1. Mắt đẹp vãi
Tháng 5 thời tiết khá nắng nóng, sắc trời mang cái se nóng nóng khiến người ta chỉ muốn ở nhà ngủ một giấc. Nhưng đối với học sinh lớp 9 muốn ngủ trưa thì còn khó, cuối cấp 2 họ bắt đầu tăng tiết học buổi chiểu lúc trước chỉ học 1 2 tiết giờ thì các môn trọng điểm cũng tranh giành lấy mất buổi trưa chiều của bọn học sinh cuối cuối cấp.
Thầy giáo già nheo mắt nhìn xuống trang giấy, giọng khàn khàn vang lên, chậm rãi mà chắc chắn: "Như vậy, ở bài toán này, các em thấy đấy, chúng ta có một phương trình bậc hai ẩn x. Để giải quyết nó, bước đầu tiên và quan trọng nhất là phải xác định đúng các hệ số a, b, và c." Thầy dùng viên phấn trắng khoanh tròn các con số trên bảng.
".... Cuối cùng, hệ số tự do c là... cộng 2. Các em rõ chưa?" Thầy dừng lại, chờ đợi một vài tiếng "vâng" nhỏ phía dưới.
Sau đó, thầy cầm phấn viết công thức nghiệm tổng quát của phương trình bậc hai. Thầy vừa viết vừa giảng giải: "Đây là công thức các em phải thuộc nằm lòng. Nó sẽ giúp các em giải quyết hầu hết các bài toán liên quan đến phương trình bậc hai. Bây giờ, chúng ta chỉ cần thay các giá trị a, b, c mà chúng ta vừa xác định vào công thức này.
Cuối cùng, thầy chia ra hai trường hợp: "Vậy chúng ta có hai nghiệm. Nghiệm thứ nhất...." Thầy dùng phấn gạch chân dưới hai kết quả.
"Đây là hai giá trị của x thỏa mãn phương trình ban đầu. Các em đã hiểu cách làm bài này chưa?"
Bên dưới lớp học bàn số 3 trong góc Trần An Thi cuối người vẽ vẽ nghệch ngoạt trong tập viết của mình.
tóc ngắn ngan vai có phần hơi rối, đôi má ửng hồng vì nhiệt độ cao trong phòng, đôi mắt hạnh được kính cận gọng đen che gần hết khuôn mặc. Cô cúi đầu xuống để giáo viên không thấy cô đang làm việc riêng. cô không để ý tới các bài giảng của giáo viên bởi vì dù có nghe giảng bài cũng chả hiểu cái gì cả.
Cô tập trung vào một bức tranh sắp được hoàn của mình.
trong tranh một hình ảnh nam nhân được khắc họa từng nét chỉnh chu, có điều một phần trên mắt của nam nhân có một vết bẩn màu đen do chì và mồ hôi trọn lẫn. Trần An Thi cố lấy tẩy trắng tẩy tẩy thật nhiều nhưng cuối vẫn không si nhê gì.
Cô chỉ biết vẽ mỗi nam cũng vì một vài lý do cô không biết vẽ nữ .
lúc nhỏ ấy cô thường xem phim hoạt hình cái gì mà bảy viên ngọc rông , thấy nhân vật rất ngầu rồi tự nhiên mà vẽ theo, vẽ siêu nhân siêu anh hùng gì cả đống, vào lớp cũng vẽ, nhiều khi bỏ lỡ rất nhiều kiến thức trọng tâm, lâu rồi thành thói quen tới tận cuối cấp 2 sắp thi chuyển cấp cô cũng chẳng có cái tâm lý lo lắng nào.
thầy giáo giảng xong bài nhìn xuống dám học sinh uể oải rồi khẽ nhíu mày rồi nói.
“ như thế này các bài này các em làm theo công thức là ra, tôi sẽ gọi từng người lên bảng"
cái uể oải vì nắng nóng khắc nhiệt cũng biến mất, học sinh bên dưới trương cái bộ mặt tôi đây biết giải cho ông giáo viên xem.
bạn cùng bàn của Trần An Thi là một nam sinh cậu ta thấy cô vẫn cúi đầu vẽ vẽ cậu liền khẽ gọi cô chú ý thầy.
“ bài này tương đối dễ tôi sẽ gọi...”
giáo viên nhìn vào danh sách lớp cái tên Trần An Thi cùng dàn điểm sắp sĩ với số 5 hiện ra gần đầu bảng ông nhíu chặt mày gọi tên “ Trần An Thi em lên bảng làm bài này, em còn thiếu một cột điểm này”
giờ này mới kịp sợ hãi cô khẽ chậm chạp bước ra khỏi ghế đi lên bảng cầm lấy viên phấn trong tay, cái tay đầy mồ hôi, đôi mắt sau cập kính hơi ngước lên nhìn đề bài.
"..."
cái gì mà abc rồi cả đống chữ cái khác nhau, những kí tự không có trong bảng chữ cái. Cái này là đang học ngữ văn hay ngôn ngữ nào thế?. Than trong lòng .
Giáo viên thấy cô đứng trên bảng lâu nhưng không viết gì ông đứng khỏi ghế giọng ồm ồm “ đây là bài đơn giảng nhất, chỉ cần nhớ công thức mà giải"
cô không nói gì chỉ im lặng nhìn cái đề bài, phấn được đè lên bảng nhưng lại không biết viết gì.
Một lúc lâu sao mới nhìn sang giáo viên. Đôi mắt rụt rè sợ hãi.
thầy giáo khẽ than “ em biết làm không?”
thời khắc mà giáo viên đứng cạnh rồi cái giọng ồm ồm như thế cô cũng chỉ trãi qua vài lần mà lần nào cũng khiến cô đáng nhớ. Cô thở ra một hơi rồi đáp.
“... Không, không ạ" giọng mũi nhỏ xíu cũng vang lên, hơi khàn.
“ thế thuộc công thức chứ, đừng nói là không?” giọng giáo viên càng tăng cao hơn. Cô khẽ cuối đầu xuống đáp
“ vâng...”
“ ôi trời 0 điểm về chỗ cho tôi, chép phạt công thức 50 lần tiết sau phải nộp”
" ......”
Cô cúi đầu tìm lại chỗ ngồi khi đi ngang các bạn học họ liếc mắt nhìn cô rồi thì thầm cái gì đó.
“... Lại cậu ta, chắc là tiết B rồi”
Tôi cũng đâu có muốn...
“ tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài"
Cô da mặt mỏng đỏ hết cả mặt, ngồi xuống ghế lật mở sách giáo khoa môn toán ra nhìn tựa đề trên bảng rồi lật mục lục tìm đến trang đó. Thầy giáo trên bảng vẫn còn đang lãi nhãi chuyện ấy.
" tôi nói thật nhá, với cái số điểm hiện tại em khó mà đậu vào trường cấp 3 mong muốn, nếu không cố gắng học hành thì chắc giáo dục thường xuyên thì khó mà vào”
ông thầy nói xong rồi chuyển qua cái bài toán lúc nãy “ được rồi tôi sẽ gọi người khá... để xem ... Hoàng Anh”
...
Cuối cùng 2 tiết toán khắc nghiệt cũng chậm rãi mà trôi qua. Cả lớp cũng có cái bầu không khí sôi động thường ngày,
“... này chút đi đá bóng không, tôi bao nước...” một dám nam sinh đanh đá nói chuyện với nhau .
“ ...về chung chứ Thế Châu...” 2 cô bạn thân cùng về nhà. một vài người thì lao ra khỏi lớp như bay.
Trần An Thi chậm rãi quãi cặp rồi đi ra ban công ngắm cảnh từ trên cao, cô thường có thói quen nhìn từ ban công xuống, giống như là mẹ thiên hạ nhìn người? bên dưới đám học sinh lớp chọn cũng đã tan học rồi.
Liếc mắt qua thì thấy có một nữ sinh trong khá xinh đẹp lọt vào mắt cô. Cô ấy dáng người khá cao, chỉ mặc 1 cái áo sơ mi trắng thôi mà đã cuốn mắt như thế rồi, tóc đuôi ngựa được cột cao, ngũ quan thì nhìn không thấy rõ. nhìn cô ấy rất quen hình như có gặp trên xe bus thì phải, trong cái trường này cô chỉ biết các bạn học chung trong lớp còn mấy người ngoài lớp thì chẳng biết ai, nhưng cái cô gái bên dưới kia hình như tên là Ái Bình thì phải, nhớ là có lần đi ngang qua thì có nghe bạn bè của cô ấy gọi như thế.
Dáng vẻ cô ấy lười nhác dựa lưng vào thân cây to có vẻ đang đợi ai đó.
Một lúc sau một nam sinh cao ráo bước tới người cô ấy, 2 người họ nói gì đó cũng không nghe rõ.
Trần An Thi đời mắt đi nhìn ra cổng trường, những người vừa đứng trong lớp ban nãy đã ra đến cổng trường. ánh chiều tà khẽ chiếu vào mặt Trần An Thi khiến cô nheo mắt lại đưa Tay tránh đi ánh nắng rồi dời tầm mắt sang cô gái ban nãy. Không biết có phải ảo giác không nhưng lúc cô chuyển tầm mắt sang thì giống như cô ấy vừa nhìn cô vậy.
“ An Thì sao cậu còn chưa về, đứng đây đợi ai hả". một giọng nam cời cợt từ phía sau phát ra đó là Dặng Chí Huy cậu ấy vừa khóa cửa lớp xong.
Trần An Thi nghe vậy cũng chỉ quay qua đáp.
“ không tớ về đây" nói xong cô chạy chậm xuống bên dưới. Mấy cái suy nghi vu vơ cũng biến mất, nói là chạy chậm mà lúc xuống dưới lầu cô đã thở dốc, đưa tay chạm vào ngực như thói quen. Cô bình tĩnh lại rồi mới đảo mắt nhìn sang cây đại thụ, cô ấy biến mất rồi.
Cảm giác có chút không vui cô cầm chặt quai cặp, lấy kẹo sữa từ túi bên hông cái cặp ra rồi bỏ vào miệng.
.
Nguyễn Đông Nam đang dẫn bộ xe đạp còn Dương Ái Bình đi theo sao cậu ấy. Cũng bởi vì xe đạp không có yên nên cũng chẳng chở cô được bèn dẫn bộ đi cùng cô.
“ vừa nãy cậu nhìn gì vậy" giọng nam sinh cao giọng hỏi cô. Khi nãy cậu ta ngước lên chổ vừa nãy mà Dương Ái Bình vừa nhìn. trên đó là lớp cuối khối không có học sinh nào trên đó cả.
Mặt cô không biểu tình trả lời cậu,
“ không có gì chỉ là nhìn chim thôi đừng để ý" giọng có chút ý cười?
Bước chân cô nhanh hơn bắt kịp cậu.
cậu ta nghe thế cũng không hỏi gì liên quan nữa.
“ nguyện vọng 1 cậu chọn trường gì nhỉ ” Nguyễn Đông Nam nhìn sang cô hỏi.
Dương Ái Bình nhìn sang cậu rồi đáp
“ Trường THPT A, còn cậu thì sao trường B hả hay là...”.
Gió chiều ấm áp khẽ nhẹ thổi qua tóc mái cũng vì thế mà bay lả lơi cô khẽ vuốt nó sang tai.
Nguyễn Đông Nam quay mặt đi nói.
“ nếu không đủ điểm thì B mà nếu vừa đủ thì A mà sao cũng được trường nào gần nhà thì tốt”
cô khẽ cười khẩy “ ồ vậy là tiêu chuẩn không cao chỉ cần tiện đường là được à, tớ thì ngược lại cậu".
“ chuẩn rồi"
.
đi một hồi họ cũng đến được bến xe bus,
“ bye nha" cô vẫy tay chào cậu.
“ ừm bye mai gặp lại”
cậu đáp rồi nhanh chóng nhảy lên xe đạp, băng qua đường. Bóng dáng ấy dần khuất sau dòng người và xe cộ.
Trên ghế chờ đã có vài người ngồi, không còn chỗ trống. Cô đành đứng tựa nhẹ vào cột đèn, rút điện thoại ra lướt mạng xã hội. Là TikTok trên màn hình là những cô gái dễ thương đang nhảy nhót vui vẻ. Cô nhấp hai lần vào màn hình rồi trượt xuống, hiện ra một video mukbang. Người này chuyên ăn hải sản, xem rất cuốn hút, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm. Chưa kịp xem hết nửa video thì cô nghe tiếng bước chân đến gần, liền quay đầu liếc nhìn.
Dáng người nhỏ nhắn mặc một áo sơ mi trắng rộng.
Tóc ngắn hơi rối, kính gọng đen.
Là bạn học trên ban công khi nãy.
Trần An Thi cuối cổ xuống bàn tay thon nhỏ lấy cái thẻ học sinh trên cổ ra. Bỏ đại nó vào một bên hông cái cặp.
Dương Ái Bình cũng biết đến cô tuy không để ý nhiều vì không quá nổi bật nhưng cũng cảm nhận được sự hiện điện của cô trên mỗi lần đi xe bus.
Xe buýt chậm rãi dừng lại, tiếng thắng xe vang lên quen thuộc mang theo cả cái oi ả của buổi chiều. Dương Ái Bình khẽ nhíu mày, tìm chỗ. vóc dáng cao ráo, cô nhanh chóng nhìn thấy một chỗ trống cạnh cửa sổ. Cô bước nhanh đến, đặt cặp xuống giữ chỗ rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Tiếng động cơ rền rĩ hoà lẫn tiếng trò chuyện rì rầm. Nắng chiều hắt qua cửa kính, vẽ lên gương mặt cô một vệt vàng rực rỡ.
Trần An Thi ngồi ở phía bên kia, bị chen chúc trong rất đáng thương. Tuy bị chen như thế cô vẫn lén nhìn lén nhìn qua Dương Ái Bình.
Dưới ánh nắng, Ái Bình như một nàng thơ bước ra từ sách?, nhưng lại mang theo một thứ không khí lạnh lạnh khó tả.
Một hồi lâu điện thoại của An Thi reo lên. Vừa “ hello moto..” xong đã được cô nhấc máy. Đó là mẹ. “ anh trai con hôm nay về. Bố cũng đã về. Con nhớ về nhanh tí nhá hoặc mẹ kiêu ba rước con về luôn” giống bà ấy nghe có vẻ rất vui.
Cô cũng cười cười nói nhỏ
“ không cần đâu, con đang trên xe bus rồi”.
“ ồ được rồi, thế muốn nói với anh hai không”.
“ Khi về thì nói cũng được mà mẹ”
Trên xe chỉ có một nhóm học sinh đang nói chuyện cũng không ai lên tiếng nữa. Nên cho chỉnh giọng của mình nhỏ nhất có thể. Mà có điều cô gái ngồi phía bên trái đang chú ý nhìn đến cô.
Trước mắt là góc nghiêng bị tóc che gần hết khuôn mặt chỉ lộ ra đầu mũi ươn ướt.
Cười cười mà nói chuyện điện thoại.
Ngón tay mân mê vạt áo đồng phục. Dương Ái Bình lặng lẽ quan sát, ánh mắt ôn nhu.
“ vâng vậy con cúp dây” giọng nhỏ xíu như không muốn ai nghe.
Nói xong cô cất điện thoại đi, rồi không biết như thế nào lại nhìn qua cái bạn ngồi bên kia.
2 ánh mắt lỡ chạm nhau. Đối phương khẽ công môi còn cô hơi đỏ mặt, môi mấp máy nhưng không nói gì. Đành quay sang chỗ khác mà nhìn. Thầm nghĩ đôi mắt kia là kiểu gì nhỉ trong đẹp vãi luôn.
Xe bus dừng lại. Trần An Thi đứng dậy nhanh lấy cái cặp đeo nó lên vai rồi chạy chậm xuống. Ây da ngại thật.
Cô cũng không để ý rằng, thẻ học sinh bị rơi xuống mất rồi.
.
Đi bộ về nhà một đoạn nhỏ.
Vào nhà, người đầu tiên cô thấy là anh trai mình.
Trần Dương Văn nghe tiếng cửa mở đằng sau quay người lại, nhìn thấy em gái nhỏ khoé miệng cong lên đi đến trước mặt Trần An Thi sờ đầu cô, bỡn cợt nói.
“ Đi vừa gần 1 năm mà mày lại gầy thế này rồi sao”
anh ấy cao trong rất khỏe mạnh. Hai tai sỏ khuyên đen. Trong rất rất ngầu.
Cô đưa mắt nhìn nhíu mày nói “ đâu có gầy, có anh gầy đó”. Đưa ngón trỏ chỉ chỉ.
“ Lên độ rồi hay gì, mách mẹ nhá” hai tay anh chống hông định nói.
“ đâu có!” cao giọng mà nói, chổm tóc trên đầu lại nhảy dựng lên.
Mẹ đi ngang qua thấy hai anh em đứng nói chuyện cười nói.
“ con đi vào phòng cất cặp đi An, còn đi ăn cơm nữa, muốn hỏi thăm gì thì vào bàn hỏi”
“ Vâng..” cô cao giọng đáp mẹ rồi nhìn qua anh hai nói.
“ không có lên độ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro