Chương 48: Địa ngục ở nhân gian

Mùi vị này chính là thịt người, không sai biệt vào đâu được.

Ký ức chợt ùa về, khi cô ra tay với Chu Trịnh. Lần đó, chính tay cô đã cắt thịt, nướng lên. Và vì một chút tò bệnh hoạn nhất thời, cô đã nếm thử. Hương vị ấy, đến giờ vẫn còn ám ảnh trong từng giác quan, một ký ức đen tối mà cả đời này cô không thể quên.


Thịt người, hoàn toàn khác xa những gì phim ảnh thường miêu tả. Vì phục vụ yếu tố giải trí, không ít bộ phim cường điệu hóa nó, khiến thịt người trở nên thơm ngon, nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược. Thịt người, khi còn sống, có kết cấu tựa như thịt bê hoặc nai; lúc nướng lên, hương vị giống thịt lợn, nhưng mang theo một thứ mùi rất nồng đặc trưng . Gia vị dù có tẩm ướp khéo léo đến đâu cũng khó che giấu được sự khác biệt ấy.



Đối với một người đã từng nếm qua như cô, việc nhận ra loại thịt này là điều hiển nhiên.


Những nghi ngờ về việc Phùng Thiệu ra tay sát hại mẹ chồng ban đầu còn lẫn lộn, nhưng giờ đây, cô đã hoàn toàn chắc chắn. Bà ta không chỉ giết mẹ chồng, mà chồng bà ta còn đang sử dụng thịt người để kinh doanh.



Ánh mắt Thương Kỳ trầm lại, vội lấy điện thoại ra. Vụ việc này rõ ràng không hề đơn giản. Không ai biết gã đồ tể này đã sát hại bao nhiêu người, và cửa hàng thịt nướng của hắn đã trở thành nơi che đậy cho tội ác ghê rợn.


Nhưng giết hắn ngay bây giờ? Không được.

Trong đầu Thương Kỳ hiện lên vô số viễn cảnh rắc rối. Hiện tại, cửa hàng thịt nướng này vẫn là một điểm mù chưa được kiểm tra kỹ lưỡng. Vụ án liên quan đến mẹ hắn vẫn chưa đi đến hồi kết, nếu lúc này hắn bất ngờ mất tích, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến cửa hàng và có thể phát hiện ra điều gì đó. Khi đó, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn gấp bội.


Suy nghĩ một hồi, cô dứt khoát gọi điện cho Tưởng Văn Hành. Giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát vang lên: ''Tưởng đội trưởng, lập tức đến khu phố chợ thịt nướng tại địa chỉ J . Tôi nghi ngờ cửa hàng của vợ chồng Phùng Thiệu có liên quan đến việc bán thịt người. Mang thêm người đến, nhanh nhất có thể.''


Sau khi ngắt máy, Thương Kỳ lặng lẽ ngồi trong xe, ánh mắt dõi theo bóng dáng người đàn ông to béo đang đóng cửa sạp hàng. Hắn bước ra, khoác chiếc áo cũ kỹ, rồi nhanh chóng đi về một hướng khác, dáng vẻ vội vàng.

Cô nhìn theo cho đến khi hắn khuất hẳn nơi góc phố. Đợi thêm vài giây, cô mở cửa xe, bước xuống, hướng về phía cửa hàng của hắn. Hoa Hoa bay theo bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: ''Ký chủ, trời đã tối, khu phố này chẳng còn ai đâu, cẩn thận đấy.''


Thương Kỳ gật đầu nhẹ, từng bước chậm rãi tiếp cận cửa hàng. Trước mặt cô là một cánh cửa đã bị kéo xuống và khóa chặt bằng ổ khóa sắt. Cô quan sát vài giây, sau đó nâng tay lên đặt nhẹ lên ổ khóa. Một luồng sức mạnh vô hình từ đầu ngón tay lan tỏa ra, chỉ trong vài giây, tiếng 'cạch' vang lên khẽ khàng. Ổ khóa bung ra.


Cô thu tay lại, hít sâu một hơi, kéo cánh cửa lặng lẽ mở ra rồi lại cẩn thận khóa lại từ bên trong. Không gian bên trong tối đen như mực, không một bóng đèn, không một chút ánh sáng nào le lói.



Cô thấp giọng hỏi: ''Hoa Hoa, nơi này có gắn camera giám sát không?''


Hoa Hoa lập tức rà soát khắp cửa hàng, chỉ vài giây sau đã trả lời: ''Không có. Ký chủ yên tâm.''


Nghe vậy, Thương Kỳ cảm thấy an tâm hơn một chút, cô tắt chế độ âm lượng của điện thoại rồi bật chế độ đèn pin lên, ánh sáng yếu ớt rọi vào không gian u ám. Cô bước từng bước chậm rãi, cẩn thận không phát ra tiếng động.

''Hoa Hoa, kiểm tra xem có tầng hầm hay phòng bí mật gì không,'' cô thì thầm.

''Được, để Hoa Hoa xem,'' Hoa Hoa đáp lời, lập tức bay đi dò xét khắp nơi. Có sự trợ giúp của Hoa Hoa, việc kiểm tra trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ nhắn lia qua từng góc tối. Thương Kỳ cũng không ngồi đợi mà tự mình tiếp tục kiểm tra, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc tủ đông nằm sát góc tường. Cảm giác bất an xộc thẳng lên não, cô bước đến gần.


Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, từng nhịp thở của cô cũng trở nên rõ ràng trong bóng tối. Ánh đèn rọi lên bề mặt tủ đông lạnh lẽo, lớp bụi mỏng trên đó chứng tỏ nó đã được sử dụng từ lâu.

Cô chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào nắp tủ. Tim cô đập mạnh, cảm giác áp lực ngày càng đè nặng hơn khi tay cô chuẩn bị mở nắp tủ.

Tiếng "chi nha" của chiếc máy lạnh cũ kỹ rền rĩ trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng mở cửa khe khẽ.


Ánh đèn pin từ điện thoại của Thương Kỳ rọi vào tủ đông, ngay lập tức đập vào mắt cô là một đống chân gà được bỏ trong những túi nylon lớn.

Cô nheo mắt, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật xới từng lớp chân gà lên. Dù bên trong có chút mùi hôi nhẹ do bảo quản không tốt, nhưng tất cả trông chỉ như hàng hóa thông thường, không có gì bất thường.

Đột nhiên, giọng của Hoa Hoa vang lên từ xa, đầy khẩn trương:
''Ký chủ! Ở đây có mật thất!''

Thương Kỳ nghe vậy, lập tức bỏ dở tủ đông và nhanh chóng đi đến nơi Hoa Hoa phát hiện. Trước mặt cô là một bức tranh lớn treo trên tường. Hoa Hoa bay lơ lửng, chỉ về phía sau bức tranh:
''Đằng sau này, Hoa Hoa phát hiện có cửa.''

Thương Kỳ không chút chần chừ, nhấc bức tranh lên, quả nhiên, đằng sau đó là một cánh cửa kim loại. Cô thử vặn tay nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa chặt.


Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, cô đặt tay lên ổ khóa, một dòng năng lượng quen thuộc chảy ra từ ngón tay. 'Cạch' một tiếng, khóa cửa bung ra.


Cô chậm rãi đẩy cánh cửa kim loại ra, nhưng ngay khi cánh cửa mở hé, một luồng khí hôi thối nồng nặc bốc thẳng ra ngoài, xộc vào mũi cô. Mùi hôi thối đến cực điểm, nồng nàn mùi phân hủy trộn lẫn với mùi tanh, khiến ngay cả một pháp y như Thương Kỳ, người đã quen thuộc với xác chết cũng không khỏi nhăn mặt, đưa tay bịt chặt mũi lại.


Cô lùi lại một bước, cố kìm chế cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày.

Mùi này... không cần nhìn cũng biết bên trong có thứ gì.


Thương Kỳ kéo vạt áo, che kín mũi để giảm bớt mùi hôi thối đến kinh tởm đang xộc thẳng vào khứu giác. Tay còn lại cô cầm điện thoại, ánh sáng từ đèn pin hắt lên bức tường xám xịt, quét qua từng góc phòng để tìm công tắc đèn. Chỉ mất vài giây, cô phát hiện công tắc nằm ngay sát khung cửa.


Tạch - một tiếng động nhỏ vang lên khi cô bật đèn. Ánh sáng đỏ quỷ dị lập tức tràn ngập không gian, nhuộm cả căn phòng trong sắc màu đáng sợ, vừa mờ mịt vừa lạnh lẽo. Khi bóng tối bị xua tan, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Thương Kỳ như chết lặng.

Ánh mắt cô khẽ co rút, đầu óc trong khoảnh khắc như bị đóng băng, toàn thân không tự chủ được mà cứng đờ. Hoa Hoa, vốn luôn nhanh nhẹn, giờ đây cũng im bặt, chỉ còn tiếng đập cánh khe khẽ vang lên trong không khí ngột ngạt.


Sàn gạch nứt nẻ loang lổ những vệt máu khô đã chuyển màu nâu sậm. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt ngay giữa phòng, một cơ thể người nằm bất động, lạnh lẽo. Nhưng thứ khiến Thương Kỳ cảm thấy dạ dày mình như thắt lại chính là cơ thể đó đã bị phân tách dã man.

Tứ chi bị cắt rời, để lộ những khớp xương trắng nham nhở, vết cắt gồ ghề như bị băm nát bởi một dụng cụ cùn. Bên cạnh, một chiếc xô màu đỏ chứa đầy nội tạng, vài đoạn ruột lòng thòng thò ra ngoài miệng xô, máu từ đó nhỏ giọt đều đặn xuống sàn, phát ra những tiếng 'tách tách' ghê rợn trong không gian tĩnh mịch. Từng giọt máu ấy như những tiếng đồng hồ đếm ngược, nặng nề và ám ảnh.


Xung quanh xô, vài con ruồi vo ve, đậu xuống những mảng thịt bầy nhầy, tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn. Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là cái đầu người được đặt ngay ngắn trên bàn, đôi mắt vẫn mở to, trợn trừng với sự kinh hoàng tột độ khắc sâu trong ánh nhìn. Đôi môi tím tái, méo mó, phần cổ bị cắt lìa, để lộ những bó cơ và dây thần kinh đứt đoạn, như những sợi chỉ bị xé toạc ra một cách tàn nhẫn.

Mái tóc xoăn bê bết máu, dính bết lại thành từng mảng. Khuôn mặt người chết bị biến dạng nặng nề bởi vết thương và những đòn đánh tàn bạo, máu thịt hòa lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn kinh hoàng. Nhưng dù đã không còn nhận ra hình dáng nguyên vẹn, Thương Kỳ vẫn nhanh chóng xác định được danh tính người này.



Đó chính là Phùng Thiệu.


Hoa Hoa chợt chú ý đến một góc khác trong căn phòng và vội vàng gọi Thương Kỳ: ''Ký chủ, còn ở đây nữa...''.

Thương Kỳ nghe vậy, ánh mắt chuyển hướng theo tiếng của Hoa Hoa. Trong một góc khuất không xa, một chiếc thùng nhôm lớn chứa đầy những thi thể bị phân tách. Những bàn tay, bàn chân, cùng những mảnh xương đã bị lóc hết thịt được ném chồng chất bên trong, như những mảnh rác rưởi bị vứt bỏ. Một số miếng da người còn chưa kịp khô, vẫn ướt đẫm máu, đỏ thẫm và nhầy nhụa. 'Hỗn hợp' này dường như là những thứ mà hắn loại bỏ khi đã lấy xong thịt.


Ngay bên góc trái, một thùng nhôm là một nồi nước lớn, đang sôi ùng ục. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi tanh nồng nặc khiến không khí trong căn phòng càng thêm ngột ngạt. Thương Kỳ bước lại gần, nhìn vào bên trong nồi, chỉ thấy những mảng mỡ vàng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Thỉnh thoảng, một khúc xương trắng trồi lên rồi lại chìm xuống giữa làn nước sôi sục. Lẫn trong đó là những miếng thịt nhỏ đã bị cắt rời.


Bên cạnh chiếc nồi là một giá inox dùng để múc nước canh. Trên đó, một con mắt người đã chín mềm nằm yên, như đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn thấy nồi nước sôi đang dang dở này, trong lòng Thương Kỳ ngay lập tức dâng lên một dự cảm vô cùng xấu.


Cô chưa kịp suy nghĩ thêm, thì từ bên cạnh, Hoa Hoa bỗng thét lên hoảng hốt: ''Ký chủ, cẩn thận!!!''



Ngay lập tức, giác quan của Thương Kỳ bùng lên cảnh giác. Cô xoay người lại, nhưng tất cả đã quá muộn.



Phía sau cô là thân hình to lớn của người đàn ông, là chồng của Phùng Thiệu. Trong tay hắn cầm một cây búa gỗ lớn, ánh mắt lạnh lẽo đầy hàn khí, mang theo ý định giết người không chút che giấu.




Nói thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh, khi Thương Kỳ vừa kịp quay đầu, cây búa gỗ đã giáng mạnh xuống.



Bốp一!!!


Đầu cô đau nhói, cảm giác bị một chiếc búa tạ nện thẳng vào hộp sọ. Một dòng chất lỏng ấm nóng, sền sệt, nhanh chóng chảy xuống từ trán, dọc theo khuôn mặt cô. Mùi tanh nồng của máu hòa lẫn vào không khí, khiến mọi thứ như dần trở nên hỗn độn.

Cả cơ thể Thương Kỳ như bị rút hết sức lực. Trước mắt cô, mọi thứ mờ dần, nhòe nhoẹt.



Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Thương Kỳ gục ngã, bất tỉnh.



_____

Khi nhận được cuộc gọi từ Thương Kỳ, Tưởng Văn Hành lập tức điều động đội của mình, nhanh chóng xuất phát đến địa điểm mà cô đã báo cáo. Theo ước tính, khoảng cách từ trụ sở đến đó chỉ mất khoảng ba mươi phút. Đội gồm bốn xe cảnh sát bật còi hú vang, lao đi giữa màn đêm.


Tuy nhiên, mọi thứ không thuận lợi như dự tính. Đêm nay, mặc dù đã muộn, nhưng giao thông vẫn đông đúc, nhất là tại các giao lộ lớn. Tình trạng kẹt xe kéo dài, ở nhiều đoạn đường còn không thể nhúc nhích, cho dù nhiều người có muốn nhường đường cũng thật khó khăn.


Tưởng Văn Hành ngồi trên xe, nhìn thời gian trôi qua mà lòng nóng như lửa đốt. Đã hơn ba mươi phút, nhưng đoàn xe cảnh sát chỉ mới đi được nửa đoạn đường. Đôi mắt hắn sầm lại, tay siết chặt vô lăng, cơn giận dâng lên không thể kiềm chế.

Hắn đập mạnh tay vào cửa xe, nghiến răng tức tối, không nhịn được mà chửi thề: ''Con mẹ nó!''

______

Không biết đã qua bao lâu, Thương Kỳ từ từ tỉnh lại. Cơn đau như búa bổ ập đến khiến đầu óc cô quay cuồng. À không, không phải 'như' búa bổ, mà cô thật sự bị búa đập mạnh vào đầu.


Ánh mắt lờ mờ quét qua căn phòng, cô nhanh chóng nhận ra hình ảnh trước mặt: chồng của Phùng Thiệu đang cầm một con dao lớn, từng nhát chặt mạnh xuống thi thể trên bàn gỗ. Từng mảng máu nhĩu xuống sàn thành màng lớn, nhưng hắn ta dường như không hề để tâm, đôi mắt sắc lạnh, hoàn toàn khác với vẻ ngoài vui vẻ ở sạp hàng.


Còn bản thân cô, lúc này bị trói chặt cả tay chân, không thể cử động. Hoa Hoa thấy cô tỉnh lại, vội vàng nói: ''Ký chủ, cô tỉnh rồi! Vừa rồi Hoa Hoa gọi cô mãi mà cô không phản ứng. Hoa Hoa nghe hắn tự nói, khi xử lý xong thi thể kia thì sẽ đến lượt cô á!''


Thương Kỳ nghe thấy, nhưng không đáp lời. Cô chỉ chậm rãi quan sát, ánh mắt trầm tĩnh như đang suy tính gì đó.


Hoa Hoa lại áy náy nói: ''Ký chủ, là lỗi của Hoa Hoa. Vừa rồi vì mải quan sát căn phòng nên không phát hiện tên sát nhân đến gần...''

Thương Kỳ tiếp tục chẳng để tâm đến lời Hoa Hoa nói, đôi mắt rũ xuống, liếc thấy một mẩu xương nhỏ rơi cạnh bàn. Ý thức cô dần tập trung, một dòng xung điện nhỏ lóe lên từ trong não bộ. Mẩu xương bắt đầu chậm rãi nâng lên rồi rơi xuống.

Rất tốt, siêu năng lực của cô vẫn hoạt động bình thường. Cô cứ sợ rằng mình bị thương mà ảnh hưởng đến siêu năng lực, hiện tại không có vấn đề gì thì không cần sợ nữa.


''Tỉnh rồi à?'' Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên. Hắn ta vừa dứt tay chặt xuống một khớp xương cuối cùng, vừa quay đầu nhìn cô.


Thương Kỳ tiếp tục giữ nguyên vẻ thản nhiên, bí mật dùng siêu năng lực từ từ tháo dây thừng trói mình, híp mắt cười, đáp lại: ''Vừa tỉnh thôi.''


''Tiểu cô nương, tò mò quá thì kết cục chẳng bao giờ tốt đâu.'' Hắn nheo mắt nhìn cô, giọng nói có chút đùa cợt, nhưng lưỡi dao trong tay lại không hề ngừng.


''Kết cục không tốt?'' Thương Kỳ cười, nhướng mày hỏi lại: ''Có thê thảm bằng ông không?''


Hắn không đáp ngay, tiếp tục chặt nốt những phần còn lại của cơ thể. Nội tạng thì bị gạt sang chiếc xô đỏ, phát ra tiếng động ướt nhẹp. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười lạnh lùng: ''Tiểu cô nương, sắp chết đến nơi mà vẫn mạnh miệng lắm.''



Thương Kỳ nhếch môi, giọng đều đều: ''Dù sao cũng chết, còn gì phải sợ? Nhưng trước khi chết, chúng ta trò chuyện chút đi.''

________________


_____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro