chương 6 : Kẻ canh gác
Ánh nắng ban mai tinh nghịch len lỏi qua khung cửa sổ quán trọ, đánh thức Linh dậy một giấc ngủ tuy ngắn nhưng lại sâu đến lạ thường. Cảm giác ê ẩm khắp người từ trận chiến ngày hôm qua đã dịu đi phần nào, thay vào đó là một sự háo hức, mong chờ cho thử thách sắp tới. Hôm nay, Linh và Thanh Huyền sẽ cùng nhau đối mặt với con boss đầu tiên của Tầng 1.
Sau khi ăn sáng qua loa và kiểm tra lại trang bị lần cuối, Linh đi đến tiệm may của bà lão ở cuối con hẻm Cổ Thụ. Đúng như lời hẹn, bà lão đã hoàn thành xong việc biến tấm vải Tơ Nguyệt Quang thành một chiếc áo lót mỏng nhẹ, vừa vặn. Linh mặc thử nó vào người, lớp vải mềm mại, mát lạnh áp sát vào da thịt tạo một cảm giác vô cùng dễ chịu. Quan trọng hơn, cô cảm nhận được một luồng năng lượng thanh khiết, an bình tỏa ra từ tấm áo, như một lớp bảo vệ vô hình bao bọc lấy mình. Cảm giác an tâm hơn hẳn. Linh cảm ơn bà lão rồi nhanh chóng rời đi, hướng về cổng thành phía Bắc.
Đến nơi, Thanh Huyền đã đứng đợi sẵn ở đó. Linh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy người bạn pháp sư của mình. Trông Huyền hôm nay tươi tắn và có sức sống hơn hẳn hôm qua. Nhưng điều khiến Linh chú ý nhất chính là cây quyền trượng trên tay Huyền. Nó dường như đã thay đổi. Vẫn là cây trượng gỗ đơn giản đó, nhưng viên tinh thể màu xanh dương đính trên đỉnh giờ đây lấp lánh rạng rỡ hơn hẳn, ánh sáng xanh trong veo của nó như chứa đựng cả bầu trời. Phần gỗ xung quanh viên tinh thể cũng trông gọn gàng, tinh xảo hơn, dường như được chế tác lại một cách tỉ mỉ. Có lẽ Huyền đã thành công trong việc sử dụng "Nước Mắt của Atris" để nâng cấp trang bị hoặc chuẩn bị cho kỹ năng mới của mình. Linh thầm mừng cho Huyền, vậy là cả hai đều đã mạnh mẽ hơn sau chuyến đi Mê Cung Lục Bảo.
"Bà đến rồi à," Huyền mỉm cười vui vẻ khi thấy Linh. "Tôi đợi nãy giờ."
"Ừm, tôi vừa ghé lấy đồ," Linh đáp, chỉ nhẹ vào lớp áo giáp bên ngoài. "Bà trông khác quá, nhất là cây trượng đó."
Huyền giơ cây trượng lên khoe, vẻ mặt đầy tự hào. "Nhờ thứ nước hôm qua đó. Nó giúp tôi ổn định được viên tinh thể này rồi. Giờ thì phép thuật Băng của tôi mạnh hơn chút đỉnh."
"Vậy thì tốt quá rồi," Linh nói. Hai người trò chuyện thêm vài câu về những chuyện lặt vặt đêm qua, về những gì họ chuẩn bị được. Rồi Linh đề nghị, "Hay là chúng ta kết bạn chính thức trong hệ thống luôn đi nhỉ. Để tiện liên lạc với báo vị trí nếu có chuyện gì."
"Ừ đúng rồi," Huyền gật đầu đồng ý. Cả hai cùng mở giao diện, gửi và chấp nhận lời mời kết bạn. Từ giờ, họ đã là đồng đội thực sự, ít nhất là trong hành trình chinh phục Tầng 1 này.
Xong xuôi mọi thủ tục, cả hai cùng nhìn về phía con đường mòn dẫn vào khu rừng âm u phía trước. Đây là khu rừng được đồn đại là nơi trú ngụ của con boss canh giữ Tầng 1. Không khí ở đây hoàn toàn khác biệt so với khu Rừng Cổ Thụ mà Linh vừa đi qua hôm trước. Cây cối ở đây cũng cao lớn, nhưng thân cây xù xì, đen đúa hơn, cành lá khẳng khiu, trơ trụi đan vào nhau như những cánh tay ma quái che khuất gần hết ánh sáng mặt trời. Mặt đất phủ một lớp lá mục dày và ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có những vũng nước tù đọng bốc lên mùi khó chịu. Không có tiếng chim hót hay côn trùng rả rích, chỉ có tiếng gió thổi qua những cành cây khô tạo thành những âm thanh rên rỉ, ai oán. Một cảm giác lạnh lẽo, nặng nề bao trùm lấy không gian.
Trên con đường mòn dẫn vào sâu trong rừng, Linh và Huyền không đơn độc. Họ thấy khá nhiều người chơi khác, đi thành từng nhóm nhỏ hoặc đơn lẻ, cũng đang tiến về cùng một hướng. Không ai nói cười vui vẻ như những người đi khám phá thông thường. Trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ nghiêm túc, tập trung cao độ, xen lẫn cả sự lo lắng, căng thẳng. Linh thoáng thấy một nhóm năm người đang dừng lại kiểm tra vũ khí và bình thuốc kỹ lưỡng. Xa hơn một chút, một vị pháp sư trong một đội khác đang đứng chắp tay, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, có lẽ là mong cho chuyến đi săn boss của họ được thành công. Tất cả mọi người ở đây, dù mạnh yếu khác nhau, đều có chung một mục tiêu trước mắt: vượt qua thử thách đầu tiên này, vượt qua người canh gác Tầng 1, để có thể tiến lên những tầng cao hơn, đến gần hơn với lối thoát duy nhất khỏi thế giới "Mộng" này.
Linh và Huyền cũng hòa vào dòng người, bước chân nặng trĩu tiến sâu vào khu rừng âm u. Họ không gặp phải quái vật nào trên đường đi, nhưng không khí căng thẳng và sự im lặng đến đáng sợ của khu rừng cũng đủ khiến hai cô gái phải luôn đề cao cảnh giác.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, có lẽ phải đến vài tiếng đồng hồ đi bộ liên tục. Khu rừng dường như không có điểm kết thúc. Nhưng rồi, cây cối bắt đầu thưa dần, và phía trước hiện ra một khoảng không gian rộng lớn, khác hẳn với khung cảnh rừng rậm trước đó.
Họ đã đến nơi.
Trước mắt Linh và Huyền là một sảnh vào khổng lồ của một tòa tháp cổ xưa, hay đúng hơn là những gì còn sót lại của nó. Trần nhà bằng đá nguy nga một thời giờ đây đã sụp đổ phần lớn, để lộ ra bầu trời xám xịt phía trên. Ánh sáng mặt trời yếu ớt, nhợt nhạt cố gắng len lỏi qua những lỗ hổng lớn trên trần, chiếu xuống sàn đá phủ đầy bụi, tạo nên những vệt sáng tối đan xen, ma mị. Những cây cột đá khổng lồ, chạm khắc hoa văn tinh xảo nhưng đã bị bào mòn theo năm tháng, nằm ngổn ngang khắp nơi, gãy vụn hoặc nghiêng ngả tựa vào nhau, vô tình tạo thành những chướng ngại vật tự nhiên và cũng là những chỗ nấp tạm thời lý tưởng. Không khí trong sảnh lạnh lẽo và tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió hú qua những lỗ hổng trên trần nhà nghe như tiếng thở dài của một thời đại huy hoàng đã qua.
Ở cuối sảnh, đối diện với lối vào, là một cánh cổng đá cực kỳ to lớn, cao sừng sững, bề mặt khắc đầy những ký tự cổ xưa và những biểu tượng kỳ lạ, dường như đã bị niêm phong bởi một sức mạnh ma thuật nào đó. Cánh cổng tỏa ra một áp lực vô hình, nặng nề. Và đứng sừng sững ngay trước cánh cổng đó, như một người bảo vệ trung thành từ ngàn năm trước, là nó – con boss của Tầng 1.
Linh và Huyền đứng sững lại ở cửa sảnh, nín thở quan sát kẻ canh gác khổng lồ. Đó là một Golem Cung Thủ Canh Cổng. Nó cực kỳ to lớn và cao lêu nghêu, thân hình hoàn toàn được tạo thành từ những khối đá cổ xưa, màu xám xịt, phủ đầy rêu phong và những sợi dây leo già cỗi quấn quanh như mạch máu. Nó cao đến mức đầu gần chạm vào phần trần nhà ít ỏi còn sót lại phía trên. Đôi mắt của nó là hai viên đá quý màu hổ phách, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, vô hồn, lạnh lẽo quét nhìn khắp sảnh đường.
Trong đôi tay đá thô kệch, nó cầm một cây cung đá khổng lồ, trông nặng nề và cổ xưa không kém gì thân thể nó. Và gác trên dây cung làm bằng thứ vật liệu giống như rễ cây cổ thụ xoắn lại, là một mũi tên đá to bằng cả bắp đùi người thường, mũi tên nhọn hoắt hướng thẳng về phía trước.
Con Golem đứng đó, bất động như một pho tượng, nhưng áp lực vô hình mà nó tỏa ra còn nặng nề hơn cả cánh cổng đá bị niêm phong phía sau lưng nó. Linh cảm nhận rõ sức mạnh cổ xưa và sự kiên định của người canh gác này. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đây sẽ là một trận chiến không hề dễ dàng.
Linh nuốt khan, nắm chặt thanh kiếm đã được nâng cấp, cảm nhận sự ấm áp nhẹ nhàng từ lớp áo Tơ Nguyệt Quang bên trong. Cô không hề biết trước con Golem này sẽ tấn công như thế nào, hay điểm yếu của nó nằm ở đâu. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là quan sát thật kỹ và chuẩn bị tinh thần cho những điều bất ngờ sắp tới.
"Nó khổng lồ quá," Linh thì thầm, mắt không rời khỏi Golem. "Chắc chắn là rất trâu bò."
"Nhìn cây cung kia kìa," Huyền cũng nói nhỏ, giọng có chút lo lắng. "Một mũi tên đó chắc đủ tiễn cả hai đứa mình về suối vàng dưỡng sức luôn quá."
Không gian trong sảnh đường cổ xưa dường như ngưng đọng lại khi Linh và Thanh Huyền bước qua ngưỡng cửa vô hình. Ngay sau lưng họ, một màn chắn năng lượng mờ ảo khẽ gợn sóng rồi hiện hữu, tách biệt hoàn toàn không gian bên trong này với thế giới bên ngoài. Giờ đây, chỉ còn hai cô gái nhỏ bé đối mặt với người canh gác khổng lồ, không còn đường lui, không còn ai có thể nhìn thấy hay trợ giúp. Mọi âm thanh náo từ khu rừng bên ngoài đều tắt lịm, chỉ còn tiếng gió hú qua những lỗ hổng trên trần nhà và nhịp tim đập thình thịch của chính Linh.
Linh nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp sảnh đường đổ nát. Những cột đá gãy vụn nằm ngổn ngang như những người khổng lồ say ngủ, những mảng tường vỡ tạo thành vô số góc khuất. "Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách," Linh thầm nhủ, ghi nhớ những vị trí có thể dùng làm chỗ nấp hoặc đường thoát hiểm tạm thời nếu tình hình trở nên quá tệ. Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại nơi Người Canh Gác Đá đang đứng sừng sững trước cánh cổng bị niêm phong. Nó vẫn bất động như một pho tượng từ lúc họ bước vào, đôi mắt hổ phách mờ ảo không hề có dấu hiệu của sự sống.
"Có lẽ mình chưa đi vào phạm vi cảm nhận của nó," Linh khẽ nói với Huyền, giọng cố gắng giữ bình tĩnh dù tim đang đập loạn xạ. "Chúng ta thử tiến lại gần hơn một chút xem sao."
Cả hai người nín thở, thận trọng nhích từng bước trên sàn đá đầy bụi. Càng đến gần, hình dáng khổng lồ của Golem càng trở nên áp đảo. Linh có thể thấy rõ những đường nứt chạy dọc thân đá, những sợi rễ cây già cỗi bám chặt vào các kẽ hở, và lớp rêu phong phủ dày như một tấm áo choàng của thời gian. Áp lực vô hình tỏa ra từ nó ngày càng nặng nề. Tim Linh đập nhanh đến nỗi cô có cảm giác nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ken két kẹt kẹt
Những khớp nối bằng đá cổ xưa bắt đầu phát ra âm thanh khô khốc. Con Golem khổng lồ cử động. Đôi mắt hổ phách mờ ảo của nó đột ngột sáng lên, tập trung thẳng vào vị trí của Linh và Huyền.
"Vô lãnh địa rồi " Linh gần như hét lên trong đầu, mọi giác quan căng ra như dây đàn. "Đã vào chỗ của nó rồi" Ngay lập tức, phía trên đầu hai cô gái, một thanh máu dài ngoằng màu đỏ hiện ra, bên cạnh là cái tên đầy uy áp: Cung Thủ Canh Cổng
Nó bắt đầu những bước đi đầu tiên. Từng bước chân nặng nề như ngàn cân nện xuống sàn đá cổ xưa, dậm đến đâu, mặt đất nơi Linh đứng dường như cũng rung chuyển đến đó. Sự chậm chạp trong chuyển động của nó không hề làm giảm đi cảm giác đáng sợ, ngược lại, nó như một cỗ máy hủy diệt cổ đại đang từ từ thức giấc.
Nó dừng lại khi cách hai cô gái một khoảng khá xa. Rồi, nó từ từ vươn cây cung đá khổng lồ ra, nhắm thẳng tới chỗ Linh và Huyền đang đứng. Tiếng đá nghiến vào nhau tạo lên tiếng kén két ma sát vang lên, như một lời báo tử chậm rãi đưa tới hai người bọn họ.
"Chạy đi Huyền. Lẹ lên" Linh hét lớn, không còn giữ được bình tĩnh nữa, vội vàng kéo Huyền chạy sang bên cạnh, nấp sau một cây cột đá đổ nát gần nhất.
Con Golem dường như cảm nhận được sự di chuyển của họ. Cái đầu đá của nó khẽ xoay, cây cung cũng chuyển hướng theo, nhắm vào vị trí mới của hai người. Và rồi, sợi dây cung bằng rễ cây cổ thụ được kéo căng hết cỡ đột ngột bật ra.
Một tiếng gió rít khủng khiếp vang lên. Mũi tên đá khổng lồ lao đi, không quá nhanh như tên thường, nhưng mang theo một uy lực kinh hoàng, xé tan không khí. Linh và Huyền chỉ kịp nép sát vào sau cột đá. Nhưng kích thước của mũi tên quá lớn. Dù đã cố gắng né tránh, cả hai vẫn cảm thấy một lực va chạm mạnh mẽ xẹt ngang qua lưng.
"Á" Cả Linh và Huyền cùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã chúi dụi xuống đất. May mắn là mũi tên chỉ sượt qua lưng chứ không đâm thẳng vào người, nếu không thì hậu quả thật tưởng tượng biết thốn cỡ nào rồi. Nhưng chỉ sượt qua thôi cũng đủ khiến thanh máu của cả hai tụt đi hơn một phần tư. Cơn đau nhói lan tỏa khắp sống lưng.
Linh cắn răng ngồi dậy, nuốt nước miếng cố gắng xua đi cơn đau. "Khốn kiếp. Xa thế này mà nó vẫn bắn trúng được. Sao game này chân thật vậy, đau quá" Cô nhìn con Golem vẫn đang từ từ giương cung chuẩn bị cho phát bắn tiếp theo. "Làm sao để tiếp cận nó nhanh nhất bây giờ?"
Linh nhìn sang Thanh Huyền cũng đang nhăn nhó xoa lưng, miệng khẽ "ui da" mấy tiếng. Một kế hoạch lóe lên trong đầu Linh.
"Huyền, Huyền" Linh nói nhanh, "hay là bà thử dùng phép thuật thu hút sự chú ý của nó xem sao. Cứ bắn liên tục vào nó ấy. Tui sẽ tìm cách chạy vòng ra sau lưng, tấn công vào chân nó. Con này chậm chạp thế này, chắc chắn điểm yếu của nó nằm ở chân với nó xoay người chậm." Đó chỉ là phỏng đoán của Linh, nhưng trong tình thế này, phải thử thôi.
Thanh Huyền nhìn Linh, rồi nhìn con Golem đang giương cung, cô ấy hít một hơi sâu rồi gật đầu dứt khoát. "Được. Để mình gây chú ý"
Ngay lập tức, Huyền giơ quyền trượng lên, những quả cầu lửa liên tục được hình thành và bắn về phía Golem. Lửa va vào lớp đá cổ xưa, không gây nhiều sát thương nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của Người Canh Gác. Đôi mắt hổ phách của nó chuyển hướng sang Thanh Huyền.
Chớp lấy thời cơ, Linh không nói không rằng, cô thậm chí còn không rút kiếm ra ngay mà tập trung toàn bộ sức lực vào đôi chân, lao đi như một cơn gió. Cô không chạy thẳng mà chạy vòng ra phía sau lưng Golem, chạy thụt mạng, lợi dụng những cột đá gãy đổ nằm ngang trên sàn làm vật che chắn tạm thời, tránh khỏi tầm mắt và những mũi tên tiềm ẩn của nó.
May mắn thay, Golem có vẻ khá chậm chạp trong việc xoay sở. Linh đã thành công tiếp cận được phía sau đôi chân đá khổng lồ của nó. Không một giây chần chừ, cô lắc cổ tay, thanh kiếm sắc bén hiện ra. Cô dùng hết sức bình sinh, chém liên tục vào phần mắt cá chân trông có vẻ là khớp nối của Golem. Tiếng kim loại va vào đá vang lên khô khốc. Máu của Golem tụt đi một chút, nhưng cực kỳ chậm. Lớp đá này quá cứng, gần như không hề hấn gì nhiều.
Linh đánh được ba, bốn nhát liên tục, bỗng cô nhận ra con Golem ngừng di chuyển. Nó không còn cố gắng xoay người lại hay giương cung bắn Huyền nữa. Một cảm giác bất an chợt dâng lên. Linh hơi sợ sợ, nhưng nghĩ rằng đây có thể là cơ hội tốt để gây thêm sát thương, cô vẫn cố gắng vung kiếm đánh tiếp nhát thứ năm.
Con Golem gầm lên một tiếng trầm đục, âm thanh như phát ra từ lòng đất. Nó không bắn tên nữa, mà đột ngột giơ cây cung đá khổng lồ lên cao, rồi dùng hết sức nện thẳng xuống vị trí Linh đang đứng. Cây cung như một cây chùy khổng lồ giáng xuống.
"Chết dở" Linh chỉ kịp nháy lên trong đầu. Phản xạ sinh tồn khiến cô kịp thời lăn một vòng sang bên cạnh.
Cây cung đá nện xuống sàn tạo thành một tiếng nổ kinh hoàng. Mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi đá bay mù mịt. Vị trí Linh vừa đứng lúc nãy giờ đã lõm xuống thành một cái hố nhỏ. May mắn là Linh đã kịp thời lăn người né được cú đánh chí mạng đó.
Nhưng cô không thể tránh được hoàn toàn dư chấn từ cú đập mạnh và cả cú dậm chân tức giận của con Golem ngay sau đó. Độ rung chuyển của mặt đất khiến Linh loạng choạng, mất thăng bằng trong giây lát. Cô vội vàng lùi lại thật xa, tìm một cột đá khác để ẩn nấp, tim đập như muốn vỡ tung.
"May vãi, may mà né được," Linh thở hổn hển, lòng thầm cảm ơn ông bà phù hộ và đôi giày của mình. Cú đó mà trúng thì chắc chắn cô thăng thiên sớm.
Từ xa, Thanh Huyền lại tiếp tục dùng phép thuật tấn công để thu hút sự chú ý của Golem, kéo nó ra khỏi vị trí của Linh.
Linh dựa lưng vào cột đá, cố gắng lấy lại nhịp thở, đầu óc bắt đầu phân tích lại tình hình. "Vậy là không thể đứng yên dưới chân nó mà đánh liên tục được. Cứ khoảng 3-4 nhát là nó sẽ dùng cung đập xuống. Còn chiêu bắn tên thì có vẻ chậm, nhưng sát thương rất lớn và nó có thể điều chỉnh hướng bắn. Thỉnh thoảng lại dậm chân gây choáng nhẹ." Trước mắt, cô cảm thấy mình đã nắm được phần lớn cách thức tấn công của nó rồi.
Nhưng cái giá phải trả là không nhỏ. Linh nhìn lại thanh máu của mình. Sau cú sượt tên ban đầu và dư chấn từ cú đập cung vừa rồi, máu của cô đã bị bào đi hơn một nửa. Trận chiến này chắc chắn sẽ còn kéo dài và vô cùng gian nan.
"Không biết con này có đợt 2 không nhỉ," Linh thoáng nghĩ, rồi nhanh chóng gạt đi. Phải tập trung vào hiện tại đã. Cô nhìn Golem đang từ từ quay người lại phía Huyền, tiếng đá ken két lại vang lên khi nó chuẩn bị giương cung.
Thanh Huyền đứng từ xa, cây quyền trượng trên tay liên tục lóe sáng. Cô thử dùng chiêu hệ Băng, những tảng băng nhỏ hình thành dưới chân Cung Thủ, hy vọng có thể giữ chân hoặc làm chậm bước tiến nặng nề của nó. Nhưng dường như lớp đá cổ xưa và sức mạnh của người canh gác này quá lớn, chiêu băng có vẻ không hề hấn gì nhiều. Từng bước đi vững chắc của Golem dễ dàng làm bể vụn những tảng băng non nớt đó như thể chúng chỉ là những lớp kính mỏng manh. Bất lực với việc khống chế, Huyền đành chuyển sang dùng những quả cầu lửa, kiên nhẫn cấu máu con boss từng chút một, dù hiệu quả không thực sự cao.
Trong khi đó, Linh đang thực hiện "36 kế" của riêng mình giữa những cột đá đổ nát. Cô liên tục di chuyển, né tránh những mũi tên đá khổng lồ, rồi lại chớp thời cơ lao vào tấn công phần chân của Golem mỗi khi nó có khoảng nghỉ ngắn. Cả hai phối hợp khá nhịp nhàng, Huyền thu hút sự chú ý bằng phép thuật từ xa, Linh tận dụng sự chậm chạp của Golem để tấn công cận chiến rồi nhanh chóng rút lui trước khi nó kịp phản đòn bằng cú đập cung trời giáng. Họ cố gắng làm cho nó rối loạn, không cho nó tập trung hoàn toàn vào một mục tiêu nào.
Nhưng Golem quá lì lợm. Cả hai đã quần qua lại với nó thật lâu, có lẽ hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Sảnh đường rộng lớn giờ đây chi chít những vết lõm do tên đá và cú đập cung gây ra. Cả Linh và Huyền đều mệt nhừ người. Thanh thể lực của Linh liên tục chạm đáy rồi lại hồi phục một cách chậm chạp. Mana của Huyền cũng đã phải dùng đến những bình thuốc cuối cùng. Nhưng nỗ lực không ngừng nghỉ của họ cuối cùng cũng mang lại kết quả.
Sau vô số những nhát chém kiên trì của Linh vào cùng một vị trí ở mắt cá chân, lớp đá cổ xưa ở đó cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt. Và rồi, khi thanh máu của Golem chỉ còn lại khoảng một phần nhỏ, nó đột nhiên loạng choạng. Với một tiếng rên rỉ trầm đục vang vọng khắp sảnh đường, con Golem khổng lồ từ từ gục xuống, hai đầu gối đá va mạnh xuống sàn, bụi bay mù mịt. Nó buông thõng cây cung đá khổng lồ xuống đất, hai tay đá chống xuống sàn như cố gắng gượng dậy, và ngẩng đầu gầm lên một tiếng cuối cùng đầy tức giận và bất lực.
"Nó sắp gục rồi!" Huyền reo lên từ xa, giọng đầy vui mừng xen lẫn mệt mỏi.
Linh cũng thở hổn hển, nhưng ánh mắt cô hiện lên sự quyết đoán. Đây chính là cơ hội kết thúc trận chiến. Không một giây suy nghĩ, cô dồn hết sức lực còn lại, lao tới chỗ Golem đang khụy gối, vội vàng vung kiếm đánh tiếp vào phần chân đã bị tổn thương nặng nề của nó.
Nhưng ngay khi Linh chuẩn bị tung ra đòn kết liễu, con Golem dường như dồn hết chút sức tàn cuối cùng. Nó không còn quan tâm đến cây cung nữa. Hai cánh tay đá khổng lồ của nó giơ ra, bắt đầu vung loạn xạ, đấm mạnh xuống đất, quét ngang qua lại một cách điên cuồng, không theo một quy luật nào cả, như một nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để bảo vệ cánh cổng đá linh thiêng mà cả đời nó đã dành ra để canh giữ.
Linh giật mình vội lùi lại, né tránh những cú đấm và quét đầy uy lực nhưng cũng rất hỗn loạn đó. Cô không thể tiếp cận được nữa. Huyền ở phía xa cũng liên tục bắn cầu lửa vào người Golem, nhưng dường như nó không còn cảm nhận được đau đớn.
Sau một hồi vùng vẫy điên cuồng như vậy, những chuyển động của Golem bắt đầu chậm dần, yếu ớt hơn. Ánh sáng hổ phách trong đôi mắt đá của nó cũng mờ đi. Cuối cùng, với một tiếng rắc lớn cuối cùng, thân hình đá khổng lồ của Người Canh Gác Cổ Xưa đổ sập xuống sàn đá, nằm im bất động. Những sợi dây leo và lớp rêu phong trên người nó cũng ngừng lay động.
Sự im lặng bao trùm lấy sảnh đường đổ nát. Linh đứng đó, thở hổn hển, thanh kiếm nhẹ trên tay cô cũng cảm thấy nặng trĩu. Cô nhìn thân hình đá bất động của Golem, rồi nhìn sang Thanh Huyền đang đứng dựa vào một cột đá cách đó không xa. Họ đã thắng. Thực sự đã vượt qua tầng 1 rồi.
Cảm giác căng thẳng tột độ qua đi, sự mệt mỏi cùng cực ập đến. Linh không còn đứng vững được nữa, cô ngồi phịch xuống nền đá lạnh lẽo, mặc kệ bụi bẩn. Cô chỉ muốn ngồi đó, thở thôi cũng thấy khó khăn.
Cô đợi Huyền chạy tới. Cô bạn pháp sư cũng đã cạn kiệt mana, nên chỉ có thể đi bộ từ từ lại gần, đôi khi mới bức tốc được vài bước ngắn. Cuối cùng, Huyền cũng đến được chỗ Linh, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt thì tràn đầy vui sướng.
Linh ngước mặt lên nhìn Huyền, cố gắng nở một nụ cười dù môi khô khốc. "Không sao chứ." Giọng cô khàn đặc.
Huyền gật đầu, cũng cười đáp lại, hơi thở vẫn còn gấp gáp. "Ừm, tôi ổn. Còn bà, ok chứ."
Linh chống tay, gắng gượng đứng dậy. "Ok chứ sao không. Quá tuyệt vời. So Wonderful." Cô phủi bụi trên người, nháy mắt tinh nghịch. "Ba mươi sáu kế vẫn đỉnh." Ý nói cái kế hoạch sống sót quan trọng nhất.
Hai người đồng thời bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong sảnh đường cổ xưa, xua tan đi không khí nặng nề của trận chiến vừa qua. Sự căng thẳng được giải tỏa, thay vào đó là niềm vui và sự gắn kết của hai người vừa cùng nhau vượt qua cửa tử.
Sau khi lấy lại chút sức, cả hai cùng lại gần xác Golem xem nó rớt ra những gì. Dưới thân hình đá khổng lồ, vài vật phẩm đang phát sáng lấp lánh. Đầu tiên là một Lõi Năng Lượng Golem hình cầu, màu hổ phách giống như đôi mắt của nó, tỏa ra một luồng năng lượng ấm áp. "Cái này chắc tốt cho pháp sư các bà lắm đây," Linh nói với Huyền. Ngoài ra còn có mấy Mảnh Đá Golem vụn, có lẽ là nguyên liệu chế tạo gì đó. Hệ thống cũng thông báo cả hai nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm khiến thanh EXP của Linh nhảy vọt lên đáng kể, và một loại điểm hệ thống đặc biệt nào đó mà Linh chưa rõ công dụng.
Ngay khi Linh vừa nhặt xong các vật phẩm, một bảng thông báo khác hiện ra trước mắt cô – Bảng xếp hạng thời gian hạ gục Golem Cung Thủ Canh Cổng. Linh lướt mắt qua danh sách những cái tên và thành tích. Và rồi, ánh mắt cô dừng lại ở vị trí đầu tiên, một cái tên quen thuộc đến ám ảnh:
Hạng 1: Ngọc - Nữ thần Tuyết Hoa - 00:05:12
"Vãi thật kìa" Linh tròn mắt kinh ngạc. Đúng như lời đồn mà cô nghe được tối qua ở quán ăn. Người chơi tên Ngọc này, với biệt danh mỹ miều "Nữ thần Tuyết Hoa", đã hạ gục con Golem khó nhằn này chỉ trong vòng hơn 5 phút, chỉ solo?
"Quá trâu bò, quá kinh rồi," Linh lẩm bẩm trong miệng, cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn chút khó tin dâng lên. So với hơn một tiếng đồng hồ trầy trật của cô và Huyền, thành tích của Ngọc quả thực là không tưởng. "Kiểu này chắc phải tìm cách gặp mặt rồi bám đùi xin theo mất thôi," Linh thầm nghĩ rồi tự bật cười với cái suy nghĩ có phần trẩu của mình.
"Sao thế Linh?" Huyền thấy Linh đứng cười một mình liền hỏi.
"À không có gì," Linh vội lắc đầu. "Chỉ là thấy vài cái tên thú vị trên bảng xếp hạng thôi. Chúng ta đi tiếp nào nào"
Linh huơ tay, lôi kéo Huyền đi về phía cuối sảnh, nơi cánh cổng đá khổng lồ vẫn bị niêm phong kín mít. Xung quanh vẫn là những cột đá đổ nát và sự tĩnh lặng cổ xưa. Ngay ở giữa sàn đá trước cánh cổng, có một vòng tròn lớn được khắc họa tinh xảo, và chính giữa vòng tròn đó là một cái lõi đá đang phát ra ánh sáng xanh lam nhè nhẹ, tương tự như ánh sáng của tấm vải Tơ Nguyệt Quang.
"Có lẽ đây là nơi dịch chuyển mình lên tầng tiếp theo nhỉ," Linh nghĩ.
Cả hai cùng nhìn nhau, rồi thận trọng bước vào bên trong vòng tròn. Ngay khi cả hai vừa đứng vào vị trí trung tâm, cái lõi đá ở giữa đột nhiên phát sáng mạnh mẽ hơn, và cả vòng tròn bắt đầu chuyển động, từ từ nâng lên khỏi mặt đất. Hai người hơi giật mình, theo phản xạ đứng sát lại gần nhau hơn, tò mò và cũng có chút hồi hộp nhìn vòng tròn đá đưa mình lên cao dần, xuyên qua khoảng không tối tăm phía trên trần nhà đổ nát.
Ánh sáng từ sảnh đường Tầng 1 mờ dần rồi biến mất hoàn toàn phía dưới. Trước mắt Linh chỉ còn là bóng tối và cảm giác cơ thể đang được nâng lên một cách nhẹ nhàng. Vậy là Tầng 1 đã được chinh phục. Một cảm giác thành tựu len lỏi trong lòng cô gái trẻ. Mong chờ về Tầng 2, về những thử thách và khám phá mới, và cả mong chờ mơ hồ về việc có thể gặp được vị top server tên Ngọc kia, dường như ngày càng lớn hơn trong tâm trí Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro