CHAP 26: TRỐN THOÁT...
Lúc ấy, Hào Tỷ bất giác nghi ngờ vị Phò Mã đó, liền đi đến gần mở khăn che mặt lên xem thử đó là ai? Rõ theo y phục thì đó là nữ nhi, liệu đó có phải là Khả Ngân?
Cô liền nhanh chóng đi đến mở chiếc khăn che lên xem trong lúc ả ta không chú ý, nhưng lại bị ngăn cản bởi một ả nô tỳ đang đứng bên cạnh, thật chết tiệt, phải làm sao để xác minh được đó có phải là Khả Ngân hay không đây?
Đang lo lắng suy nghĩ thì tiếng nói nghi ngờ của ả cất lên khiến cô đành phải bỏ ý định mở chiếc khăn, nhưng cô không từ bỏ liền giả vờ như không có chuyện gì cứ thế làm xong nhiệm vụ của mình rồi từ từ lẻn vào phòng Tân hôn để xác minh sau.
Ôi lần này có kịch hay xem rồi!
-Được rồi! Tân lang và Tân nương chuẩn bị... ta hô khẩu lệnh để bắt đầu tam lễ đây! Nhất... Nhất Bái Thiên Địa! Nhị Bái Cao Đường!...
[Minh họa cho lẹ để khỏi mắc công tả]
Đang hô thì Hào Tỷ liền suy nghĩ nếu đó là Khả Ngân thật thì xem như cô đã bái đường thành thân với người khác rồi, trong lòng bỗng thấy khó chịu liền ngừng lại khiến tất cả im lặng nhìn cô, ả ta khó chịu liếc nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi.
-Sao không hô nữa? ngươi ngừng làm gì?
-À ta xin lỗi! Phu... Phu Thê Giao Bái! Tân lang đưa Tân nương... vào động phòng!
-Haha! vậy là đã xong rồi sao? ta không kiên nhẫn chờ đợi nữa? Phò Mã! ta đi thôi.
Nhìn đối phương im lặng mà Hào Tỷ càng thêm nghi ngờ, liền nhanh chân đi theo, đi đến phòng Tân hôn thì thấy đèn hoa lung linh sáng chói cả mắt, dưới sàn rải đầy hoa hồng trông rất lộng lẫy.
Định đi vào tìm Khả Ngân nhưng ả ta lại từ từ đóng cánh cửa cùng màng che lại với ánh mắt đắc ý gian xảo, lần này nguy hiểm cho Khả Ngân rồi.
Vào lúc đó, Khả Ngân đang sợ hãi từ từ mở chiếc khăn che mặt lên, nắm tay lại xiết chặt vào váy áo cùng với những giọt nước mắt cứ không ngừng rơi, hiện tại cô đang run sợ đến mức không còn đường phản kháng, giờ phải làm sao để bảo vệ bản thân mình đây?
[Khả Ngân mặc áo Tân nương đẹp lắm nhe quý vị! Sợ dài dòng nên không tả, mà sẵn đưa ảnh của ả Nữ Chủ đó lên cho mọi người chiêm ngưỡng luôn, cũng đồ đỏ chót đẹp lung lung luôn nhe]
Ả ta với nụ cười đắc ý vì có được cô, nhẹ nhàng từ từ ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô ly rượu hoa đào được gọi là rượu giao bôi, ngay lúc này Khả Ngân cố gắng giữ bình tĩnh và không được sợ hãi, bình thường cô rất mạnh mẽ, nếu ả ta dám làm bậy thì một chọi một cả hai cùng đánh lộn để gìn giữ được trinh tiết.
Cô chợt suy nghĩ ra cách hay, định dùng rượu chuốc say ả để cô có thể bỏ trốn, nhưng chiêu đó xưa rồi diễm, bản thân không uống được rượu mà bày đặt chuốc say người ta? Nhìn ả ta đắc ý khi thấy Khả Ngân uống hết ly rượu thì biết ngay ly rượu có vấn đề.
Quả nhiên không sai, không cần đợi đến lúc bả chuốc rượu cho người ta say, giờ chỉ mới uống có một ly mà đứng muốn không nổi rồi, có vấn đề, ly rượu chắc chắn có vấn đề luôn.
-Phò Mã! làm lễ cũng đã làm rồi, uống rượu giao bôi cũng đã uống rồi, giờ thì chúng ta... Có phải nên đi ngủ rồi không?
-Không... Không được! Ta còn chưa buồn ngủ, giờ ta đi ra ngoài ngắm trăng rồi sẽ vào ngủ sau.
-Chàng đi được sao? Hừ.
Một tiếng nói gian xảo vừa cất lên thì ngay lập tức Khả Ngân không còn sức lực, choáng váng khó chịu mà ngã xuống, ngay lúc đó ả ta liền đi đến đỡ lấy Khả Ngân, đẩy cô ngã xuống giường.
Thật kỳ lạ? tại sao lại khó chịu đến như vậy? tay và chân cứ như bị kéo đi vậy? sắp không thể tự điều khiển cơ thể mình rồi, Khả Ngân khó chịu chưa kịp chống cự lại thì bị một thân ảnh to lớn đè lên người, chiếm hết sức lực của cô bằng một nụ hôn, ả ta như kẻ điên cuồng hôn thật nhanh và nồng nhiệt lên khắp người Khả Ngân.
Nhưng cái cảm giác này? tại sao lại hưng phấn đến như vậy? Cô lúc này không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa? chỉ có thể khó chịu nóng bức hét lên nhưng lại không ra tiếng, giọng nói sợ hãi yếu đuối cứ vang lên để cầu xin được buông tha, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống.
Chợt nhớ lại những hành động điên cuồng của Công Chúa lúc trước cũng đối xử với mình như vậy thì cô liền đau đớn khóc lớn hơn, cảm thấy mình thật tủi nhục vì luôn bị ức hiếp, mình là cái gì chứ?
Là thứ rẻ tiền có thể dễ dàng để họ chà đạp lên thân thể mình? Cô đau đớn khó chịu lập tức dùng hết sức lực còn lại để phản kháng, đánh thật mạnh vào lưng và vai của ả, nhưng với lực như vậy cứ như là đang đánh yêu vậy, cứ thế khiến cơn thú tính của ả sục sôi lên và không thể kìm chế.
Cơn điên cuồng và lòng muốn chiếm lấy Khả Ngân càng mãnh liệt hơn, cứ thế xé bỏ lớp y phục bên ngoài của cô mặc cho cô ra sức chống cự, lần này nguy thật rồi, không thoát được khi ả ta nặng như vậy, thân mạnh mẽ khí thế đè lên cô, thêm cơ thể cô không còn sức lực và sự kiểm soát, mồ hôi cứ thế rơi xuống trên cơ thể cô, hơi nóng cứ hừng hực cứ thế tăng thêm sự hấp dẫn cho đối phương đang cố xâm chiếm lấy.
Lần này đành hy sinh để có thể thoát được, nếu bạo lực không được thì đành mềm mại, cô nhanh chóng dùng hai tay ôm chặt eo của ả, từ từ dùng môi liếm nhẹ môi của đối phương, cứ thế khiến đối phương đắm chìm vào nụ hôn mãnh liệt.
Cô nhanh chóng chiếm được thế chủ động rồi từ từ duy chuyển thân mình để cô được đứng lên, cứ thế nhanh nhẹn để ả ngồi đối diện mình, dùng đôi tay mạnh bạo điên dại lần mò khắp cơ thể khiến ả chìm trong say đắm.
[Minh họa thêm ảnh cho kịch tính nhe quý vị]
Lúc này bỗng sự kích thích từ cơ thể Khả Ngân không thể nào kìm chế lại được, đã ngồi dậy được thì có tư thế để đẩy cô ta ngã rồi nhanh chân bỏ chạy, ít nhất cũng có đường thoát, thế nhưng cơ thể lại không cho phép cô dứt ra?
Sự kích thích hưng phấn ấy thật kỳ lạ, từng giọt mồ hôi nóng ran rơi xuống lại càng khiến cơ thể khó chịu và say đắm hơn, từ từ tiến đến hôn lấy môi của đối phương, nhưng vừa tiến đến thì chợt nhớ lại hình ảnh của Công Chúa, mình đã hứa những gì?
Tuyệt đối không thể đối xử với cô như vậy, nhớ lại sự hạnh phúc lúc cô và Công Chúa ở bên nhau trong đêm đó, lập tức cô xóa bỏ ý định điên cuồng không còn tính người ấy, nhanh chóng đẩy ả ta ra khỏi cơ thể mình.
Định đứng lên bỏ chạy thì lại lên cơn kích thích xé tan đi cả cơ thể nếu làm trái lại, thật sự khó chịu và đau đớn ở họng cùng ngực, nó cứ kích thích và tạo hưng phấn cho cơ thể không thể rời đi được, với ánh mắt quyến rũ của đối phương đầy gợi tình và lớp áo ngoài vừa bị xé tan bởi Khả Ngân thì cô lại không thể nào rời đi.
Khó chịu quá đi mất! hiện tại cô muốn mình ngất đi để ngưng ngay cái hành động điên cuồng dại dột ấy, tại sao mình lại có thể làm chuyện đồi bại như vậy với ả ta chứ? Cố chạy còn không kịp mà cơ thể không cho phép, khốn khiếp thật!
Ngay lúc cô ta từ từ dồn Khả Ngân vào chân tường thì Hào Tỷ cuối cùng cũng phá cửa và vào được, nhìn thấy hình ảnh ấy thì không thể chịu được ngay lập tức đánh ngất ả ta, với người thâm hiểm đầy võ công như ả thì cú đánh có mạnh cũng không thể khiến ả ta bất tỉnh.
Ngay lập tức cho người bao vây đuổi bắt, Hào Tỷ đang cố bảo vệ Khả Ngân nên không thể một tay ôm cô một tay đánh nhau với bọn chúng được, thật khó khăn nên đành kéo tay Khả Ngân bỏ chạy.
Đang lâm vào tình cảnh nguy cấp chỉ có chạy là an toàn thì bả không nghe lời, cứ như bị điều khiển rất khó chịu liền buông tay của Hào Tỷ ra, cái xúc cảm mãnh liệt ấy đang dần dần dày xé cơ thể cô tăng thêm sự kích thích.
Thế là từ từ mất hết lý trí đi đến bên cạnh của ả ta, ôi má ơi người ta đang cứu bả ra khỏi miệng sói mà bả lại tự nguyện đâm vào luôn rồi? ý chí cố thoát ra lúc nãy đâu rồi, Hào Tỷ đang đánh nhau với những tên lính hung ác nên khó tiếp cận Khả Ngân được nữa, liền dùng mưu lấy thuốc mê tạt vào bọn chúng, ngay lập tức tất cả ngã quỵ và bất tỉnh hết.
Tiêu diệt xong vật cản thì liền tức giận phá nát tấm rèm che và kéo Khả Ngân ra khỏi đó, ả ta không cần động thủ chỉ dùng ánh mắt gợi tình thôi cũng khiến Khả Ngân không thể kìm chế mà tự nguyện xà vào lòng ả.
Hào Tỷ tức như lửa đốt rất muốn bỏ mặt bả rồi tự đi về một mình nhưng nhớ tới việc Khả Ngân và ả ta đang mặn nồng ôm nhau và mãnh liệt bên nhau thì cô lại càng tức giận và khó chịu, giờ cứu bả ra không còn là vì Công Chúa nữa, mà là vì cảm xúc và sự ích kỷ của bản thân, ngay lập tức đánh ngất Khả Ngân rồi kéo cô đi, còn một ít thuốc mê liền tạt vào ả, tuy không bất tỉnh hẳn nhưng làm ả không kịp đuổi theo trong giây lát.
Hào Tỷ nhanh chóng chạy thật nhanh ra khỏi, trên mình đang cõng Khả Ngân nên vận tốc càng lúc càng chậm dần, may mắn chạy được ra khỏi và tới được ven rừng, định lợi dụng việc trời tối bọn chúng sẽ không thể tìm được khi cô với Khả Ngân đang ở trong rừng.
Thế nhưng chưa gì trời đã bắt đầu sáng khiến việc hàng ngàn tên lính hung tợn lục soát và tìm kiếm dễ dàng hơn, đây là lãnh thổ của họ nên Hào Tỷ và Khả Ngân vẫn còn ở đây là việc hết sức nguy hiểm.
Thấy Khả Ngân vẫn còn mê man bất tỉnh thì liền lo lắng tiếp tục cõng cô chạy tiếp về phía trước, nếu đi xe ngựa hoặc kinh công thì mất hơn hai ngày đường, còn đi bộ với cõng thêm Khả Ngân nữa thì để về được Đế Quốc phải mất hơn ba tới năm ngày, thêm trên người không còn tiền và lương thực thì phải làm sao sống sót để trở về đây?
Hào Tỷ do đánh nhau với bọn người hung ác cùng đi suốt một ngày đường, cõng thêm Khả Ngân thì đã bắt đầu mệt lả, từng bước chân chậm dần chậm dần mà cố gắng trở về Đế Quốc.
____________________
Lúc bả bất tỉnh đã mệt mỏi rồi, đến lúc tỉnh lại còn mệt mỏi hơn nữa, y phục bị xé rách phía dưới đuôi váy và trên vai, lộ ra đôi chân trắng nõn với bờ vai trắng mịn, đẹp tới mức về tới Kinh Thành ai ai cũng nhìn bằng ánh mắt mê mẩn và sự ganh tỵ của những tên thiếu gia giàu có và những tên nam nhân mê tửu sắc.
Mơ ước trong đời chỉ cần chạm tay được lên phần da trắng mịn màng mềm mại ấy thôi cũng đủ mãn nguyện, huống chi nhìn người có vẻ đẹp tuấn tú mỹ nam chết người kia lại có thể ôm và cõng vị mỹ nhân ấy.
Trông thì ai cũng ganh tỵ thấy hạnh phúc dùm thì sự thật bả nặng như heo vậy, nhỏ hai ngày đường không ăn uống gì, nếu không có võ công thâm hậu thì đã quẻo từ lâu rồi, không những vậy khi bả tỉnh dậy còn khiến hào Tỷ bực tức hơn muốn bả ngủ tiếp.
Thật trang phục thì hở hang rách lên rách xuống dùng hành động mất mặt muốn độn thổ, cứ vuốt vuốt lên người của Hào Tỷ, cơ thể vẫn còn kích thích mà không thể kìm chế cứ thế ôm chặt cổ và vuốt ve khiến Hào Tỷ muốn quăng bả xuống ngay lập tức.
Những hành động cùng hơi thở dốc thật làm người ta suy nghĩ bậy, thêm những tiếng rên la khó chịu ấy cứ thổi vào tai khiến cô mất mặt muốn tìm lỗ chui khi mọi người hiểu lầm và nhìn chầm chầm vào cô.
-Hào Tỷ a~! Ta cảm thấy... cảm thấy rất khó chịu... Nóng... Nóng quá đi mất! Ta thật sự... thật sự muốn cởi...
-Cởi cái đầu nhà ngươi ấy! Ngươi lập tức im miệng lại cho ta, còn quậy nữa thì ta quăng ngươi xuống đó có biết không hả? Mau lấy tay ra, đừng có vuốt vuốt trông kinh dị quá đi mất.
-Ta... Ta không kìm chế được! Khốn kiếp! Con nhỏ háo sắc đó dám gạt ta, cho ta uống mê tình tán, thật khiến ta không thể... không thể điều khiển được cơ thể của mình, còn chủ động hôn ả nữa, ôi gớm chết đi được... Ọe~
-Này này ngươi mà dám ói lên người ta thì biết tay! mà mê tình tán rốt cuộc là thuốc gì mà khiến ngươi trở nên như vậy hả? trông như con điên vậy.
-Hừ! Kêu Tỷ ngốc là đúng mà! Mê tình tán là thuốc kích dục đó không biết hả đồ ngốc? Giờ trong người ta vẫn chưa hết độc tố, thật là khó chịu, nóng quá đi mất, cứ như là bị lửa thiêu đốt vậy, ta sắp... sắp chịu không nổi rồi.
-Này này! thuốc đó ghê gớm như vậy sao? nếu đã biết mà còn dám uống, mà ngươi cố gắng đi, sắp về tới Hoàng Cung rồi, nếu ngươi mà làm bậy sẽ nhục nhã cả đời đó biết chưa hả? có nóng quá thì cũng đừng cởi áo ra nghe rõ chưa?
-Ta... ta sắp chịu không nỗi rồi! cơ thể ta... a~ ta nóng quá! ta muốn... muốn cởi... a~
-Trời ơi im miệng! không được hành động cũng không được phát ra tiếng nữa nghe chưa? có gì thì cắn ta đi, chứ ngươi còn thốt ra âm thanh nguy hiểm như vậy sẽ gây hiểu lầm đó có biết không?
-Ta... ta làm gì nỡ mà cắn Tỷ chứ? Ta chỉ muốn... chỉ muốn.. a~
Âm thanh ghê gợn cùng hành động vuốt ve khắp người Hào Tỷ khiến cô khi cõng Khả Ngân bước vào tới cổng thành trong Cung thì tất cả thị vệ với gia nhân cung nữ mừng rỡ vì đã tìm gặp được hai người.
Nhưng tất cả lại nhìn bằng ánh mắt hiểu lầm đầy đen tối, trong suốt đoạn đường từ cổng Thành đi tới Phượng Loan Cung phải đi qua rất nhiều Cung khác, vì vậy những hành động thân mật chảy nước như vậy thấy cũng đã thấy hết rồi.
Thế là bà con quần chúng đã có việc làm chuyển sang đồn tin tức tình cảm của Khả Ngân với Hào Tỷ, chuyện tình tay tư cảm động giữa Công Chúa, Quận Chúa, Khả Ngân và Hào Tỷ đang lâm vào tình trạng không có hồi kết và cứ thế tiếp diễn những tình tiết lâm li bi đát như phim Hàn Quốc vậy.
-Suỵt! Ta lạy ngươi ngươi làm ơn đừng nói nữa, hình ảnh đủ hiểu lầm rồi còn cộng thêm âm thanh nữa, tốt nhất ngươi nên nằm yên, về ta sẽ tìm thuốc giải cho ngươi.
-Ưm~~ Ta không... không chịu nổi nữa rồi... Hào Tỷ a~ ta nóng... nóng quá đi mất! Ta... a~
-Trời ơi ngươi im đê!
-A Hào Tỷ và Lâm Quản Lý? may quá hai người trở về rồi, cứ tưởng hai Tỷ mất tích thật, cả Phượng Loan Cung loạn hết cả lên vì lo lắng cho hai Tỷ đấy!
-Tiểu Mai Công Chúa đâu?
-A Công Chúa người đang ở trong phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay không ngày nào mà người chịu ăn uống ngủ nghỉ đúng bữa hết, người lo lắng cho Lâm Quản Lý tới cơ thể muốn sinh bệnh, thêm việc Hào Tỷ cũng mất tích thì Công Chúa lại càng mệt mỏi lo lắng hơn nữa.
-Hừ! ta giao các ngươi nhiệm vụ chăm sóc Công Chúa vậy mà các ngươi lại để Công Chúa cơ thể suy nhược như vậy? mau cho người đi sắc thuốc, để ta đưa Khả Ngân vào phòng nghỉ rồi đi thăm Công Chúa.
-Vâng ạ.
-A~ Hào Tỷ! Ta... Ta nóng quá! Sắp không thể chịu nổi rồi! Ta khó chịu quá a~
-Này này cố gắng kìm chế! Ta đưa ngươi về phòng rồi ngươi muốn làm gì thì làm.
-Ta... a~ Ta muốn... ~
Khả Ngân từ từ vuốt lên cổ và dùng hơi thở loạn nhịp thở nhẹ nhàng vào tai và lưng của cô, cùng giọng nói làm nũng thở hơi lên khiến bà con quần chúng xung quanh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người, ai ai cũng đỏ mặt, bà Tiểu Kim đang bưng chén trà nhân sâm bỗng giật mình làm rớt khiến không khí xung quanh liền sì lô mô sành.
-Im miệng! ta bảo ngươi không được nói nữa, cấm cọ sát vào mặt ta nghe rõ chưa? này tới phòng ngươi rồi! để ta đưa ngươi lên giường nghỉ ngơi.
Hào Tỷ nhẹ nhàng đưa Khả Ngân nằm lên giường, đắp chăn xong ngay lập tức rời đi, nhưng bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kéo chặt lại, từng giọt mồ hôi ươn ướt thấm dần qua tay cô khiến cô cảm nhận được rõ ràng, vốn trong lòng cố kìm nén cảm xúc nhưng Khả Ngân cứ như vậy thì e là cô sẽ có lỗi với Công Chúa mất.
-Hào Tỷ a~ Tỷ đừng đi! Ta... Ta nóng quá! Tỷ giúp ta, thay y phục cho ta có được không?
-Này Khả Ngân ngươi đừng nháo nữa! Ngoan ngoãn nằm đây đi, ta đi tìm thuốc giải cho ngươi, mau buông tay ra đi.
-Không muốn~ người ta không muốn Tỷ đi mà, Tỷ ở lại với ta đi, cùng ta... cùng ta cảm nhận hạnh phúc có được không?
-Ngươi điên hả?
Ngay lập tức Khả Ngân ôm chặt lấy Hào Tỷ từ phía sau, bàn tay đổ đầy mồ hôi khiến cơ thể cô nóng ran lên, thật không ngờ loại thuốc đó lại lợi hại đến như vậy? lâu như vậy mà vẫn chưa hết tác dụng, cứ như vậy nếu không có thuốc giải thì cô phải làm sao đây?
Cô từ từ mất kiểm soát mà vuốt ve khắp người của Hào Tỷ, tạo sự kích thích cho đối phương, đôi dây áo được cột chắc phía trên cổ cũng được từ từ cởi xuống, phá bỏ lớp áo bên ngoài chỉ còn lớp nội y mỏng màu đỏ rực quyến rũ, ngay lập tức Hào Tỷ kéo tay cô nhanh chóng buông ra, dùng áo choàng che lại, nếu để Công Chúa hay một nô tỳ nào đó nhìn thấy cảnh này thì cô và Khả Ngân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
-Hào Tỷ a~! Tỷ không... không thích ta sao hả? Tỷ không muốn... có được ta hay sao?
-Khả Ngân ngươi điên hả? bình tĩnh lại đi, mau buông tay, ta hứa sẽ tìm thuốc giải cho ngươi mà, đừng làm chuyện gây hiểu lầm như vậy nữa, nếu để Công Chúa thấy được thì...
-Thì sao nào? Tỷ sợ? Ta... Ta thật khó chịu! Nóng đến mức muốn cởi hết ra rồi, ta thật không tin... Tỷ không thích ta! ~
-Ngươi đang nói nhảm gì vậy? mau nằm xuống ngủ yên đi, ta đi tìm thuốc giải, ngươi buông ta ra, nếu còn có hành động như vậy thì đừng trách ta không nhìn mặt ngươi nữa.
-Đừng... Đừng mà a~ Ta thật... thật không thể kìm chế được nữa rồi! Ta muốn...
-Này Khả Ngân đừng làm vậy mà, mau buông ra...
Một người ôm một người cố đẩy ra khiến Khả Ngân ngã xuống giường, ngay lập tức Hào Tỷ định đỡ nhưng bị Khả Ngân kéo xuống làm cả hai nằm xuống giường sắp nữa hôn trúng nhau, Khả Ngân đang không kìm chế được định xoay qua chủ động hôn Hào Tỷ thì bỗng nhiên...
-Hai ngươi? Hai ngươi rốt cuộc là đang làm trò gì?
Một âm thanh nghe như từ cõi địa ngục vừa cất lên đã khiến Hào Tỷ giật mình bắn loạn.
-A Công Chúa? Ta... ta thật ra...
-Hào Tỷ a~ Mặc kệ đi, ta muốn bên Tỷ mà...
"Xoảng"...
Một tiếng đổ bể vừa vang lên, chén thuốc mà Công Chúa cố gắng tự tay sắc để dành cho Khả Ngân uống, giờ đã tan vỡ... tan vỡ hết rồi.
Bàn tay run sợ câm giận đến mức xiết chặt lại, ánh mắt như điên dại đau đớn nuốt từng giọt nước mắt xuống, cứ tưởng cô thật sự bị mất tích, Công Chúa thậm chí không ngủ để chờ đợi cô trong vô vọng.
Nhưng không ngờ, khi cô trở về lại đối xử với Công Chúa như vậy, thứ hình ảnh đau đớn này thật không muốn nhìn thấy chút nào, còn gì đau hơn nữa chứ?
Người thân duy nhất của mình đang phản bội mình, người mình yêu nhất đang ân ái bên cạnh người khác không phải mình.
Loạt hình ảnh mà mình cảm thấy câm ghét gớm ghiếc như vậy tại sao lại nhìn thấy nó chứ? Thật không ngờ Khả Ngân lại là loại người như vậy? Tất cả đều là giả dối, lời nói khiến cô tin tưởng giờ chỉ là giả dối.
-Công... Công Chúa à xin người đừng hiểu lầm! thật ra ta với Khả Ngân không có xảy ra chuyện gì hết, người hãy tin ta, ta...
"Chát"...
-Công Chúa...
-Cái tát này... là ta đánh cho ngươi tỉnh! ngươi nghĩ mình là cái thá gì? Người của ta ngươi cũng dám cướp? Thật không ngờ... ta ra lệnh cho ngươi đi làm việc cho ta, ngươi không đi! Ngươi lại mất tích cùng lúc với cô ta, rồi lúc về, ngươi lại cùng cô ta ân ân ái ái, làm cái trò khiến người người kinh tởm vì sự phản bội của ngươi, từ trong đến ngoài thành, tin đồn của hai ngươi... Ta nghe đủ rồi, giờ ta không muốn nghe nữa. Nếu ngươi đã bất trung, thì đừng trách ta bất nghĩa!
-Công Chúa à ta không có...
-Các ngươi còn đứng đó làm gì? Kẻ phản bội... làm sao có đường sống? giam ả vào nhà lao, đợi ta xét xử.
-Công... Công Chúa à xin hãy nghe ta giải thích đi mà... Công Chúa!
-Công Chúa à người hãy tha cho hào Tỷ lần này đi, Tỷ ấy chắc chắn là có hiểu lầm, Lâm Quản Lý hiện tại đang bất tỉnh, người đừng làm vậy mà.
-Phải đó Công Chúa! xin người đó, Hào Tỷ là cận vệ bên cạnh người, việc này nhất định là hiểu lầm, người tha cho Tỷ ấy lần này đi mà Công Chúa!
-Nô tỳ cầu xin người!
-Nô tỳ cũng cầu xin người mà Công Chúa!
Bỗng tất cả tỳ nữ và gia nhân sợ hãi liền quỳ xuống cầu xin cho Hào Tỷ? thật không còn xem Công Chúa ra gì? mệnh lệnh của cô, còn có người dám chống lại sao?
-Các ngươi... muốn chết cùng? Được! Ta đành cho phép vậy, nên nhớ Phượng Loan Cung là ta làm chủ, ai muốn trái lại chỉ có con đường chết, làm tổn hại đến lòng tự trọng của ta... thật khó sống mà. Tất cả ai quỳ xuống cầu xin đều bị phạt nặng, đánh một trăm đại trượng, ai không chịu nổi thì nhốt vào đại lao hết, kẻ nào chết thì quăng xác cho thú dữ ăn. Y lệnh!
-Công Chúa... Công Chúa xin tha mạng! nô tỳ biết sai rồi! Công Chúa...
Giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống để thỏa mãn cho biết bao lời kêu oán của bao con người vô tội, có lẽ cái nhân cách ác quỷ ấy, đang dần bộc phát trên người của cô rồi.
Kẻ dám chống lại cô, kẻ đó chỉ có con đường chết! Nhìn thấy hình ảnh Khả Ngân đối xử với cô như vậy nhưng cô không thể làm tổn thương cô được, đành giam cầm cô lại trong phòng kín, khiến cô mãi mãi ở yên trong đó, mãi mãi là người của Công Chúa, không ai có quyền chiếm đoạt được.
-Đóng chặt cửa lại, khóa thật chắc chắn vào, nhốt cô ta ở đây đến khi nào ta cho phép mới được mở, chỉ tới bữa mới hé cửa sổ ra rồi truyền vào, nhớ rõ, nếu để cô ta trốn thoát, các ngươi, liệu mà suy nghĩ cái chết trước đi, còn có cả gia đình của các ngươi nữa, chết dưới tay ta... hơi thảm đó!
-Công Chúa... Người đừng đối xử với Lâm Quản Lý như vậy mà Công Chúa...
-Hừ! ngươi muốn thay thế không?
Ánh mắt thâm độc như muốn giết chết, trên người cô hiện tại đang tỏa ra một luồng sát khí lạnh toát khiến ai cũng phải kinh sợ, ngay lập tức Tiểu Kim liền im lặng quỳ xuống không dám nói nửa lời...
-Hừ! Ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận đi, nhớ chăm sóc và canh chừng cô ta thật tốt vào, ở bên cạnh chăm sóc không được nói nửa lời với cô ta, tuyệt đối im lặng, chuyện của Hào Tỷ, nếu để cô ta biết thì ngươi... hiểu rồi chứ?
-Nô tỳ... Nô tỳ đã hiểu ạ... hức hức...
-Tốt lắm! nếu ngươi dám mở cửa cho cô ta, thì ngươi, muội muội ngươi, gia đình ngươi sẽ có cái chết thật thê thảm, đã rõ chưa?
-Dạ... dạ rõ... nô tỳ đã rõ... hức...
-Hừ!
Công Chúa vội dùng tay lau nhanh những giọt nước mắt yếu đuối câm giận ấy, lập tức chuyển đổi không khác gì là ác quỷ.
Và khi cô quyết định sẽ xóa đi hình ảnh cô gái ngay thơ yếu đuối ấy, thì giờ đây cô sẽ sống trong con người thật của mình, độc ác tàn nhẫn để đạt được thứ mình muốn, để có được tình yêu của Khả Ngân và cả giang sơn này, dù có đánh đổi tất cả bằng máu, cô cũng chấp nhận, chấp nhận loại bỏ từng cái gai trong mắt, khiến họ sống không bằng chết, cả hậu cung này... nhất định sẽ sống trong địa ngục đen tối mãi mãi.
____________________
Ôi thế là hết những chuỗi ngày hạnh phúc cùng vui vẻ, giờ đây sẽ là sự độc ác trả thù tàn nhẫn, sự bù đắp của Khả Ngân dành cho Công Chúa đã không thể thực hiện được còn gây nên sự oán hận trong lòng cô, khiến cô trở thành ác quỷ.
Và bắt đầu từ chap này về sau, sẽ không thể hài hước nữa mà là kịch tính lâm li bi đát, ngược tâm ngược thể xác đến nát bét hết tâm trạng đau buồn.
Tới khúc có biến rồi thì sẽ đau khổ dằn vặt Khả Ngân từ từ, vậy nên không thể có hình ảnh Khả Ngân vui vẻ hồn nhiên nói nhiều gây chuyện nữa, mà sẽ trở nên khác thật khác luôn.
Mong quý vị đọc giả tiếp nhận và chuyển đổi mạch cảm xúc mà đọc tiếp cho đến khi end truyện nhé!
Tác giả tui hứa là sẽ cố gắng cập nhật chap thường xuyên ở những ngày nghỉ hè rảnh rỗi này, nên mọi người đừng tiếc mà hãy vote để ủng hộ cho mình nha!
Lưu ý là cảnh ấy ấy tác giả có viết không tới do quá trong sáng thì mong quý vị thông cảm nhen!
Tác giả hồi cung đây! <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro