chương 18
Chương 18:
Joo Hyun mỗi câu "tỷ tỷ" đều như một cây kim đâm vào lòng Seung Wan. Nàng biết Joo Hyun bị bao nhiêu tủi nhục, cũng biết lòng Joo Hyun có bao nhiêu đau khổ. Lúc này Seung Wan chỉ muốn trấn an đứa nhỏ đã chịu nhiều thương tổn này, không hề chứa một tia tạp niệm. Seung Wan hôn nhẹ lên môi Joo Hyun, lập tức một dòng mùi vị thơm mát chen vào vòm miệng, đó là mùi vị của thảo dược, cũng đã nghiễm nhiên trở thành mùi riêng của Joo Hyun.
Dần dần, nụ hôn biến thành thật sâu, Seung Wan đảo lưỡi trong khoang miệng Joo Hyun, không ngừng liếm mút trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ nhắn bên trong.
- "Ưm.." - Joo Hyun để mặc Seung Wan hôn mình, ánh mắt mở to nhìn Seung Wan thật kĩ. Chỉ cảm thấy Seung Wan vừa hôn đã khiến thân nhiệt mình tăng lên vùn vụt. Giống như lọt vào một cái lò hoả thiêu, nội tạng cũng như bị đốt cháy.
Có lẽ biết là nếu cứ tiếp tục vậy, chính mình cũng không kiềm chế được, Seung Wan tách ra khỏi nụ hôn, lưu luyến rời xa đôi môi của Joo Hyun. Nhìn gương mặt đỏ bừng đối diện, cùng hai cánh môi sưng đỏ, trông Joo Hyun lúc nãy lại có chút quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành.
Joo Hyun thực sự rất xinh đẹp... Nếu để vài năm nữa lớn lên, không còn là một đứa nhỏ ngây thơ, liệu có còn thích mình nữa hay không.
- "Tỷ... đừng ghét ta nữa được không" - Joo Hyun vùi đầu vào hõm cổ, âm thanh mềm nhẹ vang lên bên tai Seung Wan. Lời nói mang theo chút nước mắt trở nên nức nở, lại như đang cầu xin. Cho dù Seung Wan lạnh lùng cứng rắn đến đâu, cũng khó có thể cự tuyệt.
Seung Wan biết, bản thân đã sớm bị người này hấp dẫn. Không đơn giản chỉ là vẻ bề ngoài, còn có cặp mắt trong suốt không thấy đáy kia, cùng chính tâm ý đối với mình. Có lẽ tìm khắp thế gian sẽ chẳng ai đối với mình như Joo Hyun. Đã hứng chịu quá nhiều dằn vặt, vẫn một lòng đeo đuổi gọi mình tỷ tỷ, hơn nữa lại còn tiếp tục yêu mình.
Vùi Joo Hyun vào lồng ngực, Seung Wan tay mềm nhẹ vuốt ve tấm lưng Joo Hyun trấn an.
- "Hyun, là tại tỷ không tốt... tỷ xin lỗi... nhưng tỷ thưc sự... không kiếm chế được. Hyun, tỷ biết là yêu cầu quá đáng... nhưng mà Hyun tha thứ cho tỷ được không"
Nghe Seung Wan thành khẩn xin lỗi, Joo Hyun tâm trở nên mềm nhũn. Dù cho Seung Wan không xin lỗi, thì tình cảm nàng dành cho Seung Wan vẫn không một chút thay đổi. Nếu đã yêu, thì sẽ yêu vĩnh viễn. Nói tốt thì là ôn nhu, mà nói trắng ra là mù quáng. Không sao hết, Joo Hyun chấp nhận. Nàng cho tới tận bây giờ đều không biết đến chữ hận, thậm chí cả tức giận cũng chưa bao giờ có.
Thơ ấu vốn đã nhận hết tra tấn, lại bị mẹ mình khinh thường ngược đãi. Sau khi ở lại Nguyễn gia, vật chất đã đầy đủ. Nếu không phải vì yêu Seung Wan có lẽ cuộc sống cũng không đến nỗi tồi tệ. Ít ra là không phải chịu tra tấn dày vò, dù về tinh thần vẫn là không khá khẩm, nhưng thân thể không đến mức suy nhược gầy yếu như giờ.
Vận mệnh, lại luôn muốn đùa cợt con người. Khiến Joo Hyun ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Seung Wan đã hoàn toàn kinh diễm. Đến lần thứ hai gọi là thích. Cuối cùng, đã trở thành tù nhân của Seung Wan, người yêu thương Seung Wan.
Seung Wan, trong mắt mọi người đều là một Thiên sứ áo trắng, thực ra, nàng chính là một tên đại ác ma cầm thanh gươm tàn bạo.
Mà khía cạnh như ác ma, chỉ có ở bên Joo Hyun mới xuất hiện.
Joo Hyun là một con người đơn giản, một con người thuần khiết và trong suốt. Trong lòng chỉ có vài lý lẽ nhỏ nhoi mà thôi. Hi vọng Seung Wan tỷ tỷ có thể thích mình một chút, một chút thôi cũng được. Hi vọng ba ba có thể nói với mình một câu, không cần nhiều, chỉ một câu là tốt rồi. Đối với người khác có lẽ là chuyện quá đơn giản, nhưng đối với Joo Hyun , mấy thứ đó khó hơn lên trời.
Nhiều cháo như vậy, sao lại chọn một bát cháo trắng bình thường? Không có nguyên nhân nào khác, là bởi vì nó đơn giản, không hơn không kém.
- "Tỷ tỷ... ta chưa bao giờ trách ngươi cả, thật sự chưa bao giờ. Ta chỉ sợ ngươi chán ghét ta, đuổi ta đi. Ta không muốn không còn được thấy ngươi ... thực sự không muốn.." - Joo Hyun thân thể kịch liệt run rẩy, gương mặt lộ nhiều vẻ bất an. Seung Wan nâng cằm Joo Hyun lên, bốn mắt nhìn nhau. Tuy mắt Joo Hyun gần như bị nước bao trùm, nhưng Seung Wan vẫn nhìn thấy hai con ngươi đen láy sáng ngời như trân châu chăm chăm nhìn mình.
- "Hyun, tỷ tỷ cam đoan với ngươi, sẽ không để ngươi rời đi. Từ nay về sau sẽ ở lại với tỷ suốt đời, được không?" - Seung Wan hứa hẹn. Nhưng nàng không biết lời hẹn này, sau lại bị chính Joo Hyun phá vỡ.
Khóc, có đôi khi cũng là một cách giải toả để mà sống tiếp. Joo Hyun thường xuyên khóc, nhưng riêng hôm nay lại là đặc biệt. Khóc ngay trong lòng của Seung Wan, cảm nhận được sự ôn nhu chưa từng có. Nghĩ đến những lần tra tấn trước nay, Joo Hyun lại tủi thân khóc tràn lan. Cuối cùng khóc nguyên một buổi chiều, Joo Hyun thể lực không đỡ nổi liền nặng nề rơi vào giấc ngủ. Seung Wan cũng hít ngửi mùi thảo dược trên người Joo Hyun, theo đó tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai người cơ hồ cùng tỉnh lại một lúc. Không, nói tỉnh đồng thời không đúng, chính xác là bị cùng một người khác đánh thức. Người ấy, lúc này đang cười xấu hổ đứng ở cửa, tay cầm đủ gói to nhỏ gồm hoa quả, bữa sáng, hoa tươi... không thể nghi ngờ, là tới để thăm bệnh nhân.
Nữ nhân vừa bước vào ấy tên là Trần Hề.
Seung Wan lờ đờ mắt buồn ngủ, nhìn Trần Hề một cái rồi bước vào nhà vệ sinh. Trần Hề nhìn Seung Wan hấp tấp biến mất, bất đắc dĩ cười, chuyển sự chú ý đến người còn lại đang nằm trên giường bệnh. Joo Hyun. Nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn mặt mũi tái nhợt không chút huyết sắc, toàn thân lại băng bó trắng tinh, Trần Hề khẽ cau mày.
Mới vào sáng sớm, chợt nghe mọi người trong bệnh viện đều truyền đi một lời đồn. Thiên kim viện trưởng, Seung Wan tiểu thư mang theo một đứa nhỏ sáng sớm đã tới bệnh viện, thời khắc lúc đó, tính mạng của đứa nhỏ kia đang bị đe doạ, có thể chết bất cứ lúc nào. Ngay lúc các bác sĩ đang luống cuống tay chân, Seung Wan đã tự tay tuyển bác sĩ đưa nữ bệnh nhân nhỏ tuổi ấy từ cõi chết trở về. Sau đó 24/24 giờ đều ở tại phòng bệnh chăm nom không rời...
Trần Hề đen mặt nghe tin buôn dưa lê, mấy lời đồn này, phải có thật thì mới thành được. Cho dù là một bác sĩ mặc Blouse dài, hay là một ý tá... cũng đều không thể chống lại mị lực của những lời đồn. Nhưng mà Trần Hề lại không thực sự tin tưởng, nàng thừa biết độ tin cậy của mấy lời đồn này hầu như là bằng 0. Thay vì đoán mò, còn không bằng tự mình đi thẩm vấn thực hư. Vì vậy, tìm người có thâm niên làm việc ở bệnh viện này lâu năm nhất hỏi hết chân tướng sự việc là sẽ rõ ràng ngay, người đó không ai khác ngoài Trương tỷ.
Không nghĩ tới, chính Trương tỷ lại là bác sĩ chính phụ trách chữa trị cho Joo Hyun. Trương tỷ mang hết quá trình chữa trị bệnh tật và thân phận của bệnh nhân nhỏ tuổi kia nói cho Trần Hề. Lúc nghe bác sĩ Trương nói, Trần Hề vẫn nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy đâu, bây giờ tận mắt nhìn thấy Joo Hyun trên giường, càng thêm xác nhận suy đoán của nàng là chính xác.
Rõ ràng Seung Wan có chuyện gì đó giấu mình.
- "Thân thể có khoẻ không" - Trần Hề ý cười ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đôi mắt phượng xinh đẹp không ngừng đánh giá Joo Hyun. Không thể phủ nhận rằng Joo Hyun là một tiểu cô nương rất dễ nhìn. Vì thân thể suy nhược nên sắc mặt so với người bình thường luôn trắng bệch hơn rất nhiều. Ngoại trừ đôi mắt so với Seung Wan có to hơn, những điểm khác cùng Seung Wan đều cực kì giống nhau.
Mới ít tuổi như vậy, còn chưa phát triển hết mà dung nhan cũng đã khiến người khác phải chói mắt. Liền nghĩ đến, đứa nhỏ này sau lớn lên còn không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào. Ngay cả việc vượt qua cả Seung Wan cũng hoàn toàn có khả năng. Vẻ đẹp của Seung Wan , bản chất còn lộ ra chút dữ yêu khí. Ẩn trong nét đẹp thiên sứ đồng thời chứa vẻ ác ma. Còn vẻ đẹp của Joo Hyun, bản chất lộ ra một cỗ lãnh đạm.
Đối với Nguyễn gia, Trần Hề cũng có nghe qua, Nguyễn Mình có hai nữ nhi, nhưng đối ngoại chỉ thừa nhận có một người duy nhất là Seung Wan. Như vậy còn Joo Hyun? Là địa vị gì? Có thể nghĩ. Không bị người khác sở tán thành tư vị, Trần Hề so với ai khác đều rõ ràng.
Thật khó mà tưởng tượng, cuối cùng là vì cái gì có thể làm cho một tiểu cô nương mới 16 tuổi vốn phải hoạt bát sáng sủa trở thành một thân đạm nhiên. Có lẽ là trên người Joo Hyun còn toát ra vẻ ưu thương. Nếu Joo Hyun là thiên sứ, thì chỉ có thể là thiên sứ hoàn hảo, không giống như của Seung Wan.
Từ lúc Trần Hề bước vào, Joo Hyun đã nhận ra người này. Không thể nghi ngờ, người này ngày đó đứng trong mưa được Seung Wan ôm vào trong ngực. Nghĩ vậy đối với mình, Joo Hyun cũng không suy nghĩ nhiều. Nhìn tới đống đồ Trần Hề mua đến, làm cho người chưa bao giờ được đối xử ưu ái như Joo Hyun bất giác thấy xấu hổ.
- "Cảm ơn Trần tiểu thư." - Joo Hyun ngẩng đầu nhu thuận hướng Trần Hề nói lời cảm ơn, khoé miệng nở một nụ cười yếu ớt lại vô cùng đẹp, sau đó đè thấp bả vai cúi đ ầu xuống. Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe một trận cười khiến nàng lại phải ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hề đang cười vô cùng mị hoặc. Quả nhiên, Trần Hề nàng tốt nhất nên làm một ca sĩ thần tượng hơn là bác sĩ, bởi ánh cười quá đẹp ấy sẽ làm các bệnh nhân tương tư mất.
- "Joo Hyun, ta là bạn bè của chị gái ngươi, không cần xưng hô như vậy. Sau này cứ gọi là Trần Hề tỷ là được rồi"
Vốn đã không biết nhiều ý tứ giao tiếp, lại bị Trần Hề trêu đùa, Joo Hyun càng không biết phải làm sao. Nàng đưa mắt nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, luôn ít tiếp xúc với người ngoài Joo Hyun thực sự không biết phải nói gì trong lúc này. Nàng ước gì Seung Wan xuất hiện ra cứu cánh, nhưng chị gái của nàng bây giờ đang ngập trong đống nước mát mẻ của vòi hoa sen trong kia.
- "Trần Hề tỷ, ta cảm ơn" - Joo Hyun cứng ngắc nói xong, Trần Hề đưa tay xoa đầu Joo Hyun, tựa như một người mẹ khen ngợi nữ nhi của mình.
- "Ừ! Thật dễ nghe, về sau cứ gọi vậy. Còn nữa, ngươi nên cười lên thật nhiều, đừng có bản mặt ủ rũ vậy, trông thật giống một lão già nga"
Nghe Trần Hề nói chuyện thoải mái, Joo Hyun cho dù không hay cười cho lắm, cũng phải lộ ra khuôn mặt cười ngay lập tức.
Đúng lúc ấy Seung Wan bước ra bất ngờ chứng kiến cảnh tượng, thấy Trần Hề thân thiết xoa đầu Joo Hyun. Còn Joo Hyun... đang cười rất tươi với Trần Hề?
.......
End c18 ❤️💙🐰🐿️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro