Chương 10: Cừu nhân (2)
Lúc này cách lúc đám người Hoài Bách rời khỏi Ngạn thôn khoảng vài canh giờ.
Đêm đã khuya.
Huyết Vũ càng dày, thi thể trong bãi tha ma sau núi, trong sương mù lung tung đi lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào chói tai.
Địa phương không bị sương mù bao phủ cũng ngày càng ít, thôn dân cầu cứu mấy lần không có kết quả, rốt cục cử người đi vào Huyết vụ xem có thể may mắn rời khỏi đây không.
Ánh lửa xếp thành hàng.
Thôn trưởng cùng người Tuế gia đi ở giữa, trước sau đều là người khác họ. Trương cầu đản bị vứt lại trong thôn.
Tuế Lộng đã tỉnh lại, chống gậy đi trong đội ngũ.
Sương mù dày đăc sền sệch, mùi máu tươi tràn ngập đất trời.
Một vài phụ nhân không chịu được loại không lý áp lực này, cúi đầu khóc lên.
Thôn trưởng quát lớn: "Đều câm miệng! Không được dẫn thi rối đến đây!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, vài tiếng rống đáng sợ truyền đến từ bên cạnh.
Liên tiếp những tiếng thét chói tai, đám người tán loạn chạy trốn, đội ngũ thật vất vả mới lập nên cũng vì vậy mà tan rã.
"Thôn trưởng, ngài xem?"
Mười mấy người Tuế gia vây quanh thôn trưởng, một người hỏi.
Thôn trưởng ngậm một bụng oán hận, "Hiện tại bên trong Huyết Vụ đều là thi rối, bọn họ đây là muốn chết! Chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch, chú ý không được phân tán, có người bị tập kích lập tức cứu."
"Hảo."
Những người này đem thôn trưởng cùng Tuế Hàn bảo hộ cẩn thận. Bọn họ không phải đồ ngu, biết rằng nếu rời đi chỗ này, theo Tuế Hàn dựa vào Thánh Nhân Trang chính là biện pháp tốt nhất.
Tống Ngũ cùng Dương Bát bị tiếng gào dọa sợ đến mức nhảy bắn ra xa, quay đầu lại thì đã thấy đoàn đội tan rã. Bọn họ liếc nhau, trong mắt lóe lên một tia may mắn – ít nhất không có bị thất lạc.
Hai hán tử trẻ tuổi nếu như gặp thi rối vẫn là có thể chạy thoát.
Tống Ngũ thở phào, nhìn bốn phía, đều là mờ mịt một màu hồng, không thấy đường đi, "Ta phi, hắn đây là chạy đi đâu??"
Dương Bát tiện tay chỉ, "Ngũ ca, chúng ta đi qua kia đi."
Tống Năm gật đầu.
Hai người cẩn thận đi đến.
Dương Bát đột nhiên mở miệng, "Ngũ ca, tất cả việc này chẳng phải là báo ứng sao, từ khi nữ nhân kia chết, thôn chúng ta không có một ngày yên bình."
Tống Ngũ trừng mắt liếc hắn một cái, "Báo ứng? Ngươi tin vào cái đó sao?"
Hắn không đàng hoàng cười một tiếng, "Cho dù là báo ứng cũng không sao, tư vị nữ nhân kia, chậc chậc. . . . . ."
Tống Ngũ dừng bước, hai mắt trừng lớn, yết hầu phát ra tiếng vang quái dị.
Dương Bát bị dọa nhảy dựng, nghiên đầu nhìn, "Ngũ ca, ngươi sao rồi?"
Sương đỏ mù mịt, hắn đưa sát đầu vào, còn chưa thấy rõ tình huống của Tống Ngũ thì đột nhiên trên mặt bị nhỏ xuống một giọt nước, trước mắt cùng biến thành màu đỏ.
Dương Bát bị dọa mất mật.
Hạ thân Tống Ngũ bị cắt rời, máu chảy ào ạt, lúc hắn muốn mở miệng muốn kêu thảm thiết, tiểu đao lóe ráng cắt mất lưỡi hắn. Hết thảy mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"Nói," thanh tiểu đao kè lên cổ Dương Bát, lưỡi đao lạnh bang, "Tu sĩ đánh tan hồn phách nữ nhân kia là ai?"
Cảm giác lạnh như bang trên cổ làm Dương Bát run rẩy không ngừng, hắn gào khóc: "Là người thôn trưởng mời tới, ta không biết a!"
Trong nháy mắt cổ chợt lạnh, máu tươi phun tung tóe, Dương Bát ôm cổ ngã xuống, cảnh vật duy nhất nhìn được chỉ là một tàn ảnh màu đen.
Bội Ngọc tháo mặt nạ xuống, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Trong lúc ám sát, thân thể nhỏ bé có thể vô ý tiếp cận được đối phương một cách bí ẩn.
Cảm ứng được Huyết Vụ, nàng dần cong môi lên, trong đầu hiện lên Hồ hán tử đang đi đến, "Liền ngươi đi."
Lần này, nàng cất tiểu đao vào trong lòng ngực, nhặt lên một cành cây khô lớn.
Hồ hán tử kia tên là Cao Đại Lực, ở kiếp trước Cao Đại Lực hai gậy đánh gãy chân nàng.
Bội Ngọc tự nhận là người có thù tất báo, cho nên lúc nàng đánh lén thành công, sau khi đánh ngã Cao Đại Lực đô con, trước tiên một côn chặt một chân của hắn, sau đó chống gậy lên mặt đất, hỏi: "Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không giết ngươi."
Cao Đại Lực đau đớn lăn lộn trên đất, a a a kêu thảm thiết đau cả tai.
Bội Ngọc đột nhiên nhớ đến ngày Hoa nương chết. Lức đó nàng cũng kêu la thảm thiết cầu xin tha thứ, Cao Đại Lực đứng trên đường, rống lên nói: "Con đàn bà này kêu thật khỏe, lão tử còn phải học đâu."
Tất cả mọi người đều phá lên cười, vui sướng.
Bội Ngọc kề tiểu đao lên cổ hắn, quát: "Câm miệng."
Cao Đại lực sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tiểu hài tử trước mặt, "Ngươi, ngươi . . . . . ."
Bội Ngọc đè tiểu đao một tý, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi biết người đánh tan hồn phách mẹ ta là ai không?"
Cao Đại Lực khóc không ra nước mắt, "Ta, ta, ta biết hắn là người của Thánh Nhân Trang! A a a a!"
Liên tục kêu la thảm thiết, cầu xin không ngừng.
Bội Ngọc quăng gậy, liếc con người hai mặt kia, "Ta không giết ngươi."
Cao Đại Lực thờ phào, ngã trên mặt đất, hai tay dùng sức cố gắng thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, trước mắt lại xuất hiện một đôi chân mục rữa.
Bội Ngọc nghe được từ phía sau vang lên tiếng thét như heo bị chọc tiết, dừng chân lại, cúi đầu trầm mặt nhìn lòng bàn tay đã kết vảy.
Hoài Bách lại nghĩ nàng lâm vào thế tiến thóa lưỡng nan nên mới bấm bàn tay chính mình máu tươi đầm đìa . . . . . .Sao có thể như vậy?
Khi đó, mắt nàng bị dải lụa bịt kín, nắm tay Hoài Bách chậm rãi đi tới.
Tống Ngũ nói: "Bọn ta bỏ ra số tiền lớn mời thánh nhân từ Thánh Nhân Trang đến, đánh nàng hồn phi phách tán."
Cước bộ nàng đột nhiên chậm lại, nhưng rất nhanh đuổi kịp, nhìn không ra vấn đề gì. Không ai biết đáy mắt nàng đã đỏ lên, không một ai biết được khó chịu trong lòng nàng . . . . . .Không ai biết, nàng nắm chặt lòng bàn tay đến mức máu tươi giàn dụa mới có thể kềm chế lại sát ý.
Mẫu thân của nàng, ở thời điểm nàng không biết, đã sớm hồn phi phách tán.
Lúc người nọ còn sống, Bội Ngọc cho tới bây giờ vẫn chưa gọi nàng một tiếng mẹ.
Nàng cũng giống những người khác, gọi nàng là nữ nhân điên.
Mẹ nàng cũng là bị Tuế gia bắt đến từ bên ngoài, là một ngốc tử cực kỳ xinh đẹp. Thường ngày đều là bộ dáng nửa điên nửa ngốc nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mỹ mạo như tiên của nàng.
Nàng đến Ngạn thôn liền khiến thôn náo động, thôn trưởng chiếm lấy nàng mấy ngày nhưng vẫn lưu luyến không chịu buông.
Cuối cùng vợ thôn trưởng ngấm ngầm bán nàng cho một lão nhân chột mắt trong thôn.
Theo trí nhớ của Bội Ngọc, gã chột mắt kia không đánh thì cũng mắng mình, chưa bao giờ nghĩ mình là nữ nhi của hắn. Khi hắn chửi người mẹ điên của nàng, có một câu mắng nhiều lầm nhất, đó là "Ngươi thật bẩn thỉu!"
Người mẹ điên của nàng chỉ lui vào góc tường ô ô khóc.
Sau này Bội Ngọc lớn hơn một chút, gã chột mắt đột nhiên đến kéo quần nàng. Thấy ánh mắt tiều hài tử trợn lên, hắn tát nàng một cái, chửi ầm lên: "Nhìn cái gì! Dù sao ngươi cúng không phải con ruột của ta!"
Nhưng lúc này, người mẹ luôn chỉ biết khóc của nàng đột nhiên dũng mãnh đứng lên, lao tới cắn vào cổ họng gã chột mắt, như thế nào cũng không nhả ra, đem hắn cắn đến khi chết.
Cắn chết người, đây là án mạng, vốn là nên báo quan nhưng người mẹ điên của nàng quá mức đẹp, gã nam nhân nào cũng luyến tiếc nàng.
Vì thế bọn họ đem nàng áp chế, để nàng ở trong chuồng bò.
Bội Ngọc không rõ chuyện này.
Bội Ngọc cũng đối với nữ nhân nói nhiều lời quá phận.
Nàng nén giận, oán hận, khóc cùng nàng nói: "Đều do ngươi, bọn họ khi dễ ta, mọi người đều khi dễ ta! Đều tại ngươi, ngươi người phụ nương điên này, ngươi cắn chết cha ta!"
Một hai năm sau, nàng không chửi rủa nữa.
Nàng ngồi trên cỏ khô, cũng nữ nhân nói: "Mẹ của Tuế Hàn làm cho nàng ta quần áo mùa đông, bên trong nhồi bông, rất ấm áp. Mẹ Tuế Hàn cũng làm cho nàng đồ ăn ngon, bánh nhân đậu, ngươi biết làm bánh nhân đậu không? Rất thơm đó. Tuế Hàn bị ngã, mẹ nàng ta sẽ bội thuốc, thổi thổi."
Nàng đưa cánh tay ỉu xìu có vết thương đến trước mặt nữ nhân, cầu xin nói: "Ngươi thổi cho ta được không? Ta đau quá, thật sự đau quá, ngươi thổi thổi cho ta được không?"
Nàng không cần quần áo mùa đông, không cần bánh nhân đậu, không cần thuốc mỡ, chỉ cần nữ nhân gọi là mẫu thân này có thể cúi đầu, giống như mẹ của Tuế Hàn, ôn nhu, ánh mắt đau lòng, thổi thổi cho mình.
Nhưng nữ nhân chỉ mở to đôi mắt vô thần, trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ: "Bội Ngọc . . . . . . Bội Ngọc. . . . . ."
Chưa từng để ý đến nàng.
Đây cũng chính là lý do vì sao tên nàng là Bội Ngọc.
Một ngày nọ, một nam đinh Tuế gia đột nhiên vọt vào chuồng bò, đè lên người nàng, mùi rượu ghê tởm ập vào mặt nàng. Nàng nổi điên phản kháng, bị nam nhân kia túm tóc lôi trên mặt đất.
Đau đến muốn hôn mê, trong lúc hoảng hốt nàng giống như nghe thấy tiếng rống tê tái của mẹ nàng.
Nhiều ngày sau nàng tỉnh lại, nương đã qua đời.
Kiếp trước, trong một đêm lạnh trên Thủ Nhàn Phong.
Bội Ngọc cuộn tròn thành một đoàn chui trong ổ chăn, cả ngày luyện đạo cực khổ làm nàng mệt mỏi không chịu được, thân mình đau nhức lợi hại, nhưng lại không ngủ được.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, ánh trăng như nước đổ vào.
Bội Ngọc vội nhắm mắt, làm bộ như đang ngủ.
Nàng nghe được tiếng thở dài, có người thay nàng kéo chăn xuống.
Nàng không dám mở mắt, đành lắng tai nghe, thầm đếm trong lòng, đếm đến hơn một ngàn, vẫn không nghe động tĩnh gì.
Bội Ngọc lén hé mắt ra.
Hoài Bách đang ngồi trước cửa sổ, híp mắt suy nghĩ, nương theo ánh trăng vá lại áo trắng nàng đã làm rách trong lúc luyện kiếm. Nàng ấy tựa hồ cảm giác được gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt lóe sáng của thiếu nữ.
"A, làm ồn đến ngươi sao?" Hoài Bách bỏ kim xuống, nhẹ nhàng dụi mắt, ôn nhu nói: "Ban ngày ta thấy váy của ngươi hơi rách, nghĩ muốn tối trộm vá lại. . . . . .Ai, ngươi sao lại khóc?"
Thiếu nữ cắn chặt hàm răng, cả người run run, ngay cả giường đều bị chấn động.
Hoài Bách treo áo trắng lên đầu giường, ngồi trước mặt thiếu nữ, cách một tầng chăn thật dày, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của nàng, "Có chuyện gì? Bị thương? Bị khi dễ?"
Bội Ngọc ôm lấy tay Hoài Bách, mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Sư tôn, ta, ta . . . . . .Nương ta đã chết . . . . . ."
Đã qua rất nhiều năm nhưng đến bây giờ nàng mới khóc ra, "Nương ta đã chết, nàng đã chết, ta không có nương thân . . . . . .Nàng chết vì ta, cho tới bây giờ ta vẫn chưa gọi nàng một tiếng mẫu thân . . . . . ."
Hoài Bách run người, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Đừng buồn, người chết sẽ được luân hồi, nàng ấy hiện tại có khi đã đầu thai vào một nhà tốt nào đó, có lẽ ngươi cũng sẽ có cơ hội gặp lại nàng ấy."
Nhưng nàng sống lại một đời mới biết được, nương của nàng đã không thể luân hồi.
Bội Ngọc thu lại tay, nhìn về phía trước.
Đoàn người Tuế gia đang chậm rãi đi về phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro