Ngoại truyện 2: Hậu hôn nhân
Sở Huyết Nguyệt và Nam Cung Tuyết sau khi kết hôn một năm đã không ít lần cho người khác ăn cẩu lương của mình. Nhất là ở trước mặt phu thê Huyết Thân Vương. Đây giống như là sự trả đũa của cô khi mà trước kia cô phải xem cảnh tình chàng ý thiếp của hai người họ. Giờ thì hay rồi, bị trả đũa ngược lại. Sở Thiên Hàn không thể chịu nổi thêm được nữa liền lên tiếng nói với hai con người đang ở trước mặt mà một người đút trái cây một người thì ngại ngùng.
- Nguyệt nhi, con cũng nên tém tém lại. Ta và mẫu thân con còn ngồi ở đây đấy.
- Chàng thiệt là... Tụi nhỏ mới vừa thành thân thôi. Ngọt ngào trước mặt trưởng bối thì có sao đâu chứ.
Tô Nguyệt Ánh bất lực mà hơi nhéo nhẹ vào tay của Sở Thiên Hàn mà trách yêu. Là một người tập võ nên da thịt đều chịu đau giỏi hơn người bình thường, cái nhéo này của bà vốn không có làm ông đau nhưng vì yêu chiều vợ nên mới làm ra vẻ mặt đau đó. Nam Cung Tuyết nhìn thấy một màn vừa rồi cũng khẽ nhắc Sở Huyết Nguyệt:
- A Nguyệt, thiếp có thể tự ăn được mà, người không cần đút ta ăn đâu.
Ngay lập tức nàng đã được cô đút một trái nho đã được bóc vỏ, tay để dưới cằm nàng để chờ nàng nhả hạt trên tay mình. Rồi cô từ tốn mà nói:
- Không được. Ta vẫn thích đút cho nàng ăn đấy. Với lại nàng không cần quan tâm phụ vương đâu. Ta nhìn thấy cảm phụ vương với mẫu thân âu yếm nhau như chúng ta cũng đã mười mấy năm rồi. Phải để cho phụ vương hiểu được cảm giác của ta khi nhìn họ thế nào chứ.
Nam Cung Tuyết nghe cô nói vậy thì khẽ cười. Tô Nguyệt Ánh thì cảm thấy ngại nên tập trung uống trà. Còn Sở Thiên Hàn nghe cô nói vậy cũng nói:
- Con.... Cái đứa nghịch tử.... Bổn vương phải dạy dỗ con lại mới được.
Nói rồi ông cũng xuất chiêu về phía cô. Sở Huyết Nguyệt cũng không đơn giản mà trước tiếp né chiêu thức của ông rồi nhanh chân di chuyển ra xa để tránh làm bị thương thê tử của mình. Cảnh tượng bây giờ trong thật vui vẻ khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Năm Sở Huyết Nguyệt hai mươi ba tuổi, cô cùng nàng đi ngao du ở vùng Giang Nam nhưng khi đang đi dạo trong rừng thì nghe tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra. Cô và nàng nhìn nhau rồi cũng tìm kiếm âm thanh đó phát ra từ đâu. Tìm một hồi cũng thấy hai đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở bụi tre. Cô và nàng hoảng hốt liền đi tới mỗi người ôm một bé. Cả hai đứa bé đều là bé gái, là song sinh. Cô bế một đứa trong tay mà bất bình giúp hai đứa trẻ:
- Ai lại ác nhân để hai đứa trẻ ở đây vậy chứ. Lỡ bị bầy sói tới thì sao.
- Được rồi, người đừa chửi nữa. Chúng ta đi thôi.
- Ừm
Trở về quán trọ, cô liền đi tìm đại phu để xem tình hình của hai đứa nhỏ sao rồi. Thật may mắn cả hai đứa đều khỏe mạnh không bị bệnh gì cả. Cô cúi đầu cảm ơn rồi trả tiền cho ông. Đi tới bên giường thì nghe nàng nói:
- Tội nghiệp hai đứa nhỏ, mới vừa sinh ra không lâu lại bị vứt bỏ như thế này. A Nguyệt, hay là chung ta nuôi hai đứa nhỏ được không?
- Được chứ. Dù sao hai chúng ta cũng không thể sinh được con. Nếu hai đứa nhỏ xuất hiện ở đây chắc là lão thiên gia đã ban hai đứa nhỏ cho chúng ta.
- Ừm, thiếp cũng thấy vậy. Nếu chúng ta gặp hai đứa nhỏ này coi như là chúng ta có duyên với nhau rồi. Vậy người tính đặt tên cho hai đứa nhỏ này là gì?
- Ừm.... để ta xem nào.... Đứa nhỏ này điềm tĩnh hơn đứa kia nên ta nghĩ đặt cho con bé là Sở Nguyệt Minh, còn đứa còn lại thì sẽ tên là Sở Tuyết Yên.
- Nguyệt Minh? Tuyết Yên? Tên rất đẹp, trong tên của cả hai đứa còn có tên của chúng ta nữa. Thực sự có ý nghĩa. Minh nhi, Yên nhi, sau này chúng ta sẽ là phụ mẫu của hai con. Hai con phải lớn lên khỏe mạnh nha.
Sau khi cả hai trở về kinh thành thì ai nấy đều bất ngờ. Đi hai nhưng về bốn. Nhất là Sở Thiên Hàn và Tô Nguyệt Ánh, thấy cô và nàng trên tay ôm hai đứa trẻ thì đưa mắt nhìn như muốn hỏi chuyện. Cô hiểu ánh mắt ấy ám chỉ gì nên liền kể ra sự tình cho cả hai. Nghe xong cả hai người đều đồng cảm và chấp nhận hai đứa trẻ là cháu của mình. Trong hoàng cung, Sở Hằng nghe tin cũng liền đi thông báo cho mọi người đều biết. Mọi người trong cung đều vui mừng vì có thêm thành viên mới. Sở Hằng liền cho tên của hai đứa nhỏ vào gia phả của hoàng gia, chính thức trở thành thành viên của gia đình hoàng tộc. Đồng thời cũng chiếu cáo thiên hạ về sự xuất hiện của Nguyệt Minh và Tuyết Yên. Liền sắc phong làm quận chúa lần lượt là Huyền Minh quận chúa và Bạch Yên quận chúa. Chỉ trong vòng vài năm, cả hai đứa nhỏ lớn lên trong sự chở che của cô và nàng.
Năm Sở Huyết Nguyệt hai mươi tám tuổi, Nguyệt Minh và Tuyết Yên cũng đã được năm tuổi. Nguyệt Minh thì có tính cách điềm tĩnh, thích xem sách về võ công và luôn thích cô dạy võ cho. Tuyết Yên thì vui vẻ hoạt bát, thích những thứ dễ thương, luôn được nàng dạy đọc sách dạy đàn cho. Một nhà bốn người khiến cho phủ Trấn Quốc công chúa ngày càng náo nhiệt hơn.
Thoáng cái lại tới mười năm sau, cô đã ba mươi tám tuổi, Nguyệt Minh và Tuyết Yên cũng đã mười lăm. Cả hai đứa lớn lên đều thu hút nhiều ánh nhìn, Nguyệt Minh giống cô là một giai nhân anh khí, còn Tuyết Yên thì giống nàng rất khuynh quốc khuynh thành. Chưa kể tài nghệ của cả hai đều rất giỏi. Nguyệt Minh thì giỏi võ công và có đầu óc chiến lược rất tuyệt vời. Tuyết Yên thì giỏi âm luật, thơ ca và trên hết là rất giỏi tính toán. Vì thế mà mọi người đều nói nhị vị quận chúa của Sở quốc giống như bản thu nhỏ của Trấn Quốc công chúa và công chúa phi. Không những được cô và nàng dạy bảo, cả hai được học ở Quốc Tử Giám, được bát trụ của Huyền Dạ giáo chỉ dạy nên cả hai được ví như cặp bài trùng của Sở quốc. Cùng năm đó, Sở Hằng nhường lại ngôi của mình cho Sở Tiêu lên, bản thân thì cùng Hạ Tĩnh hoàng hậu đi ngao du sơn thủy mà an hưởng tuổi già. Sở Quân Dao được hoàng huynh mình phong cho danh hiệu là Thanh Dao công chúa. Vài tháng sau Sở Tiêu làm lễ đăng quang và sắc phong Tạ Thanh - con gái của Tạ thái phó làm Hoàng hậu. Sở Minh Tuấn - con trai của họ được phong làm thái tử.
Hai năm sau, Thái hoàng thái hậu Liễu Thi Mạn mất, quốc tang tổ chức long trọng. Năm năm sau, Nguyệt Minh và Tuyết Yên đều đã có người thương. Và không người dự đoán, Nguyệt Minh giống cô và nàng có người yêu là nữ - vốn là một nữ tướng quân trẻ trong quân doanh, còn Tuyết Yên thì có người yêu là con trai của phủ quốc công. Năm cô bốn mươi sáu tuổi, cả hai đứa con cô đều thành thân. Cô và nàng đều thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy hai đứa con của mình đều đã yên bề gia thất. Năm năm sau, Sở Hằng và Hạ Tĩnh mất. Lại thêm năm năm, Sở Thiên Hàn và Tô Nguyệt Ánh cũng mất. Cô và nàng đều rất buồn, nhất là cô. Nhiều ngày liên tiếp không ăn gì. Cho dù Nam Cung Tuyết có khuyên nhủ thế nào cũng không được. Nguyệt Minh và Tuyết Yên cũng tới khuyên nhưng cũng đành bất thành. Cháu trai cô - con của Tuyết Yên với con trai phủ quốc công tới cũng khuyên cô nên ăn chút gì đó. Sở Huyết Nguyệt vì thương con thương cháu lại không muốn thê tử mình lo lắng quá nhiều nên cũng đã ăn gì đó.
Năm cô sáu mươi tuổi, Nguyệt Minh đã có công trạng nên đã được bổ nhiệm một chức vụ trong triều, Tuyết Yên thì chính thức được làm Quốc công phu nhân. Ba năm sau, Tuyết Yên báo cho cô biết rằng phu quân của con bé đang bị một nữ nhân là công chúa nước khác mê hoặc khiến cho cô tức giận mà cầm Tà Ảnh kiếm đi tới phủ Quốc công. Tuy cô đã sáu mươi ba tuổi rồi nhưng vẫn còn rất khỏe, cô hùng hổ đi vào thấy tên Quốc công đó đang uống rượu thân mật với ả công chúa ngoại bang đó. Thấy cô tới, hắn lật đật bối rối mà đứng dậy nói:
- Nhạc mẫu? Tham kiến người, nhạc mẫu. Không biết người đến có chuyện gì không?
- Bổn cung tới thăm con gái của bổn cung cũng không được sao? Còn nữa, kia là ai?
- Nhạc mẫu, nếu người tới thăm Yên nhi thì đâu cần đem theo kiếm làm gì. À còn đây là công chúa của Bắc Chu, là bằng hữu của con thôi ạ.
- Bằng hữu? Bằng hữu là ngồi lên đùi đối phương để uống luôn à.
Nói rồi cô rút Tà Ảnh kiếm ra, Tà Ảnh kiếm tên giống như nó, vì đã tắm máu của nhiều người nên tà khí nòng đậm. Chỉ cần rút kiếm là đã khiến đối phương phải sợ hãi. Tên Quốc công không dám làm gì mà sợ hãi quỳ xuống xin tha, còn ả công chúa Bắc Chu kia đã bị ngất xỉu. Cô cười khẫy "Yếu đuối" rồi cho người đưa cô ta đi và cũng cảnh cáo hắn nếu còn dám phản bội con gái cô thì chuyện không phải chỉ có nhiêu đây thôi đâu. Nói rồi cô đi tìm con gái út của mình. Hắn ta sau khi được cảnh cáo thì ngày nào cũng nịnh nọt vợ vì đã sợ hãi cô rồi. Cùng ngày hôm đó phủ quốc công rất nhộn nhịp, không chỉ có cô tới mà có Nguyệt Minh - đang là một trong những trụ cột của Sở quốc, Thanh Dao công chúa, Hoàng thượng cũng đã tới. Còn về số phận của cô công chúa Bắc Chu kia thì thảm hơn nhiều, Bắc Chu bị Sở quốc chèm ép, bị Huyền Dạ giáo ra lệnh trong giang hồ không được giao du với Bắc Chu khiến cho Bắc Chu hoàng đế phải tới xin lỗi Sở quốc, trục xuất ả công chúa đó khiến cho ả chật vật mà rơi vào đường cùng.
Năm cô chín mươi tuổi, cô cùng nàng mất. Toàn bộ Sở quốc chìm vào tang sự buồn bả. Ai cũng khóc lóc thảm thiết. Cô và nàng trong dạng linh hồn cũng được an ủi và cùng nhau tiến về phía ánh sáng trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro