Chương 8: Trò chuyện
CHƯƠNG 8 – TRÒ CHUYỆN
Buổi chiều vẫn chưa hoàn toàn tắt nắng, nhưng không khí đã dịu lại hẳn. Những tia nắng vàng xuyên qua tán lá quế già rơi xuống nền gạch tàu, tạo nên những mảng sáng tối nhảy múa như khúc nhạc nhỏ trong vắt. Tiếng chim líu lo từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng lá xào xạc trong gió nhẹ. Cẩm Lan dẫn Tiểu Nguyệt bước ra sân sau, nơi một khu vườn nhỏ được chăm chút tỉ mỉ, vừa đủ rộng để đi dạo mà vẫn giữ được sự kín đáo.
“Em thấy nơi này thế nào?” Lan hỏi, giọng nhẹ nhàng, như muốn khơi mở câu chuyện.
Tiểu Nguyệt cúi đầu, lời nói vừa đủ nhỏ để chỉ cô nghe thấy: “Em thấy… rất rộng, rất khác biệt so với những gì em từng quen. Mỗi góc nhỏ ở đây đều mang dấu ấn của một gia đình lớn, nhưng em cũng cảm thấy có chút áp lực khi bước chân vào.”
Lan mỉm cười, không ngắt lời mà chờ cho cô nói hết. Ánh mắt Lan thoáng lên vẻ hiểu biết – một thứ cảm giác không dễ bộc lộ qua lời nói, nhưng đủ để khiến Tiểu Nguyệt cảm thấy được sẻ chia.
“Hôn nhân giữa chúng ta… có lẽ sẽ còn nhiều khó khăn,” Lan tiếp lời. “Nên tôi muốn bắt đầu bằng sự thành thật. Em không cần vội vàng hay giả vờ gì cả.”
Tiểu Nguyệt nhìn cô, mắt ánh lên chút bối rối và tò mò. “Dạ, em cũng mong được biết rõ hơn về cô, về nơi này, để em có thể chuẩn bị tốt nhất cho những điều sắp tới.”
Lan đưa tay chỉ về phía những cây quế lớn đang rợp bóng: “Đây là khu vườn quế, cây quế lâu đời nhất đã mấy chục năm tuổi. Người nhà tôi coi nó như một phần linh hồn của gia tộc. Cây quế là biểu tượng cho sự bền bỉ và trường tồn, dù trải qua bao thử thách vẫn đứng vững.”
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ cũng như vậy, cuộc đời cô gái này – tưởng như gục ngã – đã vươn lên mạnh mẽ để tồn tại.
“Em nghe nói… có nhiều lời đồn về cô. Có thật cô đã từng như vậy sao?” Tiểu Nguyệt hỏi thẳng, nhưng giọng vẫn giữ nguyên sự lễ phép.
Lan cười nhẹ, không giấu được chút mỉa mai: “Đúng là có những lời đồn không hay. Tôi từng trải qua một quãng thời gian không dễ dàng. Người ta nghĩ tôi vô dụng, ngốc nghếch… Nhưng sự thật là tôi đã phải bắt đầu lại từ đầu, học hỏi từng chút một.”
“Cô đã rất mạnh mẽ,” Tiểu Nguyệt ngước mắt nhìn Lan, ánh lên sự kính trọng.
“Cảm ơn em. Và tôi mong em cũng vậy. Chúng ta không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể chọn cách mình bước tiếp.” Lan dừng chân bên một bức tường đá cũ, tay vuốt nhẹ lên mặt tường như tìm sự an ủi.
Tiểu Nguyệt cũng dừng lại, cảm nhận hơi ấm từ gió chiều và mùi cây cỏ thoang thoảng, như giúp lòng mình dịu lại.
Lan quay sang, giọng trầm lại: “Chuyện hôn nhân… Tôi muốn em hiểu rằng, đây không phải là chuyện cưỡng ép. Nếu em không đồng ý, mọi việc sẽ không thành.”
Tiểu Nguyệt hít sâu, lời đáp ra từ tận đáy lòng: “Em cũng không thể chắc ngay lúc này. Nhưng em sẽ cố gắng để hiểu cô và nơi này, để biết mình có thể bước tiếp như thế nào.”
Lan gật đầu: “Chỉ cần em thành thật với tôi và chính mình, tôi tin chúng ta sẽ đi được con đường dài.”
Trong lúc đó, Tiểu Nguyệt cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Dù vẫn còn lo lắng, nhưng cô thấy trong ánh mắt Lan một niềm tin không dễ bị lung lay. Đó không chỉ là sự kiên cường, mà còn là lời hứa về một sự tôn trọng và sẻ chia.
---
Họ tiếp tục đi qua những khóm hoa mười giờ, tiếng lá rơi lạo xạo bên chân. Cẩm Lan bỗng cười nhẹ, giọng kể tự nhiên mà thoải mái:
“Sau cơn té ao đó, tôi tỉnh lại dần dần. Có thể nói, trời cũng thương nên không nhận tôi luôn mà trả về cho cuộc đời này. Thật ra, cũng là may mắn, dù đường đi có khó khăn. Em có ngại khi phải lấy một người từng bị người ta gọi là ‘ngốc’ không?”
Tiểu Nguyệt hơi chùng người, ánh mắt thoáng rưng rưng. Nàng không trả lời ngay, lòng chợt dấy lên một loạt cảm xúc hỗn độn — thương cảm, đồng cảm, và cả một chút e dè trước câu hỏi không dễ nói thành lời.
“Nếu chỉ nhìn vào quá khứ, có lẽ em cũng như nhiều người khác sẽ dè chừng,” nàng nghĩ thầm. “Nhưng nhìn vào hiện tại… ánh mắt, cách nói chuyện, cách cô ấy đứng vững trước sóng gió… tất cả đều cho thấy cô ấy không phải người dễ bị khuất phục.”
Tiểu Nguyệt hít nhẹ một hơi, rồi cẩn trọng đáp:
“Em… không ngại. Dù chuyện này không hề dễ dàng, em sẽ cố gắng để hiểu và đồng hành cùng cô.”
Lan mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui giản dị: “Cảm ơn em. Chỉ cần em chân thành, mọi thứ khác ta cùng vượt qua.”
Trong lòng Tiểu Nguyệt, một luồng ấm áp lan tỏa, như sợi dây vô hình kéo hai người lại gần nhau hơn, không phải vì nghĩa vụ, mà vì sự lựa chọn và tin tưởng.
Nàng ngồi xuống bậc tam cấp, nhìn những bông hoa dại nở rộ dưới ánh chiều. Suy nghĩ chồng chất, cảm xúc đan xen — vừa là sự lo lắng về tương lai, vừa là hy vọng mờ nhạt về một khởi đầu mới.
Chiều muộn. Trời ngả sắc tím, ánh hoàng hôn nhuộm lên bức rèm tre nơi hiên nhà họ Trần một màu ấm nhạt, phảng phất sự an yên lạ thường. Tiểu Nguyệt và Cẩm Lan quay về từ lối nhỏ sau vườn, bước chân chậm rãi và lặng lẽ hơn lúc đi. Không còn khoảng cách, cũng không còn ngờ vực quá sâu — chỉ còn lại dư âm của những điều chưa nói hết.
Ông Hội đồng Trần cùng ông Nguyễn Đình Nho vẫn ngồi trong gian nhà giữa. Trà đã nguội, cuộc trò chuyện dở dang cũng đã đến lúc khép lại. Khi nhìn thấy hai cô gái cùng quay về, ánh mắt hai người cha chạm nhau — một cái gật đầu ngầm hiểu.
Ông Trần Hữu Dận ho khẽ, rồi lên tiếng trước:
“Chuyện hôm nay, theo ý tôi… nếu hai đứa đều không phản đối, thì nên tính bước kế tiếp.”
Tiểu Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lướt qua cha mình, rồi chạm vào ánh nhìn điềm tĩnh từ Cẩm Lan. Nàng không đáp ngay, nhưng cũng không rút lui. Trong lòng nàng lúc này không còn là một cuộc cưới gượng ép, mà là một sự đồng hành được lựa chọn.
Ông Nguyễn Đình Nho khẽ gật:
“Chúng tôi không phải nhà sang giàu gì. Chỉ mong con gái được gả vào nơi có người thấu hiểu, không khinh ghét, là đã yên lòng.”
Ông Trần nghiêm giọng, nhưng ánh mắt có phần hiền hậu:
“Tiểu thư Nguyệt vào nhà này… là dâu, nhưng không phải để phục tùng ai cả. Tính Lan tuy ít nói, nhưng tôi dám bảo đảm: nó không phụ lòng người sống bên nó.”
Bà Hai Lựu từ sau vách bước ra, miệng cười tươi, tay khẽ xoa vào tà áo:
“Nếu đã ưng bụng nhau, vậy thì để tôi lo phần tiệc cưới. Tính theo lịch thì… tháng sau ngày mười tám là ngày lành. Không kịp rình rang lớn, nhưng nhà ta làm đâu ra đó, không sơ sài.”
Bà quay sang Tiểu Nguyệt, ánh mắt dò xét nhưng giọng lại ngọt như mía lùi:
“Cô Nguyệt ưng áo dài màu gì? Nhà tôi có thợ riêng, chỉ cần cô thích là được. Còn mâm quả, bàn thờ, thiệp mời… tôi lo đâu vào đấy cả.”
Tiểu Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ, rồi nhìn về phía cha. Ông Nguyễn Đình Nho gật đầu chậm rãi:
“Việc này… để bên sui gia sắp đặt. Nhà tôi không cầu lễ lớn, chỉ mong lễ nghĩa tròn.”
Cẩm Lan không nói nhiều. Nàng nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt kiên định như muốn nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ gánh phần nặng.”
Nắng chiều hắt dài lên bức tường gỗ sẫm màu. Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng mỗi người, một trang mới đã bắt đầu lật sang. Một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng yêu thương nồng cháy, mà khởi đầu bằng sự đồng lòng, bằng niềm tin âm thầm đặt vào nhau — và điều đó, đôi khi còn quý hơn cả thứ tình cảm dễ lung lay giữa đời.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro