Chương 14
Chương 14: Hai người đang làm gì trước cửa nhà vệ sinh nam vậy?
Lộc Tri Vi đột nhiên hối hận vì quyết định đi vệ sinh của mình.
Có bao chỗ sao cô không đi?
Trở về khách sạn không phải tốt hơn sao?
Tại sao lại thích tự ngược vậy hả, Lộc Tri Vi?
Cô buồn bã, cảm thấy nam chính sống thật bất hạnh.
Bị nữ chính tát một cái, lại được nam phụ nhiệt tình mời vào nhà vệ sinh nam.
Đây là nam chính phim thần tượng thời đại mới sao?
Cô muốn khóc.
Cô định đuổi Ứng Tức Trạch đi thì thấy Ứng Tức Trạch chủ động vỗ vai cô, nói với vẻ tự tin: "Em đứng đây trông chừng cho anh."
Lộc Tri Vi: "?"
Ứng Tức Trạch: "Em đã hứa sẽ giữ bí mật về việc giả trang của anh. Em đứng đây, nếu có người đến, em có thể nói trước với anh."
Lộc Tri Vi: "???"
Ứng Tức Trạch: "Ca, anh không cần quá cảm động, chúng ta mãi mãi là anh em."
Lộc Chí Vi: "..."
Cô hoàn toàn không nói nên lời.
Anh không cần phải quá chu đáo như vậy, hay anh trai anh, tức là tôi, sẽ có cuộc sống còn khốn khổ hơn .
Cô lùi lại: "Chuyện này làm phiền cậu quá, chẳng phải câu sắp có cảnh quay sao? Quay về đi, tôi về khách sạn luôn."
Ứng Tức Trạch hỏi: "Lộc ca, anh không biết sao?"
Lộc Tri Vi khó hiểu: "Biết cái gì?"
Ứng Tức Trạch: "Đạo diễn Lý nói chút vấn đề ở trường quay, tạm thời dừng quay, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát. Vừa mới thông báo trên nhóm chat."
Lộc Tri Vi: "..."
"Xin lỗi, tôi vẫn chưa kiểm tra điện thoại."
Ứng Tức Trạch đi sau cô, đẩy cô về phía cửa nhà vệ sinh nam: "Ở đây có nhà vệ sinh, anh cứ dùng đi. Sao phải đợi đến khi về khách sạn? Con người có ba việc gắp, nhịn quá sẽ bị bệnh đấy."
"Yên tâm đi, em sẽ trông chừng bên ngoài. Em tuyệt đối sẽ không để ai phát hiện ra bí mật giả trang nữ của anh đâu."
Lộc Tri Vi vội vàng né sang một bên, toàn thân đầy kháng cự, gần như muốn dùng chân đào đất.
Cô kéo tay Ứng Tức Trạch ra: "Thật sự không cần đâu. Tôi đi vệ sinh trong khách sạn đây. Tôi hiểu ý tốt của cậu."
【Lão Ngũ, sửa nhanh lên!!!】 Lộc Tri Vi gào lên trong lòng.
Mẹ già Lão Ngũ vội vàng trấn an: 【Được được được, tôi sửa ngay, tôi sửa ngay.】
Ứng Tức Trạch nhìn thấy sự phản kháng của cô, tò mò dừng đẩy cô.
Lộc ca có vẻ như...... phản đối việc sử dụng phòng vệ sinh nam?
Đúng lúc này, một giọng vô cùng quen thuộc vang lên phía sau họ.
"Hai người đang làm gì thế?"
Lộc Tri Vi và Ứng Tức Trạch đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại.
Họ thấy Tang Vãn Từ đang đứng cách đó không xa, chiếc áo khoác màu be phủ trên cánh tay.
Lộc Tri Vi vô thức nhìn áo khoác lại vài lần, cảm thấy có chút quen thuộc.
Tang Vãn Từ nheo đôi mắt đẹp lại, quan sát tư thế của hai người trước mặt.
Lộc Tri Vi dùng sức đẩy tay Ứng Tức Trạch ra, như muốn ngăn anh lại.
Cô ấy tỏ vẻ bối rối: "Hai người đang làm gì trước cửa nhà vệ sinh nam vậy?"
Cả hai phản ứng gần giống như những học sinh đang bị gọi vào lớp học, họ thành thật rụt tay về.
Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Hai người họ lén lút liếc nhìn nhau.
—— Tại sao Tang lão sư lại ở đây?
"Lộc tiểu thư?" Tang Vãn Từ lên tiếng, giọng điệu có chút nghi ngờ, tựa hồ đang chờ Lộc Tri Vi cho nàng một lời giải thích hợp lý.
Não Lộc Tri Vi bắt động hoạt động với tốc độ cao: "À, chúng tôi đang......"
Cô từ từ giơ một tay lên: "Chơi kéo búa bao?"
Tang Vãn Từ: "?"
Ứng Tức Trạch: "?"
"Đúng đúng, chúng tôi đang chơi kéo búa bao!"
"Tang lão sư, tôi sắp thắng được một bữa cơm của Lộc lão sư rồi."
Tang Vãn Từ khẽ nhíu mày.
"Nếu muốn cược một bữa ăn," cô ấy giơ một ngón tay trắng muốt lên chỉ, "Tôi khuyên hai người nên tìm một nơi khác để chơi kéo búa bao."
Mấy người không sợ chơi ở trước cửa nhà vệ sinh sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị sao?
Hai người liếc nhìn nhau rồi ngầm hiểu rời đi.
Xin lỗi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không viện cớ vô lý như vậy nữa.
Tang Vãn Từ không tin, lo lắng Ứng Tức Trạch cao lớn lực lưỡng đang uy hiếp, ép buộc Lộc Tri Vi, người vốn nhỏ bé không dám phản kháng.
Cô ấy bước về phía trước, ôm lấy Lộc Tri Vi từ phía sau, bảo vệ cô. Cô ấy bình tĩnh nhìn Ứng Tức Trạch: "Anh có lời gì muốn nói với cô ấy sao?"
Ứng Tức Trạch thành thật lắc đầu.
Tang Vãn Từ tiếp tục: "Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, chúng tôi không làm phiền anh nữa."
Sau đó cô quay lại đưa áo khoác cho Lộc Tri Vi: "Áo khoác của cô."
Lộc Tri Vi ngơ ngác nhận lấy: "...... Cảm ơn?"
Không đúng, tại sao áo khoác của cô lại ở chỗ Tang Vãn Từ?
Không phải Ôn Dao giúp cô lấy sao?
Ứng Tức Trạch kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Một người phụ nữ chủ động lấy áo khoác cho một người đàn ông, điều đó còn có ý gì chứ?
Đặc biệt khi đó lại là Tang Vãn Từ, một người dương như không hề hứng thú với bất kỳ ai.
Sau khi tự bổ não, cảm giác đó cũng kinh hoàng như chứng kiến sấm sét vào một ngày nắng!
Anh không ngờ mình đã thua trước khi kịp so tài với Lộc Tri Vi, lại còn thua thảm hại như vậy.
Anh còn có thể làm gì nữa?
Anh quay người, chán nản rời đi.
Lộc Tri Vi thấy sắc mặt của Ứng Tức Trạch đột nhiên tái mét, giống như một ngày nắng đẹp đột nhiên trở nên giông bão.
Trông cậu ta như vừa mới thất tình.
Cô cau mày khó hiểu.
Tiểu tử này còn chưa có mối quan hệ , làm sao thất tình được?
Cô nhìn theo ánh mắt của Ứng Tức Trạc thấy chiếc áo khoác cô đang cầm, lập tức sững sờ.
Không đời nào?
Không đời nào. Đường nào?
Đệ đệ, não của cậu vừa tự động điền thông tin vào à?!
Trời ạ, cậu sẽ không vội đưa ra kết luận rồi hóa hắc đấy chứ!
Cô hoảng loạn, thà rằng Ứng Tức Trạch phi nước đại trên con đường trở thành tượng điêu khắc cát còn hơn là nhìn anh hắn hóa hắc trở thành một công cụ chỉ gây hại cho Tang Vãn Từ.
Vì vậy, cô bảo Tang Vãn Từ đợi một lát, đuổi theo anh và vỗ nhẹ vào lưng anh, giống như họ vẫn làm khi chào nhau.
"Sao trông cậu có vẻ không vui thế?"
Ứng Tức Trạch cụp mắt xuống, nếu trên đầu anh có tai chó thì chúng cũng cụp xuống theo.
Anh quay lại nhìn Tang Vãn Từ đang đứng đó đợi Lộc Tri Vi, cảm thấy một nỗi đau âm ỉ.
Anh không thể giữ được bạch nguyệt quang của mình, cũng không thể giữ được Tang Vãn Từ.
Có lẽ niềm an ủi duy nhất là Lộc Tri Vi vẫn còn chút tình anh em, không vứt bỏ anh chỉ vì cô có vợ.
"Em không sao......" Anh bĩu môi, "Cô ấy đang đợi anh, đi đi, đừng để cô ấy đợi quá lâu."
Lộc Tri Vi đã quen với sự hoạt bát và hài hước của anh, không quen nhìn anh như vậy: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì."
Ứng Tức Trạch ép mình phải nhìn đi hướng khác.
"Ca, được Tang lão sư thích là phúc phận của anh."
Lộc Tri Vi không biết cái kết luận này từ đâu mà ra, cảm thấy buồn cười: "Cậu nghĩ Tang lão sư thích tôi à?"
Ứng Tức Trạch gật đầu.
Lộc Tri Vi tiếp tục nói: "Sao cậu lại nghĩ cô ấy thích tôi?"
Ứng Tức Trạch chỉ vào chiếc áo khoác.
Lộc Tri Vi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tôi chưa từng hỏi cậu câu này, rốt cuộc cậu thích điều gì ở Tang lão sư?"
Ứng Tức Trạch sửng sờ một lúc, không trả lời.
Lộc Tri Vi mỉm cười, đưa tay xoa đầu anh, giống như chị gái anh vậy: "Cậu suy nghĩ kỹ đi, khi nào tôi trở về thì cho tôi câu trả lời, được không?"
Ứng Tức Trạch im lặng một lát, khẽ gật đầu.
Tang Vãn Từ không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng cô có thể thấy rõ hành động của họ.
Đặc biệt là Lộc Tri Vi xoa đầu anh, tràn đầy sự thân mật.
Tại sao không thấy cô ấy gần gũi với thần tượng của mình như vậy?
Cô ấy có cảm thấy Tang Vãn Từ không giỏi bằng Ứng Tức Trạch, cô diễn không tốt bằng Ứng Tức Trạch, nên Lộc Tri Vi muốn trèo tường sao?
Trèo tường (爬墙): trong fandom có nghĩa là fan bỏ idol cũ để chuyển sang yêu thích idol mới. Còn trong nghĩa khác, nó ám chỉ việc gian lận, phản bội trong tình cảm, dựa trên thành ngữ "红杏出墙", nghĩa là phụ nữ ngoại tình.
Sau khi an ủi Ứng Tức Trạch, Lộc Tri Vi quay lại chỗ Tang Vãn Từ, mỉm cười nói: "Tang lão sư, xong rồi, cô muốn nói gì với tôi?"
"Lộc Tri Vi."
Tang Vãn Từ nhìn cô chăm chú, đột nhiên lên tiếng
"Giữa tôi và Ứng Tức Trạch, cô thích ai hơn?"
Lộc Tri Vi: "???"
Trong cốt truyện gốc có câu như vậy sao???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro