chương 22

Chương 22:

Ở bệnh viện một thời gian, chuyện ngày hôm đó, Seung Wan không hề nhắc lại. Nhưng những lời đó nàng như đã khắc sâu tronglòng, một vết thương không ma quỷ nào diệt được.

Trên người Joo Hyun, vết thương cũng đang khép miệng không sai biệt lắm. Vốn miệng vết thương dữ tợn đã kéo da non hồng nộn. Làn da bị sáp nhỏ vào đã chậm rãi khôi phục phí tổn đến nhan sắc. Vết sẹo, sở dĩ là một thứ khắc cốt ghi tâm. Bởi vì một khi nó được tạo thành, không dễ dàng có thể xoá đi.

Seung Wan yên lặng sai hai người dọn dẹp đồ đạc, hôm nay là ngày Joo Hyun ra viện. Nhìn người kia ngồi ở cửa sổ, mồ hôi không ngừng theo thái dương đổ xuống. Thành phố này đã đến mùa hè, là lúc nóng nhất của năm.

Nhớ những mùa hè trước, Seung Wan đều nóng đến phát điên, mỗi ngày cũng chỉ muốn được ở trong nhà, cái gì cũng không động tay. Không phải không có phát hiện, lại càng không phải là không chú ý. Thực sự từ lúc Seung Wan giúp Joo Hyun mặc quần áo liền phát hiện quần áo mùa hè của Joo Hyun có rất ít, chỉ có vài bộ trông đến đáng thương.

Một nữ nhân 16 tuổi, ai không tưởng mùa hè sẽ ăn mặc năng động vui vẻ cùng bạn bè dạo phố chơi đùa. Nhưng mà cuộc sống của người này, hoàn toàn bị chính mình làm cho đảo điên. Seung Wan nhìn Joo Hyun thân thể gầy yếu, lúc này lại mặc trên người áo khoác đen dài tay, cổ áo kín mít, quần dài đến dị thường. Nên mồ hôi càng được thể tuôn ra không ngừng.

Seung Wan tiến đến, dưới ánh mắt nghi hoặc của Joo Hyun, nàng đưa tay cởi chiếc áo khoác đen trên người Joo Hyun, lộ ra một cái áo ngắn tay màu trắng bên trong. Có lẽ là một phản xạ có điều kiện được hình thành từ lâu, một tiềm thức ăn sâu vào trí não. Joo Hyun theo bản năng ngăn bàn tay của Seung Wan lại, tránh để lộ những vết sẹo xấu xí ra bên ngoài.

- "Tỷ tỷ.." - Joo Hyun kinh hoàng gọi Seung Wan, vươn tay muốn lấy lại chiếc áo khoác mà Seung Wan vừa đoạt lấy, lập tức bị Seung Wan nghiêng người né đi - "Tỷ tỷ... trả lại cho ta được không?"

Joo Hyun cúi đầu nhỏ giọng nỉ non, như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cô độc và bất lực.

Nhìn bộ dạng này của Joo Hyun, Seung Wan sao có thể không đau lòng. Hết thảy những thứ này đều không phải do mình tạo ra sao. Nếu không phải mình gây nên nhiều vết sẹo trên người Joo Hyun, nàng sao có thể trở nên tự ti như vậy. Thậm chí trời nóng đến vậy mà cũng không dám mặc quần áo mùa hè.

Seung Wan đau lòng ôm Joo Hyun ấn vào lồng ngực, vuốt tấm lưng đã như ướt sũng vì mồ hôi, muốn cho Joo Hyun vui vẻ thoải mái một chút cũng khó vậy sao.

- "Hyun, ngươi nghe ta nói, cứ mặc quần áo như thế này không sao đâu. Mấy vết sẹo này sẽ không ai để ý đâu, mà có nhìn thấy người ta cũng không dám chê cười. Hyun rất đẹp, thực sự rất đẹp. Từ nay về sau mùa hè không được mặc áo dài tay nữa, biết không"

Seung Wan không ngừng an ủi Joo Hyun, cảm giác được thân thể run rẩy trong lòng mình dần hồi phục mới cúi xuống nhìn.

- "Tỷ tỷ... thật xin lỗi... ta sẽ nghe lời ngươi, không mặc như thế nữa"

- "Ừ, ngoan lắm" - Seung Wan cười, nhẹ nhàng xoa đầu Joo Hyun, giống như là một vật báu được sủng ái nhất trên đời. Nhưng mà nàng không biết, loại hành động ôn nhu như đối đãi với tỷ muội ruột thịt này, là một cách khiến Joo Hyun tâm đau.

Tỷ tỷ... có lẽ ngươi sẽ không biết, ta luôn tự hỏi yêu là gì. Bởi vì ta phải gọi ngươi một tiếng là "tỷ tỷ". Cho nên tình yêu, là thứ mà ta vĩnh viễn không bao giờ có được.

Vì sự cố với cái áo khoác, hai người trễ giờ xuất viện. Đến tầng một, Joo Hyun cúi đầu lẽo đẽo theo sau Seung Wan, tựa như một đứa nhỏ vừa bước vào thế giới lạ lẫm, đối với khung cảnh mới luôn tỏ ra sợ hãi e dè. Đây là lần đầu tiên Seung Wan nhìn thấy Joo Hyun mặc đồ màu trắng, không thể không thừa nhận, nàng rất hợp với màu trắng.

Tuy thân thế quá mức gầy yếu khiến chiếc áo có hơi rộng, bên dưới chiếc quần bò cũng thùng thình như quần thể thao. Nhưng như thế thành ra trông thêm được một phần sức sống năng động. Lúc này Joo Hyun, giống như là đứa nhỏ sắp biểu diễn vũ đạo, toàn thân đều toả ra tinh thần phấn chấn.

Nhìn Joo Hyun đầu cúi thấp đến nỗi muốn đập vào cả ngực, Seung Wan cười nhẹ, khẽ siết lấy bàn tay Joo Hyun, hi vọng nàng có thể tìm lại chút tự tin. Có đôi khi người yêu chỉ khen ngợi một câu là quá ngọt so với cả hội người xa lạ tới buôn mật. Còn người yêu chỉ một câu trách móc, còn hơn cả trăm mũi tên, không chút nể tình xuyên thấu cả tim.

Seung Wan đối với Joo Hyun là như vậy, Joo Hyun yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần Seung Wan có mình trong lòng hoặc đối với mình cười cười cũng đủ lắm rồi. Ngay khi cảm giác được Seung Wan nhẹ nhàng nắm lấy tay, đưa hơi ấm truyền sang những đầu ngón tay lạnh lẽo của mình, Joo Hyun đã không tự chủ được, tim liền đập thình thịch.

Đây là rung động khi tiếp xúc với người mình yêu.

Hai người về nhà, đúng lúc cơm trưa. Son Jin Young dĩ nhiên ở lại bệnh viên không về nhà, căn biệt thự rộng lớn cũng chỉ còn Vú Phương và vài người làm. Nghe được tiếng mở cửa, vốn đang ở trong nhà bếp, Vú Phương đầu tiên sửng sốt, sau khi nhìn thấy Joo Hyun với khuôn mặt nhợt nhạt, liền vừa xoa xoa tay vừa chạy tới.

- "Nhị tiểu thư? Ngươi không sao chứ? Sức khoẻ khá rồi chứ?" - Vú Phương lo lắng hỏi Joo Hyun lại vừa đánh giá thân thể nàng. Tuy khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều nhưng cái cơ thể gầy giơ xương này thì trước khi nằm viện hay giờ xuất viện cũng chẳng khác là bao. Joo Hyun đứng chôn chân một chỗ, nhìn vú Phương lo lắng cho mình trong lòng ấm áp, thân thể được vú ôm vào ngực thật là thoải mái.

Chưa từng biết đến cảm giác có mẹ yêu thương chiều chuộng là cái gì, Joo Hyun chỉ tìm được vài cảm giác đó ở bên Vú Phương. Tuy nghe đến mười phần đều thấy buồn cười, nhưng đối với Joo Hyun, tình cảm của vú là một ơn huệ lớn. Không ai chú ý tới, Joo Hyun mỗi lần tan học về tới nhà, Vú Phương luôn là người đầu tiên chạy tới đỡ túi sách hộ nàng. Cũng chẳng ai biết, buổi sáng Vú Phương luôn ôn nhu đánh thức Joo Hyun, sau đó mang cho nàng một cốc sữa ấm.

Từ lâu Joo Hyun cũng coi Vú Phương như mẹ của mình, một con người khác hẳn với Hoa Phượng. Tuy hai người chẳng có chút huyết thống nào , nhưng Joo Hyun có thể cảm thấy, vú đối với mình giống tình cảm một người mẹ dành cho đứa con nhỏ.

- "Khụ khụ..." -Tiếng ho khan rất nhỏ đánh gãy đối thoại của hai người. Vú Phương ngẩng đầu lên, đã thấy vẻ mặt bất mãn cùng ánh mắt cảnh cáo của Seung Wan dành cho mình.

Vú Phương thân mình run lên, dù sao nhiều năm làm người hầu, không chỉ đối Son Jin Young kính cẩn mà với Seung Wan, vú Phương cũng mười phần biết điều thấu triệt. Bà biết, vẻ khả ái bề ngoài của đại tiểu thư không phải đơn giản. Chỉ cần nhìn vào những gì Seung Wan gây ra cho Joo Hyun cũng đủ biết nàng không phải người đùa được.

Thức thời tiếp nhận túi to túi nhỏ trong tay Seung Wan, vừa nhìn ngắm Joo Hyun thân thể gầy yếu, Vú Phương thở dài liền vội vàng mang lên lầu. Seung Wan cùng Joo Hyun thay đổi giày dép, coi như lần này chính thức trở về ngôi nhà đã lâu vắng mặt.

Seung Wan nhìn căn phòng, trước khi rời đi cho đến bây giờ hầu như không có gì thay đổi. Không hề tức giận, không có cảm giác xa lạ.

Đưa Joo Hyun về phòng của chính mình, gần như là ngay khi vào đến nơi, Seung Wan liền ấn Joo Hyun lên giường. Người hành động, cũng không có một tia tà niệm, Seung Wan chỉ là hi vọng có thể làm cho Joo Hyun nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cơ thể đứa nhỏ này cũng chưa hẳn bình phục, đứng nhiều như vậy, ngồi lên xe đi một quãng đường không phải là chuyện tốt.

Nhưng mà, người làm vô ý, người nhìn cố ý. Joo Hyun nhìn Seung Wan ghì vai mình xuống giường, ma xui quỷ khiến nhớ tới hai người đã từng làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt tai hồng. Nhớ tới chính mình được tỷ tỷ ôn nhu hôn, nhớ tới chính mình được tay tỷ tỷ vuốt ve, nhớ tới tay tỷ tỷ lần lượt tiến vào chỗ tư mật của chính mình... Joo Hyun cảm thấy bên dưới có một dòng nước ấm chậm rãi tràn ra.

Phát hiện gương mặt tái nhợt của Joo Hyun thế nhưng lại nhiễm một tầng đỏ ửng, Seung Wan lúc này mới phát hiện, động tác của mình đã khiến đứa nhỏ này hiểu nhầm. Nàng cuống quít đứng lên, ra vẻ chỉnh sửa quần áo. Nàng cũng không biết mình vì cái gì lại làm thế, chỉ là... muốn làm thì làm thôi, không suy nghĩ nhiều.

Từ nhỏ đã được chiều chuộng hết mực, chỉ cần là Seung Wan muốn, Son Jin Young và Vu Hồng đều đáp ứng tất cả. Đến lúc Vu Hồng qua đời, Son Jin Young đối với Seung Wan nuông chiều yêu thương lại càng tăng không hề giảm đi. Chính vậy mới có thể bất giác dưỡng thành một Seung Wan tính cách không hề kiêng nể bất cứ thứ gì, kết hợp với bản chất chiếm giữ mãnh liệt.

Seung Wan thừa nhận, nàng đối với Joo Hyun có ham muốn chiếm giữ rất lớn. Hơn nữa lại biện lý do , bởi vì hận Joo Hyun, muốn đem nàng giam cầm bên mình, ngày đêm tra tấn. Nhưng mà qua chuyện lần này, Seung Wan mới phát hiện, mình đối với Joo Hyun tình cảm sớm manh nha, vốn không phải đơn giản chỉ là hận.

Nếu đúng thật chỉ hận Joo Hyun, sẽ không phải sau mỗi lần tra tấn, tâm đều đau như vậy. Nếu hận, sẽ không phải lúc Joo Hyun đối với người khác vui cười, lại sợ hãi mất đi nàng. Nếu mà hận, sao nàng lại có thể lưu lại bệnh viện suốt một tháng trời ngày đêm chăm sóc?

Khác với Joo Hyun, Seung Wan đã là một nữ nhân trưởng thành. Nàng hiểu bản thân đã bị rung động bởi Joo Hyun, không phải tình cảm chị em ruột thịt, mà giống với tình yêu của nam nữ. Tự giễu cười, Seung Wan bắt đầu chán ghét bản thân.

Ngươi xem ngươi đã làm gì. Cưỡng bức, tra tấn em gái mình. Làm xong những việc đó còn có thể mở miệng nói rằng yêu chính em gái mình, không biết xấu hổ!

Seung Wan à, ngươi là ác ma sao.

.......
End c22 🐰💙❤️🐿️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro