Chương 22: Ngày đầu đôi trẻ

Buổi sáng trong phủ hôm nay rộn ràng theo một cách khác. Không còn tiếng kèn trống tưng bừng như hôm qua, chỉ có tiếng chổi quét sân xào xạc, tiếng bếp dưới lách cách xoong chảo, và mùi bánh khói nghi ngút bay lên theo làn gió sớm.

Lan vừa thay áo the đen, quần lụa trắng, bước ra khỏi phòng thì bắt gặp vú Bảy đang đi ngang qua. Trên tay vú là một chiếc khay gỗ, phủ khăn trắng tinh — và ngay trên cùng… là tấm khăn trắng đêm qua.

Lan liếc thấy liền khựng một nhịp, và… đỏ hồng vành tai. Vú Bảy cũng thoáng ngượng, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ “đắc ý bà tám”. Cả hai im lặng như thể chẳng có chuyện gì, chỉ có bước chân Lan hơi nhanh hơn thường lệ.

Vừa xuống đến gian sau, vú Bảy đã lách qua một ngõ nhỏ, tìm thẳng đến thư phòng, ghé tai ông Hội đồng:
– Ông ơi… tấm khăn trắng vẫn nguyên.
Ông đang uống trà, suýt sặc. Vừa nhẹ nhõm vừa… khó tả. Thôi kệ, tụi nó còn trẻ, để tự nhiên… nhưng mà… ờ… chuyện này rồi phải nói sao cho phải?

---

Cả nhà ăn sáng chung tại gian chính. Bàn dài trải khăn gấm đỏ, bày bánh cuốn, cháo gà, và chè sen nóng.

Ông Hội đồng ngồi đầu bàn, bên phải là Lan, bên trái là bà Hội đồng — mẹ kế của Lan — trong bộ áo tơ tằm màu chàm, ánh mắt sắc mà miệng luôn mỉm cười. Nguyệt ngồi kế Lan, áo dài hồng phấn thêu chỉ vàng, khẽ cúi đầu khi được mời dùng bữa.

Gia nhân đi ngang đều cúi chào:
– Con chào cô Hai, chào mợ Hai ạ.
Nguyệt khẽ gật, mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn còn e dè trước những gương mặt mới.

Ông Hội đồng gắp miếng bánh cuốn, chậm rãi nói:
– Bữa nay là ngày đầu, hai đứa phải giữ lễ. Vợ con mới về nhà, trong ngoài còn lạ, con liệu mà chỉ bảo.
– Dạ, con biết rồi cha. – Lan đáp, giọng nghiêm.

Nguyệt cũng khẽ:
– Con sẽ cố gắng, thưa cha.

Ánh mắt bà Hội đồng lướt qua hai người, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng thoáng có tia sắc bén khó nhận ra.

---

Sau bữa sáng, Nguyệt đi cùng Hồng – người hầu thân tín của Lan – để làm quen khắp nhà trên nhà dưới.

– Đây là kho thóc, kia là nhà ngang. Phía sau là bếp chính. Còn kia là giếng nước mọi người dùng chung. – Hồng vừa nói vừa chỉ.
Nguyệt khẽ gật, thỉnh thoảng mỉm cười chào gia nhân. Nhưng nàng nhận ra, không phải ai cũng nhìn mình với ánh mắt thân thiện — có người tò mò, có người lại cúi mặt tránh.

---

Cùng lúc đó, bên gian khách, Lan đang tiếp những vị quan viên và hào phú đến chúc mừng tin nàng đỗ thủ khoa kỳ thi vừa rồi.

Một viên quan huyện râu bạc cười sang sảng:
– Cô Hai đây, thủ khoa năm nay, quả là trời sinh ra để làm quan! Nếu nhập học ở Quốc Tự, chẳng mấy mà lên hàng đầu triều.

Người khác chen vào:
– Nhưng nghe đâu, Quốc Võ Học Viện cũng đang tuyển nhân tài. Cô Hai mà vào đó thì uy danh lắm!

Lan đáp lễ bằng nụ cười, nhưng lòng lại trầm ngâm. Quốc Tự thì vững vàng, an toàn. Quốc Võ Học Viện… lại là nơi tinh anh cả nước mơ ước, nhưng muốn vào phải vượt qua vòng sát hạch khắc nghiệt nhất, cả trí lẫn lực, không phân biệt Trượng hay Nương phái. Mình nên chọn con đường nào…?

---

Gần trưa, ông Hội đồng gọi Lan vào thư phòng.

– Lan… cha biết con thông minh, việc học chẳng ai sánh kịp. Nhưng con đã có gia thất, mỗi bước sau này, không chỉ vì con mà còn vì cả nhà.
– Dạ, con hiểu.

Ông gật gù, rồi hạ giọng, hơi lảng sang cửa sổ:
– Còn… chuyện vợ chồng… cha… à… thôi… con liệu sao cho phải.

Nói rồi, ông mở ngăn kéo, rút ra một cuốn tập bìa đỏ viền vàng, đặt lên bàn. Trên bìa đề bốn chữ “Cẩm Nang Gia Đạo”, bên dưới còn có dòng nhỏ “Phần đặc biệt: Lễ Nghi Vợ Chồng”.

– Cái này… cha để sẵn. Con… đọc kỹ rồi tự rút kinh nghiệm. Nhớ… đừng để mẹ kế con thấy.

Lan ôm cuốn tập, vừa gật đầu vừa cố giữ mặt nghiêm. Nhưng trong đầu nàng chỉ nghĩ: Thủ khoa, sáng bàn chuyện Quốc Võ Học Viện, trưa lãnh “tài liệu tham khảo”… đời mình đúng là phong phú quá!

---
Lan trở về phòng, trong tay vẫn ôm cuốn tập đỏ. Bìa ngoài cứng cáp, viền vàng thêu hoa văn, dòng chữ “Cẩm Nang Gia Đạo” trông thật nghiêm túc, tưởng chừng như một quyển sách lễ nghi dùng trong phủ quan.

Nàng ngồi xuống bàn, khẽ mở ra… vừa lật vài trang đầu, mắt Lan đã tròn xoe.

“Phần đặc biệt: Lễ Nghi Vợ Chồng – từ nghi thức, cách xưng hô, cho đến… phép dưỡng thể trước đêm phòng the.”

Lan khựng lại, gõ gõ quạt vào trán, thầm rên rỉ trong bụng:
“Cha ơi là cha… sao mà cha cẩn thận dữ vậy. Nhìn ngoài thì tưởng sách dạy xử thế, ai dè bên trong… trời đất ơi, khác chi mấy thứ bị cấm đọc chốn học đường đâu chứ. Mình mà đem quyển này ra khoe, e là bị gọi là… kẻ dâm thư mất thôi!”

Nàng thử đọc lướt vài dòng, đến đoạn minh họa bằng hình vẽ cổ xưa thì đỏ mặt tía tai, vội đóng sập lại. Cả người nóng bừng, chỉ muốn độn thổ.

Đúng lúc ấy, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Nguyệt bưng một khay trà bước vào, giọng dịu dàng:
– Chị, em rót trà cho chị uống…

Lan giật thót, cuốn tập suýt rơi xuống đất. Nàng luống cuống giấu sách ra sau lưng, cười gượng:
– À… à… mình vô hồi nào vậy, chị… chị đâu có đọc gì đâu, toàn… toàn gia phả thôi!

Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt long lanh thoáng ngờ vực:
– Gia phả mà chị phải giấu kỹ vậy sao?

Lan càng lúng túng, mặt đỏ như gấc chín, lắp bắp:
– Ờ thì… tại… gia phả cũng… ừm… riêng tư lắm!

Nguyệt bật cười khẽ, nhưng cũng không hỏi thêm. Nàng đặt khay trà xuống bàn, rót một tách đưa tận tay Lan, ánh mắt như trêu chọc nhưng lại dịu dàng.

Còn Lan thì ngồi thẳng đơ, tay cầm chén trà, tay kia ôm chặt cuốn tập đỏ giấu sau lưng, chỉ mong trời sập xuống cho xong.

---

Lan vẫn ôm cuốn “Cẩm Nang Gia Đạo” giấu sau lưng, cố giữ vẻ tự nhiên. Nguyệt khẽ mỉm cười, rót thêm trà, rồi ngồi xuống cạnh nàng. Gian phòng thoáng chốc trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng gió ngoài hiên lùa qua song cửa.

Lan nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi đặt chén xuống. Ánh mắt nàng thoáng ngập ngừng, như đang cân nhắc điều gì. Một lát sau, Lan mới khẽ cất giọng:

– Mình à… chị muốn hỏi em một chuyện. Nếu một ngày nào đó… chị đi học xa, rời phủ này, em có… thấy phiền lòng không?

Nguyệt hơi khựng lại. Nàng ngước mắt nhìn Lan, trong ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa nghiêm túc. Nguyệt mím môi, rồi chậm rãi đáp:

– Em là vợ chị. Dù chị đi đâu, em vẫn sẽ chờ. Ở lại hay theo cùng, điều đó không quan trọng bằng việc… em tin chị.

Lan nghe xong, trong lòng chợt ấm lại. Nàng đưa tay nắm lấy tay Nguyệt, bàn tay nhỏ nhắn kia ấm áp đến lạ.

– Chị cũng không muốn để em ở lại một mình. Ở nhà này… nhiều khi chẳng yên ổn đâu. Nếu sau này, chị có thể thi đỗ vào Trường Quốc Võ Học Viện ở Sài Thành, chị sẽ sớm thu xếp để đón em lên.

Nguyệt khẽ gật, nắm tay Lan chặt hơn, giọng dịu mà quả quyết:
– Vậy em sẽ đợi. Chị đi học, em sẽ lo chu toàn ở nhà. Chỉ cần chị nhớ, dù thế nào… em vẫn luôn ở đây.

Lan nhìn nàng hồi lâu, bỗng bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự lo âu sâu kín. Nàng ghé gần hơn, hạ giọng:

– Mình này… có điều chị muốn nhắc. Trong phủ, em nên giữ khoảng cách với… bà Lựu cùng Cẩm Hào. Họ vốn không thật lòng đâu. Chị không muốn em bị cuốn vào chuyện rắc rối.

Nguyệt hơi ngạc nhiên, rồi chậm rãi gật đầu. Ánh mắt nàng ánh lên một tia kiên định:
– Em hiểu. Chị yên tâm, em sẽ cẩn trọng. Nhưng chị cũng đừng ôm hết vào mình. Em tuy là Nương phái, nhưng là vợ chị, thì cũng có phần trách nhiệm bảo vệ gia đình này.

Lan lặng người trong giây lát. Trái tim nàng bỗng rung động mãnh liệt, cảm thấy cô dâu mới cưới này không hề yếu mềm như bề ngoài. Nàng bất giác siết tay Nguyệt chặt hơn, như một lời hứa ngầm.

Không khí trong phòng, thay vì gượng gạo như ban đầu, nay dần ấm áp và thấm đẫm sự gắn bó. Ngoài kia, tiếng chim sẻ ríu ran trên mái ngói, báo hiệu một buổi trưa đầy nắng, còn trong phòng, hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cùng nuôi một niềm tin rằng tương lai, dẫu chông gai, cũng sẽ cùng nhau bước qua.

---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro