Chương 2 - Người nghịch mệnh

Sau khi hỏi ra năm tháng quái lạ kia, cô ngồi ngây người thật lâu. Cô đã xuyên đó là điều chắc chắn. Và nơi này, không phải thế giới hiện đại cô từng sống.

Cô khẽ nắm bàn tay lại, cảm nhận được rõ ràng sức mạnh nào đó đang chảy trong mạch máu không phải lực cơ bắp, mà là một dạng năng lượng rất lạ. Như luồng điện âm ỉ lướt qua đầu ngón tay, nhưng không làm cô tê buốt, mà khiến cơ thể nhẹ đi vài phần.

"Ngươi tỉnh táo rồi chứ?" Lão giả vẫn ngồi yên nơi cũ, tay đặt trên sách, ánh mắt như có thể nhìn xuyên suy nghĩ cô.

"...Cháu... À không, ta..." cô hơi ấp úng. Cô định nói chuyện theo lối hiện đại, nhưng nhận ra nếu nơi này là một thế giới cổ phong tu tiên, thì cách xưng hô cũng nên thay đổi. "Ta tên là Tô Khuynh, cảm ơn tiền bối đã cứu mạng."

"Tô Khuynh ư..." Lão nhắc lại, giọng nhẹ nhàng. "Khuynh trong khuynh đảo, khuynh tâm người có thể thay đổi cả thiên mệnh, lật đổ cả số phận!!!"

Ông đưa tay về phía sau, lấy ra một tấm thẻ bằng gỗ màu đen, khắc đầy ký hiệu cổ quái. Ông quét qua giữa không trung một cái, bàn tay lấp lánh ánh sáng như tinh quang tụ hội.

Chỉ một khắc sau, trên mặt gỗ hiện ra một hình ảnh huyền diệu các quẻ tượng dao động, tia sáng nhỏ kết thành hình xoắn ốc.

Lão khẽ gật đầu, giọng trầm hẳn "Quả là kỳ lạ."

Tô Khuynh nín thở "Cái đó là gì vậy?"

"Lá số sinh mệnh của ngươi" ông đáp

"Trên đời này, đại đa số người đều bị thiên đạo khống chế. Sinh - tử - họa - phúc đều đã có dấu. Nhưng có vài người sinh ra... không nằm trong lưới đó."

"Ý ngài là ta không bị sắp đặt bởi số mệnh?"

"Ngươi không có linh căn, nhưng có thể hấp thu linh khí. Ngươi không có mệnh cách tu đạo, nhưng lại được thiên lôi giáng xuống mà chẳng tổn hại gì. Lại còn mang theo khí tức nghịch mệnh vận số lớn đến mức trời không dám định đoạt. Nếu đoán không sai..."

Lão dừng một chút.

"Ngươi không thuộc về thế giới này."

Tô Khuynh khẽ rùng mình. Cô mở miệng, nhưng không nói được gì. Sau cùng, lão giả chỉ thở nhẹ một tiếng "Không sao. Ta không hỏi ngươi từ đâu đến. Có duyên, gặp được. Vậy thì xem như... ta chỉ điểm cho một lần."

Ông đứng dậy, chắp tay sau lưng bước chậm rãi quanh phòng. "Ngươi muốn tu tiên, biết gì về con đường này?"

An hít sâu, lắc đầu "Chỉ biết một chút qua truyện nhưng không rõ thật giả."

Lão gật đầu. "Tu tiên là nghịch thiên hành đạo. Con đường này chia làm sáu cảnh giới lớn: Khai Linh, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp. Mỗi cảnh giới lại chia làm sơ - trung - hậu kỳ - điên phong. Muốn nhập đạo, bước đầu tiên là tẩy tủy sau đó xây dựng căn cơ vững chắc."

"Ngươi không có linh căn nào, nhưng lại có dị biến từ lôi linh có lẽ, ngươi đã được thiên đạo 'đánh dấu'. Linh căn chưa định hình, tức có thể còn phát triển."

"Nhưng không ai dạy ta tu luyện thì phải làm sao?" cô hỏi khẽ.

"Ta có thể dạy ngươi nhập môn." Ông ngẩng đầu, mắt sáng như tinh thần "Nhưng sau đó ngươi phải tự bước đi. Vì thiên đạo vốn không ưa người nghịch mệnh."

Tô khuynh cắn môi. Rồi gật đầu: "Ta chấp nhận. Cảm ơn tiền bối độ rộng lòng thương cứu giúp, ách thành công sẽ không quên công ơn của ngài"

Lão nói "Còn đây là khẩu quyết nhập môn," ông vẫy tay, đưa ra một tờ phù chú lấp lánh màu lam bạc, ký hiệu như sống dậy giữa không trung.

"Khi mặt trời lặn, hãy thử tụ khí theo dẫn dắt của phù này. Không cần cưỡng cầu, chỉ cần cảm nhận."

Tô Khuynh gật đầu. Lão nhìn cô, ánh mắt hiền mà lạnh như sương mù núi cao"Ngươi là người nghịch mệnh. Thiên đạo sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng nếu ngươi bước đi vững vàng, có thể thay đổi được một số điều tưởng như đã định."

"Duyên phận... cũng vậy."

...........

Động phủ sâu trong khe núi vẫn chìm trong mây mù bảng lảng.

Tô Khuynh mở mắt sau một đêm ngủ say trên chiếc giường đá cứng ngắc. Lưng cô đau nhức, tay chân mỏi rã, cái bụng thì réo ầm ầm có lẽ trong thế giới tu tiên này, người ta không mấy khi quan tâm đến chuyện "ăn uống nghỉ ngơi", nhưng với cô, một người vẫn còn máu thịt như bao người thường khác, ngủ và ăn là chân lý.

"Lão tiền bối," cô vừa bước ra ngoài vừa lăn cổ xoay vai, "ngày thứ mấy rồi ta đến đây rồi nhỉ?"

Lão tiền bối hay cô vẫn quen gọi là "Lão Giả" đang ngồi xếp bằng dưới một gốc tùng cổ, ánh sáng từ cơ thể ông mờ mờ như đang hòa vào thiên địa. Ông không mở mắt, chỉ nói nhẹ
"Ngày thứ mười. Ngươi đã ngồi thiền năm ngày liên tục, cũng coi như có chút nhập môn."

Tô Khuynh chau mày: "Thiền gì mà đau cả lưng, có điều cũng cảm nhận được một chút khí lưu chạy qua người."

"Đó là linh khí," ông nói. "Nhưng ngươi chưa dẫn được nó vào đan điền, chưa hợp hóa thành linh lực."

**

Việc tu luyện không hề dễ dàng như cô từng tưởng.

Dù Lão Giả nói cơ thể cô có "nội thể dị thường" linh khí dường như luôn quanh quẩn bên cạnh nhưng cô lại không biết cách sử dụng. Mỗi lần cố vận khí, đan điền chỉ hơi nóng lên một chút, rồi... tịt ngóm.

"Ngươi có linh lực, nhưng chưa có căn cơ," Lão Giả nhàn nhạt, "giống như có nước mà không có bình chứa. Muốn tạo linh căn vững chắc, phải học từ gốc."

Và thế là cô học.
Từ cách hít thở, cảm khí, dẫn khí, ngồi thiền...
Tất cả đều diễn ra chậm chạp. Có lúc cô còn ngủ gật khi đang luyện khí khiến lão nhân bên cạnh bật cười thành tiếng.

Nhưng Lão Giả không trách. Ông chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu như giếng cổ, rồi nói "Tu đạo không vội, người gấp gáp chỉ dễ lạc đường."

**

Ngày thứ mười ba, Lão Giả bắt đầu dạy võ thuật.

"Muốn tu kiếm, phải luyện thân. Cơ thể ngươi còn quá yếu." Và ông bắt đầu huấn luyện thể thuật sơ cấp: đá, né, đứng tấn, vận nội lực.

Kết quả là...
Tô Khuynh bị đá bay xuống khe suối.
Bị trượt chân lăn lông lốc khi luyện bộ pháp. Bị vũ khí giả gõ trúng đầu một cục u to tướng.

Có lần sau một buổi đấu luyện, cô nằm vật trên nền đá, cả người tím tái, tay chân không cử động nổi. Cô rên rỉ "Tiền bối... ta nghi ông đang cố giết ta..."

Lão Giả phì cười, đến mức suýt rớt khỏi tảng đá đang ngồi "Ngươi đánh không lại lão già sắp thành tro như ta, sau này ra ngoài làm sao sống nổi?"

"Ta còn là người phàm mà..." cô lầu bầu, "ông tu tiên không cần ăn không cần ngủ, còn ta thì chết đói mất thôi."

Từ hôm đó, cô quyết định nấu ăn. Dùng lửa đá trong động phủ, lấy rau dại, nấm, cá suối cô nấu những món đơn giản như canh rau, cháo gạo hoang, nướng cá muối lá...

Mùi thơm lan khắp động. Lão Giả vốn không ăn nhiều, nhưng hôm ấy, ông lặng lẽ ngồi xuống bên bếp, thử một miếng canh cá.

Và từ đó ông nghiện.

Cứ đến chiều, lão lại vô tình xuất hiện gần bếp, liếc nồi liếc chảo, giả vờ ho nhẹ "Ừm... ngươi vẫn giữ được kỹ năng sống đấy."

Tô Khuynh liếc mắt: "Đến để ăn thì nói đại đi, làm gì vòng vo?"

**

Vào những lúc không luyện tập, hai người ngồi quanh bếp lửa. Tô Khuynh kể chuyện

"Ở thế giới của ta, có xe chạy bằng xăng, có hộp chữ nhỏ tên là điện thoại, có đèn không cần lửa, có nhà cao bằng cả núi..."

Lão Giả nghe mà như nuốt từng chữ.
Dù đã sống mấy trăm năm, ông chưa từng tưởng tượng một thế giới như thế.

"Ngươi... không tiếc nơi đó sao?"

Tô Khuynh ngẩn người, ánh mắt xa xăm "Có. Nhưng số phận an bài ta ở đây làm sao quay về đây... ta còn chưa gặp cô ấy nữa cơ mà"

"Cô ấy?"

Cô không trả lời. Chỉ nhìn vào ánh lửa cháy lép bép, trong lòng hiện lên một cái tên

Thượng Quan Nguyệt Ca

**

Dù học chậm, vấp ngã, bị đánh bầm tím nhưng mỗi ngày trôi qua, Tô Khuynh vẫn mạnh lên từng chút một. Linh lực trong người bắt đầu tụ lại thành sợi mảnh, tuy chưa đủ để vận pháp thuật, nhưng đã có thể cảm ứng môi trường quanh cô.

Bộ pháp ban đầu đã vững. Kiếm pháp sơ cấp không còn loạng choạng. Đòn đánh không còn lệch nữa.

Cô còn xa mới đạt đến cái gọi là "tu sĩ chân chính" Nhưng cô biết, mình đang bước đi đúng hướng. Và khi thời khắc đến. Cô sẽ đủ mạnh, để chống lại vận mệnh, và giúp nữ chủ thoát khỏi tên điên loạn nam chủ kia!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro