Chương 30: Năm ấy trăng lên

Có H =)))



Nằm trên giường, Thương Kỳ nhắm mắt, một lát lại thoáng chút hối hận. Nghĩ đến việc để nàng ngủ gục trên ghế cả đêm, dẫu sao cũng không phải là hành động tốt đẹp gì.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cô cảm giác có thứ gì đó áp sát trước mặt. Thương Kỳ mở mắt ra, và ngay lập tức đụng phải ánh nhìn đầy ý vị của Cung Đình Tuyết.



Nàng đang chống tay đè lên người cô, thân hình uyển chuyển như rắn, đôi mắt đen láy mỉm cười mà như không.


''...'' Thương Kỳ nhìn nàng, ánh mắt không giấu được chút căng thẳng.


Cung Đình Tuyết cong môi, giọng nói dịu dàng mà như trêu đùa: ''A Kỳ nằm như vậy, là muốn để ta nằm như thế này sao?''


''...'' Thương Kỳ hơi ngây ra, nhưng rất nhanh lên tiếng, giọng pha chút gượng gạo: ''Ngươi ngồi thẳng lại trước đã.''


Nghe vậy, Cung Đình Tuyết không chỉ không ngồi dậy, mà còn cúi người xuống thấp hơn. Bàn tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng mịn của Thương Kỳ, cảm giác mềm mại làm nàng không khỏi lưu luyến.


Ánh mắt nàng lấp lánh ý cười, bàn tay còn lại khẽ kéo lỏng y phục của mình, giọng nói mềm mại đầy mê hoặc: ''A Kỳ luôn né tránh ta, là vì ghét ta sao? Ân?''


Cung Đình Tuyết là nữ nhân cổ đại, vì thế từ trong cốt cách của nàng lại có những phong thái mà người hiện đại không có. Nhưng tính cách của nàng cũng không hoàn toàn giống những khuôn mẫu nữ nhân cổ đại thường thấy.




Nàng thông minh, xinh đẹp, tâm cơ, mang khí chất mạnh mẽ thanh khiết, lại pha lẫn nét quyến rũ khó cưỡng, khiến người khác không khỏi trầm luân, tò mò muốn khám phá. Thương Kỳ có thể hiểu được tại sao cả Trần Đường lẫn Quỷ Tai Ương đều biết rõ bản thân bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn cam tâm sa vào lưới

... Và có lẽ, cả cô cũng vậy.


Đối diện với một nữ nhân như thế, ai có thể thực sự kháng cự?

Cung Đình Tuyết nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa sắc sảo, nhẹ giọng nói: '''Sao không trả lời?''



Thương Kỳ im lặng một lúc, ánh mắt dừng trên đôi mắt trong trẻo của nàng, rồi lướt xuống nơi cổ áo đang hé mở kia. Cô khẽ thở dài, nói: ''Ta không ghét ngươi.''


Nghe vậy, khóe môi Cung Đình Tuyết cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Nàng cúi xuống, lướt nhẹ đôi môi mềm lên môi Thương Kỳ, khẽ thì thầm: ''Thật không?'''


Hương thơm dịu dàng từ người nàng cùng vị ngọt ngào nơi đôi môi anh đào đã đánh tan sợi dây lý trí cuối cùng của Thương Kỳ. Cô khẽ nhếch môi cười, nắm lấy cổ tay Cung Đình Tuyết. Chỉ trong tích tắc, Thương Kỳ đã trở mình, đặt nàng nằm dưới thân.


Cung Đình Tuyết bất ngờ khẽ rên một tiếng, nhưng nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh. Nàng mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú xen lẫn chờ mong.



Thương Kỳ không để nàng chờ lâu. Cô giữ chặt lấy đôi cổ tay mảnh khảnh của Cung Đình Tuyết, cúi đầu xuống, môi cô chạm vào môi nàng, hôn một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt, như muốn trút hết mọi cảm xúc đè nén bấy lâu.



Nụ hôn cuốn lấy cả hai không biết kéo dài bao lâu, khi rời khỏi, đôi môi của Thương Kỳ và Cung Đình Tuyết đã ửng đỏ đầy quyến rũ. Nhưng trước khi cả hai kịp hít thở, Thương Kỳ đã cúi xuống, tiếp tục đắm chìm trong vị ngọt ngào ấy.


Lần này, cô buông cổ tay của Cung Đình Tuyết, đôi bàn tay khéo léo di chuyển, vừa hôn vừa tháo từng lớp y phục của nàng. Chỉ trong chốc lát, nửa thân trên của Cung Đình Tuyết đã không còn gì che đậy, để lộ làn da trắng mịn như ngọc.


Đôi tay của Thương Kỳ bắt đầu lướt xuống, chậm rãi vuốt ve đôi chân thon dài, mềm mại của nàng. Đồng thời, bờ môi của cô cũng rời khỏi môi nàng, dọc theo chiếc cổ thanh mảnh mà trượt xuống. Cung Đình Tuyết dưới thân khẽ run rẩy, từ miệng nàng phát ra vài tiếng rên nhỏ, âm thanh mềm mại như đang cám dỗ người khác.


Nghe thấy những âm thanh ấy, Thương Kỳ nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch đầy mê hoặc. Cô khẽ hỏi, giọng trầm ấm mang theo chút ý trêu đùa: '''Thích không?''


Cung Đình Tuyết, đang thở dốc, sắc mặt hiếm khi đỏ ửng. Nàng đáp, giọng xen lẫn tiếng nỉ non mỏng manh: ''Thích.''


Thương Kỳ bật cười nhẹ, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: ''Thích như nào? Như này sao?''



Vừa nói, cô khẽ nâng đùi mình lên, cách lớp y phục mỏng cọ nhẹ vào nơi tư mật mềm mại của Cung Đình Tuyết. Động tác ấy khiến nàng bất giác rên khẽ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thương Kỳ tiếp tục cúi đầu, chiếc lưỡi ấm áp của cô nút nhẹ lên khuôn ngực căng tròn của nàng.




''Hay như này?'' Thương Kỳ thì thầm, giọng nói trầm khàn càng làm Cung Đình Tuyết thêm mê đắm.




Cung Đình Tuyết bị cô dày vò đến mức gần như không thể chịu nổi. Nhưng cảm giác vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào ấy lại khiến nàng không thể ngừng lại. Trong hơi thở dồn dập, nàng khẽ cất tiếng, giọng mềm mại như muốn hòa tan lòng người: ''Đều thích~ ...''





Thương Kỳ dừng lại động tác, cô ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuống Cung Đình Tuyết, nơi lớp vải cuối cùng còn sót lại trên cơ thể nàng. Cô khẽ nhếch môi cười, một tay giữ gốc quần, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên hông nàng, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng vang lên: ''Nâng hông.''



Cung Đình Tuyết ngoan ngoãn nghe lời, động tác vô cùng thuận theo, khiến Thương Kỳ không khỏi liên tưởng đến một con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn, trái ngược hoàn toàn với vẻ quyến rũ thường ngày. Chỉ trong chốc lát, y phục còn sót lại của nàng đã bị cởi sạch, để lộ một vẻ đẹp hoàn mỹ trước mắt.



Ánh nhìn của Thương Kỳ trở nên sâu thẳm, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát. Cô mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ lên đùi Cung Đình Tuyết, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sự mê hoặc: ''Rộng chân ra.''


Giọng nói như có ma lực khiến Cung Đình Tuyết lập tức làm theo. Đôi chân thon dài khẽ di chuyển, phối hợp đến hoàn hảo. Thương Kỳ hài lòng cúi đầu xuống, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, cẩn thận. Âm thanh rên khẽ của Cung Đình Tuyết vang lên, như hòa nhịp cùng sự trầm luân của cả hai.


Cảm giác ngọt ngào và mãnh liệt ấy kéo dài suốt đêm, cuốn cả hai vào một cơn lốc hoan ái không lối thoát.



.........................................
..........


__________________________________





Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, làm Thương Kỳ tỉnh giấc. Cô khẽ mở mắt, phát hiện Cung Đình Tuyết vẫn đang nằm trong lòng mình, dáng vẻ ngủ say dịu dàng như một bức tranh hoàn mỹ. Nhìn nàng, Thương Kỳ không khỏi nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.



Cô lặng lẽ thở dài. Lần này đến thế giới này, hết giết người, sử dụng ma phiến, giờ lại đến chuyện này... còn tệ nạn nào tới nữa thì tới luôn đi...



Còn một điều nữa khiến cô không khỏi kinh ngạc chính là việc Cung Đình Tuyết, người luôn toát lên vẻ thành thục và bí ẩn, lại trao lần đầu của mình cho cô.




Thương Kỳ thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy, tránh làm phiền người đang nằm trong lòng. Làn da trắng mịn như tuyết hiện ra, cô với lấy y phục rơi trên sàn và mặc vào. Sau khi chỉnh lại trang phục, cô đưa mắt nhìn Cung Đình Tuyết lần nữa, ánh mắt khẽ rũ xuống.



Thương Kỳ quay lưng bước ra ngoài, từng bước thật khẽ, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi cánh cửa vừa khép lại, Cung Đình Tuyết trên giường khẽ mở mắt. Đôi mắt trầm lắng, mang theo vẻ thâm sâu khó đoán, hoàn toàn không giống người vừa tỉnh giấc.


_



Thương Kỳ trở lại, tay mang theo một ấm trà gừng còn nóng hổi. Đây là loại trà cô đã dặn tiểu nhị chuẩn bị, có lẽ sẽ tốt cho sức khỏe của Cung Đình Tuyết.


Khi mở cửa phòng, cô bắt gặp Cung Đình Tuyết vừa thay y phục xong, dung mạo vẫn mang nét dịu dàng nhưng ánh mắt lại sáng ngời hơn thường ngày.



''Ngươi dậy khi nào?'' Thương Kỳ đi đến bên bàn, lấy một chén trà mới rồi từ tốn rót đầy.


Cung Đình Tuyết ngồi xuống mép giường, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Thương Kỳ, khẽ mỉm cười: ''Vừa dậy thôi.''



Thương Kỳ cầm lấy chén trà, cảm nhận nhiệt độ còn khá nóng, liền nâng lên môi thổi nhẹ. Sau khi chắc chắn trà đã đủ ấm, cô bước đến đưa cho Cung Đình Tuyết: ''Uống đi, sẽ tốt cho ngươi.''


Cung Đình Tuyết đón lấy chén trà, nụ cười vẫn không rời khỏi môi: ''Đa tạ, phu quân ~''



Thương Kỳ lơ đễnh gật đầu, sau đó nói: ''Vừa rồi ta đã kêu tiểu nhị dọn cơm lên đây, ngươi có đói không'


Cung Đình Tuyết nhấp một ngụm trà, đôi mắt cong cong đầy ý cười: ''Đói. Dù sao hôm qua cũng tốn nhiều sức quá ~''


Thương Kỳ: ''...''



Không lâu sau, tiểu nhị đã mang cơm lên, bữa ăn hôm nay khá đầy đủ. Hai người vừa dùng bữa vừa trò chuyện đôi chút, không khí thoải mái và nhẹ nhàng.




_____________





Thời gian trôi qua, ngày vận chuyển gạo cuối cùng cũng đến. Ban đầu, số lượng đại xa dự tính là 60, nhưng sau khi Triệu phu nhân quyết định tặng thêm 500 thạch gạo báo đáp, số lượng đã tăng lên 75 đại xa.



Đoàn xe nối đuôi nhau khởi hành, trải dài trên con đường lớn.


Cung Đình Tuyết ngồi bên trong xe ngựa, dáng vẻ ung dung, thư thái. Trong khi đó, Thương Kỳ cưỡi ngựa đi sát bên cạnh đoàn xe, ánh mắt không rời khỏi từng chiếc xe chở gạo. Số lượng xe quá nhiều, nguy cơ xảy ra bất trắc trên đường là không nhỏ, cô phải trực tiếp giám sát để đảm bảo hành trình suôn sẻ.



Hai ngày đường trôi qua, hành trình diễn ra tương đối thuận lợi, không có sự cố nào đáng ngại. Khi đoàn xe tiến vào Đại Sơn, từ xa đã thấy một nhóm người đứng đợi sẵn, dẫn đầu là Tạ Hà và một nam tử khác.



Do số lượng gạo vận chuyển vượt quá dự tính, tăng thêm 15 đại xa, Tạ Hà đã phải cử người trở về báo cáo để điều động thêm nhân lực tiếp nhận. Phần công việc còn lại đã được giao cho những người khác xử lý. Thương Kỳ không còn gì phải bận tâm, liền trở về xe ngựa của Cung Đình Tuyết, ngồi nhàn nhã thư giãn.



Từ Đại Sơn đến Bắc Châu, hành trình kéo dài thêm ba ngày đường. Khi đến nơi, đoàn xe được dẫn đến một phủ đệ rất lớn, kiến trúc bề thế, toát lên vẻ quyền quý. Thương Kỳ đoán đây chắc chắn là phủ của một nhân vật có vai vế không nhỏ.


Bước vào đại sảnh, ánh mắt Thương Kỳ lướt qua có ba người đã đứng chờ sẵn. Giữa đám người, một bóng dáng quen thuộc khiến sắc mặt cô trầm xuống – Trần Đường.



Trong số những người có mặt, một nam tử dáng người cao gầy, da trắng, môi hồng tiến lên. Dáng vẻ của hắn nếu nhìn thoáng qua, Thương Kỳ còn tưởng là một nữ tử cải nam trang. Nếu không phải giọng nói trầm khàn đặc trưng, cô đã không quá tin đây là một nam tử.



Ngay lúc đó, giọng của Hoa Hoa vang lên trong đầu cô:
''Ký chủ, hắn là nam chính Cung Phách, còn người đứng bên cạnh chính là Trấn Bắc đại tướng quân Lý Thuấn, người yêu của nam chính đấy.''



''...'' Thương Kỳ liếc mắt nhìn nam tử cao lớn, khoác giáp bạc, gương mặt nghiêm nghị đang đứng bên cạnh Cung Phách.

Cô nói trong suy nghĩ với Hoa Hoa:''Ta xuyên vào tiểu thuyết đam mỹ sao?''



Hoa Hoa phe phẩy bộ lông mượt mà của mình, bật cười: ''Ký chủ, có thể xem là vậy.''


Khi Cung Phách tiến lại gần, hắn nhẹ nhàng cất giọng, ánh mắt ôn hòa: ''Hoàng muội, những năm qua ngươi đã vất vả rồi.''

Cung Đình Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng thi lễ với Cung Phách: ''Thái tử cũng vất vả rồi.''


Nói xong, nàng quay sang những người còn lại trong phòng, khẽ gật đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi:''Trấn Bắc đại tướng quân, Trần tướng quân.''



Những người được gọi tên lập tức hành lễ, biểu hiện đầy kính nể. Trần Đường, khi ánh mắt của Cung Đình Tuyết dừng lại trên hắn, liền mỉm cười với nàng. Ánh mắt si tình của hắn không chút che giấu, như thể nàng là người duy nhất hắn để tâm. Cung Đình Tuyết vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa, khẽ nhìn hắn, mỉm cười đáp lại.



Thương Kỳ đang đứng phía sau Cung Đình Tuyết, cô khoanh tay tựa vào cửa. Chứng kiến cảnh này, sắc mặt dần trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh như băng



Cung Phách để ý thấy Thương Kỳ, hắn thoáng liếc nhìn cô, rồi hỏi: ''Phải rồi, vị này là...?''


Thương Kỳ vốn đang không vui, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn Cung Phách, chẳng buồn đáp lời.

Cung Đình Tuyết thay cô trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: ''Nàng là cận vệ của ta, tên Thương Kỳ.''


Cung Phách vừa nghe đến cái tên này, trong mắt thoáng hiện lên tia hứng thú. Hắn đã nghe Tạ Hà nhắc qua, biết Thương Kỳ chính là Quỷ Tai Ương mà thiên hạ đồn đại. Lần này đại công thu lương phần lớn nhờ vào sự hỗ trợ của cô. Là một người trọng dụng nhân tài, dù thân phận là thái tử, Cung Phách cũng tỏ ra hết sức khách khí, chủ động chào trước: ''Gặp qua Thương cô nương.''



Thương Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, sắc mặt không đổi, ánh mắt chẳng mảy may gợn sóng. Cô không lên tiếng đáp lại, hoàn toàn bày tỏ thái độ không quan tâm.


Thái độ của Thương Kỳ khiến Cung Phách hơi khựng lại, sự khó xử thoáng hiện trên gương mặt.



Lý Thuấn đứng bên cạnh thấy thái độ lạnh nhạt của Thương Kỳ liền cau mày, trong lòng cũng không mấy hài lòng.

Cung Đình Tuyết nhẹ nhàng bước lên một bước, chắn trước mặt Thương Kỳ, nụ cười dịu dàng như gió xuân:
''Thái tử, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, chi bằng trước tiên bàn về chính sự để tránh làm lỡ việc.''



Cung Phách nhìn nàng, nở nụ cười ôn hòa: ''Hoàng muội vừa đi đường dài, chắc hẳn đã mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi trước, chính sự để ngày mai bàn cũng không muộn.''


Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thoáng ý trêu đùa:
''Hay là, hoàng muội và Trần tướng quân nên có chút không gian riêng tư trước đã. Haha, khi nghe tin ngươi sẽ đến đây, Trần tướng quân đã cuống quýt đến mức đứng ngồi không yên, nhắc đến ngươi không ngừng.''



''Thái tử! Ngài...'' Trần Đường nghe thấy liền lên tiếng, vẻ mặt thoáng bối rối, vội vàng nhìn sang Cung Đình Tuyết, như muốn giải thích điều gì.




Cung Đình Tuyết nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Trần Đường: ''Thật không?''



Trần Đường vừa nghe, sắc mặt thoáng ửng đỏ, cúi đầu lúng túng, lắp bắp không thốt nên lời.



Cung Phách thấy hắn như vậy, không nhịn được cười lớn, tiếng cười sang sảng đầy ý trêu chọc, khiến không khí trong đại sảnh thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.




Một bên là tiếng cười rôm rả, một bên là ánh mắt lạnh như băng. Thương Kỳ đứng khoanh tay,  sát khí tỏa ra như muốn rút kiếm giết người.



Không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa, Thương Kỳ quay lưng rời đi, không màng đến ánh mắt của bất kỳ ai. Tiếng nói cười trong đại sảnh chợt khựng lại, bầu không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh.




Ý cười trên môi Cung Đình Tuyết nhạt dần, nàng nhìn bóng lưng Thương Kỳ khuất xa.


Cung Phách khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống:
''Hoàng muội, nàng thật sự đáng tin sao?''


Cung Đình Tuyết thu ánh nhìn lại, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: ''Đây không phải chuyện của thái tử.''



Cung Phách không hỏi nữa.


Nàng quay lại chỗ ngồi, thong thả rót một chén trà. Sau khi nhấp một ngụm, ánh mắt nàng trở nên sắc bén: '''Được rồi, chúng ta bàn chính sự đi''


Cung Phách nghe vậy, gật đầu, nghiêm túc nói: ''Hiện tại, binh lính và lương thực đã được chuẩn bị đầy đủ. Chỉ cần thời điểm thích hợp cùng với chiến lược ổn thỏa, chúng ta khả năng cao sẽ chiến thắng.''


Cung Đình Tuyết nhắc nhở: ''Thái tử, chúng ta không được tính khả năng, chúng ta chỉ được thắng.''


Lần điều động binh lính này bao gồm lực lượng từ Trấn Bắc tướng quân, một phần binh mã thuộc quyền Trần Đường và phe cánh của thái tử. Nếu thất bại, không chỉ toàn quân bị tiêu diệt, mà tất cả bọn họ sẽ chết rất thảm. Vì vậy, không được phép tồn tại bất kỳ khả năng sai sót nào.



Cung Đình Tuyết đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua từng người trong đại sảnh, ung dung hỏi:''Không biết các vị đã có kế hoạch cụ thể gì?''





______________________



_________


Góc nhỏ của Thương Kỳ: Khó chịu zô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro