Chương 15: Tử Chiến Và Sống Lại Vì Nhau
"Nếu yêu là phải chết, ta tình nguyện chết một ngàn lần.
Nếu yêu có thể đổi lấy sự sống của nàng, thì tim ta... có thể ngừng đập mà không hối tiếc."
– Cố Kỳ.
Mùa đông năm ấy đến sớm.
Rừng trúc phủ một lớp băng mỏng. Gió từ sông Ngọc Giang thổi về mang theo mùi khô khốc của cỏ cháy và tàn tro còn vương từ những trận chiến chưa kịp phai trong lòng người.
Sau đại chiến cung đình, Tâm Băng và Cố Kỳ rút khỏi triều chính, về sống trong một căn nhà gỗ lưng tựa núi, mặt hướng sông.
Mỗi ngày họ cùng nhau hái thuốc, luyện kiếm, đọc sách và uống trà.
Lúc ấy, người trong giang hồ truyền tai nhau:
"Huyết Ảnh quy ẩn, công chúa không làm hoàng hậu. Hai người... chọn sống đời bình dị như gió."
Nhưng bình yên luôn có giá.
Và số phận... chưa từng buông tha những người từng nắm vận mệnh thiên hạ trong tay.
Tàn dư của triều cũ – sự phục kích không báo trước
Một đêm giữa tháng Chạp, trời mưa tuyết.
Tâm Băng ra ngoài hái thuốc, mãi không thấy quay về.
Cố Kỳ thấy lòng bất an, liền theo dấu chân để tìm.
Đến chân núi Hồi Sơn, nàng thấy vết máu trên tuyết trắng.
Một vết... rồi nhiều vết.
Và cuối cùng — nàng thấy Tâm Băng nằm giữa tuyết, toàn thân đầy máu, áo trắng nhuốm đỏ như hoa phù dung tàn giữa giá lạnh.
Quanh nàng là bốn thi thể áo đen, có dấu hiệu của Vệ doanh hoàng thất — tàn quân Tề Vương, những kẻ chưa từng khuất phục.
Cố Kỳ lao tới, ôm lấy thân thể đang lạnh dần trong tuyết.
"Tâm Băng!" – nàng gào lên, giọng vỡ vụn.
Tâm Băng mở mắt, mờ đục, nhưng vẫn cố gắng đưa tay chạm má nàng:
"Ngươi... vẫn tìm được ta..."
"Im đi! Ta đưa nàng về! Ta chữa cho nàng, đừng nói gì cả!" – Cố Kỳ siết chặt nàng vào ngực, đôi tay không ngừng run.
"Không kịp nữa rồi..."
"Nàng không được chết! Không được!"
"Ngươi có nhớ ta từng nói gì không? Nếu ta chết... ngươi phải sống..."
Cố Kỳ lắc đầu, nước mắt rơi từng giọt trên mặt Tâm Băng:
"Ta không muốn sống một mình. Không có nàng, sống... còn gì nghĩa lý?"
Tấm ngọc ấn – bí mật của thời không
Trong vòng tay nàng, Tâm Băng cười khẽ:
"Có một điều... ta chưa từng kể..."
Nàng gỡ từ cổ áo mình ra một miếng ngọc bội nhỏ, hình hoa sen, rạn nứt nơi tâm điểm.
"Ngọc này là vật mẹ ta truyền lại. Khi ta còn nhỏ, có một đạo sĩ từng nói... nếu có người từ 'ngoài trời' đến, yêu ta thật lòng, thì giọt máu của người ấy... có thể kích hoạt ngọc này."
Cố Kỳ sững sờ.
"Nàng biết ta... không phải người ở đây?"
"Ngay từ lần đầu nhìn ánh mắt ngươi... ta đã biết."
"Vậy vì sao... vẫn yêu ta?"
"Vì tim ta chọn ngươi. Chứ không phải thế giới này."
Hy sinh – một lần sống, một lần chết
Tâm Băng đặt ngọc vào tay Cố Kỳ:
"Chỉ cần... nhỏ máu của ngươi lên... ngọc sẽ đưa ngươi về. Về thế giới của ngươi..."
"Ta không cần về."
"Ngươi phải sống. Nhớ không? Ngươi hứa sẽ sống... dù không có ta."
Cố Kỳ gào lên:
"Không! Ta không cần một thế giới không có nàng!"
Nàng rút dao, cắt sâu vào lòng bàn tay, máu nhỏ xuống ngọc.
Ánh sáng bừng lên. Miếng ngọc phát sáng như dãy ngân hà.
Tâm Băng cố nắm tay nàng:
"Hứa với ta... kiếp sau, dù là ai... ngươi cũng sẽ tìm ta."
Cố Kỳ gật đầu, nước mắt giàn giụa.
Ánh sáng chói lòa nuốt chửng cả hai.
Một năm sau – bên kia thế giới
Thành phố hiện đại, đêm giao thừa, pháo hoa rực trời.
Tại phòng cấp cứu bệnh viện quân y, một nữ bệnh nhân tỉnh dậy sau 1 năm hôn mê — tên ghi trên hồ sơ: Đội trưởng đặc nhiệm Cố Tử Kỳ.
Cô mở mắt, hoảng loạn nhìn xung quanh, miệng khô khốc.
"Bác sĩ! Cô ấy tỉnh rồi!"
Nhưng trong mắt cô — không có bệnh viện, không có bác sĩ.
Chỉ có hình ảnh cuối cùng: mái tóc dài, giọng nói khẽ như gió:
"Dù là ai... ngươi cũng phải tìm ta..."
Linh hồn còn nhớ, tim còn đợi
Một năm sau ngày tỉnh lại, Cố Tử Kỳ đứng giữa phố đông người, bước đi trong biển người vô danh.
Trên cổ cô, vẫn giữ một miếng ngọc nứt — ánh sáng đã tắt, nhưng linh hồn chưa từng nguội.
Cô đi qua một quán trà phong cách cổ, vô tình ngẩng đầu.
Một nữ nhân đang ngồi trong tiệm, mặc sườn xám trắng, tóc dài búi cao, đôi mắt trong như nước.
Họ nhìn nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cả thế giới lặng im.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro