8. Những Âm Thanh Đầu Tiên Của Buổi Sáng
Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, trải dài lên chiếc ga giường trắng muốt. Trần Lạc Vy tỉnh giấc khi đồng hồ mới điểm sáu rưỡi. Tiếng chim ríu rít ngoài ban công, tiếng gió nhẹ lướt qua tán cây đâu đó khiến lòng cô bất chợt thấy nhẹ nhõm. Không còn tiếng ồn ào của ký túc xá, không còn ánh mắt soi mói hay những lời đàm tiếu lén lút phía sau lưng.
Cô rời giường, chỉnh lại góc chăn ngay ngắn, rồi bước chân thật khẽ xuống tầng dưới. Mọi thứ vẫn như tối qua – ngăn nắp, sạch sẽ, và yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng đồng hồ tích tắc.
Cô mở hé cửa sổ, để hơi sương sớm ùa vào, mang theo mùi gỗ và chút mùi cà phê vương vất từ dãy nhà bên cạnh. Sau đó, cô bắt đầu một vòng dọn dẹp: bàn ăn được lau lại, sàn gỗ được hút bụi cẩn thận, từng món đồ nhỏ như bản nhạc viết tay, khăn phủ đàn, mấy cuốn sách để hờ... đều được cô sắp xếp lại ngay ngắn, gọn gàng như thể đang sửa soạn cho một buổi biểu diễn thầm lặng.
Khi đồng hồ chỉ bảy rưỡi, cô đứng trước cửa phòng Thụy Linh.
Cửa khép hờ, ánh sáng chưa hắt ra.
Cô ngập ngừng, rồi đưa tay gõ nhẹ.
"Chị ơi... đến giờ ăn sáng rồi."
Bên trong yên lặng một giây, rồi vang lên giọng nàng – nhẹ mà đều:
"Cô xuống ăn trước đi. Tôi vệ sinh cá nhân rồi xuống sau."
"Vâng," cô đáp nhỏ, rồi quay lại phòng ăn.
Bữa sáng cô đã chuẩn bị sẵn: trứng chiên ốp lòng đào, rau củ luộc, cháo gạo lứt và hai ly sữa đậu nành còn nóng. Mâm cơm đơn giản nhưng đầy đặn, hơi nước mờ ấm bốc lên từ tô cháo khiến gian bếp nhỏ thêm phần ấm cúng.
Cô ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn thẳng vào mâm cơm, nhưng tuyệt nhiên không đụng đũa.
Vài phút sau, Thụy Linh bước xuống, tóc còn hơi ẩm, buông nhẹ sau vai. Nàng mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be và quần đen đơn giản – chẳng hề cầu kỳ, nhưng vẫn toát ra sự chỉn chu, điềm đạm.
Thấy cô vẫn ngồi yên, nàng khẽ nghiêng đầu.
"Cô không ăn trước sao?"
Cô vội lắc đầu, nhỏ giọng:
"Tôi... đợi chị. Vì chị là chủ nhà."
Nàng nhìn cô một thoáng, không rõ là ngạc nhiên hay suy nghĩ điều gì, rồi đáp:
"Lần sau, nếu tôi nói ăn trước thì cứ ăn. Không cần đợi."
"Vâng." – Cô cúi đầu, đáp khẽ.
Bữa sáng diễn ra trong yên tĩnh. Cô luôn kín đáo liếc nhìn cách nàng cầm đũa, bưng chén, nhai chậm rãi – như thể đang cố học lấy một nếp sống mà cô chưa từng có. Khi Thụy Linh vừa ăn xong, theo thói quen định đứng dậy dọn dẹp, cô đã nhanh hơn, bước đến:
"Để tôi làm."
Không chờ nàng đáp, cô đã nhẹ nhàng gom hết chén đĩa đem vào bếp. Vòi nước bật lên, tiếng nước chảy đều đều. Ánh sáng ban mai lấp lánh trong bọt xà phòng trắng, phản chiếu thành từng vệt sáng nhòe trên mặt bếp.
Ngoài phòng khách, tiếng guitar vang lên – dịu dàng, trầm lắng, như thể ai đó đang kể một câu chuyện bằng âm thanh thay vì lời nói. Thụy Linh ngồi nghiêng người bên cây đàn, một chân vắt hờ lên ghế, tay lướt qua từng dây một cách nhẹ tênh, nhưng đầy cảm xúc.
Âm nhạc khiến căn nhà rộng rãi ấy như thu nhỏ lại, thành một góc bình yên – và lần đầu tiên, Lạc Vy cảm thấy mình đang ở trong một không gian thuộc về.
Khi cô rửa xong, lau tay khô ráo, tiếng đàn vẫn chưa dứt. Cô bước chậm đến bên sofa, đứng im như thể sợ làm gián đoạn dòng nhạc đang chảy.
Thụy Linh ngẩng lên, khẽ gật đầu rồi đưa cho cô một bản nhạc nháp cùng cây bút chì:
"Ghi lại giúp tôi."
Cô ngồi xuống, tay cầm bút, mắt nhìn theo từng ngón tay điêu luyện lướt trên dây đàn của nàng. Dù chưa quen, cô cố hết sức để không bỏ sót một nốt nào. Mỗi khi ngập ngừng không chắc, Thụy Linh lại dừng lại, chơi lại đúng đoạn đó, kiên nhẫn và không phán xét.
Đến khi dấu chấm hết được đặt xuống cuối bản chép tay, nàng thu đàn lại, cẩn thận xếp bản nháp và bản chép mới lên nhau, rồi nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn cô."
Cô hơi giật mình. Không phải vì lời cảm ơn lạ lẫm – mà vì cách nàng nói nó thật lòng, và nhẹ đến mức khiến người ta muốn giữ lấy như một nốt nhạc quý.
Nàng đứng dậy, bản nhạc kẹp dưới tay:
"Tôi lên phòng cách âm để hoàn thiện bản nhạc. Cô cứ nghỉ ngơi hay làm gì cũng được."
"Vâng," cô đáp, mắt vẫn dõi theo bóng dáng nàng khuất dần nơi cầu thang gỗ.
Lần đầu tiên, cô không bị ai sai khiến. Không bị ai xem là cái bóng. Không còn phải nghe ai nói 'cô không nên ở đây'.
Giờ đây, cô có việc để làm. Có một mái nhà. Có một người... để gọi là "chị".
Và có một âm thanh không ngờ lại quý giá đến thế – sự tĩnh lặng xen lẫn tiếng nhạc dịu dàng. Một thứ âm thanh của những ngày mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro