn chống cằm nhìn nàng.

" Thanh Miêu, chúng ta mới quen biết, không cần đối tôi động tay động chân nha"

" ... " Nàng xác thực được nghịch má của Mục Uý Dã, cho nên cũng không tiếp tục chấp nhất, đứng dậy vào nhà rửa tay xới cơm.

Nàng xới hai bát cơm đầy ắp đặt lên bàn, đợi Mục Uý Dã rửa tay ra ăn cơm.

Mục Uý Dã thấy bát cơm đầy ắp thở dài.

Nàng còn nhỏ, nàng là mèo nhỏ ham ăn, không được mắng, không được mắng.

Mục Uý Dã vốn kén ăn, nàng ăn cũng không nhiều, gắp lên miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng, vị chua, ngọt, cay hoà quyện, nêm ném gia vị vừa đủ, nàng lại gắp ăn đến mùi ngon. Lại gắp qua rau thấy su su cùng cà rốt, nàng hạ xuống tiếp tục ăn sườn. Mục Uý Dã nàng không thế nào thích cà rốt.

Cuối cùng đĩa rau cũng là một mình Cố Nhiên Thanh giải quyết. Nàng ăn xong nhìn đĩa sườn xào chua ngọt đã trống trơn, Mục Uý Dã vỗ vỗ bụng nhỏ híp mắt cười đến vui vẻ.

Cơm trong bát Mục Uý Dã vơi không được bao nhiêu, Cố Nhiên Thanh không ngại liền ăn bát cơm còn thừa của nàng chan với canh khoai tây.

Gạo cùng thức ăn kiếm không dễ, không thể lãng phí.

Một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi lớn lên Cố Nhiên Thanh hiểu được thực phẩm có bao nhiêu quý giá.

Mục Uý Dã bấy giờ mới nhớ đến điện thoại, liền tìm túi xách lục tìm chiếc điện thoại, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ cấp trên cùng người yêu cũ An Tần.

Nàng đứng dậy tìm một góc vườn khá xa cùng yên tĩnh để gọi điện, Cố Nhiên Thanh cũng không để ý đến nàng đi dọn dẹp mâm cùng rửa bát. Tiểu Đậu Đậu mông đặt ngồi trên bàn chân của nàng, hai tay ôm lấy bắp chân.

Cố Nhiên Thanh thói quen Tiểu Đậu Đậu ôm nàng như vậy, đi lại nàng cũng không thấy khó khăn, coi như có thêm cục tạ nhỏ để luyện tập.

A Ba, A Ma ăn xong liền rủ nhau ra sân sưởi nắng, Ngu Ngốc lại không biết đi nơi nào. Chắc nó đi theo Mục Uý Dã đi?

-----

Tút...tút...cộp

Giọng nói giận dữ đanh thép của nam nhân vang lên.

" MỤC ÚY DÃ! CÔ NÁO LOẠN ĐỦ RỒI ĐI!?"

"...Chưa đủ"

Hắn giận dữ đập bàn

" Cô mà chết, cha cô hiện về trách tôi thì làm thế nào?"

" Thầy, ngài cũng có tuổi rồi, không nên nóng nảy...cùng lắm lần sau tôi không đi chết nữa"

Nam nhân xoa hai bên thái dương, ngồi bần thần dựa vào ghế.

" Tôi đã nói cái tên An Thần kia không có gì tốt lành, cô còn chấp nhất, hiện tại còn muốn vì hắn chết. Thầy nói cũng không nghe có phải không?"

" ... Tôi chia tay hắn rồi, số của hắn cũng đã kéo đen, sẽ không tiếp tục liên lạc. Thầy, ngài đừng nóng giận, tim của ngài không tốt"

Nam Thanh đốt một điếu thuốc hút, tức giận cũng mau tiêu tán.

" Được rồi, sắp tới có đổ ngọc thạch, chất lượng đá ở Thành Đô rất nổi tiếng, chúng ta đi xem xem, có khi tìm được thứ không tồi"

Mục Uý Dã cũng Nam Thanh bàn bạc một hồi, nàng tắt máy quay vào trong nhà. Thấy Cố Nhiên Thanh rửa bát, nàng ngồi xuống ghế sopha ngắt quả nho đã rửa để trên bàn ăn lên. Tuy có chút tùy hứng, nhưng Cố Nhiên Thanh tựa hồ đối nàng rất tốt, xem nàng như khuê mật đối đãi cũng không sao.

" Thanh Miêu"

Cố Nhiên Thanh lau tay cho khô giáo, ra tới sopha ở bên cạnh Mục Uý Dã ngồi xuống.

" Chuyện gì?"

" Ngày kia cô có rảnh không, cùng tôi đi Thành Đô "

Cố Nhiên Thanh lắc đầu.

" Thành Đô rất xa, đi máy bay cũng đã tám cái giờ, không thể chạy đi chạy lại chăm chúng nó, tôi không thể đi. Cái chỗ đó khắp nơi kinh doanh đá, tôi đi làm gì? Học bán đá sao? "

" Tới rồi sẽ biết, tôi xác thực muốn mua đá, còn mấy thứ lông xù xù này cũng không thể bỏ mặc, cô mang theo chúng nó là được rồi, chúng ta sẽ đi phi cơ riêng"

Cố Nhiên Thanh chỉ vào A Ba cùng A Ma nói :" Cô không sợ nó cắn người?"

Mục Uý Dã " A" một tiếng

" Chúng nó sẽ cắn người?"

Cố Nhiên Thanh lắc đầu.

" Trừ khi có người muốn đánh tôi"

" Thật sự? Tôi đánh cô nó không thèm để ý, còn ngửa bụng phơi nắng đâu?"

Cố Nhiên Thanh nhăn mày, không biết đáp thế nào, nàng cũng không hiểu vì sao A Ba, A Ma đều đối với người mới gặp như Mục Uý Dã không phòng bị.

Khả năng Mục Uý Dã là trường hợp đặc biệt đi, quá kì lạ.















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro