Chương 3 : Trở về và Mê Cung Lục Bảo (1)

Con đường mòn quen thuộc trải dài trước mắt, uốn lượn qua những cánh đồng cỏ lau đã ngả màu vàng úa dưới ánh nắng chiều tà. Tôi chậm rãi bước đi, cảm giác mệt mỏi sau trận chiến ở Vĩnh Y bắt đầu thấm vào từng thớ cơ. Nhưng khác với sự hoang mang, lo lắng khi đi trên con đường này hôm trước, hôm nay trong lòng tôi lại có một sự bình yên và ấm áp lạ lùng. Hình ảnh bé Mai níu tay bịn rịn, những lời cảm ơn chân thành của dân làng, và cả món quà đặc biệt từ ông trưởng làng, tất cả như tiếp thêm cho tôi một nguồn năng lượng vô hình.

Tôi miên man suy nghĩ về hai ngày ngắn ngủi nhưng đầy biến động vừa qua. Từ một nhân viên văn phòng chỉ biết đến deadline và báo cáo, tôi đã phải học cách cầm kiếm chiến đấu, đối mặt với nguy hiểm, thậm chí là tước đi "mạng sống" của những sinh vật trong thế giới ảo này. Cái thông báo lạnh lẽo về việc mắc kẹt và chỉ có một mạng sống vẫn còn ám ảnh tôi. Chỉ một sai lầm, một khoảnh khắc lơ là, tôi sẽ biến mất vĩnh viễn, cả trong game lẫn ngoài đời thực. Nỗi sợ hãi đó vẫn luôn lẩn khuất đâu đó trong tâm trí, nhưng giờ đây, nó không còn lấn át hoàn toàn nữa. Bên cạnh nỗi sợ là một quyết tâm ngày càng lớn dần: tôi phải sống sót, phải lên tầng cao nhất chinh phục cái gọi là " Thiên Trụ " này.

Khi mặt trời khuất hẳn sau những rặng cây phía xa, tôi quyết định dừng chân nghỉ ngơi bên một bờ suối nhỏ róc rách. Nước suối mát lạnh, làn nước xanh vắt nhìn xuyên thấu tận đáy, tựa như mặt gương phản chiếu hình ảnh của đất trời làm tôi nhớ đến suối Lê Nin ở Hang Pác Bó mà tôi từng đi đến khám phá. Tôi vốc nước rửa mặt, cảm giác sảng khoái lan tỏa. Ngồi trên một tảng đá phẳng, tôi lấy ra tấm vải xanh lam mà ông trưởng làng Vĩnh Y tặng. Dưới ánh sáng nhá nhem của hoàng hôn và có lẽ cả chút ánh sáng yếu ớt từ giao diện hệ thống, tấm vải hiện lên một vẻ đẹp huyền ảo. Nó được dệt từ một loại sợi cực kỳ mịn, chạm vào có cảm giác mềm mại như nhung nhưng lại mát lạnh như nước suối nguồn. Màu xanh lam của tấm vải không đều nhau, chỗ đậm chỗ nhạt như mặt nước hồ thu, và ẩn hiện trên đó là những hoa văn phức tạp được thêu bằng chỉ vàng óng và chỉ bạc lấp lánh. Những đường nét uốn lượn, xoắn xuýt vào nhau, lúc thì như những ký tự cổ xưa tôi không tài nào hiểu nổi, lúc lại tựa như những chòm sao xa xôi hay những dòng năng lượng đang tuôn chảy. Tôi thử tập trung nhìn kỹ, có cảm giác kỳ lạ rằng những hoa văn đó không đứng yên mà đang khẽ chuyển động, như thể có một sự sống tiềm ẩn bên trong. Tôi áp nhẹ tấm vải lên má, một cảm giác dễ chịu, an bình lan tỏa. Chắc chắn đây không phải là một vật tầm thường. Nhưng công dụng của nó là gì? Hệ thống chỉ ghi một dòng mô tả ngắn gọn: "Vải Tơ Tằm Núi - Chất liệu quý hiếm."

Tôi đang mải mê ngắm nghía tấm vải thì tai chợt nghe tiếng loạt xoạt và tiếng kêu "kít kít" gần đó. Phản xạ được rèn luyện sau vài trận chiến khiến tôi lập tức bật dậy, thủ thế. Từ trong lùm cây rậm rạp cách đó không xa, ba con bọ cánh cứng khổng lồ bò ra. Chúng to gần bằng cái đĩa mà các vận động viên Tennis đạt giải mà tôi có thể liên tưởng đến, lớp vỏ đen bóng, cứng rắn như thép, sáu cái chân đầy lông lá bò lúc nhúc và đáng sợ nhất là cặp càng to khỏe, sắc lẻm ở phía trước miệng đang mở ra đóng vào liên tục tạo thành tiếng "kít kít" ghê rợn. Mắt chúng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía tôi.

"Lại là quái mới," tôi lẩm bẩm, nắm chặt thanh kiếm đã được nâng cấp. So với lũ Goblin hay heo rừng, lũ bọ cánh cứng này trông cứng cáp hơn hẳn. Tôi nhớ lại kinh nghiệm chiến đấu, cố gắng tìm điểm yếu của chúng. Lớp vỏ có vẻ rất dày, tấn công trực diện chắc chắn không hiệu quả. Có lẽ phần khớp nối giữa các chân hoặc phần bụng mềm hơn phía dưới sẽ là điểm yếu chăng?

Một con bọ lao tới trước, cặp càng của nó kẹp mạnh về phía tôi. Tốc độ không quá nhanh. Tôi lách người né được, đồng thời vung kiếm chém vào phần khớp chân của nó. Một tiếng kim loại va chạm vang lên, nhưng chỉ để lại một vết xước nông trên lớp vỏ cứng. Chỗ đó cũng cứng như đá!

Con bọ bị tấn công có vẻ tức giận, nó kêu lên một tiếng rồi dùng đầu húc thẳng vào tôi. Tôi nhanh chân né sang một bên. Cú húc mạnh mẽ của nó sượt qua người tôi trong gang tấc, làm tung cả bụi đất. Lợi dụng khoảnh khắc nó mất đà sau cú húc, phần bụng mềm phía dưới của nó hơi lộ ra trong giây lát. Chớp thời cơ! Tôi lao tới, dồn sức đâm mạnh mũi kiếm vào phần bụng đó.

Lần này mũi kiếm xuyên qua được. Con bọ co rúm lại, kêu lên những tiếng "kít kít" đau đớn rồi phập biến mất chỉ tỏa khói. Tôi vội rút kiếm ra, lùi lại giữ khoảng cách.

Hai con còn lại thấy đồng bọn bị thương liền trở nên hung dữ hơn, cùng lúc lao vào tấn công tôi từ hai phía. Tôi rơi vào thế khó, vừa phải liên tục di chuyển để né tránh những cú kẹp từ cặp càng sắc nhọn, vừa phải tìm cách phòng thủ trước những cú húc bất ngờ. Thanh kiếm của tôi liên tục va chạm với lớp vỏ cứng của chúng, tạo ra những tiếng kim loại vang ra. Tôi cố gắng quan sát kỹ hơn. Dường như sau mỗi lần chúng dùng càng kẹp hụt hoặc dùng đầu húc trượt, chúng sẽ có một khoảnh khắc rất ngắn bị khựng lại, hoặc để lộ phần bụng nghiêng trong lúc chuyển hướng.

Tôi quyết định mạo hiểm hơn. Khi một con bọ dùng càng kẹp tới, tôi không né hoàn toàn mà chỉ nghiêng người đi một chút, đồng thời giơ kiếm lên đỡ thật mạnh vào một bên càng của nó. Lực va chạm khiến cả tôi và nó đều hơi lảo đảo. Nhưng đúng lúc đó, con bọ còn lại cũng lao tới húc. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc! Tôi vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, tránh được cú húc trong đường tơ kẽ tóc. Cú húc trượt khiến con bọ thứ hai lao thẳng vào con bọ thứ nhất đang lảo đảo.

Rầm!! Hai con bọ cứng như đá va vào nhau tạo thành một tiếng động lớn. Cả hai đều bị choáng váng, loạng choạng lùi lại. Đây rồi! Tôi bật dậy thật nhanh, không bỏ lỡ một giây, lao tới nhắm thẳng vào phần bụng đã bị tôi đâm lúc nãy của con bọ đầu tiên, bồi thêm một nhát kiếm chí mạng. Nó giãy giụa lần cuối rồi tan biến thành khói bốc lên.

Chỉ còn một con. Nó dường như cũng vừa hoàn hồn sau cú va chạm, tức tối lao về phía tôi. Lần này, chỉ đối mặt với một mình nó, tôi không tấn công vội vã mà tập trung né tránh các đòn tấn công của nó, kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc nó sơ hở sau mỗi cú ra đòn. Cuối cùng, sau một cú kẹp hụt, nó lại để lộ phần bụng trong giây lát. Tôi lập tức áp sát, dùng hết sức lực đâm kiếm vào điểm yếu đó. Con bọ cuối cùng cũng gục ngã.

Phù! Trận chiến kết thúc. Tôi thở hổn hển, kiểm tra lại thanh máu. Đã tụt đi gần một phần ba. Lũ bọ này quả thực khó nhằn hơn lũ Goblin nhiều, chủ yếu là do lớp vỏ quá cứng và tôi chưa có kỹ năng hiệu quả để đối phó. Thanh thể lực cũng gần cạn kiệt. Lũ bọ này không rớt ra thịt, chỉ có vài mảnh vỏ cứng và một ít EXP. Đúng là đánh đổi không mấy lời lãi.

Nghỉ ngơi hồi phục thể lực xong, tôi tiếp tục hành trình. Cuối cùng, sau gần một ngày đường, bức tường thành cao lớn của thành phố tân thủ cũng hiện ra sừng sững trước mắt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh hơn về phía cổng thành.

Vừa bước qua cổng, tôi đã cảm nhận rõ sự khác biệt. Không còn cái không khí tò mò, háo hức pha lẫn chút bỡ ngỡ như ngày đầu tôi đến đây. Thay vào đó là một sự khẩn trương, nghiêm túc bao trùm. Người chơi đi lại vội vã hơn, nhiều người tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trang bị chỉnh tề, bàn tán chiến thuật hoặc trao đổi vật phẩm. Ánh mắt họ không còn long lanh vì phấn khích mà ánh lên sự cảnh giác, quyết tâm, thậm chí là cả mệt mỏi và lo âu. Các NPC bán hàng dường như cũng bớt niềm nở hơn, họ trả giá dứt khoát, giao dịch nhanh gọn. Lính gác ở cổng thành và các khu vực quan trọng cũng đông hơn và trang bị tốt hơn. Có vẻ như thông báo về việc bị mắc kẹt và cái chết vĩnh viễn đã thực sự tác động mạnh mẽ đến tất cả mọi người. Thế giới "Mộng" không còn là nơi để giải trí, xả nỗi niềm căng thẳng sau mỗi lần đi làm về nữa, nó đã trở thành một đấu trường sinh tử thực sự.

Tôi len lỏi qua đám đông, đi về phía khu chợ trung tâm, nơi có các cửa hàng buôn bán sầm uất. Mục tiêu của tôi là tìm một nơi thu mua vật phẩm hiếm để bán đôi song đao của con Goblin Thủ lĩnh. Sau một hồi hỏi thăm, tôi tìm được một cửa hàng nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, biển hiệu bằng gỗ khắc hình một cái rương đầy vàng.

Bước vào trong, không gian khá tối và có phần bừa bộn, chất đầy các loại vũ khí, áo giáp cũ kỹ, những bình lọ kỳ lạ và cả những bộ phận quái vật được treo lủng lẳng. Chủ tiệm là một ông chú người lùn đúng chuẩn Bắc Âu mà hồi xưa tôi chơi qua, râu tết bím dài tới bụng, đội chiếc mũ sắt cũ mèm, hai cánh tay đầy những ký tự cổ Bắc Âu mà tôi không tài nào hiểu được, đang ngồi trên một cái thùng gỗ lim dim ngủ.

"Chú ơi?" Tôi gọi khẽ.

Ông chú giật mình tỉnh giấc, nheo nheo đôi mắt ti hí nhìn tôi. "Sao đó cô? Mua hay bán?" Giọng ông ta khàn khàn như tiếng đá sỏi va vào nhau.

Tôi lấy đôi song đao Goblin ra đặt lên quầy đầy đồ trưng bày. Đôi mắt lim dim của ông chú lập tức mở to. Ông ta cầm lấy một thanh đao săm soi bằng một con mắt nhà nghề. Ánh mắt ông ta lướt từ chuôi đao đến lưỡi đao cong vút, ngón tay thô kệch miết nhẹ lên bề mặt kim loại, rồi lại nhấc lên ước lượng trọng lượng.

"Đây là Song đao Răng Nanh! Lâu lắm rồi mới thấy lại hàng này. Của con Thủ lĩnh ở bìa rừng phía Tây phải không?" Ông ta nhìn tôi, cười khà khà. "Hàng này sát thương khá, tốc độ nhanh, lại có độc nhẹ nữa. Nhưng mà nặng tay lắm nhé, cần sức mạnh kha khá mới múa nổi đấy. Cô chắc không dùng được?"

"Dạ vâng," tôi gật đầu. "Cháu thấy hơi nặng nên muốn bán đi ạ."

"Được thôi," ông chú người lùn đặt thanh đao xuống. "Hàng còn tốt, lưỡi đao chưa mẻ nhiều. Chỗ này ta trả cô 450 xu. Không bớt một đồng!"

450 xu! Một con số khá lớn đối với tôi lúc này. "Dạ, cháu bán ạ!" Tôi đồng ý ngay lập tức. Ông chú cười hề hề, móc trong túi ra một túi tiền xu nặng trịch, đếm đủ 450 đồng đặt lên quầy. Tôi nhanh chóng nhận lấy, cảm giác thật tuyệt vời khi túi tiền ảo kêu leng keng vui tai. Tôi vút vội xem trong người tôi.

"Ha, giờ mình có 500 xu rồi nên làm gì đây nhỉ"

Trước khi rời đi, tôi bất giác sờ vào tấm vải xanh trong túi đồ. Liệu có nên hỏi ông chú này về nó luôn không? Ông ta có vẻ biết nhiều về các vật phẩm trong game. Nhưng rồi một giọng nói bên trong lại ngăn tôi lại. "Không nên. Đây là vật kỷ niệm và có lẽ nó còn ẩn chứa bí mật riêng. Chưa biết chừng bán đi lại hớ." Tôi quyết định giữ kín chuyện về tấm vải, chào ông chú rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Có tiền trong tay, việc tiếp theo là nâng cấp trang bị. Tôi quay lại tiệm rèn của bác thợ rèn quen thuộc. Tiệm vẫn đông khách như mọi khi, tiếng búa đập chan chát, tiếng xèo xèo của kim loại nóng nhúng vào nước vang lên không ngớt. Tôi kiên nhẫn chờ đến lượt mình.

"Lại là cháu à Linh?" Bác thợ rèn mỉm cười hiền hậu khi thấy tôi. "Hôm nay muốn làm gì nào?"

"Dạ, cháu muốn nâng cấp thanh kiếm này," tôi đưa vũ khí của mình ra. "Cháu muốn tăng thêm sát thương và cả tốc độ đánh nữa ạ."

"Được thôi," bác thợ rèn cầm lấy thanh kiếm, xem xét một lượt. "Tăng sát thương thì dễ rồi, nhưng muốn tăng tốc độ thì phải mài lại lưỡi kiếm cho mỏng hơn một chút, điều chỉnh lại trọng tâm nữa. Sẽ tốn nhiều công và nguyên liệu hơn đấy nhé."

"Dạ không sao ạ, cháu có đủ tiền." Tôi tự tin nói.

Bác thợ rèn gật đầu, bắt tay vào việc. Tôi ngồi bên cạnh quan sát đôi tay chai sần nhưng khéo léo của bác ấy làm việc. Tiếng búa nện xuống đều đặn, những tia lửa bắn ra tung tóe từ lò rèn, mùi kim loại nung nóng đặc trưng xộc vào mũi. Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, thanh kiếm của tôi đã được nâng cấp xong. Lưỡi kiếm trông sắc bén hơn, mỏng hơn một chút, và khi tôi cầm lên vung thử, cảm giác nhẹ nhàng và tốc độ ra đòn quả thực nhanh hơn hẳn. Tôi trả tiền công cho bác thợ rèn, trong lòng vô cùng hài lòng. Với giá 200 xu để kiếm mình tốt lên thì chắc chắn đáng tiền rồi.

Rời tiệm rèn, tôi chợt nhớ đến đôi giày tân thủ đã khá sờn của mình. Tôi tìm đến một cửa hàng giày nhỏ gần đó. Bà chủ tiệm là một phụ nữ trung niên phúc hậu. Tôi lựa chọn một lúc rồi quyết định bỏ ra 150 xu để mua một đôi giày da mềm màu nâu sẫm, đế giày có vẻ nhẹ và bám đường tốt hơn đôi cũ. Mang đôi giày mới vào chân, tôi cảm giác bước đi của mình thanh thoát và linh hoạt hơn hẳn. Đây chắc chắn là một khoản đầu tư xứng đáng.

Giờ trong túi tôi còn khoảng gần 150 xu. Tôi quyết định đi tìm mua sách kỹ năng như đã định. Tôi đi về phía khu phố phía Đông, nơi nghe nói tập trung nhiều cửa hàng sách và đồ ma thuật. Khu phố này có vẻ yên tĩnh và cổ kính hơn khu chợ trung tâm, với những tòa nhà bằng đá và những con đường nhỏ lát sỏi.

Tôi tìm thấy một cửa hàng sách cũ kỹ đề biển "Tàng Chiêu Thư ". Bên trong, không khí khá tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách sàm sạt và mùi giấy cũ đặc trưng. Ông chủ tiệm là một người đàn ông gầy gò, đeo kính dày cộp, đang cắm cúi đọc một cuốn sách dày sụ sau quầy. Ông ấy chỉ ngẩng lên gật đầu chào tôi một cái rồi lại tiếp tục đọc sách.

Tôi đi dọc các kệ sách cao ngất, tìm kiếm khu vực dành cho kỹ năng chiến đấu. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng thấy cuốn sách có bìa da khắc hình chiến binh đỡ thương: [Sách Kỹ Năng: Bẻ Đòn Đâm]. Tôi cầm lấy cuốn sách, lật xem phần mô tả chi tiết. Nó giải thích rõ hơn về cơ chế hoạt động: cần phải canh đúng khoảnh khắc mũi thương/kiếm của đối thủ sắp chạm vào người, sau đó nhanh chóng dùng chân dậm mạnh vào mũi vũ khí để làm chệch hướng và dồn lực phản lại khiến đối thủ mất thăng bằng trong khoảng 0.5 giây. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó đủ để tung ra một đòn phản công trực diện. Kỹ năng này đòi hỏi khả năng phán đoán thời điểm cực kỳ chính xác.

"Đúng là thứ mình cần để đối phó với mấy đòn đâm khó chịu!" Tôi nghĩ thầm, quyết định mua ngay lập tức dù cái giá 150 xu khiến tôi hơi xót ruột. Tôi mang cuốn sách ra quầy đưa cho ông chủ tiệm. Ông ta lẳng lặng nhận tiền, rồi cuốn sách hóa thành luồng sáng xanh bay vào người tôi. Thông báo học kỹ năng thành công hiện lên. Tôi thử nhắm mắt hình dung lại động tác, cảm thấy hơi phức tạp nhưng đầy tiềm năng. Kiểm tra lại túi tiền, giờ đây chỉ đúng là còn mỗi cái túi. "Đúng là ngoài đời hay trong game vẫn là con đỗ nghèo khỉ mà".

Mua sắm xong xuôi, tôi rời khỏi khu phố phía Đông, dự định tìm đường về quán trọ nghỉ ngơi. Tôi chọn đi một con đường khác, rẽ vào một con ngõ nhỏ lát đá cổ kính, có vẻ là một phần của khu phố cổ trong thành phố này. Hai bên ngõ là những bức tường đá phủ đầy rêu phong, không khí tĩnh lặng và mát mẻ hơn hẳn.

Đang đi được nửa con ngõ, tôi đột nhiên cảm thấy vật gì đó trong túi đồ rung lên nhè nhẹ. Tôi dừng bước, ngạc nhiên. Cảm giác rung động ngày càng rõ hơn, kèm theo một luồng ấm áp mơ hồ. Tôi vội lấy các vật phẩm trong túi ra kiểm tra. Và tôi nhận ra, chính tấm vải Tằm Núi đang rung lên và phát ra một quầng sáng xanh lam dịu nhẹ, thứ ánh sáng mà ban ngày tôi gần như không nhận ra được.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tấm vải đang phản ứng với thứ gì đó ở gần đây. Tôi tò mò nhìn quanh. Con ngõ nhỏ khá vắng vẻ, chỉ có vài cánh cửa gỗ đóng kín. Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía cuối ngõ, nơi có một khoảng sân nhỏ hơn, tôi thấy một ngôi đền thờ bé xíu, nép mình khiêm tốn giữa hai tòa nhà lớn hơn. Ngôi đền được xây bằng đá ong cũ kỹ, mái ngói cong cong phủ đầy rêu xanh, trông rất cổ xưa và có phần lạc lõng. Một tấm biển gỗ nhỏ treo trước cổng khắc mấy chữ cổ mà tôi đoán là tên của ngôi đền: [Đền thờ Atris].

Một cái tên tôi chưa từng nghe thấy trong game này. Càng tiến lại gần ngôi đền, tấm vải trên tay tôi càng rung mạnh và phát sáng rõ rệt hơn. Sự tò mò thôi thúc, tôi quyết định bước vào xem thử.

Khoảng sân đền không lớn lắm, được lát đá xanh cũ kỹ, ở giữa có một cây đại thụ tỏa bóng mát rượi che phủ gần hết khoảng sân. Dưới gốc cây, vài chiếc đèn lồng đá cũ kỹ đứng im lìm. Không khí nơi đây trong lành và tĩnh lặng đến lạ thường, như thể tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.

Và dưới gốc cây đại thụ đó, một ông lão đang chậm rãi quét lá. Ông mặc một bộ quần áo màu nâu sồng đơn giản, sạch sẽ. Mái tóc ông bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy. Lưng ông hơi còng xuống vì tuổi tác, nhưng đôi tay cầm cây chổi tre lại vững vàng, từng động tác quét lá khoan thai, nhịp nhàng, không một chút vội vã. Khi tôi bước vào, ông lão từ từ ngẩng đầu lên. Tôi hơi sững lại khi nhìn vào khuôn mặt ông. Đó là một khuôn mặt đã hằn sâu bao nếp nhăn của thời gian, nhưng lại toát lên vẻ hiền từ, an nhiên đến lạ. Đặc biệt là đôi mắt ông, tuy không còn tinh anh như thời trai trẻ nhưng lại trong veo và sâu thẳm như mặt hồ, ẩn chứa một sự thông tuệ và bình yên khó tả.

Ánh mắt ông lướt qua tôi, rồi dừng lại rất lâu trên tấm vải Tơ Tằm đang phát sáng trên tay tôi. Một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng đầy thấu hiểu hiện lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.

"Tơ Nguyệt Quang..." Giọng ông lão trầm ấm, nhẹ nhàng như tiếng chuông gió thoảng qua. "Đã bao nhiêu, bao nhiêu năm rồi lão mới được nhìn thấy lại ánh sáng này. Xem ra vận mệnh đã đưa cô đến đây."

Tôi hoàn toàn ngơ ngác trước lời nói của ông lão. "Tơ Nguyệt Quang? Vận mệnh? Dạ, cháu không hiểu ạ. Sao ông biết tên tấm vải này?"

Ông lão không trả lời ngay, chỉ mỉm cười hiền hậu, ánh mắt vẫn không rời tấm vải. "Cô may mắn lắm mới sở hữu được nó. Đây không phải là vật mà người thường có thể thấy được đâu. Nó được dệt nên từ sợi tơ của loài Nhện Bạc huyền thoại, loài nhện chỉ sống dưới ánh trăng thuần khiết nhất trong Mê Cung Lục Bảo xa xôi. Chỉ những nữ tu phụng sự Nữ thần Atris với đôi tay khéo léo và trái tim thành kính nhất mới có thể dệt nên được loại tơ quý giá này."

"Nữ thần Atris?" Tôi lặp lại cái tên trên tấm biển cổng đền. "Ngôi đền này thờ phụng bà ấy ạ?"

"Đúng vậy" ông lão gật đầu, ánh mắt hướng về bức tượng đá nhỏ đặt trong điện thờ phía sau. "Atris là Nữ thần của Ánh trăng soi tỏ, của những con đường ẩn giấu và sự dẫn lối trong đêm tối. Bà là người bảo hộ cho những kẻ lữ hành lạc lối, ban cho họ hy vọng và chỉ dẫn để tìm về đúng hướng. Ngôi đền nhỏ bé này là một trong số ít những nơi còn thờ phụng bà ấy." Ông thở dài. "Thời gian trôi qua, người ta đã lãng quên nhiều vị thần cổ xưa rồi."

Ông lại nhìn vào tấm vải. "Tấm vải Tơ Nguyệt Quang này chứa đựng một phần nhỏ năng lượng của nữ thần. Nó có thể cảm nhận được những dòng chảy năng lượng tự nhiên, xua tan ảo ảnh và soi sáng con đường trong những nơi tăm tối, hỗn loạn như Mê Cung Lục Bảo – khu rừng cổ xưa, nơi khởi nguồn của những sợi tơ này."

"Mê Cung Lục Bảo" Tôi nhớ lại lời ông lão. "Nơi đó có nguy hiểm lắm không ạ "

Ông lão đáp, giọng nghiêm túc hơn. "Đó là một khu rừng rộng lớn, cây cối và dây leo đan xen chằng chịt như một trận đồ bát quái khổng lồ. Ánh sáng khó lòng chiếu rọi, sương mù và ảo ảnh luôn bao phủ, khiến bất cứ ai bước vào cũng rất dễ bị lạc lối vĩnh viễn. Nơi đó còn là nhà của vô số sinh vật kỳ lạ và nguy hiểm, bị ảnh hưởng bởi năng lượng hỗn loạn của khu rừng."

Ông lão nhìn tôi, ánh mắt như nhìn thấu tâm can. "Nhưng tấm vải này, nó đang mách bảo ta rằng cô có một lý do để đến đó. Năng lượng của nó vẫn còn đang ngủ yên. Để đánh thức sức mạnh thực sự của Tơ Nguyệt Quang, cô cần phải mang nó đến nơi nó được sinh ra."

"Ý ông là..."

"Trong trái tim của Mê Cung Lục Bảo, ở khu vực phía Bắc xa xôi nhất, có một nơi gọi là Suối Nguồn Linh Thiêng," ông lão nói chậm rãi. "Nước suối ở đó trong vắt như pha lê, lấp lánh ánh trăng ngay cả vào ban ngày. Nó chứa đựng năng lượng tinh khiết nhất của khu rừng và của chính Nữ thần Atris. Hãy mang tấm vải này đến đó, nhúng nó vào dòng nước thiêng. Chỉ có như vậy, sức mạnh dẫn đường và bảo vệ của nó mới được đánh thức hoàn toàn."

Một bảng thông báo nhiệm vụ mới hiện ra rõ ràng hơn trước mắt tôi, thay thế cho ba dấu hỏi chấm ở phần thưởng:

[Nhiệm vụ mới: Đánh Thức Tơ Nguyệt Quang]

Mô tả: Tấm vải Tơ Nguyệt Quang bạn nhận được ẩn chứa sức mạnh cổ xưa của Nữ thần Atris. Người trông coi Đền thờ Atris đã tiết lộ cách đánh thức nó. Mục tiêu: Tìm đến Suối Nguồn Linh Thiêng ở phía Bắc khu rừng Tầng 1 (Mê Cung Lục Bảo) và nhúng tấm vải vào dòng nước. Phần thưởng: Mở khóa toàn bộ tiềm năng của Tơ Nguyệt Quang, nhận được sự chúc phúc của Nữ thần Atris (Hiệu ứng ẩn), điểm kinh nghiệm, điểm danh vọng với Đền thờ Atris.

Mê Cung Lục Bảo,Suối Nguồn Linh Thiêng. Nghe thôi đã thấy đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm rồi. Con đường an toàn nhất vẫn là quay lại farm quái, lên cấp, chuẩn bị kỹ càng cho boss Tầng 1. Việc đi vào một nơi nguy hiểm như vậy quả thực là liều lĩnh.

Nhưng không hiểu sao, trái tim tôi lại đập nhanh hơn vì hứng thú. Sự bí ẩn của tấm vải, sự tồn tại của Nữ thần Atris, lời mời gọi từ Suối Nguồn Linh Thiêng, nó hấp dẫn tôi hơn hẳn viễn cảnh an toàn nhưng nhàm chán kia. Có lẽ, đây mới chính là "Mộng" , không chỉ là cuộc chiến sinh tồn, mà còn là hành trình khám phá những bí ẩn của thế giới này. Dù có thể sẽ rất khó khăn, nhưng tôi muốn thử.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ông lão trông coi đền thờ và gật đầu dứt khoát.

"Cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn ông đã chỉ dẫn. Cháu sẽ đến Mê Cung Lục Bảo và tìm Suối Nguồn Linh Thiêng."

Ông lão mỉm cười hài lòng, nụ cười làm xô lệch những nếp nhăn quanh mắt. Lòng dũng cảm và sự tò mò chính là những ngọn đuốc soi sáng con đường khó khăn nhất. "Hãy đi cẩn thận, và hãy để ánh sáng của Nữ thần Atris luôn dõi theo và bảo vệ cô."

Tôi cúi đầu cảm ơn ông lão một lần nữa, rồi xoay người rời khỏi ngôi đền thanh tịnh. Bước ra khỏi con ngõ nhỏ, trở lại với đường phố đông đúc, nhưng trong lòng tôi đã có một mục tiêu mới, một con đường mới. Tôi mở bản đồ hệ thống ra, bỏ qua những khu vực farm quen thuộc, mà tìm kiếm con đường dẫn về phía Bắc của Tầng 1. Mê Cung Lục Bảo, dù phía trước là gì, tôi cũng muốn bước đến.

Tôi rời khỏi sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố qua cổng phía Bắc. Con đường phía trước rộng rãi hơn, dẫn vào một khu rừng già với những cây cổ thụ cao lớn vươn thẳng lên trời. Khác với tưởng tượng của tôi về một nơi gần Mê Cung sẽ âm u, khu rừng này lại khá tươi sáng. Ánh nắng mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên thảm cỏ xanh mướt và lớp lá cây mục xốp dưới chân. Không khí trong lành, mang theo hương thơm của gỗ và đất ẩm. Tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng rả rích và đâu đó có cả tiếng suối chảy róc rách vọng lại. Đây là một khu rừng cổ kính, yên bình, hoàn toàn khác biệt với sự hỗn loạn bên trong thành phố hay sự nguy hiểm mà tôi hình dung về Mê Cung Lục Bảo.

Tôi cất bước trên con đường mòn mềm mại, cảm giác thư thái và dễ chịu hơn hẳn. Tuy nhiên, tôi vẫn không mất cảnh giác, tay luôn đặt hờ lên chuôi kiếm. Đi được một lúc lâu, khi xung quanh chỉ còn tiếng gió xào xạc qua lá cây, tôi bất chợt thấy những vật thể nhỏ nhiều màu sắc bay lượn phía trước. Ban đầu, tôi tưởng đó là những chiếc lá khô đang bị gió cuốn bay lên. Nhưng khi đến gần hơn, tôi nhận ra chúng không phải là lá.

Đó là một bầy bướm đêm, nhưng kỳ lạ thay, đôi cánh của chúng lại có hình dáng và hoa văn giống hệt những chiếc lá cây đủ loại: có cánh xanh mướt như lá non, có cánh vàng úa như lá mùa thu, lại có cánh nâu sẫm như lá khô. Chúng bay lượn với quỹ đạo rất thất thường, lúc thì chao đảo, lúc lại lượn vòng tròn, khiến mắt tôi hơi hoa lên khi cố gắng nhìn theo. Thân hình chúng nhỏ xíu, phủ một lớp lông tơ mịn màng.

Chúng có vẻ vô hại. Tôi định mặc kệ chúng và đi tiếp, nhưng bầy bướm lại chủ động bay vòng quanh tôi, một vài con còn sà xuống gần mặt tôi. "Ê khó chịu nha" Tôi giơ tay lên xua chúng đi. Ngay lập tức, từ đôi cánh lá của những con bướm bị tôi xua tay trúng, một lớp phấn mịn, óng ánh như bụi tiên bay ra, tỏa vào không khí. Tôi hít phải một ít thứ bột đó, cảm thấy hơi khó chịu ở cổ họng và mắt bắt đầu cay cay, chảy nước mắt. Khung cảnh trước mắt tôi cũng hơi nhòe đi trong giây lát, màu sắc như bị trộn lẫn vào nhau.

"Phấn gây độc à" Tôi ho vài tiếng, lùi lại. Thứ bột này không gây sát thương trực tiếp, nhưng rõ ràng là có khả năng gây mất phương hướng và làm giảm tầm nhìn tạm thời. Dù yếu, nhưng nếu gặp chúng với số lượng lớn trong một môi trường phức tạp như mê cung thì cũng khá phiền phức. Đây có lẽ là "đặc tính ở khu mê cung" mà chúng sở hữu – khả năng ngụy trang và gây nhiễu loạn giác quan.

Tôi quyết định không dây dưa với chúng nữa. Tôi vung nhẹ thanh kiếm, tạo ra một luồng gió đủ để thổi bạt đám bướm lá ra xa. Vài con yếu ớt bị trúng phải lưỡi kiếm liền tan biến thành những đốm sáng nhỏ và một ít bụi phấn lấp lánh. Bầy bướm còn lại thấy vậy cũng hoảng sợ, bay tán loạn vào sâu trong rừng.

Xử lý xong đám bướm phiền phức, tôi tiếp tục đi sâu hơn vào khu Rừng Cổ Thụ. Càng đi, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, ánh sáng mặt trời khó khăn hơn để chiếu xuống mặt đất. Không khí cũng dần trở nên ẩm ướt và tĩnh lặng hơn. Tôi biết mình đang tiến gần hơn đến khu vực phía Tây, nơi Mê Cung Lục Bảo đang chờ đợi. Sự yên bình ban đầu của khu rừng đang dần nhường chỗ cho một cảm giác bí ẩn và có phần bất an.

Tôi kiểm tra lại thanh kiếm, siết chặt quai túi đồ, và chuẩn bị tinh thần đối mặt với những thử thách thực sự phía trước. Nhưng trước khi đến được Mê Cung, tôi cần phải tìm hiểu về tấm vải Tơ Nguyệt Quang này đã. Tôi nhớ lại lời ông lão trông coi đền thờ và cảm giác ấm áp, rung động kỳ lạ của tấm vải khi ở gần ngôi đền.

Tôi dừng lại, lấy tấm vải ra khỏi túi. Nó vẫn mềm mại và mát lạnh như vậy, những hoa văn vẫn lấp lánh một cách huyền ảo. "Liệu có manh mối nào khác không?" Tôi tự hỏi, lật qua lật lại tấm vải. Bất chợt, tôi để ý thấy ở một góc nhỏ của tấm vải, có một biểu tượng trông rất giống với biểu tượng được khắc trên tấm biển gỗ ở Đền thờ Atris. Và khi tôi chạm ngón tay vào biểu tượng đó, tấm vải khẽ rung lên mạnh hơn một chút, một luồng sáng xanh yếu ớt từ biểu tượng lóe lên rồi vụt tắt.

Cuối cùng, tôi cũng đứng trước lối vào Mê Cung. Gọi là "lối vào" nhưng thực chất không có một cánh cổng hay con đường rõ ràng nào cả. Đó là một bức tường cây xanh khổng lồ, nơi những thân cây cổ thụ mọc san sát, cành lá đan xen vào nhau dày đặc như một mái vòm tự nhiên, gần như chặn đứng mọi ánh sáng mặt trời. Không khí ẩm ướt, lành lạnh bao trùm, thỉnh thoảng lại có những làn sương mỏng lãng đãng trôi qua. Chỉ có vài lối mòn nhỏ hẹp, tối tăm, khúc khuỷu dẫn lối vào sâu bên trong, trông như miệng của những con thú khổng lồ đang chờ nuốt chửng kẻ xâm nhập. Âm thanh côn trùng rả rích thường thấy trong rừng cũng gần như biến mất, thay vào đó là một sự im lặng đến rợn người, thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua kẽ lá nghe như tiếng thì thầm ma quái.

Tấm vải Tơ Nguyệt Quang trong túi đồ khẽ rung lên, phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, tựa như một ngọn hải đăng nhỏ bé giữa biển sương mù, xác nhận rằng tôi đã đi đúng hướng. Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại truyền vào lòng bàn tay, rồi thận trọng bước những bước đầu tiên vào một trong những lối mòn.

Ngay khi tôi vừa đi vào sâu được vài mét, tầm nhìn bị hạn chế đáng kể bởi bóng tối và sương mù, một cảm giác nguy hiểm bất chợt ập đến. Theo phản xạ, tôi giơ kiếm lên đỡ.

Xoẹt!

Một sợi dây leo màu xanh sẫm, đầy gai nhọn, to bằng cổ tay bất ngờ quất mạnh từ trong đám lá cây rậm rạp bên cạnh lối đi. Nó va vào thanh kiếm của tôi tạo thành một tiếng keng khô khốc. Tôi lùi lại vài bước, nhìn kỹ thứ vừa tấn công mình.

Đó không phải là dây leo bình thường. Nó di chuyển một cách chủ động, phần đầu hơi phình to tựa như đầu rắn, và giữa đám gai nhọn, dường như có một đốm sáng màu hổ phách mờ ảo đang nhìn tôi chằm chằm. Nó hòa mình gần như hoàn hảo vào môi trường xung quanh, nếu không nhờ phản xạ và chút ánh sáng yếu ớt từ tấm vải, có lẽ tôi đã bị nó tấn công bất ngờ.

Tôi lập tức đưa mắt ngó nghiêng xung quanh để lấy nhanh nhất có thể về thông tin loài quái này . Trong lúc tôi đang tìm tụi nó , thì đằng sau lưng một dây leo xoẹt nhanh qua đánh vào lưng tôi. "Sao chơi đánh lén vậy" , tôi đau la lên. May thay tôi đã có thông tin tụi nó "Sinh vật thực vật dạng dây leo, có ý thức, thân phủ đầy rêu và gai nhọn. Phần đầu có thể có một "mắt" hoặc "lõi" phát sáng yếu. Màu sắc hòa lẫn với môi trường rừng rậm." . Mình nên để ý mấy bụi cây hơn , nó có thể ngụy trang , tôi vẫn chưa tìm được điểm yếu của nó. Phỏng đoán , có lẽ chém tụi nó là xong rồi nhỉ.

Đi thêm được khoảng nửa ngày đường, khi đang cẩn thận dò dẫm qua một khu vực sương mù khá dày đặc, tai tôi bất chợt nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng thở dốc gấp gáp cách đó không xa. Không phải tiếng của quái vật. Là tiếng người!!

Tôi cảnh giác nâng kiếm lên, từ từ tiến lại gần nơi phát ra âm thanh. Xuyên qua màn sương mờ ảo, tôi thấy một bóng người đang ngồi bệt dưới gốc cây, lưng dựa vào thân cây, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi và có chút hoảng hốt. Đó là một cô gái trạc tuổi tôi, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy, khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt vì sợ hãi. Cô ấy mặc một bộ trang phục trông giống áo choàng của pháp sư, tay cầm một cây quyền trượng nạm ngọc đơn giản.

Thấy có người đến gần, cô gái giật mình ngẩng phắt dậy, giơ cây quyền trượng lên thủ thế, ánh mắt lộ rõ vẻ phòng bị.

"Ai?" Giọng cô ấy hơi run.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro