Chương 2: Chia tay rồi?
Ngay lúc Tôn Thừa Hoan chán nản, mẹ Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền, thân thiết đi tới lôi kéo cánh tay nàng: "Tiểu Hiền à, lần này trở về ở vài ngày hả? Dì rất nhớ con."
Bùi Châu Hiền cười đến vô cùng ngọt ngào, "Dì, lần này con trở về sẽ không đi nữa." Nói xong, vẫn không quên liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan
Cái gì?! Lần này trở về sẽ không đi nữa? Trở về sẽ không đi nữa? Không! Đi! Nữa!
Tôn Thừa Hoan cảm giác đám mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đậm.
Mẹ Thừa Hoan không rõ tình huống lúc này lắm, vẫn còn nhiệt tình nói chuyện với Bùi Châu Hiền: "Lúc nào tới nhà chơi, dì làm cho con món mà con thích."
Bùi Châu Hiền cười nói dạ, còn khoác tay mẹ Thừa Hoan làm nũng một hồi.
Lúc này Tôn Thừa Hoan cầm ly rượu, hận không thể giội toàn bộ lên người Bùi Châu Hiền, nghĩ cho cậu, cậu liền đi hả, sao cậu lại mặt dày thế hả? Thật đúng là xem nhà của tôi thành nhà các người rồi muốn đến thì đến à?
Nghĩ tới lại tức giận, không đợi anh rể cô mời rượu, cô đã hào khí mà đem một ly rượu kia nốc cạn. Sau đó nhìn anh rể cô giống như bị cái gì làm cho kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn cô.
Cô ngại ngùng mà cười cười nói: "À ừ... Em hơi khát. Không sao không sao, em lại rót một ly, anh rể anh cứ tùy ý."
Anh rể dù sao đường đường cũng là nam tử hán, sao có thể ở nơi này yếu thế chứ, mạnh mẽ bày ra dáng vẻ tươi cười nói: "Không cần, anh uống với em hai ly." Nói xong nhắm mắt lại, có bao nhiêu rượu như có bao nhiêu kẻ thù, liền làm hai ly.
Bùi Châu Hiền vội vàng vì anh ấy mà trầm trồ khen ngợi, mặt không đỏ không trắng, lại uống một ly.
Anh rể chân có chút mềm, nghĩ thầm cô em vợ này có thể uống như thế, cuộc sống sau này không ổn nha...
Chị họ không thể uống rượu, nhẹ nhàng nhấp một miếng, Tôn Thừa Hoan có chút nghiêm túc, cạn ly đáp lễ. Uống xong lại nhìn Bùi Châu Hiền: "Phù dâu không uống với tôi một ly sao?"
Bùi Châu Hiền làm như không nghe thấy, cười quay đầu nói chuyện với người khác.
Tôn Thừa Hoan vừa định gọi nàng, đột nhiên bị một bức tường che mất tầm nhìn, phù rể cầm ly rượu đứng ở trước mặt cô: "Hai ta uống một ly nha."
Tôn Thừa Hoan một chút cũng không ngẩng lên, cũng tựa như không nghe thấy, đặt mông ngồi lại, chỉ để lại phù rể lúng túng giơ ly, trên không trung tìm một cái nửa vòng tròn về sau, lại từ từ vòng trở về.
Mẹ Thừa Hoan phê bình cô: "Sao con lại không lễ phép như thế? Con nhìn Tiểu Hiền người ta xem, ở bên ngoài lưu lạc, khí chất đó chính là không giống với con, cười rộ lên đều vô cùng ngọt ngào, con nhìn lại mình một chút, chị họ con kết hôn, con không thể vui vẻ một chút sao?" Nói xong nhìn bóng lưng Bùi Châu Hiền cười đến hoa mắt, thật sự là nhìn thế nào cũng thích, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, quay đầu lại nhìn con gái nhà mình, tuy rằng kế thừa mỹ mạo của mình, nhưng lại di truyền mắt một mí của ba Thừa Hoan, điểm ấy thì thật là đáng tiếc, nhìn Tiểu Hiền nhà người ta mắt hai mí nhìn tốt bao nhiêu.
Tôn Thừa Hoan không nói chuyện, mất hứng là vì trông thấy Bùi Châu Hiền có được không?
Từ nhỏ đến lớn cô nghe mẹ của cô nói câu đầu tiên nhiều nhất là "Con nhìn Tiểu Hiền người ta xem". Mẹ của cô nói không thấy phiền, cô nghe đều thấy phiền.
___________
Hồ Thành là tân đô thị loại hai, đất đai bao la, nhân khẩu lại không nhiều, lịch sử thành thị phát triển không lâu, trên cơ bản từ đời bọn Tôn Thừa Hoan trở lên là đời thứ ba, nó gần như kết thúc.
Khi đó vì hưởng ứng quốc gia hiệu triệu, vì quốc gia phát triển làm cống hiến, không ít người vùi đầu vào thành phố Tân Thành phát triển xây dựng. Ông nội Tôn Thừa Hoan, thời điểm đến Hồ thành, về sau ngay ở chỗ này lập gia, đã có ba Thừa Hoan, sau đó lại có Thừa Hoan.
Về phần nói lên giao tình của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền, vậy thì quay về hơn 20 năm về trước để tìm hiểu.
Khi đó Tôn gia cùng Bùi gia đều ở khu có nhiều hộ gia đình công nhân viên chức, mẹ Thừa Hoan cùng mẹ Bùi là đồng nghiệp, hai nhà quan hệ cũng không tệ.
Tôn Thừa Hoan lần đầu nhìn thấy Bùi Châu Hiền là lúc năm tuổi, kỳ thật lúc ấy rút cuộc là như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, chẳng qua là nghe những người lớn nhắc tới.
Nghe nói, hai người lần đầu gặp nhau, Bùi Châu Hiền có chút ngại ngùng không dám nói lời nào, Tôn Thừa Hoan chủ động lôi kéo tay Bùi Châu Hiền, trả lại cho Bùi Châu Hiền một trái táo.
Mặc dù có một đoạn nghe vào bề ngoài trông như rất hài hòa tốt đẹp chính là lần đầu gặp đó, nhưng cũng không ngăn trở ngày sau hai người có cậu không có tôi.
Tôn Thừa Hoan mỗi lần nhớ tới đều oán thầm trong lòng, mình khi còn bé thật ngốc nghếch thật khờ khạo, bị vẻ ngoài bé thỏ trắng của Bùi Châu Hiền lừa gạt a a a a! Thật sự uổng phí trái táo kia mà!
Từ nơi tổ chức hôn lễ trở về nhà, Tôn Thừa Hoan lái xe, mẹ của cô liền ở vị trí phó lái tiếp tục khen ngợi Bùi Châu Hiền.
Tôn Thừa Hoan nghe không kiên nhẫn, tranh thủ thời gian cắt ngang: "Sao cái gì cũng liên quan đến cậu ta, sao mẹ lại thích cậu ta thế? Mẹ nói thật cho con nghe, con đến cùng có phải là mẹ sinh ra không vậy?"
"Lời này con hỏi mẹ tám trăm lần rồi, con nếu không phải là mẹ sinh ra thì có thể đẹp mắt như thế sao?" Nói xong còn nhéo nhéo mặt Tôn Thừa Hoan nhìn giống mình hồi trẻ tấm tắc cảm thán, chỉ trừ đi điều duy nhất làm cho bà cảm thấy đáng tiếc là mắt một mí.
"..." - Có một người mẹ tự luyến như vậy, đôi khi cũng là một loại gánh nặng.
Tôn Thừa Hoan cười đến rất bất đắc dĩ, nhưng nhất định phải phối hợp, nếu không thì không biết mẹ của cô còn muốn lải nhải cái gì nữa.
"Bùi Châu Hiền trở về làm gì vậy? Không phải ở thành phố H rất tốt sao?" Tôn Thừa Hoan thuận miệng hỏi.
Mẹ Thừa Hoan suy nghĩ một chút nói: "Lúc trước mẹ nghe dì Bùi nói... Tiểu Hiền hình như chia tay với bạn trai rồi."
"Chia tay?"
"Ừ, cũng tốt, con trai bên ngoài làm sao tốt bằng ở Hồ Thành chúng ta, săn sóc cẩn thận biết rõ đau người đấy. Rồi nói năm nay dì Bùi của con thân thể cũng không tốt lắm, con bé trở về cũng là nên phải đấy."
"A..." Tôn Thừa Hoan vốn cảm thấy Bùi Châu Hiền trở về, những ngày an nhàn của mình đã bắt đầu. Bởi vì mấy năm nay Bùi Châu Hiền không đang ở đây, ba mẹ nói câu con nhìn Tiểu Hiền nhà người ta kìa tần suất giảm bớt, nhưng vừa nghe nói nàng là bởi vì nguyên nhân gì mà trở về, bỗng nhiên có chút đồng cảm với nàng.
"Từng tuổi này rồi, còn bị người ta bỏ, thật là..." Tôn Thừa Hoan nói.
Mẹ Thừa Hoan mắt trợn trắng: "Nói bậy? Nhất định là Tiểu Hiền bỏ người ta. Ôi, tương lai trừ quan tâm đại sự của con, mẹ cũng phải đem việc này của Tiểu Hiền đăng lên nhật báo."
"Mẹ thật rảnh rỗi..."
"Buổi tối mẹ liền gọi điện cho dì Bùi của con. Được rồi, dừng ở đây, ba mấy người buổi sáng xuống máy bay, con đừng quên đi đón."
"Đã biết." Tôn Thừa Hoan thở dài một hơi, ngày mai lại không thể ngủ nướng.
Có điều... Người bạn trai kia của Bùi Châu Hiền không phải muốn kết hôn sao? Sao bỗng nhiên lại chia tay?
Nghĩ lại, mắc mớ gì tới mình?!
___________
Vô luận bạn chuyển nhà đến đâu, bình thường ở chung cư, hay khu nhà ở xa hoa cao cấp, bạn luôn luôn không thể tránh khỏi chung đụng với vài kiểu hàng xóm.
Ví dụ như, buổi sáng người thợ băm băm nhân bánh. Không biết còn tưởng rằng giết người phanh thây, như không thể chờ đợi được. Lại ví dụ như, đêm hôm khuya khoắt chuyển đồ dùng trong nhà. Đoán chừng là thấy nhà mình như thế nào lại không vừa mắt, nhất định phải chọn một tư thế thoải mái nhất. Lại ví dụ như, vô luận thời gian nào, chỉ cần bạn hào hứng, liền gào thét...
Tôn Thừa Hoan từ lúc ra riêng tự lập, cảm nhận càng thêm sâu sắc ở điểm này.
Nhà bên trái kia, chủ nhân là một đôi nam nữ thay phiên nhau biểu diễn các loại bi hài kịch nhân gian cho Tôn Thừa Hoan xem.
Còn nhà bên phải, bác gái vừa đến chủ nhật, khẳng định đúng năm giờ bắt đầu băm nhân sủi cảo. Trên lầu có nhà kia lợi hại hơn, hai mẹ con cả ngày cãi nhau, ngẫu nhiên đóng sập cửa dậm chân, có mấy lần Tôn Thừa Hoan cảm giác phải đèn treo ở phòng khách bị chấn động muốn rớt xuống.
Nhưng cô vẫn tiếp tục ở nơi này. Bởi vì ít nhất không gian ở đây hoàn toàn thuộc về cô, không cần nghe ba mẹ lải nhải, không cần những ngày đang nghỉ ngơi phải đi ứng phó với bạn bè thân thích của ba mẹ.
Tôn Thừa Hoan tiến vào thang máy mà bắt đầu lấy chìa khóa, cầm túi lật ngược xuống cũng không có tìm được. Trong nội tâm cô cả kinh, là để quên chìa khóa trong phòng rồi, hay vẫn là cắm ở trên cửa?
Nếu để ở trong phòng thì tốt, nếu...
Cửa thang máy mở ra, Tôn Thừa Hoan sửng sốt một chút, trên cửa không cắm cái chìa khóa, cô đang định gọi điện thoại cho mẹ cô để lấy cái chìa khóa, cửa bỗng nhiên mở.
"Giai Kỳ?"
Giai Kỳ mặc áo ngủ của Tôn Thừa Hoan, ôm gối ôm của Tôn Thừa Hoan, còn ngái ngủ đứng ở cửa ra vào nhìn cô: "Cậu đã về."
"Cậu vào bằng cách nào?"
Giai Kỳ xoa xoa con mắt, "Chìa khóa trên cửa."
Không xoa cũng được, xoa một lần, Tôn Thừa Hoan nhìn ra không đúng, đem Giai Kỳ đẩy mạnh vào trong, sau đó lưu loát khóa cửa lại, Tôn Thừa Hoan hỏi: "Cậu đã khóc?"
"Không có. Tối qua ngủ không ngon, hôm nay tới nhà cậu lúc cậu không có ở đây, mình có chút mệt, vừa vào đã lăn ra ngủ. Bây giờ là còn chưa tỉnh ngủ, không có khóc." Nói xong lại dụi dụi con mắt.
Tôn Thừa Hoan khẽ thở dài, một bên cởi giày một bên hỏi: "Đông Doanh đâu? Mấy ngày hôm trước hai người các cậu không phải vẫn còn ở trên WeChat nói với mình chủ nhật phải lái xe đi ngâm suối nước nóng sao? Cậu như thế nào trở về rồi?"
Giai Kỳ là bạn cùng phòng thời đại học của Tôn Thừa Hoan, hai người tốt đến mức mặc chung một cái quần lót. Đông Doanh là bạn trai Giai Kỳ, cũng là bạn đại học của các cô, hai người từ đại học bắt đầu kết giao, cũng bảy tám năm gì rồi, cảm tình cũng không tệ, lần này đi suối nước nóng, Đông Doanh cũng nói không để ý Tôn Thừa Hoan đi theo làm bóng đèn, nhưng Tôn Thừa Hoan phải tham gia hôn lễ liền từ chối rồi. Tính toán thời gian, bọn họ là đêm qua đi, không thể nhanh như vậy đã trở về.
Giai Kỳ không giỏi nói dối, ánh mắt lơ lửng nhìn đâu đó, ấp úng nói: "Đông Doanh bỗng nhiên có việc, bọn mình liền trở về, sau đó mình không về nhà, rồi mình tới nhà cậu."
"Cãi nhau hả?"
"Hả? Không có. Cậu sao lại nghĩ như vậy? Thật không có..." Giai Kỳ càng nói càng chột dạ, tay cũng không biết nên để đâu.
Tôn Thừa Hoan không nói lời nào, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Giai Kỳ, Giai Kỳ bị cô nhìn trong lòng liền sợ hãi, xoay người đi rót ly nước uống, uống xong mới nhỏ giọng nói: "Mình có chút muốn cùng anh ấy chia tay rồi."
"Vì cái gì?" Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên lại nhớ tới Bùi Châu Hiền, bạn trai Bùi Châu Hiền cũng là bên nhau nhiều năm, cũng là chia tay. Đầu năm nay là phần mộ của tình yêu à?
"Bởi vì..." Giai Kỳ hít sâu mấy lần mới nói: "Anh ấy cầu hôn với mình..."
"..." Tôn Thừa Hoan có chút im lặng, lại hỏi: "Vậy cậu khóc là vì?"
"Bởi vì mình quá kích động, lúc ấy bỏ chạy mất, cảm động muốn khóc, cậu lại không có ở nhà, mình chỉ thể khóc..."
"Cậu có phải bị bệnh hay không? Người ta cầu hôn cậu, cậu khóc cái gì? Cậu cảm động còn chia tay cái rắm?"
"Mình không phải... Trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ được?"
"Xà tinh bệnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro