CHƯƠNG 30 - ĐẶT TRÁI TIM ĐÂU ĐÂY

------------------------

Chỉ còn vài bước chân.

Những cái khe đó trông giống như những chiếc mang cá khổng lồ, bên trong đỏ lòm,nhìn nhớt nháp, co bóp liên tục để đẩy những đàn bướm độc ra ngoài. Đó chính là buồng phổi là nơi quan trọng đem lại sự sống cho con quái vật.

Phía dưới kia, Zhara không bận rộn gì, nó đang chạy tới gần Ngọc. Cái càng muốn che đi cả bầu trời đã giơ lên cao, bóng đen của nó phủ trùm lên cô gái nhỏ bé đang đứng lảo đảo dựa tường.

Ngọc không di chuyển, có thể nói là cô không còn sức để tránh nữa. Đôi mày cô như muốn chạm vào nhau.

"Chờ tui"

Cô dồn toàn bộ sức nặng cơ thể vào cánh tay trái, nơi đang nắm chặt con dao găm Rắn Hổ Mang. Cô nhắm vào cái khe lớn nhất, nơi đang phát ra thứ ánh sáng tím ma quái rực rỡ nhất.

Linh dứt khoát giơ con dao lên đâm phập vào khe hở.

Lưỡi dao cong vút ngập sâu đến tận cán vào trong lớp thịt mềm nhũn bên trong khe hở.

"Đâm lút cán thật à"

Một cảm giác rùng mình chạy dọc cánh tay Linh. Con rắn bằng đồng quấn trên chuôi dao đang nóng rực lên. Cô cảm nhận được nó đang uống. Nó đang hút lấy thứ máu độc, thứ năng lượng đang cuộn trào bên trong cơ thể Zhara.

Dẫu cô cứ đâm liên tục thì Zhara vẫn không si nhê, đà lao của nó vẫn không dừng lại. Cái càng to hun hút vẫn đang hạ xuống đầu Ngọc.

"Chưa đủ, phải nhanh lên vì Ngọc", cô hoảng hốt lo lắng

Trong cơn tuyệt vọng, khi thấy cái càng chỉ còn cách đầu Ngọc vài tấc, lý trí của cô coi như đứt phựt.

"Dừng lại. Đừng để tao phải nhắc lại" Cô dồn dập không ngơi, hành động đâm rồi giựt ra

Linh không ngừng, cô không phân biệt được mồ hôi hay giọt lệ mình đang chảy. Lưỡi dao cứ thế lao vào đúng một vị trí, nhịp điệu hỗn loạn và man dại. Con số đã trôi khỏi trí óc cô, mười, hai mươi, hay cả trăm nhát, cô cũng không còn biết nữa.

Cánh tay trái tê rần đến mức hóa đờ đẫn, vận động chỉ còn là phản xạ máy móc. Từ vết thương, dòng máu phụt ra dữ dội, bắn tung tóe rồi tràn xuống khắp thân thể cô, dính đặc vào từng lọn tóc, từng kẽ mi. Vị kim loại tanh nồng pha cùng vị đắng đặc quánh len lỏi vào miệng, làm cổ họng cô co thắt.

Nhưng cô không dừng lại. Cô đâm cho đến khi con dao chạm vào một thứ gì đó cứng và vỡ vụn bên trong.

Tiếng hét của Zhara xé toạc không gian. Lần này không phải là tiếng gầm uy lực, mà là tiếng thét của sự đau đớn tột cùng khi lục phủ ngũ tạng bị băm nát.

Con quái vật khổng lồ đang lao đi bỗng nhiên khựng lại.

Cái càng khổng lồ khựng lại trước mặt Ngọc, dừng cách chóp mũi cô đúng một đốt ngón tay. Cú tạt hụt tạo thành luồng gió rít mạnh, kéo tung mái tóc rối bời, nhưng cô vẫn đứng im, không chớp mắt. Trong đôi mắt trắng dã của con quái vật, ánh sáng vụt qua rồi chìm vào khoảng trống.
Ở nơi nào đó trong bóng tối, sợi dây điều khiển đã bị cắt phăng.
Zhara co giật dữ dội lần cuối, hất Linh khỏi lưng nó như văng khỏi một xác chết đang sụp xuống.

"aaaaaaaaaaa"

Linh buông tay khỏi dao găm, lăn lông lốc xuống lớp vỏ cứng, rồi bị hất văng ra khỏi lưng con quái vật, rơi tự do xuống nền.

Cô nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần cho một cú va chạm đau điếng từ độ cao này xuống nền đá cứng. Xương cốt cô chắc chắn sẽ gãy vụn.

"Sau kì này cần đi spa nắn lại lưng", suy nghĩ này vừa lóe lên thì

Kỳ lạ thay, cô tiếp đất sớm hơn dự kiến rất nhiều. Và cô không va vào nền đá, mà lún sâu vào một thứ gì đó mềm, lạo xạo và nóng hổi.

Linh mở mắt ra, ho sặc sụa vì bụi.

Cô bị té lún xuống đến nửa người. Cô vùng vẫy, tay quờ quạng.

Cát. Chỉ toàn là cát, cả hôm nay cô ăn toàn cát.

Linh ngỡ ngàng nhận ra mình đang bị chôn vùi trong biển cát. Trong lúc họ mải mê chiến đấu, dòng cát từ trên trần hầm đã chảy xuống không ngừng nghỉ, lấp đầy không gian.

Mặt sàn kính ban đầu giờ đã bị chôn vùi dưới lớp cát dày hàng mét. Không gian trong tầng hầm bị thu hẹp lại đáng kể, trần nhà giờ đây cảm giác gần hơn bao giờ hết. Nếu trận chiến kéo dài thêm vài phút nữa, cả hai chắc chắn đã bị chôn sống trong chiếc đồng hồ khổng lồ này.

"Ngọc ơi" Linh la lên, đưa mắt nhìn từ xa. Cô cố gắng rút chân mình ra khỏi lún cát.

Cô lồm cồm bò dậy, đi loạng choạng trên bề mặt cát lún.

Cách đó không xa, Ngọc đang chật vật đi trong cát tới.

Cảnh tượng ấy khiến tim Linh thắt lại. Bước chân Ngọc xiêu vẹo, mỗi bước đi đều lún sâu xuống, cô phải dùng thanh kiếm làm gậy chống để không ngã.

Tà áo trắng gây thương nhớ giờ rách nát tả tơi như xơ mướp. Những mảng da thịt lộ ra đỏ ửng vì bỏng, những chỗ rướm máu ấy đã hơi đông lại và có thể thấy lên nó bắt đầu sưng tấy.

" cô... ổn không?" Ngọc thở dốc, hít một hơi giọng khàn đặc, mỗi từ thốt ra đều nặng nhọc.

Linh không vội trả lời, cô chạy lại đỡ lấy Ngọc, cô sợ rằng nàng có thể gục bất cứ lúc nào. Rồi cả hai cùng nhìn lên xác con quái vật Zhara đang nằm phục trên đống cát cao hơn họ một chút.

Phần thân người của công chúa gục xuống.

Khuôn mặt trắng bệch, vô hồn của công chúa bỗng nhiên giãn ra. Những đường gân tím tái trên da thịt lặn đi. Đôi mắt trắng dã từ từ khép lại, rồi mở ra một lần nữa đen láy và trong veo đến mức khiến ánh sáng cũng muốn khựng lại.

Zhara nhìn Linh, rồi nhìn sang Ngọc. Những tia hận thù từng gào thét trong nó đã dừng. Cơn điên loạn ấy đã tan như khói chỉ để lại ánh mắt, một ánh mắt tĩnh lặng như hơi thở cuối của cơn bão.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má công chúa. Môi nàng mấp máy, không phát ra tiếng nhưng Linh có thể hiểu

"Cảm ơn các cô"

Và rồi, thân hình khổng lồ nghiêng xuống và gục hẳn, để lại tiếng va chạm nặng nề rồi lịm vào im lìm. Một bóng đen quỷ dị thoát ra khỏi xác, ré lên tiếng cuối cùng như tiếng than tuyệt vọng, trước khi tan vào hư vô.
Cả gian phòng chìm trong tĩnh lặng. Những hạt cát rơi từ trần cũng đột ngột dừng lại, lơ lửng như bị thời gian kìm giữ.

Linh nhìn quanh dáo dác. Vẫn chưa có cánh cổng nào mở ra.

Cát vẫn đang dâng lên nhẹ do sự sụt lún, chôn vùi dần những cái chân bọ cạp. Không gian vẫn bị phong tỏa. Bầu trời kính phía trên vẫn đóng chặt.

"Cánh cổng đâu?" Linh hoảng hốt, quay sang Ngọc.

"Chúng ta giết nó rồi mà. Sao vẫn chưa ra được?"

Ngọc lết đến bên cạnh Linh, ngã khuỵu xuống cát vì kiệt sức. Cô nhìn xác Zhara, cau mày suy nghĩ.

"Chưa xong đâu..." Ngọc nói, hơi thở đứt quãng.

"Đồng hồ cát đảo ngược thời gian. Muốn phá vỡ nó, cần một vật dẫn để đảo ngược dòng thời gian này."

Cô nhìn chằm chằm vào cái xác đang lạnh dần. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh bức phù điêu trong phòng ngủ chợt hiện lên trong tâm trí. Cô bé Zhara ôm lấy chiếc đồng hồ cát, nụ cười ngây thơ hệt như ánh bình minh đầu ngày. Tai ương này khởi nguồn từ trái tim tò mò của một đứa trẻ.

Ánh mắt Linh dừng lại ở phần bụng của thân người công chúa, nơi Tịch Huyết Kiếm của cô vẫn đang được cắm sâu, xẻ dọc một đường dài từ vai xuống bụng.

Từ đáy vết thương bị xẻ toạc ấy, một ánh sáng vàng âm ỉ rỉ ra, chập chờn như đang cố thở giữa lớp thịt đỏ sẫm đang co giật. Nó lọc qua từng thớ máu đặc quánh, không hề nhuốm bẩn.

Linh không chần chừ. Cô buông Ngọc ra.

"Đợi Linh một chút nhé"

Linh lội qua lớp cát lún, trèo lên xác con quái vật. Cô trượt chân vài lần vì lớp vỏ trơn tuột, nhưng vẫn cố bám lấy những cái gai để leo lên phần thân người.

Cô quỳ xuống bên cạnh vết thương hở toác.

Cô nắm lấy chuôi kiếm.

"Một..Ba. Tới với mẹ nào", cô hít một hơi thật sâu, gồng sức vào cơ tay. Kéo hết sức bình sinh.

Linh nghiến răng, dùng cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chân đạp mạnh vào ngực Zhara để lấy thế. Cô rút thanh kiếm ra khá chật vật. Lưỡi kiếm như bị xương cốt và xác thịt dính chặt lại, tạo ra âm thanh két két ghê người.

Thanh kiếm bật ra, kéo theo một dòng máu đen đặc quánh. Linh suýt ngã ngửa ra sau nhưng kịp chống tay lại.

Và ngay khi lưỡi kiếm rời đi, lồng ngực của Zhara mở toang ra.

Linh nhìn vào thì thấy một trái tim đang tỏa sáng.

Nó không đập, nhưng nó rực rỡ như một viên pha lê vàng kim bị nhốt trong bóng tối. Giữa đống nội tạng đã mục rữa, trong suốt đến ngỡ ngàng, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khôi khiến mọi thứ xung quanh cô đang mờ dần.

Linh nín thở. Cô đưa bàn tay đầy máu của mình vào lồng ngực đó.

Khi đầu ngón tay chạm vào lớp pha lê, một hơi âm khẽ lan ra. Ấm như thể ai đó đang đặt ngọn nến vào tay cô giữa mùa đông lạnh buốt. Hơi ấm len lõi vào từng thớ thịt cơ thể, xua đi cái rét đáng sợ.

Cô nhẹ nhàng nâng nó lên.

Khoảnh khắc nó tách khỏi lồng ngực, thân thể của Zhara bắt đầu rụng rời. Từ những đầu ngón tay cháy sém đến từng sợi tóc khô quắt, cơ thể nàng nứt ra và vỡ vụn thành vô số hạt cát mịn, bay theo luồng gió vô hình và tan vào dòng cát đang chảy dưới chân họ.Linh cầm trái tim, nhảy xuống đống cát, nơi Ngọc đang ngồi chờ.

"Ngọc ơi, nhìn tớ có gì nè" ( ฅ'ω'ฅ)

Linh chìa trái tim tỏa sáng ra trước mặt Ngọc. Ánh sáng vàng kim chiếu rọi khuôn mặt lấm lem của cả hai.

"Đặt trái tim tớ lên bàn Ngọc nhé", Linh hí hửng chọc

"Đồ điên" Ngọc nhìn trái tim, rồi lườm Linh.

"Cùng nhau đặt tay lên đây đi" Ngọc nói yếu ớt.

Ngọc vươn bàn tay run rẩy, đầy vết thương của mình ra. Linh cũng đưa bàn tay dính đầy máu độc của mình ra.

Cả hai chạm vào trái tim cùng lúc.

Một tiếng chuông trong trẻo vang lên, xóa tan mọi âm thanh hỗn loạn của cát bụi.

Trái tim pha lê nứt ra, rồi vỡ tung thành hàng ngàn mảnh sáng li ti. Chúng bay xoáy quanh Linh và Ngọc, đan vào nhau thành một kén ánh sáng mạ vàng, rực rỡ. Dòng cát dưới chân họ bắt đầu xoáy ngược, trồi lên như một cơn lốc bị điều khiển bởi ý chí vô hình. Nhưng nó không nuốt chửng họ mà là nâng bọn họ từ từ lên.

"Đẹp thật nhỉ Ngọc", Linh thốt lên khi nhìn xung quanh ngàn ánh sáng li ti đang ôm lấy họ

Không gian bóp méo. Cảm giác bị hút đi quen thuộc lại ập đến, nhưng lần này nhẹ nhàng và êm ái hơn, như được một bàn tay vô hình nhấc bổng lên cao.

Linh và Ngọc rơi xuống sàn đá.

Cảm giác mát lạnh của đá phiến quen thuộc chạm vào da thịt. Mùi ẩm mốc của căn phòng cũ kỹ xộc vào mũi. Không còn mùi cát, không còn mùi máu độc.

Linh từ từ hé mắt ra.

Họ đã về lại phòng ngủ của công chúa Zhara.

Ánh trăng đỏ quạch ngoài cửa sổ đã biến mất. Thay vào đó là những tia nắng đầu tiên của bình minh đang len lỏi qua tấm rèm đỏ rách nát, chiếu những vệt sáng dài lên sàn nhà.

Chiếc đồng hồ cát trên sàn nhà đã vỡ làm đôi, cát bên trong dường như đã đổ lại ban đầu.

Linh nằm ngửa, thở hồng hộc. Toàn thân đau nhức như dần, nhưng cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô bờ bến. Cô quay sang nhìn Ngọc.

Nàng nằm ngay bên cạnh, co người lại vì lạnh và đau.

Linh gượng dậy. Cô nhìn thấy bộ dạng tơi tả của Ngọc. Những chỗ cháy xém trên áo để lộ ra làn da trắng ngần nhưng đầy vết thương.

Linh vội vàng cởi chiếc áo choàng đen của mình ra. Cô nhẹ nhàng đắp lên người Ngọc, che đi tấm thân tơi tả.

Ngọc hé mắt nhìn Linh. Đôi mắt lạnh lẽo ngày nào giờ đây mệt mỏi rũ xuống.

"Sống rồi ha" Linh thì thầm, khóe môi nứt nẻ khẽ nhếch lên một nụ cười méo xệch.

"Chúng ta sống rồi, người đẹp ạ."

Ngọc không còn sức để mắng lại. Cô chỉ khẽ gật đầu, bàn tay vô thức nắm lấy mép áo choàng của Linh.

Linh khụy xuống trước rồi để mặc cơ thể mình đổ sang một bên, nằm cạnh Ngọc. Cơn buồn ngủ ập đến như một làn thủy triều nặng trĩu, cuốn sạch mọi cảm giác, mọi đau đớn còn sót lại. Mí mắt cô nặng dần, rủ xuống như có ai kéo.

Cô thở ra một hơi dài, rồi nhắm mắt.

Ánh nắng ban mai của Thành Phố Mặt Trời từ đâu đó chiếu nghiêng xuống, chạm vào họ qua lớp bụi cát còn vương trong không khí. Ánh sáng mỏng manh ấy như một vệt hy vọng mong manh vừa được thắp lại, dù nhỏ đến mức tưởng như chỉ cần một luồng gió cũng có thể dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro