CHƯƠNG 16 - LÒNG ĐỎ TRỨNG
Giọng nói của Linh run rẩy, nhưng thanh kiếm chĩa vào cô thì không.
Ánh mắt Linh bất giác dời xuống bàn tay đang cầm vũ khí. Đó là một bàn tay thon dài, những ngón tay như ngọc tạc, nhưng lại vững chãi. Chúng không phải là bàn tay của một cô gái yếu đuối, mà là bàn tay của một chiến binh thực thụ, đã quen thuộc với việc cầm kiếm. Các khớp tay gồ lên một cách tinh tế, cho thấy sức mạnh ẩn giấu dưới vẻ ngoài mảnh mai.
Đầu ngón tay cô ta siết chặt chuôi kiếm, vững vàng tạo nên một sự tương phản sắt bén với lưỡi kiếm ánh băng đang kề sát cổ họng cô. Thanh "Nguyệt Ảnh" trong tay cô ta như một phần kéo dài của cơ thể, sẵn sàng tước mạng sống cô chỉ trong nháy mắt.
Mũi kiếm băng giá vẫn không nhúc nhích.
Hơi lạnh của nó phả vào da thịt Linh, khiến cô nổi cả da gà. Cô gái trước mặt không nói một lời. Đôi mắt đẹp như khúc giao mùa đó vẫn dán chặt vào Linh có thể chắc chắn rằng cô ta đang xem Linh có đang giả nai? . Cô ta đang phân tích, xem lời nói của Linh có phải là một cái bẫy hay không.
Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả một lời đe dọa.
"Tui bị lạc thiệt mà" Linh vội vàng nói tiếp,cô phải chứng minh mình vô hại. "Tui không có ý xấu. Tui cũng là người chơi, đi khám phá vùng này rồi vô tình vào đây"
Cô gái kia vẫn im lặng. Ánh mắt cô ta lướt qua thanh kiếm cô vẫn còn đang cầm lăm lăm trên tay, rồi lại nhìn vào mắt Linh. Ánh mắt đó nhướng lên như muốn nói: "Nói không có ý xấu, mà tay vẫn cầm vũ khí à?"
"Chời ơi, bả không tin mình" Linh thầm rên rỉ. "Khó lấy lòng tin người đẹp quá"
- Tui cất vũ khí
Cô gái kia lập tức nhíu mày. Mũi kiếm khẽ nhích tới, gần như chạm vào cổ họng Linh.
- Không.. Không.. Đừng
Linh giật nảy mình, vội giơ tay lên cao sẵn lắc tay cho kiếm cất vào kho
- Tui cất vũ khí thật. Bà nhìn nè
Thanh kiếm trên tay cô tan biến thành ánh sáng bạc rồi biến mất, trở về kho đồ.
Linh đã hoàn toàn tay không tấc sắt. Cô nín thở, giơ hai tay lên, phó mặc số phận của mình cho sự phán xét của đối phương.
Hành động này dường như đã có tác dụng nhưng mũi kiếm vẫn chĩa vào cô.
Sau một hồi im lặng kéo dài, cô gái kia cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói của cô ta cũng lạnh như thanh kiếm của mình, một giọng nữ khàn nhẹ giống như một khoảng thời gian không nói chuyện, đủ để tai Linh có thể nghe.
"Lén lút"
Chỉ một từ. Đó là một lời buộc tội.
Linh ngay lập tức hiểu ra. Lén lút là chỉ hành động cô núp sau tường và định bỏ chạy lúc nãy.
"Tui đâu có lén lút" Linh vội vàng xua tay, nói nhanh như thể cô nàng dí cô.
"Tui nghe tiếng bước chân, tui tưởng là quái. Ai dè vừa thò mặt ra là bà chém tui. Tui sợ quá nên mới núp. Ai mà không giật mình như vậy"
Cô chỉ vào hành lang tối om sau lưng mình
"Tui bị lạc thiệt mà. Tui bị mấy cái bộ xương ở ngã ba gài bẫy, chọn sai cửa. Nó dẫn tui vô một cái hầm mộ, phải đánh con 'Kẻ Canh Gác' muốn hụt hơi mới ra được đây. Ra được thì lại đụng ngay bà"
Linh tuôn một tràng, vừa nói vừa khoa tay múa chân. Sự hoảng sợ và mệt mỏi trong lời nói của cô là thật.
Cô gái kia quan sát màn độc thoại đầy cảm xúc của Linh. Cô ta liếc nhìn bộ trang phục lấm bẩn, những vết trầy xước và trạng thái rõ ràng là kiệt sức của Linh sau một trận chiến lớn. Lời nói dối có thể chuẩn bị, nhưng trạng thái cơ thể thì không.
Câu chuyện về "Kẻ Canh Gác" dường như đã thuyết phục được cô ta.
Một âm thanh rất nhỏ vang lên khi cô gái kia hất nhẹ thanh kiếm, mũi kiếm không còn chĩa vào Linh nữa. Cô ta hạ vũ khí xuống, nhưng bàn tay ngọc ngà mà vững chãi đó vẫn cầm chắc nó trong tay.
Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cảm thấy chân mình như muốn nhũn ra.
"Cảm ơn nha. Tui là Linh, còn bà?"
Cô gái kia liếc nhìn Linh. Cô ta không trả lời.
Cô ta chỉ lẳng lặng xoay người và bước đi, mái tóc đen dài lướt qua không khí, để lại cho Linh một cái bóng lưng lạnh lùng và một làn hơi băng giá thoang thoảng.
"Ơ.o"
Linh sững sờ mất vài giây rồi vội vàng gọi theo.
"Nè bà ơi. Chờ tui với!"
Cô gái kia không dừng lại.
Linh vội vàng chạy theo. "Cái đường tui đi là đường cụt rồi. Bà cho tui đi theo với, tui bị lạc thiệt mà, tui không biết đường ra"
Cô gái kia dừng bước. Cô ta không quay đầu lại, chỉ nghiêng đầu một chút.
"Có thể im lặng không" Giọng nói đó lại vang lên.
"Tui hứa không làm phiền đâu. Tui im re luôn"
Cô gái kia dường như thở hắt ra một hơi, một cái thở dài thể hiện sự chán nản tột độ. Cô ta không nói gì thêm, mà tiếp tục bước về phía trước.
Linh hiểu đó là một sự chấp thuận miễn cưỡng.
Cô vội vàng chạy lúp xúp theo sau, giữ một khoảng cách an toàn.
Vậy là Linh đã thoát chết và tìm được một hướng dẫn viên bất đắc dĩ.
Linh lúp xúp chạy theo sau, giữ một khoảng cách an toàn. Cô đã hứa sẽ im lặng, và cô đã cố gắng hết sức, dù trong đầu cô đang có 10 vạn câu hỏi.
"Bà này tên gì nhỉ? Kiếm y chang mình mà xịn hơn. Hay gọi bả là 'Elsa' nhỉ? Linh thầm nghĩ, cái biệt danh có vẻ rất hợp.
Cô gái "Elsa" đi phía trước, bước chân dứt khoát, không hề quay đầu lại, như thể đã quen với việc có kẻ bám đuôi.
Hành lang không dài như Linh tưởng. Nó dẫn cả hai đến một ngõ cụt. Đây là một căn phòng đá nhỏ, trống rỗng, không có cửa ra nào khác.
Nhưng ở chính giữa phòng, một vật thể kỳ lạ đang lơ lửng.
Đó là một hình cầu phát sáng lờ mờ. Nhìn kỹ, Linh thấy bên trong nó không phải ánh sáng, mà dường như là không khí đang bị xoắn lại, méo mó, tựa như nhìn qua một dòng nước đang chảy xiết.
Linh và "Elsa" đều dừng lại, đứng nhìn vật thể kỳ lạ đó.
Linh nghiêng đầu, tò mò. "Chắc là cổng dịch chuyển rồi," cô nghĩ thầm. "Hết đường rồi mà. Chắc nó đưa mình ra đầu hang."
Cô vô thức bước tới, giơ ngón tay ra, định ấn thử vào quả cầu.
"Ngưng"
Cô gái "Elsa" dường như nhận ra ý định của Linh và vừa kịp lên tiếng, nhưng đã quá muộn.
Ngay khi đầu ngón tay của Linh chạm vào bề mặt méo mó đó...
Quả cầu đột ngột bùng nổ, không phải bằng âm thanh, mà bằng một lực hút khủng khiếp. Không khí bị xoắn lại bên trong nó bung ra, biến thành một cơn lốc nhỏ. Linh không kịp la lên một tiếng, và "Elsa" đứng ngay bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Lực hút quá mạnh và quá gần.
Cả hai bị hút thẳng vào vòng xoáy.
Linh cảm thấy mình đang bị xoay như chong chóng. Bóng tối và ánh sáng trắng lóa lên liên tục, tai cô ù đi. Cái lạnh của hầm mộ biến mất, thay vào đó là một luồng nhiệt nóng rực ập đến.
Cảm giác bị kéo đi đột ngột dừng lại, và lực hút biến thành lực đẩy. Linh bị ném thẳng ra ngoài.
"Á nóng quá"
Cô la lên một tiếng khi mất thăng bằng hoàn toàn và ngã phịch xuống đất, lời chào bằng mông xuống nền cát nóng hổi
Cái nóng rát từ cát xuyên qua lớp quần làm cô giật bắn người, vội vàng chống tay đứng dậy, vừa đứng vừa xoa xoa cái mông tội nghiệp của mình.
Linh vội trấn tĩnh lại, hoảng hốt nhìn quanh.
Không còn hầm mộ. Không còn tường đá lạnh lẽo.
Xung quanh cô, trải dài đến tận chân trời, là những đồi cát vàng rực. Không khí khô nóng bỏng rát, và mặt trời trên cao chói lọi như một quả cầu lửa. Cả một vùng sa mạc bao la.
Linh nuốt nước bọt. Từ một hầm mộ ẩm ướt, giờ lại tới một sa mạc khô cằn? Cái cổng dịch chuyển quái quỷ đó đã đưa họ đi đâu vậy?
"Ôi thôi chết rồi."
Cô quay sang tìm người đồng hành. Và cô thấy "Elsa"
Ngọc đã đứng cách đó vài mét. Cô ta không ngã, không hoảng loạn.
Cô ta chỉ đứng đó, im lặng, đưa tay phủi nhẹ một hạt cát vừa bám lên vai áo.
Cô ta đã đứng đó im lặng từ hồi Linh bắt đầu than vãn rồi, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quan sát môi trường mới, hoàn toàn phớt lờ cái kẻ vừa tiếp đất bằng mông và đang xuýt xoa bên cạnh.
Cô nhìn quanh.
Không khí nóng bỏng rát.
Đây không phải là kiểu nóng ẩm oi bức. Đây là cái nóng khô khốc, cái nóng của một cái lò sấy khổng lồ. Linh cảm thấy hơi nóng hầm hập bốc lên từ mặt đất, nó luồn qua đế giày, và không khí cô hít vào khô đến mức làm rát cổ họng. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, chói chang, biến cả vùng đất trước mặt thành một tấm gương phản chiếu ánh sáng khiến Linh phải nheo mắt lại.
Nơi này không chỉ có cát.
Đúng là cát ở khắp mọi nơi, tạo thành những đồi nhấp nhô lượn sóng, nhưng xen kẽ với chúng là những bãi sỏi đá nứt nẻ vì nhiệt. Lác đác đây đó là vài bụi cây gai cằn cỗi, khô quắt lại, vươn những cành trơ trụi như những bộ móng vuốt tuyệt vọng bám vào mặt đất. Gió rít qua, mang theo mùi bụi khét nắng.
Đây là một vùng đất hoang dại, cằn cỗi, nhưng không phải là một vùng đất chết. Nó chỉ là khắc nghiệt.
Linh nuốt nước bọt. Cô nhìn sang cô gái kia. Cô ấy đang tập trung quan sát đường chân trời, hoàn toàn bình tĩnh.
Sau một hồi im lặng, Linh là người đầu tiên lên tiếng.
"Xin lỗi" cô nói, giọng thành thật. "Tôi không cố ý chạm vào cái cổng đó. Tôi tưởng nó sẽ đưa chúng ta ra ngoài."
Ngọc quay sang nhìn Linh.
Không có một chút biểu cảm nào là trách móc hay giận dữ trong đôi mắt sâu thẳm đó. Cô ấy chỉ im lặng, cái nhìn đó không phán xét, chỉ đơn thuần là quan sát.
Sự im lặng đó, trớ trêu thay, lại khiến Linh cảm thấy áy náy hơn cả một lời mắng nhiếc.
Ngọc không nói gì thêm. Cô ấy chỉ quay đầu đi, ánh mắt lại tiếp tục quét qua sa mạc, đánh giá tình hình.
Linh thở dài. "Chúng ta không thể đứng đây mãi được."
Nói rồi, Linh chọn đại một hướng, hướng mà cô thấy có vẻ ít đồi cát nhất. Cô không biết mình đang đi đâu. Cô chỉ rải bước đi vô định, cứ đi thẳng, đi thẳng về phía trước, hy vọng sẽ tìm thấy một thứ gì đó khác ngoài cát.
Sau khi Linh đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ phía sau. Cô gái kia cũng đã bước đi.
Linh thầm thở phào, ít nhất thì Ngọc cũng không bỏ mặc cô ở lại. Nhưng khi Linh quay đầu lại để kiểm tra, cô thấy một cảnh tượng lạ.
Ngọc không đi nhanh. Cô ấy bước đi chậm rãi, và ánh mắt không nhìn về phía trước như Linh, mà đang nhìn xuống đống cát dưới chân mình, như đang suy nghĩ điều gì đó. Thỉnh thoảng, cô ấy dừng lại, cúi xuống nhặt một nhúm cát, để nó chảy qua kẽ tay thon dài của mình rồi lại đi tiếp.
Linh thấy vậy cũng lạ.
"Cô ấy đang tìm gì vậy" Linh nghĩ thầm. "Cát ở đây có gì đặc biệt sao?"
Cô không hỏi. Cô biết mình sẽ không nhận được câu trả lời. Linh quay đầu lại, tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng đã có thêm một chút tò mò về người đồng hành bất đắc dĩ này.
Cứ như vậy, hai cái bóng nhỏ bé, một trước một sau, lầm lũi đi trên sa mạc.
Mặt trời từ đỉnh đầu bắt đầu xê dịch. Cái nóng vẫn không giảm. Linh đã phải lôi bình nước của mình ra tu vài ngụm, nhưng nó cũng chẳng thấm vào đâu.
Họ đi đến rã rời cả người. Bước chân của Linh, từ hăng hái ban đầu giờ đã trở nên nặng trĩu. Cát lún dưới mỗi bước chân, khiến việc di chuyển tốn sức gấp bội. Cô mệt lử, chiếc áo bết vào người vì mồ hôi.
Cô quay lại nhìn Ngọc dù cũng đã thấm mệt, bước chân vẫn đều đặn, chỉ có vầng trán trắng nhợt là lấm tấm mồ hôi.
Linh thở dài, định ngồi phịch xuống cát để nghỉ, thì cô nhận ra một điều.
Ánh sáng vàng rực của ban ngày đang dần chuyển sang màu cam đậm. Mặt trời không còn chói chang nữa, nó đã trở thành một quả cầu lửa đỏ rực, đang từ từ chìm xuống đường chân trời.
Trời thì đang dần ngã về tối.
Cơn gió bắt đầu mạnh hơn, nhưng lần này nó không còn mang hơi nóng, mà là một cái se lạnh báo hiệu. Cái lạnh của sa mạc ban đêm.
Linh nhìn quanh quất, cố tìm kiếm một chỗ trú.
Nhưng không có gì cả.
Không thấy chỗ trú. Những bụi cây gai quá nhỏ để che chắn, những tảng đá quá thấp để chặn gió. Xung quanh họ chỉ có cát, và bầu trời đang tối dần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro