Chương 17: Năm ấy trăng lên
Thương Kỳ đứng giữa khung cảnh kỳ lạ, bao quanh là rừng xanh bạt ngàn. Không có lấy một bóng người, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió lạnh. Không gian vắng lặng đến mức mỗi nhịp thở của cô cũng trở nên rõ ràng, nhưng sự tĩnh lặng này lại ẩn chứa một cảm giác chết chóc khó tả.
Trong tay cô là một thanh kiếm dài sắc bén, ánh thép lạnh lẽo loang lổ máu tươi, từng giọt đỏ sẫm nhỏ xuống mặt đất. Dưới chân cô, hơn mười xác người nằm la liệt, mỗi thi thể đều đẫm máu, nét mặt vặn vẹo như thể vừa trải qua một cái chết đầy đau đớn.
Thương Kỳ cúi đầu, ánh mắt lướt qua cảnh tượng xung quanh. Cô luôn tự hào về sự bình tĩnh và lạnh nhạt của bản thân, nhưng khoảnh khắc này, cả cơ thể nàng không khỏi run nhẹ. Một cảm giác bất an và kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Cô chậm rãi nâng một tay lên, nhìn kỹ, lòng bàn tay đã nhuộm đầy máu đỏ. Trên y phục màu đen cũng loang lổ dấu vết của cuộc chém giết vừa qua. Thương Kỳ nhíu mày, hơi thở trở nên nặng nề.
''Chuyện quái gì vừa xảy ra?'' cô thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lùng, nhưng sâu trong đáy mắt ánh lên tia hoang mang khó giấu.
Thương Kỳ hạ mắt, khẽ quan sát bản thân. Trên người cô là một bộ y phục màu đen đơn giản nhưng tinh tế, đường viền trắng sắc sảo tạo cảm giác ngầu và mạnh mẽ. Tay áo bên trong hẹp ôm sát, từng đường cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người cao gầy và khí chất lạnh lùng. Chiếc áo choàng dài có mũ trùm che kín đầu càng khiến cô thêm phần bí ẩn.
Hai tay cô được quấn kỹ trong lớp băng gạt trắng, gợi lên hình ảnh của một chiến binh từng trải, một kẻ đã quen thuộc với những cuộc chiến sống còn. Bên hông cô, vỏ kiếm dài bóng loáng với hoa văn chạm trổ tinh xảo. Vẻ đẹp sắc sảo và quyền uy của nó như muốn chứng minh rằng đây không phải là một thanh kiếm tầm thường.
Thương Kỳ nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua toàn bộ cảnh vật xung quanh. Dường như cô đã xuyên vào một thế giới cổ trang. Nhưng cô chưa kịp định thần thì ánh mắt lại rơi vào những thi thể nằm ngổn ngang dưới chân mình.
Hơi thở cô khẽ chững lại.
Cô siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt tối sầm. Những xác chết kia là sao? Vì sao lại nhuốm máu? Những câu hỏi chưa lời giải cứ lởn vởn trong đầu, khiến cô cảm thấy áp lực đè nặng từng phút giây.
Đang suy nghĩ Thương Kỳ có cảm giác gì đó quen thuộc trên đầu, cô nhìn lên, thấy Hoa Hoa xuất hiện với bộ hán phục màu vàng, trông khá vừa vặn nhưng có vẻ chật chội ở một số chỗ. Thanh katana bên hông tỏa ánh sáng lạnh lẽo, tựa như một người lính trung thành bên cạnh. Giọng nói của Hoa Hoa vang lên vẫn đa cấp như ngày nào: ''Chào mừng ký chủ đã đến với thế giới tiểu thuyết cổ đại!"
Thương Kỳ liếc nhìn nó, cô thu kiếm lại, khoanh tay tựa vào gốc cây bên cạnh, nhàn nhạt nói ''Mau giải thích về nhiệm vụ đi.''
Hoa Hoa chớp đôi mắt tròn đen, nhìn Thương Kỳ đầy bất mãn. ''Ký chủ, cô thật sự là người nhạt nhẽo. Người khác nghe chuyện thì hưng phấn, còn cô thì... thật chẳng có tí cảm xúc nào!''
Thương Kỳ nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hoa Hoa, không buồn đáp lại. Hoa Hoa thở dài, tiếp tục:
''Lần này cô xuyên vào một bộ truyện rất thú vị về đề tài quyền đấu. Nhưng điểm đặc biệt là, nam nữ chính không phải một đôi như thường thấy, mà là huynh muội ruột thịt. Nữ chính thậm chí là một người trọng sinh, lại còn rất tâm cơ.''
Ánh mắt Thương Kỳ thoáng động, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Thấy vậy, Hoa Hoa càng phấn khởi nói tiếp:
''Nam nữ chính trong truyện là thái tử và công chúa của tiền triều. Phụ hoàng của họ bị đệ đệ của mình là Vương Gia lập mưu soán ngôi. Thái tử—nam chính—bị truy sát nhưng may mắn trốn thoát. Còn nữ chính, khi ấy chỉ mới 14 tuổi, bị ép xuất gia và giam lỏng tại Cảm Nghiệp Tự."
Giọng nói của Hoa Hoa trầm xuống, tăng thêm vài phần nghiêm trọng: ''Vài năm sau, nữ chính 'tình cờ' cứu được tướng quân đương triều khi hắn bị trọng thương. Giữa hai người nảy sinh tình cảm, nhưng không ngờ chuyện này lại bị công chúa đương triều biết được. Vị công chúa ấy thầm yêu tướng quân nên đã thuê sát thủ giết chết nữ chính."
''Cứ thế nữ chính bị sát thủ đâm chết, tưởng chừng kết thúc mọi thứ. Nhưng không, nàng được trọng sinh, trở về thời điểm trước khi bị giết hại. Với trí thông minh và quyết tâm báo thù, nàng không chỉ thuyết phục sát thủ năm xưa trở thành cận vệ của mình, mà còn âm thầm giúp huynh trưởng xây dựng lại thế lực. Bằng mưu lược sắc bén của nữ chính và thế lực của nam chính, họ thành công đoạt lại ngôi vị từ tay Vương Gia.''
Hoa Hoa lắc đầu, vẻ mặt béo mũm nhưng có chút nghiêm nghị: ''Thế nhưng quyền lực luôn đi kèm với hiểm họa. Không lâu sau, Vương Gia sau khi trốn thoát, tập hợp tàn dư, quyết định đồng quy vu tận với họ. Trong một cuộc ám sát, dù có sát thủ giỏi nhất bảo vệ, nữ chính vẫn không tránh khỏi bị giết bởi sự đông đảo của kẻ địch. Chỉ một khắc sau khi nữ chính chết, nam chính đã đến để quét sạch phản quân, nhưng đã không cứu được muội muội duy nhất của mình.''
Kể đến đây, Hoa Hoa ngừng lại, thở dài một hơi thật sâu, dáng vẻ như đang tiếc nuối cho số phận bi thương của hai nhân vật chính. Nó xoay người, đôi mắt tròn đen láy nhìn chằm chằm Thương Kỳ, giọng có chút phấn khích: ''Sao nào, nghe câu chuyện này có hấp dẫn hơn không?"
Thương Kỳ khoanh tay, tựa người vào gốc cây phía sau. Dáng vẻ nhàn nhã, nhưng ánh mắt cô khẽ tối lại. Câu chuyện kia quả thực bi thảm, nhưng với cô thì lại không khơi dậy cảm xúc gì đặc biệt. ''Nói tiếp đi, nhiệm vụ của tôi?"
Hoa Hoa lắc mình một cái, cái bụng tròn mập của nó rung rinh. Nó nghiêm túc trả lời: ''Nhiệm vụ lần này của ký chủ là bảo vệ nữ chính, giúp nàng thoát chết và thay đổi vận mệnh bi kịch trong nguyên tác."
Thương Kỳ nhíu mày, lòng bất giác trầm xuống. Cô khẽ cười lạnh, ánh mắt hờ hững: ''Bảo vệ nữ chính? Thân tôi còn lo chưa xong.''
Bảo cô lập mưu tính kế may ra còn ổn. Bảo vệ nữ chính thoát chết? Trong truyện có nói nữ chính bị phản quân giết chết, một miếng võ cô cũng không biết, nói chết thay nữ chính thì may ra thành công.
Hoa Hoa híp mắt, cái đầu tròn nhỏ khẽ lắc lắc, giọng nói lạc quan hơn hẳn: ''Ký chủ đừng lo! Hệ thống đã thiết lập sẵn thân phận và kỹ năng cho cô rồi."
Nó ngẩng đầu lên đầy tự hào, tiếp tục giải thích:
"Hiện tại, thân phận của cô là đệ nhất sát thủ giang hồ. Mọi kỹ năng, kinh nghiệm và phản xạ đều đã được tải trực tiếp vào trí nhớ của cô, y như thiết lập sát thủ trong truyện. Chỉ cần cô tận dụng tốt lợi thế này, bảo vệ một nữ chính nhỏ nhoi chẳng phải chuyện khó!"
Thương Kỳ hạ mắt, nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ sậm trên băng gạt phủ tay mình. Mùi tanh nhè nhẹ thoảng qua trong gió. Nàng nhấc tay lên, nhàn nhạt hỏi, giọng không gợn chút cảm xúc: ''Vậy sao?"
Ngừng lại một chút, cô chậm rãi quay sang nhìn Hoa Hoa: ''Còn thông tin gì nữa không?"
Hoa Hoa híp mắt, ánh sáng trong đôi mắt tròn như đang suy tính. Sau một lát, nó nghiêng đầu, giọng nói lém lỉnh nhưng không giấu được vẻ đắc ý: ''Thật ra... nhân vật sát thủ của ký chủ vào vốn dĩ là nam. Hắn là một nhân vật phụ, thậm chí còn đơn phương nữ chính trong nguyên tác. Nhưng vì ký chủ là nữ, hệ thống đã thay đổi một chút cốt truyện. Yên tâm, thay đổi này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đâu!"
Nói đến đây, Hoa Hoa cười tươi rói, vẻ mặt như đang khen ngợi chính mình: ''Hơn nữa, Hoa Hoa biết chắc rằng ký chủ sẽ không muốn xuyên vào cơ thể một nam nhân đâu, đúng không?"
Thương Kỳ nhướng mày, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Nàng cười khẩy, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm: ''Nếu thật sự hệ thống cho tôi xuyên vào cơ thể một nam nhân, dù là quốc bảo tôi cũng sẽ không ngần ngại xiên một nhát."
Hoa Hoa nghe vậy, lập tức rụt cổ lại, cười khan vài tiếng. Nó nhanh chóng chuyển chủ đề, giọng nghiêm túc hơn: ''Hiện tại, thời điểm này là vài ngày sau khi nữ chính trọng sinh. Không lâu nữa, Công chúa đương triều sẽ tìm gặp ký chủ để thuê giết nữ chính. Đây là bước ngoặt quan trọng của cốt truyện."
Dừng một chút, Hoa Hoa tiếp tục giải thích chi tiết hơn: ''Nữ chính tên là Cung Đình Tuyết, nàng chính là Công chúa tiền triều và nhân vật trọng sinh. Nam chính là Cung Phách, Thái tử tiền triều, người sẽ xây dựng lại thế lực. Tướng quân mà nữ chính từng yêu là Trần Đường, còn thân phận hiện tại của ký chủ là sát thủ được mệnh danh là Quỷ Tai Ương, đệ nhất sát thủ giang hồ, nổi tiếng tàn nhẫn và không thất bại một lần nào.''
Thương Kỳ nghe đến biệt danh 'Quỷ Tai Ương' của nhân vật mình đang nhập vai, khóe môi khẽ cong lên, như cười mà không phải cười. Cái tên này, vừa nghe đã thấy khí thế ngầu lòi, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có chút... dị dị.
Thôi thì, miễn cưỡng cũng cho qua được.
Nghĩ đến thiết lập nhân vật sát thủ này, Thương Kỳ cúi xuống, tay nắm chuôi kiếm bên hông, chậm rãi rút ra. Soạt—âm thanh kim loại sắc bén vang lên, khiến không khí xung quanh thêm phần lạnh lẽo. Cô giơ thanh kiếm lên ngang tầm mắt, cẩn thận quan sát.
Thanh kiếm này quả thực rất đẹp, nhưng không giống những thanh kiếm truyền thống thường thấy trong văn hóa Trung Quốc. Kiếm khá dài, lưỡi hơi cong, ánh lên sắc đen hòa với tia bạc lạnh lẽo. Trên thân kiếm còn vương vãi vài vệt máu chưa khô, tựa như một minh chứng cho trận chiến vừa xảy ra ác liệt. Chuôi kiếm mang màu đen đỏ, được chạm trổ những hoa văn kỳ quái, toát lên vẻ tà dị.
Thương Kỳ im lặng quan sát, nhưng Hoa Hoa bên cạnh như đã đọc thấu suy nghĩ của cô, liền mở miệng giải thích: ''Trong nguyên tác, thanh kiếm này được tác giả miêu tả là cực kỳ đặc biệt. Nó không giống kiếm Trung Quốc truyền thống, mà gần giống với Quỷ kiếm Muramasa của Nhật Bản. Chính vì vậy, tác giả đã đặt tên cho nó là Hắc Quỷ Kiếm. Thanh kiếm này là biểu tượng của Quỷ Tai Ương—sát thủ đệ nhất giang hồ."
Thương Kỳ nghe đến cái tên Hắc Quỷ Kiếm, khóe môi nhếch nhẹ, thầm nghĩ nhân vật này hẳn là rất có cảm hứng với những thứ liên quan đến "quỷ". Từ biệt danh đến thanh kiếm, tất cả đều mang hơi hướng tà mị...
Mà thôi đại đại đi.
Cô cầm kiếm, thử vung vài đường.
Vút! Vút! Lưỡi kiếm rít lên trong không khí, mỗi chiêu mỗi thức đều chuẩn xác đến mức đáng ngạc nhiên. Thương Kỳ nhận ra, từng động tác này như đã được lập trình sẵn trong đầu cô, chỉ cần ra tay là tự nhiên thành thục. Hoa Hoa quả nhiên không nói sai—hệ thống đã thiết lập tất cả kỹ năng sát thủ vào cơ thể này, khiến cô dễ dàng sử dụng mà không cần tập luyện.
Quan sát thanh kiếm thêm một chút, ánh mắt Thương Kỳ chợt lóe lên một tia tò mò. Nghĩ đến những bộ phim kiếm hiệp cô từng xem, trong đó các nhân vật khinh công bay lượn trên không trung như chim, Thương Kỳ có chút không nhịn được muốn thử.
Cô nhún chân một cái, cơ thể lập tức bay vút lên không trung, nhẹ nhàng đáp lên cành cây cách mặt đất vài mét như thể đã quen thuộc từ lâu. Gió nhẹ lướt qua, làm tà áo đen phấp phới. Cô nhìn xuống mặt đất, cảm giác nhẹ bẫng, tựa như toàn bộ cơ thể đều không còn giới hạn bởi trọng lực.
Thương Kỳ kinh ngạc, trong lòng wòw một tiếng, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Cô lẩm bẩm: ''Quả nhiên thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng."
Cô thu kiếm lại, đã kiểm tra sơ qua thể lực của mình. Cảm giác thanh thoát và linh hoạt khiến cô yên tâm hơn.
Thương Kỳ ngồi xuống trên cành cây to lớn, một tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn về xa xăm, sau đó quay sang hỏi Hoa Hoa: ''Vậy bao giờ mới gặp được nữ chính?"
Hoa Hoa đáp lại với giọng đều đều như mọi khi:
"Hiện tại còn cách một đoạn thời gian trước khi Công chúa đương triều đến gặp ký chủ. Những ngày này, ký chủ có thể tham quan thế giới cổ đại hay làm bất cứ điều gì cô muốn."
Thương Kỳ nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cành cây: ''Liệu đi linh tinh như vậy, công chúa đương triều có thể tìm ra tôi không?"
Hoa Hoa cười khẽ, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như nước chảy qua khe đá: ''Không sao đâu. Công chúa đương triều cũng rất thông minh, nàng sẽ có cách tìm ra cô."
Thương Kỳ gật đầu, cảm thấy như vậy rất tốt. Cô cũng không ngừng tò mò, muốn tham quan thế giới cổ đại này để bổ sung thêm kiến thức. Nghĩ vậy, cô cười nhạt, nhấc chân định bay xuống đất.
Nào ngờ, chẳng hiểu sao lại xảy ra lỗi ở đâu. Đúng khoảnh khắc tiếp đất, chân cô bỗng nhiên trượt qua một bên, cả cơ thể ngã nhào về phía trước. Một cơn đau dữ dội ngay lập tức ập đến, khiến Thương Kỳ tái mặt, ôm chặt chân mình.
Sắc mặt cô trắng bệch, thầm nghĩ có lẽ gãy chân rồi...
Hoa Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt chạy lại, lo lắng vô cùng: ''Ký chủ! Cô sao rồi? Có bị làm sao không?''
Thương Kỳ nằm bệt xuống đất, hít sâu vài lần để cố gắng kiềm chế cơn đau. Nhìn Hoa Hoa với ánh mắt như muốn nói: Lần này thì xong rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Thương Kỳ hiện tại trông khó chịu vô cùng, đôi mắt sắc lạnh hơi hằn lên sự khó chịu.
Nàng cười lạnh, nói với giọng châm chọc: ''Không sao, gắng cho tôi cái chân khác là được rồi.''
Hoa Hoa nhìn cô với ánh mắt vừa bất lực vừa hoảng. Trong đầu nó thầm nghĩ, không biết hệ thống lỗi ở đâu mà để một sát thủ đệ nhất thiên hạ lại té gãy chân như thế này.
Thương Kỳ bực mình nhìn Hoa Hoa: ''Nhìn cái gì mà nhìn? Có thuốc gì giúp được không?''
Hoa Hoa thở dài, đáp: ''Có, nhưng hiện tại chưa mở tính năng đó.''
Thương Kỳ gằn giọng: ''Vậy thì bây giờ mở đi.''
Hoa Hoa thở dài lần nữa: ''Ký chủ, đổi thuốc trị thương nặng như này mất 999 điểm, mà ký chủ không đủ.''
Thương Kỳ trợn tròn mắt, cơn bực bội càng dâng cao. ''Cái gì? Một ngàn điểm?!''
Đây đích thị là cướp!
''Không phải.'' Hoa Hoa nhắc nhở ''Chỉ có 999 điểm thôi.''
''...'' con mẹ nó...
Thương Kỳ thật sự muốn giết quốc bảo.
__________________
______
Góc nhỏ của tác giả: đến thế giới thứ 2 rồi.
Bộ này mình viết dựa vào một tác phẩm của mình luôn. Tuy nhiên là viết mới được mấy chục chương thì mình bị bí nên ngưng. =))) thỏa lòng mong muốn nên đưa vào bộ xuyên nhanh cho ít chương dễ viết~~
Mà nói chung một bộ truyện về quyền đấu mà chỉ tầm 3500- 4000 từ/ chương, không quá 20 chương thì nội dung diễn biến cũng khá nhanh á.
Mình khá thích thể loại về quyền đấu, cho nên hi vọng ngày nào đó sẽ có cảm hứng viết tiếp bộ truyện chính của bộ này.
Lần nữa, cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình. Đừng quên nhấn like và cmt để ủng hộ mình nhé^^
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro