Chương 10

Chương 10: Nụ cười của cô thật cay đắng.

Đây chắc chắn là nụ cười cay đắng nhất mà Tang Vãn Từ từng thấy.

Thật cay đắng và bi thảm.

Cô không khỏi nghi ngờ Lộc Tri Vi.

Có thực sự là do chân cô ấy mất sức?

Vậy tại sao cô ấy lại hét lên?

Chẳng lẽ chân cô ấy lại yếu đi rồi?

Mang theo nghi ngờ, ánh mắt cô nhìn về phía chân Lộc Tri Vi.

Trông chúng không có vấn đề gì?

Lộc Tri Vi từ từ đứng dậy, xoa xoa đầu gối, cảm thấy hơi tê.

Ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ quỳ gối trước cùng một người hai lần.

Mọi sự ngượng ngùng trên thế giới này đều do một mình cô gây ra!

Nếu có ai hỏi thì đó là lỗi của hệ thống và fan mama Lão Ngũ này!

Giá như anh nhớ nhắc nhở cô rằng có giới hạn số lần thì cô đã không dám làm như vậy.

Giới hạn thời gian và giới hạn số lần, cả hai đều là ma quỷ!

Cô miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nghe thấy Tang Vãn Từ nghiêm túc nói: "Nếu chân cô lúc nào cũng yếu thì nên đến bệnh viện kiểm tra."

"..."

Một số người có thể thường xuyên bị mất sức, nhưng thực ra họ chỉ thường xuyên bị giật điện.

Lộc Tri Vi khóc thầm trong lòng.

"...Cảm ơn sự quan tâm của Tang lão sư."

Tang Vãn Từ do dự hỏi: "Bây giờ cô ổn rồi chứ?"

Lộc Tri Vi gượng cười: "Tôi ổn rồi."

Tang Vãn Từ: "..."

"Nụ cười của cô thật cay đắng."

Lộc Tri Vi: "..."

Bởi vì cuộc sống của tôi quả thật rất cay đắng.

Nếu không đắng thì tại sao tôi lại bị trói buộc với hệ thống Lôi Vương này chứ!

Cô thầm oán hệ thống trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài.

"Bởi vì cả hai lần đều diễn ra trước mặt cô... Thật sự rất ngại ngùng."

Tang Vãn Từ không phải là loại người sẽ cười nhạo sự ngượng ngùng của người khác. Hơn nữa, Lộc Tri Vi rất có thể có vấn đề về thể chất, mà những vấn đề về thể chất thì không nên bị cười nhạo.

Mọi người nên học cách tôn trọng lẫn nhau.

Tang Vãn Từ cũng không vội rời đi: "Cô thật sự không sao chứ?"

Lộc Tri Vi gật đầu.

Tang Vãn Từ vẫn chưa yên tâm: "Người đại diện của cô đâu?"

Lộc Tri Vi lấy điện thoại ra xem: "Ồ, cô ấy sắp đến rồi"

"Ồ." Tang Vãn Từ nói, "Vậy tôi cùng cô chờ cô ấy đến."

Lộc Tri Vi: "?"

Tang Vãn Từ nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng, chân không nhúc nhích: "Tôi cảm thấy không an toàn khi để cô lại như thế này."

Lộc Tri Vi nghiêng đầu, thoáng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy: "Cảm ơn."

Tang Vãn Từ liếc nhìn cô một cái.

"Không có gì."

...

Lộc Tri Vi dựa cửa sổ, trầm ngâm nhìn những cành cây đung đưa trong gió thu.

Không còn ai khác trong phòng, yên tĩnh như thể cả thế giới đã chìm vào giấc ngủ.

Việc sửa lỗi không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nên Lão Ngũ quyết định nghỉ ngơi và uống một tách cà phê.

Nâng cốc, ngước lên, anh nhận ra Lộc Tri Vi đang ngơ ngác.

【Cô đang nghĩ gì vậy?】

Nghe thấy giọng nói, Lộc Tri Vi hơi nghiêng đầu: "Cô ấy lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện, nên ở lại bên tôi cho đến khi Tiểu Dao tới."

"Cô ấy thực sự là một người tốt......"

【Ai? Tang Vãn Từ?】

"Ừm."

Tang Vãn Từ là người đầu tiên đối xử tốt với cô sau khi cô có được hào quang.

Cô ấy cũng là người, sau hai lần xấu hổ vì hệ thống, đã không cười nhạo cô mà vẫn quan tâm đến sức khỏe của cô.

Lộc Tri Vi biết là do hào quang kia, nhưng chưa bao giờ... chưa bao giờ có ai đối xử với cô như vậy.

Từ nhỏ, cô đã không biết thế nào là quan tâm và chăm sóc.

Những thứ này giống như một sự xa xỉ nói với cô từ trên cao rằng cô sẽ không bao giờ có được trong suốt cuộc đời mình.

Vì vậy, ngay cả khi cô cắt phải ngón tay, cô cũng chỉ khóc trong phòng và tự dán băng keo cá nhân.

Cô biết ngay cả khi cô đưa ngón tay cho họ xem, họ cũng chỉ dán băng cá nhân cho cô, không để tâm lắm về chuyện đó, chứ đừng nói đến việc chăm sóc và quan tâm đến cô như họ đã dành cho em gái cô, Lộc Tư Kiều

Ngay cả ý nghĩa đằng sau tên của họ cũng khác biệt rất nhiều.

Tri Vi, Tư Kiều.

Người trước nhỏ bé như một hạt bụi, trong khi người sau được cưng chiều, nâng niu như ngọc quý hay châu báu.

Nhưng cô không thể trách ai được. Tất cả là do thể chất vô hình của cô.

Cho nên lần đầu tiên nghe thấy sự quan tâm của Tang Vãn Từ dành cho cô, lần đầu tiên nghe thấy có người nói với cô rằng "Tôi cảm thấy không an toàn khi để cô lại như thế này", dù cho đó chỉ là những lời quan tâm thông thường, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng cảm động.

Cô rất biết ơn.

Cô bối rối.

Cô cảm thấy người kia là người tốt nhất trên trên đời.

Nghĩ đến đây, cô ngượng ngùng cười: "Ha ha, tôi vô dụng lắm đúng không? Chỉ là một chút quan tâm thôi mà cũng cảm động."

Lão Ngũ: 【Đó là bản chất con người, không phải vô dụng.】

Bởi vì chưa từng có trước đây, nên mới trân trọng, nhất là khi có được.

Lộc Tri Vi mỉm cười, ngồi thẳng dậy, duỗi người, nhìn về phía xa bằng đôi mắt sáng ngời.

Cô quyết định rồi, bất kể tương lai thế nào, cô cũng phải đối xử tốt với Tang Vãn Từ, lấy lòng tốt báo đáp!

Nhưng cô hy vọng hơn là mong Lão Ngũ có thể thay đổi cơ chế trừng phạt này, nếu không Tang Vãn Từ sẽ thực sự nghĩ cô có bệnh!

Lão Ngũ tiếc nuối nói: "Không thể."

Cơ chế trừng phạt không thể thay đổi trừ trong những trường hợp rất đặc biệt.

【Nhân tiện, nhiệm vụ lấy thông tin liên lạc của cô ấy đã được thêm vào danh sách 'nhiệm vụ cần hoàn thành'. Bất cứ khi nào cô lấy được, nó sẽ được coi là hoàn thành.】

【'Nhiệm vụ cần hoàn thành' là danh sách các nhiệm vụ cô đã thất bại nhưng vẫn phải hoàn thành. Nhưng đừng lo lắng, vì hình phạt đã được đưa ra, cô sẽ không bị phạt nữa.】

Anh cổ vũ cô: 【Lộc Bảo, con còn một chặng đường dài phía trước, hãy tiếp tục cố gắng, mommy tin tưởng con.】

Lộc Tri Vi: "......"

Cô quyết định đi đan một chiếc áo len để bình tĩnh lại.

......

Ngay sau buổi đọc kịch bản, quá trình quay phim đã bắt đầu.

Vai của Lộc Tri Vi là một người nói lắp. Vì vấn đề này, cô ấy thường bị chế giễu từ khi còn nhỏ. Cô ấy cảm thấy tự ti và ngày càng sợ nói chuyện. Cuối cùng cô ấy hầu như đều im lặng và chỉ sẵn lòng nói vài lời khi nói chuyện với nữ chính.

Trang phục của nhân vật rất giản dị, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm sáng bóng, đó là món quà sinh nhật do nữ chính tặng, được cô ấy nâng niu như báu vật.

Sau khi Lộc Tri Vi làm tóc và trang điểm xong, cô tình cờ gặp Ứng Tức Trạch.

Anh lập tức vỗ vai cô, giơ ngón tay cái lên, giọng nói chỉ hai người nghe được: "Lộc ca, quá tuyệt vời, không thể nào nhìn ra anh là đàn ông luôn."

"Từ ngày hôm nay trở đi, anh chính là diễn viên giả trang tuyệt vời nhất trong lòng em!"

Nếu là mấy ngày trước, Lộc Tri Vi sẽ bị lời khen này làm cho câm lặng, ngay cả một câu "cảm ơn" cũng không nói được.

Nhưng mấy ngày bị "đầu độc", hệ điều hành bên trong của cô đã được nâng cấp.

Có chút mệt mỏi cũng không sao, chỉ cần mỉm cười và tiếp tục cuộc sống.

Vì vậy, cô lập tức giơ ngón tay cái lên: "Cảm ơn, đệ đệ ."

Nếu cậu đã chủ động gọi tôi là ca, vậy tỷ tỷ sẽ thu ngươi làm đệ đệ.

Khi nhìn thấy Tang Vãn Từ trong trang phục cổ trang, cô vô cùng sửng sốt.

Không có gấm lụa sang trọng hay phụ kiện cầu kỳ, chỉ là một bộ trang phục màu trắng như trăng tôn lên vẻ thanh khiết, điềm tĩnh, duyên dáng và mỹ lệ đến cực điểm.

Chỉ riêng một bộ quần áo đơn giản đã có thể đẹp như vậy, cô không dám nghĩ đến khi Tang Vãn Từ mặc vào Hán phục cung đình xa hoa và lộng lẫy kia sẽ rung động đến mức nào.

Cô bước tới, hết lời khen ngợi: "Tang lão sư, đẹp quá, rất hợp với cô."

Tang Vãn Từ đáp: "Cảm ơn, trông cô cũng rất đẹp", mỉm cười lịch sự.

Thấy vậy, Ứng Tức Trạch lập tức nói theo: "Tang lão sư, tôi cũng thấy cô rất đẹp!"

Mấy ngày nay anh vẫn luôn quan sát Lộc Tri Vi, cố gắng học hỏi. Gần như anh đã học được cách trở thành diễn viên giả trang nữ. Ngay cả trợ lý của anh cũng nói dạo này anh hành động khác gay, tự hỏi liệu khuynh hướng tình dục của anh có thay đổi không.

Lúc đó anh nhận ra mình là một thằng ngốc.

Tại sao anh phải học tất cả mọi thứ? Anh chỉ cần học cách Lộc ca đối xử với Tang tiểu thư và phân tích điều đó.

Ví dụ như: Khen ngợi.

Lời khen là một trong những động lực thúc đẩy con người, không ai mà không thích nghe những lời hay ý đẹp chứ.

Hôm nay anh lại học được điều gì đó, cảm ơn Lộc ca!

Khi Tang Vãn Từ trả lời anh, nghe như cô là một bậc thầy quan tâm đến cả thế giới: "Cảm ơn, mọi người ai cũng đều trông rất đẹp."

Ứng Tức Trạch: "?"

Anh cảm thấy như mình đang bị đối xử khác biệt?

Lộc Tri Vi cũng nhận ra điều gì đó —— Ứng Tức Trạch đang bắt chước hành động của cô.

Vậy câu hỏi đặt ra là:

Cậu ta bắt chước cô để làm gì? Một người không xu dính túi, chưa có thành tựu gì thì có gì đáng để học hỏi?

Trừ khi...... Ứng Tức Trạch muốn trở thành diễn viên giả trang nữ???

Lộc Tri Vi sau khi hiểu ra, nhìn Ứng Tức Trạch với vẻ mặt "Trời ạ, hóa ra người muốn làm diễn viên cải trang chính là tiểu tử này"

Ứng Tức Trạch cảm thấy bối rối, đặc biệt còn đi tìm cô vào giờ ăn trưa.

Hai người họ ngồi trong căn tin nhỏ do đoàn làm phim thuê, quay lưng về phía cửa.

"Ca." Ứng Tức Trạch nhỏ giọng gọi cô, "Hôm nay sao anh lại nhìn em với ánh mắt kinh ngạc thế?"

Lộc Tri Vi cầm lấy bữa trưa đơn điệu của mình, nói: "Bởi vì tôi đã phát hiện ra một điều."

Ứng Tức Trạch: "Cái gì vậy?"

Lộc Tri Vi: "Cậu muốn làm diễn viên giả trang nữ."

"Khụ! Khụ khụ ——"

Ứng Tức Trạch nghẹn.

Lộc Tri Vi vội vàng đưa cho anh một chai nước: "Tiểu tử này, ăn từ từ thôi."

"Cậu cứ làm đi, đó không phải là một nghề đáng xấu hổ gì cả. Sao phải cậu giấu?"

Mặt Ứng Tức Trạch đỏ bừng, sau khi lấy lại hơi thở, anh nói: "Không, anh hiểu lầm rồi. Em không muốn làm diễn viên giả trang nữ."

Lộc Tri Vi nhíu mày: "Vậy sao dạo này cậu lại bắt chước hành động của tôi thế, không phải cậu đang học cách làm con gái sao?"

Ứng Tức Trạch cười nói: "Em biết anh là đàn ông, em học anh thế nào được? Nếu em muốn học, em sẽ quan sát một cô gái thực thụ chứ."

"..."

Nghe vậy, Lộc Tri Vi liền vỗ vai anh một cách trìu mến.

Sự thật mà nói, ca của cậu thực ra là con gái.

Ứng Tức Trạch: "Em chỉ là......"

Anh cúi đầu dùng đũa chọc chọc đồ ăn, đột nhiên ngượng ngùng: "Bởi vì Tang tiểu thư thích người như anh, cho nên em......"

Lộc Tri Vi: "?"

Đợi đã, từ khi nào mà Tang tiểu thư lại thích một người như tôi vậy?!

Ứng Tức Trạch: "Sao vậy, anh không thích Tang tiểu thư sao?"

Lộc Tri Vi sao dám nói không thích?

Đoàn làm phim nhỏ như vậy, hôm nay cô nói ra thì ngày mai sẽ truyền đến tai Tang Vãn Từ, đến lúc đó sao cô có thể để lại ấn tượng tốt cho Tang Vãn Từ được?

Hơn nữa, Tang Vãn Từ là người đầu tiên đối xử tốt với cô, sao cô có thể nói không thích cô ấy được?

Vì vậy, cô ấy quả quyết nói: "Thích. Tang lão sư rất tốt bụng, rất xuất sắc, tôi rất thích cô ấy!"

Lời nói kiên định nhẹ nhàng lọt vào tai người phía sau họ.

Tang Vãn Từ đứng đó bình tĩnh nhìn hai người, ánh mắt lóe lên.

Lộc Tri Vi thực sự đã bày tỏa tình cảm của mình với cô trước mặt Ứng Tức Trạch......

Cuối cùng cô cũng hiểu ra —— Lộc Tri Vi thật sự rất thích cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro