Chương 15

Chương 15: Từ hôm nay trở đi, khen ngợi Mạnh lão sư là công việc chính của cô, khen ngợi cô ấy là công việc phụ của cô!

Một câu hỏi đột ngột, đe dọa tính mạng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với tình huống vô lý như vậy.

Cô thậm chí còn không biết câu hỏi này của Tang Vãn Từ đến từ đâu, hay tại sao cô ấy lại phải so sánh với Ứng Tức Trạch.

Có gì để so sánh giữa họ không???

Tất nhiên, cô vẫn nhớ lời của Lão Ngũ.

—— Cô phải cho cô ấy biết rằng cô thích cô ấy, rằng trong lòng cô có cô ấy.

Vì vậy, cô trả lời dứt khoát: "Tất nhiên là Tang lão sư rồi."

Lông mày của Tang Vãn Từ giãn ra một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng: "Vậy tại sao cô lại thân thiết với anh ta như vậy?"

Lộc Tri Vi cảm thấy đây là một câu hỏi kỳ lạ, giống như cô ấy đang ghen vậy, nhưng không có lý do gì để cô ấy phải ghen cả.

Cô ấy trông không giống như thích Lộc Tri Vi. Hay là nữ chính đã đi chệch khỏi cốt truyện và chọn cái khác, đi theo con đường tình cảm thầm kín, hy vọng gây bất ngờ cho cô và hệ thống?

"Tôi và Ứng lão sư chỉ là bạn bè thôi." Lộc Tri Vi giải thích, "Bình thường chúng tôi chỉ đùa giỡn một chút thôi, không có ý gì khác. Tang lão sư đừng hiểu lầm."

Cái quái gì vậy? Rõ ràng bọn họ chỉ là đồng nghiệp, chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào, vậy tại sao sau khi cô giải thích, bầu không khí lại càng thêm đáng ngờ?

Chẳng lẽ đây là sức hút lãng mạn bẩm sinh của nam chính?

Tang Vãn Từ dường như tin tưởng, khẽ gật đầu.

Lộc Tri Vi khoác áo lên tay, cẩn thận hỏi: "Tang lão sư...... Sao đột nhiên cô lại hỏi câu như vậy?"

Tang Vãn Từ đột nhiên im lặng.

Xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, tiếng gió ngoài cửa vọng vào tai hai người, bóng lặng lẽ của hai người phản chiếu trên sàn nhà sạch sẽ.

Lúc này, dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Lộc Tri Vi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.

Chẳng lẽ là tình yêu?

Bởi vì cô ấy thích nên không muốn nhìn thấy người mình thích ở quá gần người khác?

Liệu đó có thực sự là tình yêu không?

Liệu nữ chính có thực sự âm thầm trải qua một phần lớn cốt truyện, trực tiếp thích "nam chính" không?

Hoàn thành một nửa nhiệm vụ giải cứu thế giới thật sự dễ dàng như vậy sao?

Lộc Tri Vi đang suy nghĩ trong đầu thì Tang Vãn Từ lên tiếng: "Tôi còn tưởng cô định trèo trường cơ."

Lộc Tri Vi: "?"

Trèo, trèo tường???

Thấy vẻ mặt cô ngơ ngác, Tang Vãn Từ nhíu mày: "Cô không phải là fan của tôi sao?"

Lộc Tri Vi: "???"

Tôi là fan của cô sao?

Tôi không phải là fan của Mạnh Liên Ngọc sao?

Tang Vãn Từ nói một cách hợp lý: "Trước đây, cô nói sẽ luôn ủng hộ tôi, cô cũng xem hết tác phẩm của tôi, còn nói với Ứng Tức Trạch là cô thích tôi, chẳng lẽ......"

"Cô chỉ đùa thôi à?"

Giọng điệu của cô bỗng trở nên ngập ngừng, bối rối, có chút buồn bã, khiến Lộc Tri Vi cảm thấy mình giống như một kẻ dối trá đê tiện, lừa gạt tình cảm của cô ấy.

Lộc Tri Vi lập tức nói: "Không phải đùa!"

Đây không phải chỉ là thêm một fandom sao?

Không sao cả, thêm một fandom nữa cũng không sao, tôi sẽ trở thành fan Tang ngay lập tức!

Từ giờ trở đi, khen ngợi Mạnh lão sư là công việc chính của cô, khen ngợi cô ấy là công việc phụ của cô!

Và với thân phận này, cô sẽ cảm thấy tự nhiên hơn khi muốn nói với Tang Vãn Từ rằng cô thích cô ấy. Thật hoàn hảo.

Vì vậy, cô nói rất chân thành: "Tôi thực sự là fan của Tang lão sư."

Cô nói thêm với cảm xúc chân thành: "Tôi thực sự rất vui khi được hợp tác với Tang lão sư trong bộ phim đầu tiên kể từ khi tôi quay lại đóng phim."

Tang Vãn Từ lập tức thấy nhẹ nhõm.

Tốt, cô không hiểu lầm.

Lộc Tri Vi không nghĩ cô tệ đến mức muốn trèo tường.

Cô bước hai bước về phía Lộc Tri Vi, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt tràn đầy cảm động: "Cảm ơn cô vì đã thích tôi."

"Đừng lo, tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không làm cô thất vọng."

Một khi tên đã bắn, sẽ không còn đương lui. Một khi đã chọn con đường này, cô phải đi đến cùng.

Cô phải trở thành một diễn viên xứng đáng được yêu thích, một người dẫn đầu trong ngành, một đứa con được công nhận.

Lộc Tri Vi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô ấy, sự quyết tâm và dũng khí đang bùng cháy trong trái tim Tang Vãn Từ.

Cô vui vì Tang Vãn Từ có thể tỉnh táo như vậy, cũng khâm phục sự theo đuổi của cô ấy, nhưng định nghĩa về sự chăm chỉ của cô ấy dường như khác với định nghĩa thông thường.

Mục tiêu của cô ấy dường như bị mây mù che khuất, không ai có thể thấy được điểm bắt đầu và kết thúc, chỉ có thể thấy cô ấy đang quá khắt khe với bản thân, liên tục phá vỡ giới hạn của mình.

Nếu làm được thì tốt, nhưng nếu không, cô ấy sẽ nản lòng và nghi ngờ năng lực của mình.

Nhưng nếu cứ ép mình trở thành ngọn lửa hừng hực bất tận, thì cuối cùng, một ngày nào đó cô ấy sẽ sụp đổ.

Lộc Tri Vi mời cô ấy đến chỗ khác để nói chuyện.

Hai người tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống.

Gió bỗng trở nên dịu dàng, ân cần giũa những chiếc lá đang chuyển sang màu cam khi mùa thu đang đến gần, không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ nữa.

Lộc Tri Vi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt. Nghĩ đến lời hứa kia, cảm giác ấm áp từ bàn tay vừa rồi vẫn còn, khiến cô cảm thấy như đang bị thiêu đốt.

Ngón tay cái khẽ lướt qua ngón trỏ, cô từ từ ngước mắt nhìn bãi cỏ trước mặt: "Tang lão sư, tôi có thể hỏi cô một câu không?"

Tang Vãn Từ học theo phong thái của Trương Tiêm Nhụy, nghiêm túc nói: "Xâm phạm quyền riêng tư của tôi thì không được."

Lộc Tri Vi cười, không hiểu sao lại cảm thấy cô ấy như một đứa trẻ đang giả vờ làm người lớn.

"Không xâm phạm quyền riêng tư của cô đâu." Lộc Tri Vi suy nghĩ rồi nghiêm túc thêm một câu. "Tôi nghĩ vậy."

Tang Vãn Từ nhìn cô.

Cô chưa tẩy trang, mái tóc đen dài đến eo của cô khẽ bay trong gió, chạm vào một khuôn mặt thanh tú của cô.

Cô điềm tĩnh và dễ gần mà không có dấu hiệu hung hăng nào.

Tang Vãn Từ nhìn đi chỗ khác nói: "Cô có thể hỏi. Nếu không trả lời được, tôi sẽ nói cho cô biết."

Lộc Tri Vi không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề: "Tang lão sư hình như không tự tin vào bản thân mình thì phải?"

Tang Vãn Từ giật mình, một lát sau mới chậm rãi gật đầu hỏi: "Sao cô biết?"

Lộc Tri Vi giải thích: "Nhìn thái độ làm việc của cô là biết ngay, trông cô giống như không biết mình xuất chúng đến mức nào vậy."

Tang Vãn Từ lập tức nhíu mày, thành tâm hỏi: "Tôi xuất chúng?"

Lộc Tri Vi cười: "Cô xem, chính là như vậy."

Tang Vãn Từ im lặng, vẻ mặt trầm ngâm.

Nếu cô thực sự giỏi, tại sao lúc nào cha cô cũng nói cô chưa làm đủ? Tại sao ông ấy luôn yêu cầu cô phải cố gắng hơn nữa?

Trước mặt ông, cô chẳng khác nào một đứa con gái vô dụng, đáng thất vọng.

Lộc Tri Vi thấy cô ấy đột nhiên buồn bực, vươn vai, lười biếng nhìn về phía những tia nắng xuyên qua tán cây: "Tang lão sư, cô có biết cô là người có tài năng nhất, ấn tượng nhất trong nhóm diễn viên mới không?"

Tang Vãn Từ lại nhìn cô.

Cô tiếp tục nói, không tiếc lời khen ngợi.

"Cô thật sự rất thông minh. Cô nắm bắt mọi thứ ngay lập tức. Mỗi cảnh đều hoàn hảo. Ngay cả cảnh đầu tiên mà cô khinh thường, tôi cũng thấy nó tuyệt vời."

"Cô cũng nghiêm túc với công việc. Cô không bao giờ sơ suất, cô trau chuốt từng chi tiết nhỏ nhất đến mức hoàn hảo."

"Còn nữa, cô đẹp đến khó tin. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ: 'Ôi trời ơi, làm sao một người có thể thực sự giống nữ thần được? Ngay cả photoshop cũng không dám làm đến thế!'."

Khi cô nói, một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía Tang Vãn Từ.

Cô vô thức cong môi, nhìn sang: "Cô cười cái gì? Tôi đang nghiêm túc đấy."

Nghe vậy, tiếng cười của Tang Vãn Từ càng rạng rỡ hơn.

Không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy giọng điệu của Lộc Tri Vi buồn cười đến khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên Lộc Tri Vi thấy cô ấy cười rạng rỡ như vậy kể từ khi họ bắt đầu làm việc cùng nhau.

Điều duy nhất không thay đổi là cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

Nhưng chỉ cần cô ấy vui vẻ là đủ rồi. Trên đời này không có gì quan trọng hơn việc được vui vẻ.

Lộc Tri Vi cong mắt cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: "Tang lão sư nhà ta khi cười vẫn xinh đẹp như vậy."

Tiếng cười của Tang Uyển Từ dần dần nhỏ lại, cô nhìn người trước mặt bằng đôi mắt trong trẻo.

Từng lời của Lộc Tri vi như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào lòng cô, chân thành, ấm áp, vô cùng cảm động.

Đây là lần đầu tiên cô vui vì được ai đó khen ngợi và cũng là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được mình tuyệt vời đến mức nào.

"Cảm ơn Lộc Tri Vi." Tang Vãn Từ nhìn cô, "Giờ tôi có thể hỏi cô một câu không?"

Lộc Tri Vi: "Được, cứ hỏi đi."

Đôi môi của Tang Vãn Từ hé mở, giọng nói dịu dàng, quyến rũ truyền đến tai cô.

"Sinh nhật của cô, khi nào vậy?"

Lộc Tri Vi sửng sờ một lúc, nghi ngờ hỏi:

"Cô hỏi của tôi?"

Tang Vãn Từ gật đầu.

Lộc Tri Vi bỗng thốt lên một tiếng "Ồ".

Đây là lần đầu tiên trong đời có người hỏi thăm sinh nhật cô.

Tang Vãn Từ: "?"

Sao cô ấy lại có biểu cảm như vậy?

Có phải cô hỏi sai gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro