CHƯƠNG 32 - CÔ TIN TÔI CHỨ?

-------------------

Linh nép mình sau cái bóng đổ dài của một bức tượng con lân cụt đầu, lồng ngực phập phồng đè nén hơi thở gấp gáp. Mồ hôi rịn ướt đẫm lớp áo sơ mi, như cô không buồn để ý. Tất cả tiếng động đều dồn vào tai cô lúc này, ánh mắt cô nhìn thẳng vào cây cầu trước mặt mình.

Cây cầu Qal'Sharim hiện trước mắt cô. Từ xa, cây cầu cổ bắt qua khu vực cát sâu hun hút như một dải xương trắng lộ ra giữ cái chết khô cháy của vùng đất này. Những trụ đá mang hình các vị thần đã bị gió bào mòn đến không thể nhìn rõ các chi tiết, khiến toàn bộ cây cầu trông như đang rên xiết dưới sức nặng của thời gia.

Trên cầu, một đạo quân đã đứng đợi từ trước. Hàng trăm cấm vệ quân dựng thành từng lớp đội hình, khiên khóa chặt vào nhau phản chiếu ánh mặt trời thành một bức tường sáng đến mức như muốn đốt mắt kẻ nhìn vào. Phía sau đội hình ấy, hai bên cầu vươn lên ba tòa tháp trấn thủ bằng đá sa thạch, sừng sững như những cột trụ của một nghi thức hành quyết. Trên các ban công hẹp, cung thủ với áo choàng che mặt đứng thành hàng, dây cung căng đến rung nhẹ trong gió nóng.

Từng chuyển động nhỏ của chúng từ việc đổi trọng tâm đến tiếng giáp chạm đều vang lên lạnh lẽo, có tổ chức, như thể chỉ chờ một mệnh lệnh để nghiền nát bất kỳ kẻ nào bước chân lên cầu.

Ngọc ngồi tựa lưng vào vách đá, tay giữ chặt vết thương bên sườn. Sắc mặt cô tái nhợt vì cơn đau nhưng đôi mắt đen láy vẫn tỉnh táo để nhìn con đường thoát cho cả hai người.

"Bọn chúng đổi ca rất chậm" Ngọc nhận định

"Có một khoảng hở nhỏ khi hàng tiền đạo tách ra. Nếu tôi chạy thật nhanh để đánh lạc hướng, cô có thể..."

"Thôi vụ đó đi" Linh cắt ngang, cô nghĩ có liều cũng vừa thôi

"Nhìn kỹ đi Ngọc" Cô nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại vì nắng cố soi ra một vết nức nào đó trong đoàn lính.

"Chỉ cần cô ló người ra khỏi chỗ nấp này thôi, vừa đi được hai bước thì chắc hàng chục mũi tên gửi lời thăm tới bà rồi", cô thở dài nặng nề, vấn đề này thật nan giải.

Cô quay sang nhìn người nàng

"Chưa kể chúng ta trên người có thương tích, không đáng để liều đâu."

Ngọc không hề thích cảm giác này một chút nào. Cô ghét sự bất lực nhưng không thể làm gì. Họ đã đi được vài tiếng để tìm đường lên tòa tháp.

Sự im lặng bao trùm, nặng nề như cái nóng đang thiêu đốt da thịt.

Bỗng có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Linh, cảm giác rợn gáy làm cô bất giác quay lại.

Khuất sau tấm rèn nhung ấy, nơi giao thoa giữa ánh sáng chói lóa và bóng tối đặc quánh, kẻ đó.

Cái bóng đen mà dẫn dắt cô đến Rajan rồi đến Zhara giờ thì nó sẽ dắt cô tới đâu đây. Một vệt mực loang lổ giữa không trung, không mắt mũi, nhưng sự tồn tại của nó rõ ràng đến mức cô có dụi mắt đến đỏ cũng vẫn thấy nó.

Nó đứng nép mình vào tường như hóa thành một phần của kiến trúc cổ xưa.

Khi nó chắc chắn rằng, cô đã nhìn thấy nó thì cái đầu không ngũ quan ấy chậm rãi chuyển động. Rồi nó trượt đi, lách mình vào một khe nứt hẹp tối tăm giữa hai bức tường thành to lớn.

Cô nheo mắt nhìn kĩ đó là khe nứt hẹp đủ để một ngườ chật vật luồng vào. Trông chả khác gì vết sẹo của thời gian khiến cho bức tường ấy nứt ra.

"Này.. cô có đang nghe tôi nói không", Ngọc cau có mất kiên nhẫn nhìn Linh.

Chợt Linh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô nép tường đi nhanh về phía chỗ nứt nhỏ ấy.

"Cô định làm gì vậy Linh, đó chỉ là một cái rãnh" trong đầu nàng thầm nghĩ chẳng lẽ nhỏ này ở nắng riết rồ rồi sao

"Cô định chui rúc vào rãnh này để tìm phòng người anh thứ sao" cô cố gắng phanh người lại, vùng tay khỏi cái nắm đầy rắn chắc của Linh

Linh tạm thời không lên tiếng, cả hai đứng ngay mép tấm rèn che đi cả hai người.

Làm sao để mình nói mà Ngọc tin và đi rãnh này đây. Rõ ràng là cái bóng đó Ngọc không nhìn thấy, mình nói ra khéo nhỏ chửi mình con điên mất. Linh hít một hơi thật sâu

"Nhìn kỹ mép gạch, Ngọc thấy nó được mài góc tinh tế không, một góc hoàn hảo để đón gió thổi đến. Theo Linh biết đó thì nó được gọi là 'Hẻm Gió' hay được gọi tên khác là Badgir trong kiến trúc xưa Trung đông"

Cô khẽ nhìn biểu cảm Ngọc thấy nàng không lên tiếng, có lẽ đang tiêu hóa đống lời cô vẽ ra. Cô quyết định bồi thêm một điểm nữa để kiên cố quan điểm của mình.

"Nhất là những khu của hoàng tộc, họ luôn bị ám ảnh bởi việc bị ám sát và cái nóng bát quái thiêu đốt. Họ tất nhiên sẽ không sống ở đỉnh tháp, nơi vừa dễ để ý mà còn nóng nữa. Những kẻ đó sẽ lựa chọn ở 'Tâm Mạch', sâu trong lòng đất vừa mát mẻ mà còn an toàn.

Cái khe này là hệ thống dẫn khí, đồng thời cũng là một lối thoát hiểm cho hoàng tộc chạy trốn"

Cô nói dối không chớp mắt, tự tin nhìn vào đôi mắt nàng như thể thấy chưa, rõ là tui có kiến thức mấy này mà.

"Được" Ngọc gật đầu, cô nhìn vào khe nứt và thở hắt ra

"Nếu nó dẫn đến không phải khu boss thì tôi sẽ trực tiếp giục cô xuống"

Họ lách người vào khe nứt. Bóng tối lập tức nuốt chửng lấy cả hai, cắt đứt hoàn toàn cái nắng thiêu đốt bên ngoài. Không khí bên trong lạnh lẽo, ẩm thấp, mang theo mùi của đá lạnh và thời gian ngưng đọng.

Con đường không phải là một đường thẳng. Nó lắt léo, gấp khúc và ngoằn ngoèo như ruột gan của cơ thể người.

Linh đi trước, bám sát cái bóng đen mờ ảo. Cái bóng di chuyển lắt léo và nhanh nhẹn một cách phi thường. Nó trượt đi êm ru trên vách đá, luồn qua những ngách hẹp và rẽ ngoặt đột ngột ở những góc khuất, hệt như một mũi tên đen xuyên qua bầu trời đêm. Cái bóng hành xử như thể nó sinh ra từ chính nơi này. Từng viên gạch, từng vết nứt, tất cả dường như là bản đồ in sẵn trong máu nó.

Cô phải dồn toàn bộ sức lực để đuổi theo, gần như chạy nước rút trong không gian chật hẹp, cố gắng giữ cái bóng trong tầm mắt.

Con đường bên trong thay đổi liên tục. Có lúc họ phải cúi rạp người chui qua những đường ống dẫn khí thấp tè. Có lúc, mặt đất đột ngột biến thành một đoạn dốc đá trơn tuột, gần như thẳng đứng, không có chỗ bám. Linh cảm giác chỉ chậm một nhịp thôi là nó sẽ tan biến khỏi tầm mắt, như một nhát cắt biến mất vào bóng tối vĩnh viễn.

"Coi chừng" Cô vừa la lên thì đã quá muộn.

Cả hai người bị mất đà, trượt dài không kiểm soát xuống đoạn dốc tối tăm đó.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, bản năng của Linh bật dậy nhanh hơn cả suy nghĩ. Cô xoay người, bàn tay chụp lấy cổ tay Ngọc rồi kéo nàng vào lòng. Không kịp nói, Linh đã dùng chính cơ thể mình làm lá chắn, áo choàng hứng trọn cú va đầu tiên.

Ngọc vì bị kéo bất ngờ, thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Cô cảm thấy cơ thể mình được giữ chặt, áp sát vào người Linh, trước khi cả hai cùng lao xuống không kiểm soát.

Cả quá trình trượt dốc chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng đầy chấn động. Khi cuối cùng họ cũng dừng lại ở một mặt sàn phẳng, Linh thở dốc, cảm thấy lưng áo choàng ngoài đã rách sờn và trầy xước do ma sát với đá.

"Cô có sao không Linh" Khuôn mặt nàng hơi đỏ vì bị Linh ôm quá chặt.

Linh ho khan một tiếng, cố gắng ổn định hơi thở. Cô lập tức kéo Ngọc lại gần kiểm tra.

"Bạn tốt ổn không?" Linh hỏi, giọng còn hơi run.

"Có đụng vào vết thương ?"

Ngọc lắc đầu, nhìn chăm chăm vào cô rồi đưa mắt nhìn áo choàng chưa gì bị rách thêm tí rồi.

Linh xoa xoa vai, nơi lớp áo bị rách, rồi cười nhẹ nhõm.

"Không sao. Quần áo đem đi sửa mặc lại được, chủ yếu bạn tốt của tui không sao là tốt rồi"

Họ nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi và tiếp tục hành trình, theo sát cái bóng đen đang chờ đợi phía trước.

Linh đi từng bước từ từ đến cái bóng đen, đến khi nó quay lại nhìn cô lần cuối và tan biến. Thì cả hai bọn cô đang đứng ở đường cụt rồi.

Ngọc nhìn bức tường gồ ghề trước mặt mình, không khỏi thở dài nhưng không nói gì. Cùng Linh xem kĩ lớp đá trước mặt.

"Cô có gì đó sáng để tôi soi không" Cô hình như tìm thấy gì đó khác lạ ở bức tường này, nó được xếp nhìn từ xa cứ tưởng là do thời gian dài làm nó bào mòn nhưng không, nó được xếp một cách cố ý như để che giấu gì đó.

Linh nghe vậy cô lấy từ trong túi ra tấm áo mà cô nhận được của nữ thần Ather, nó soi sáng đến tâm can cô, chỉ lối đến chân lý tỏa sáng.

Ánh sáng vừa đủ để Ngọc có thể ngước lên nhìn phía trên bức tường, cô sờ vào dãy gạch gồ ghề ấy cảm nhận được sự rung động bên trong.

Nếu mình ấn một viên bất kỳ thì liệu có thay đổi gì không. Cô chỉ sợ đụng vào nó lại mở ra cơ quan gì đó hại đến mình và Linh nhưng nếu không làm thì đâu còn đường nào.

Ngọc ấn mạnh vào một viên gạch chỉ vừa lồi ra nơi góc khuất

Tiếng bánh răng khổng lồ nghiến vào nhau vang lên như sấm rền trong lòng đất. Bức tường đá từ từ trượt sang hai bên, để lộ ra luồng ánh sáng xanh lam huyền ảo.

Ngọc nheo mắt, tay theo phản xạ đặt lên chuôi kiếm. Nhưng rồi, cả cô và Linh đều sững sờ, buông thõng tay xuống. Họ đang đứng dưới đáy của một đại dương tri thức.

Trước mặt cô hiện lên dòng chữ " Tàng Viện Ánh Sáng"

Một không gian hình trụ mở ra trước mắt họ, rộng lớn đến mức như ôm trọn cả bầu trời cổ xưa.
Những dãy kệ sách bằng gỗ mun được chạm khắc hoa văn tinh vi xếp thành vô số tầng, xoắn ốc như một cơn lốc đen từ đáy vực mù sương vươn lên tận mái vòm dát onyx, nơi hàng trăm tinh thể ánh sáng lơ lửng như những vì sao được giam giữ.

Mọi thứ đều đang sống.

Những cuốn sách cổ bìa khảm vàng, lơ lửng như đàn én đen vượt trời đêm giữa bầu trời sa mạc. Những cuộn giấy da cũ rủ xuống từ kệ cao như những dải lụa bạc, đung đưa theo những luồng gió vô hình. Mùi giấy cháy nắng, mùi mực thơm hồi trên da thuộc, mùi bụi của lịch sử ngàn năm hòa vào nhau đậm đặc, nồng nàn như một thứ hương trầm tri thức.

"Tri thức thật đẹp" Ngọc bất giác thốt lên trước sự vĩ đại của tàng thư

"Hắn sống ở đây sao?"

"Hắn không dùng gươm giáo. Hắn có cả một biển tàng thức đằng sau lưng, viết số phận mình bằng cát ký" Linh lẩm bẩm, không thể rời mắt khỏi những cuốn sách đang lơ lửng phía trước.

Khi Linh bước qua ngưỡng cửa, sàn đá men xanh lam dưới chân cô ngân lên một tiếng vọng trầm, lan dọc theo những cột trụ cao vút như cột trời. Âm thanh ấy như một lời ....

Mùi giấy cũ biến mất. Thay vào đó, một mùi hương ngọt ngấy, béo ngậy xộc thẳng vào mũi Linh, dịu dàng có một chút thân quen.

Mùi kem bơ. Mùi vani. Mùi nến sáp vừa tắt.

" Linh, cô có ngửi thấy mùi ..." Tiếng Ngọc gọi từ phía sau.

Linh quay phắt lại nhưng cô chỉ kịp nhìn ánh mặt Ngọc lần cuối trước khi cánh cửa cắt ngang khoảng khắc ấy.

"Ngọc...Ngọc" cô chạy đến gấp gáp, đập cửa liên tục.

Nhưng kì lạ thay cô đập vào không khí ấm áp. Không gian xung quanh tan chảy, những kệ sách biến dạng chuyển sang màu trắng ngà. Sàn dưới chân cô đổi thành sàn gỗ bóng loáng quen thuộc.

Một tia nhứt gì đó chạy ngang qua đầu cô. Cô cúi xuống nhìn mình, bộ đồ đen ôm vào người cô, áo choàng và đôi găng tay biến mất mà thay vào đó là một chiếc váy voan trắng tinh khôi, đính thêm vào viền những bông hoa được mẹ cô thêu tỉ mỉ lên.

Cô cảm nhận rõ được sự mềm mại cọ vào da thịt mình, thật chân thực.

Đó là chiếc váy sinh nhật năm 18 của cô.

Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô mở to, dao động dữ dội.

Trước mặt cô là phòng khách ngôi nhà cũ, nơi mà cô tưởng mình đã quên mất mùi hương của nó. Trên chiếc bàn được trải khăn, một chiếc bánh kem lớn đặt ở Thuẩn Lam Môn.

Lớp kem trắng mịn màng được trét tỉ mỉ, bên trên xếp đầy những quả dâu tây đỏ mọng nước. Những dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật con gái yêu" được viết nắn nót bằng siro đỏ. Hai ngọn nến số 18 đang cháy lung linh, ánh lửa vàng ấm áp nhảy múa, hắt lên khuôn mặt của hai người đang đứng đối diện cô.

Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc, đôi mắt cười híp lại. Người phụ nữ mặc chiếc áo dài lụa màu mỡ gà, mái tóc búi cao hiền hậu.

Linh đứng chôn chân tại chỗ, cổ cô vô thức nghẹn lại. Mọi lý trí và cảnh báo dường như đã không còn kêu la trong đầu cô.

"Ba... Mẹ...?"

Linh thốt lên, giọng cô run rẩy, nhỏ xíu như tiếng thì thầm của một đứa trẻ sợ làm vỡ tan giấc mộng đẹp. Cô khẽ lấy ngón tay đâm vào bàn tay mình thật mạnh. Đau điếng

"Con bé ngốc này, sao đứng đực đó làm gì thế?" Mẹ cô khẽ trách nhưng giọng nói êm dịu như nhung lụa. "Lại đây cắt bánh đi con. Mẹ mua vị dâu con thích nhất đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro