CHƯƠNG 22 - VÙNG TRỜI BỎ LẠI

----------------------------

Nhưng sự im lặng không phải là thứ đầu tiên chào đón cô.

Bầu trời đỏ lựu và mặt đất đổi chỗ cho nhau. Linh bị lộn ngược lại, một cảm giác buồn nôn tột độ ập đến khi dạ dày cô như bị kéo lên cổ họng.

"Á!"

Cô chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi đâm sầm vào một thứ gì đó mềm, khô và đầy bụi.

Linh ho sặc sụa, bụi và cỏ khô bay mù mịt. Cô lồm cồm bò dậy, nhổ ra cả mớ rơm khô dính trong miệng. Cô đã ở bên trong.

Sau vài giây định thần, cô nhận ra điều đầu tiên. Một sự tĩnh mịch kỳ lạ, nặng nề.

Không phải là không có âm thanh. Cô có cảm nhận được tiếng gió thổi. Nhưng nó không phải là cơn gió gào thét của sa mạc bên ngoài. Nó cứ u uất, len lỏi qua những khe nứt của nhà kho, nghe như tiếng thở dài của thời gian.

Nó như đang đẩy đưa cô. Một lực đẩy vô hình, một lời mời gọi câm lặng, thôi thúc cô bước ra ngoài, đi tìm hiểu.

Cô bước ra khỏi đống rơm khô đã mục nát. Bầu trời bên trên không phải màu xanh, cũng không phải màu đen của ban đêm. Nó là một màu đỏ lựu hắt thứ ánh sáng bi ai xuống vạn vật.

Thành Mặt Trời như một bức họa mà người họa sĩ tô nét mà đột ngột chấm một điểm và mãi dừng lại tại đó.

Cô bước ra con đường chính và ngọn gió kia dường như trở nên rõ ràng hơn, nó quẩn quanh chân cô, dẫn lối. Một chuyến du hành đến một nơi không nên tồn tại.

Nơi này đã chết. Các căn nhà ở sa mạc đã đổ vỡ. Linh tò mò đưa tay sờ vào các ngôi nhà. Bức tường thô ráp, nó vẫn giữ một hơi ấm kỳ lạ, như thể ký ức về cái nóng sa mạc vẫn còn âm ỉ bên trong.

Cô đưa mắt xem các kiến trúc Trung Đông điển hình. Những ngôi nhà không được xây bằng đá. Chúng được đắp bằng gạch sống, thứ gạch bùn trộn rơm và phơi khô dưới ánh mặt trời. Một bản vẽ sinh ra để chống chọi với cái nóng thiêu đốt.

Những bức tường bên ngoài hầu như không có cửa sổ. Chúng phẳng lì và kín đáo. Nhưng khi Linh nhìn qua một khe cửa vỡ, cô thấy vẻ đẹp thật sự của chúng nằm ở bên trong. mỗi ngôi nhà đều có một sân nhỏ, nơi đáng lẽ phải có một đài phun nước, một khu vườn nhỏ. Toàn bộ sự sống và vẻ đẹp đều được che giấu, hướng nội.

Cô ngước nhìn tầng hai của một tòa nhà còn nguyên vẹn. Ô cửa sổ không phải là kính, mà là một tấm Mashrabiya, một mạng lưới hoa văn bằng gỗ được đục đẽo tinh xảo như ren, vừa để không khí lọt vào, vừa giữ được sự riêng tư cho người bên trong.

"Nơi này đã từng rất đẹp"

Thành phố từng rực rỡ như viên ngọc giữa sa mạc giờ lặng im, chỉ còn những mái vòm gãy đổ soi bóng xuống mặt cát nứt nẻ, như chiếc vương miện của một vị vua đã treo phía trên khung giường.

Ngọn gió vô hình vẫn dẫn dắt cô. Gió ngàn năm đã bào mòn các cạnh đá, nhưng nó không thể xóa đi mọi dấu vết.

Dưới ánh sáng đỏ kỳ lạ của bầu trời, một mảng màu sẫm nổi bật trên nền đá sa thạch vàng nhạt của một bức tường.

Đó là vết máu.

Nó không còn là màu đỏ. Thời gian đã bỏ sót cả triều đại này và vết máu cũng vậy. Nó đã chuyển màu thẫm hơn, một màu nâu đen, khô quắt.

Đây không phải là một vết máu trong game được vẽ ra cho có. Nó thật một cách đáng sợ.

Nó giống như vết rượu vang cổ bị đổ trên một tấm thảm và bị lãng quên. Nó không chỉ bám trên bề mặt, nó đã thấm sâu vào đá, trở thành một phần của cấu trúc, một vết sẹo không thể xóa nhòa của lịch sử.

Nó không phải là một vệt nhỏ. Nó là một vệt quẹt dài, như thể có ai đó đã bị thương và cố gắng bám vào tường để lết đi.

Cô rùng mình

Linh tiếp tục đi. Những vết máu xuất hiện ở khắp nơi. Trên bậc thềm. Trên một khung cửa bị vỡ nát.

Linh siết chặt kiếm. Làn gió đẩy nhẹ sau lưng, cô cẩn thận đi vào mấy gian nhà ở đó.

Bên trong còn tồi tệ hơn cả ngoài.

Căn nhà đầu tiên cô vào, đồ đạc vẫn còn đó, nhưng bị cát bụi ngàn năm phủ kín. Một cái bàn ăn bị lật ngửa. Những chiếc bình gốm vỡ tan. Và ở góc phòng, là một vũng máu đã khô lại thành một lớp vỏ cứng màu đen, nứt nẻ như mặt đất sa mạc.

Cô lùi lại. Bầu không khí tù đọng của căn nhà như muốn bóp nghẹt cô. Cô không muốn ở lại căn nhà này quá lâu. Bước vội ra đường chính cô thở một hơi dài.

Ngọn gió dường như đang dồn cô về một hướng cụ thể.

Cô bước tiếp đi vào các con hẻm và rồi kiến trúc xung quanh bắt đầu thay đổi. Nó không còn là những căn nhà dân cư đơn thuần. Con đường hẹp lại, lọt thỏm giữa những tòa nhà cao hơn. Cô ngước lên thấy trên đầu cô vô số tấm vải màu đang bay.

Những mái hiên bằng vải từng được căng ra để che nắng sa mạc, giờ đã rách nát, bạc màu, treo lơ lửng trên đầu cô như những bóng ma. Cô thấy phía trước giống như một phiên chợ.

Những con hẻm hẹp đan xen, len lỏi giữa các tòa nhà gạch sống. Những ban công bằng gỗ chạm khắc tinh xảo đã gãy nát, trơ trọi nhô ra từ tầng hai. Các quầy hàng bằng gỗ từng bày biện đủ thứ hàng hóa quý hiếm giờ đã đổ sập thành một đống hỗn độn.

Không khí ở đây nặng trĩu. Mùi bụi bặm của ngàn năm không thể che lấp được một thứ mùi khác, cái mùi kim loại han gỉ mùi của máu.

"Chết dở"

Linh vấp phải một chiếc bình gốm vỡ tan. Bên trong, thứ bột màu vàng nghệ có lẽ là bột cà ri hoặc nghệ tây, vương vãi trên nền gạch.

Cô đi ngang qua một quầy hàng có vẻ là bán vải lụa. Những cuộn lụa đắt tiền, từng là niềm tự hào của một thương nhân, giờ đổ tràn ra con đường đất. Chúng vẫn giữ được chút ít màu sắc yếu ớt dưới ánh sáng đỏ: màu ngọc bích, màu vàng nghệ, màu rượu vang.

Và rồi, cô khựng lại.

Một tấm lụa màu ngọc bích trải dài trên mặt đất đã bị nhuộm.

Các vệt máu nhuộm lên các tấm vải lụa của người thương nhân.

Nó không phải là một vệt bắn. Nó là một dấu tay. Một bàn tay đẫm máu, nắm chặt lấy tấm lụa, như thể người đó đang cố níu kéo, cố gượng dậy trong giây phút cuối cùng. Dấu tay đó đã khô quắt, in hằn lên, một lời chứng vô tri về sự tuyệt vọng.

Cô đẩy cửa một quầy hàng gia vị đã sập một nửa. Mùi hương của thì là, của bạch đậu khấu, và quế vẫn còn đó. Một mùi hương đã bị đóng băng, không phai nhạt, dù mọi thứ xung quanh đã chết. Mùi hương của sự sống bị kẹt lại trong một cái lọ đã chết.

Linh không dám đụng vào bất cứ thứ gì. Cô cảm thấy mình như một kẻ không nên xuất hiện ở đây. Cô lách qua khu chợ, bước ra một quảng trường dân cư rộng lớn hơn, nơi có một đài phun nước bằng đá cẩm thạch đã cạn khô.

Cô nín thở, lắng nghe. Ngọn gió đã dừng lại.

Ở đó, im lặng đã trở thành sinh vật sống duy nhất , nó bò khắp các ngóc ngách, len lỏi dưới mái hiên, cuộn mình trong những căn nhà bỏ hoang như thể đang canh giữ điều gì.

Linh đứng yên. Cô nghe thấy tiếng cót két. Cô nhìn về phía một căn nhà. Một cánh cửa khẽ lay dù không có gió. Một chiếc đèn treo bằng đồng ở mái hiên đối diện vẫn dao động nhẹ nhàng trong bóng tối, qua lại, qua lại như thể đang đếm nhịp.

Như thể thành phố còn nhớ nhịp tim của những người từng ở đây.

Cô thận trọng tiến đến căn nhà có cánh cửa đang lay. Cô đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra với một tiếng kẽo kẹt chói tai, vang vọng khắp quảng trường.

Bên trong tối om. Mùi bụi và một thứ gì đó chua loét xộc lên.

"khụ khụ, nhiều bụi quá", cô đi tiếp vào trong.

Trên sàn, một con lạc đà bằng gỗ nằm nghiêng, bánh xe của nó vẫn còn quay được. Trên giường, một tấm chăn dường như vừa bị hất ra vội vàng. Ánh mắt Linh lướt qua đống đồ chơi vương vãi. Nép mình trong một góc, gần như bị chôn vùi dưới lớp bụi dày, là một cuốn sổ.

Trên sàn có một cuốn sách cổ tích đã bị phủi bụi lờn mà không ai để ý. Cô cúi xuống cầm lên. Lớp da bọc bên ngoài đã cũ, nhưng nhìn qua bìa sách thật sặc sỡ, với những hình vẽ đặc sắc mà tụi nhỏ thích.

Trang đầu tiên là một bức tranh. Càng lật cô càng hiểu được, vì cổ tích này kể về gia đình hoàng gia.

Câu chuyện kể về "Vương Triều Mặt Trời". "Một vị vua anh tuấn kiệt xuất," Linh đọc lướt. Bức tranh vẽ ông đứng trên tường thành, trên vai là một con chim ưng sa mạc, thể hiện sự uy thế. Dưới chân ông là loài bọ cạp sa mạc cúi đầu thần phục.

Tranh vẽ hoàng hậu đang chia sẻ lụa là và ngũ cốc cho dân chúng, giúp họ xây dựng con đường kinh tế. Chỉ dẫn họ làm nên ngôi chợ mà cô từng bước qua khi nãy.

Họ có cho mình ba người con. Anh cả, Hoàng tử Rajan, được vẽ mặc giáp trụ, là một tướng quân thực thụ. Người anh giữa, Aijira, vóc người thanh mảnh hơn, đang cầm một cuộn giấy, là kẻ quân sư tài tình. Và cuối cùng, cô bé út nhỏ dễ thương, Zhara, được gia đình cưng chiều, đang chơi đùa với một con lân bằng ngọc.

Linh lật đến trang cuối của câu chuyện hạnh phúc đó. Bức tranh cuối cùng là cả gia đình hoàng gia đứng trên ban công, vẫy chào dân chúng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Linh đóng sách lại. "Vậy sao nó lại như này bây giờ, lại bị lãng quên?"

Và cô nhớ ra còn thiếu một chi tiết. "Khoan đã..." Bức bích họa ở ngôi đền sa mạc. Còn ông tu sĩ đó thì sao?

Cô vội lật cuốn sách trở lại, tìm kiếm phần tiếp theo của câu chuyện. Cô lật tiếp. Nhưng trang ấy lại bị xé rách đi. Nó bị xé một cách dữ dội, như thể ai đó đã cố tình hủy đi phần kết. Chỉ còn lại một mẩu giấy nhỏ, dính lại dòng chữ: "Và rồi, bóng tối ập đến..."

Linh đặt cuốn sách cổ tích trở lại chỗ cũ. Sự trống rỗng của căn phòng trẻ con này, nơi chứa đựng một câu chuyện cổ tích bị xé nát, còn đáng sợ hơn cả vũng máu ở khu chợ.

Cô khép cửa lại.

Cô trèo lên đống đổ nát của một bức tường vỡ, nhìn bao quát thành phố chết. Ánh sáng hắt lên hàng ngàn mái vòm gãy đổ.

Linh đứng đó một mình giữa nơi từng là một thiên đường, nhìn lên bầu trời đỏ quạch. "Một thiên đường không có con người là một thiên đường không đáng sống."

Mặt trời vẫn mọc nhưng ánh sáng giờ đây không còn soi rọi sự sống, mà chỉ phơi bày tàn tro. Thành phố từng rực rỡ như viên ngọc giữa sa mạc giờ lặng im, chỉ còn những mái vòm gãy đổ soi bóng xuống mặt cát nứt nẻ, như chiếc vương miện của một vị vua đã quên mất tên mình.

Gió vẫn thổi, nhưng thay vì mang theo mùi gia vị và tiếng cười nơi chợ, nó chỉ rít qua từng khung cửa trống hoác, nghe như tiếng thở dài của đá.

Thành phố này là thiên đường của tro bụi, đẹp đến ám ảnh, nhưng mỗi viên gạch đều thấm một hơi thở đã tắt. Ở nơi ấy, vẻ lộng lẫy biến thành tấm mặt nạ nứt vỡ, che giấu bên dưới một vực thẳm lạnh lẽo. Có lẽ thần linh vẫn ở lại, nhưng họ cũng đã im lặng bởi thiên đường không có con người, chỉ là nghĩa địa của ký ức.

Cô nhảy xuống khỏi bức tường, ánh mắt kiên định, hướng về phía tòa tháp cao nhất ở trung tâm thành phố.

"Đi tiếp thôi. Tìm ra chân tướng của sự việc để thoát khỏi đây"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro