Chương 2

"Chị Cố Vân, em vẫn luôn cho rằng người chị thích là anh trai em." Tôi mặc đồ ngủ hoạt hình ngáp một cái.

Cố Vân vẻ mặt ghét bỏ: "Ai lại thích tên lãnh huyết vô tình kia chứ? Tính tình vừa nóng nảy lại còn đặc biệt sĩ diện, dáng người và khuôn mặt là hai thứ duy nhất có thể chấp nhận được."

Tôi: "......"

Cố Vân cười như không cười: "Nếu không phải bởi vì anh ta là anh trai em, loại người này có cho chị cũng không buồn liếc mắt một cái! Đặc biệt, sau khi anh ta nhận ra tình cảm chị dành cho em, anh ta vẫn luôn ngăn cản chị gặp em!”

"Nhưng dù sao đi nữa vẫn có mẹ em ở đây, chị không thể nổi giận lung tung, phải giống như một thục nữ đoan trang yên tĩnh đứng ở nơi đó, đối với anh trai em thân thiện mỉm cười."

“Em không biết lúc ấy chị có bao nhiêu nghẹn khuất!”

"Lúc ấy chị thật sự muốn cào nát gương mặt âm hiểm giả dối của anh ta!"

Tôi: "......"

Cho nên trong nguyên tác tình cảm của hai người yêu đến chết đi sống lại đều là giả?

Cố Vân vui sướng khi người gặp họa: "Hiện tại rốt cuộc cũng có người xuất hiện để trị anh ta. Anh ta cùng Tư Uyển còn dày vò nhau chán."

Tôi tò mò hỏi:"Tại sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải lưỡng tình tương duyên?"

Khi anh trai tôi cúi đầu hôn nhân vật phản diện, nhân vật phản diện cũng không có giãy dụa chửi bới, không phải sao?

Nếu không là một người đàn ông thẳng, đột nhiên bị một người đồng tính hôn phản ứng kịch liệt còn có thể nói được.

Cố Vân: "Tư Uyển vốn là con riêng của Tư gia em biết không?"

Tôi gật đầu.

Cố Vân tiếp tục nói: "Cậu ấy không hề có ấn tượng tốt với cha mẹ em. Xác suất anh trai em cãi nhau cùng gia đình là rất lớn.”

"Nhưng năng lực của Tư Uyển cũng rất mạnh, mấy năm nay đã sớm nắm chặt Tư gia trong tay, trước mắt Tư gia cũng phát triển rất nhanh mà cậu ta còn có một bạch nguyệt quang."

Tôi vô cùng hưng phấn: "Bạch Nguyệt Quang này là anh trai em đúng không?"

Cố Vân tán thưởng nhìn tôi một cái: "Không sai. Lúc trước khi Tư Uyển bị đuổi ra khỏi Tư gia trở thành người vô gia cư, là anh trai em đã giúp cậu ta."

Tôi cố gắng nhớ lại.

Mấy năm trước, thực sự có một khoảng thời gian anh trai tôi không trở về nhà.

Tôi hỏi thì anh chỉ bảo: "Anh nhặt được một con sói con, nó hơi dính người."

Tôi: "??"

Nhà tư bản lãnh khốc vô tình bỗng chốc đổi tính?

Nghĩ đến thời điểm mấu chốt đó.

Mặt tôi không chút thay đổi, hỏi: "Cho nên chuyện bắt cóc này chỉ là một trò chơi tình thú của hai người bọn họ?"

Cố Vân giật giật môi, trực tiếp ném cho tôi một thứ.

Tôi nhìn xuống. Đây là một con dao đồ chơi kim loại nếu nhìn không kỹ sẽ nhầm với dao găm thật.

Tuy nhiên, con dao này lại cùn đến nỗi ngay cả da cũng không thể cắt được.

Tôi như chết lặng: "Chị Cố Vân, sáng nay không phải Tư Uyển dùng con dao này kề cổ em sao?"

Cố Vân cảm thông nhìn tôi: "Đúng vậy."

Tôi: "......"

Mẹ nó!

"Anh trai em bị Tư Uyển đùa giỡn như vậy, bây giờ khẳng định đang tức điên lên rồi."

Cố Vân mỉm cười: "Ngày mai có khả năng em sẽ nhìn thấy một tiểu đáng thương eo mỏi lưng đau, ngồi ghế dựa còn phải đặt đệm lên ngồi."

Ồ?

Một người tội nghiệp với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói khàn đặc?

Tôi thực sự mong đợi điều này!

Ngày hôm sau, tôi và Cố Vân trở về nhà tôi.

Cũng không thấy cái người đáng thương kia đâu.

Nhưng lại nhìn thấy ba tôi đang tức giận, mẹ tôi đang buồn rầu ngồi ở bên cạnh.

Anh trai tôi mặc áo sơ mi trắng bình tĩnh ngồi ở ghế dùng muỗng vàng từ từ khuấy cà phê trong cốc.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt chiếc thìa.

Khói bốc lên làm mờ đi gương mặt tuấn tú lạnh lùng như minh tinh của anh trai tôi: "Ba, con không phải tới xin ý kiến của ba mà là đến thông báo cho hai người.”

"Con không thích phụ nữ, con chỉ thích Tư Uyển, người có tên trên giấy đăng ký kết hôn của con chỉ có thể là cậu ấy."

Giọng nói thong thả nhưng kiên định của anh trai tôi vang lên.

“Nghịch tử! Nghịch tử!” Cha tôi tức giận đến mức vẻ mặt vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Có thể tưởng tượng được, chuyện anh trai tôi thích đàn ông đã khiến ba tôi tức giận đến mức nào.

Tôi từ phía sau lưng Cố Uyển thò đầu ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt tức giận của cha tôi.

Tôi cười khan một tiếng: "Ba, ba mắng anh con, không thể mắng con nữa."

Ba: "...."

Mẹ: "......"

Anh trai: "......"

Mẹ tôi lau nước mắt, con như mẹ, bà nhìn thấy con trai kiên định như vậy, bộ dáng không chút dao động thì biết chuyện này con trai đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Họ phản đối cũng vô ích.

Con trai bà cũng không phải người còn ngửa tay xin tiền ba mẹ dễ dàng bị ba mẹ dùng thế lực tiền tài nắm giữ, anh đã sớm nắm quyền Thẩm gia, bất luận là ở trong gia tộc hay là ở trong giới kinh doanh, con trai bà đều lạnh lùng tàn nhẫn, nói một là một hai là hai, sự máu lạnh tàn khốc này đã ăn sâu vào người.

Không ai có thể ngăn anh lại.

Chỉ là đáng tiếc cho đứa nhỏ Cố Vân này.

Mẹ tôi áy náy nắm lấy tay Cố Vân, thở dài nói: "Vân Vân à, dì thật sự là xin lỗi con, dì vốn tưởng rằng con và Thanh Việt lưỡng tình tương duyên, không nghĩ tới... Thật đáng tiếc, chúng ta không có duyên làm gia đình.”

Anh trai: "......"

Tôi: "......"

Khụ khụ, kỳ thật duyên phận làm gia đình vẫn có.

Chính là từ "con dâu" biến thành "con rể", không biết mẹ tôi có thể chấp nhận chuyện này được hay không?

Cố Vân không có lấy nửa phần đỏ mặt, cô ấy tự nhiên nói: "Dì à, con cùng anh Thanh Việt là hữu duyên vô phận, nếu dì đồng ý, dì có thể xem con như con gái thứ hai của dì."

Miệng Cố Vân ngọt ngào, rất nhanh đã dỗ dành mẹ tôi vui vẻ.

Mẹ tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép mà liếc mắt nhìn anh trai một cái, rồi lại đau lòng vỗ vỗ tay Cố Vân, thuận tiện còn giẫm lên tôi một cái: "Nếu Doanh nhi có một nửa im lặng hiếu thuận của con thì tốt rồi, từ nhỏ con bé đã nghịch ngợm, lớn hơn chút thì lại giống như một đứa trẻ hoang dã phá phách khắp nơi... Thật sự khiến dì lo lắng."

Tôi: "......"

Mẹ, mẹ không cần phải giẫm đạp con như vậy đâu, thật đấy.

Vài ngày sau.

Tôi nghe mẹ lo lắng hỏi cha, anh trai tôi thích đàn ông, vậy người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia phải làm sao bây giờ?

Không giống với những gia đình bình thường, Thẩm gia là thế gia hào môn ở đế đô, ách,...Thật sự cần phải có người tiếp quản sự nghiệp.

Cha tôi lập tức đưa ra quyết định: "Không sao, chúng ta còn có Doanh nhi, tương lai sau khi Doanh nhi kết hôn sinh ra đứa con đầu lòng sẽ lấy họ Thẩm, bất kể là nam hay nữ đều phải bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia."

Một lần nữa tôi phải im lặng.

Cha, mẹ, chuyện này không có khả năng rồi.

Tôi và Cố Vân sẽ không thể nào có con được?

Tôi lo lắng đi nói chuyện này với Cố Vân.

Cố Vân cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, cô ấy hôn lên trán tôi một cái: "Chuyện này đến lúc đó em cứ giao cho chị giải quyết đi."

Cố Vân là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Mặc dù cô ấy và anh trai tôi ghét nhau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có một số việc cần phải hợp tác với nhau.

Vào cuối tuần, cô ấy mang theo một cuốn sổ đã lập kế hoạch đến nói chuyện với anh trai tôi.

Tôi cũng ưỡn ngực nghiêm mặt đi theo.

Biệt thự của anh trai tôi rất yên tĩnh.

Tôi rót một ly nước cho Cố Vân, sau đó lên lầu tìm anh trai tôi.

Cánh cửa không đóng chặt.

Khi tôi đang do dự về việc có nên gõ cửa hay không.

Đột nhiên nghe được một âm thanh uể oải quát lớn ở trong phòng: "Tư Uyển! Anh dừng lại cho tôi! Á..."

Ngay sau đó là tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng với âm thanh đứt quãng.

"Chậm một chút! Mẹ nó tôi bảo anh chậm một chút!"

Âm thanh lại bị đứt.

Tôi: "......"

Tôi chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, đầu óc ong ong.

Họ đang...

Đè nén lại cảm giác hưng phấn, tôi nhanh chóng lộ ra nụ cười tà ác.

Tiểu tử Tư Uyển, rốt cuộc cũng bị anh trai tôi...

Chờ đã, có vẻ như có gì đó sai sai đúng không?

Tôi nín thở tập trung nghe một lát.

Cuối cùng cũng chắc chắn.

Người phát ra âm thanh rên rỉ kia, là anh trai của tôi.

Đó là anh trai tôi!

Người anh trai lạnh lùng mang theo ham muốn kiểm soát người khác, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí thế áp bức vậy mà lại là người nằm phía dưới!

Cả người tôi rã rời.

Chỉ cần nhìn vào ngoại hình và khí chất, anh trai tôi không thể là 0 được!

Tôi giống như một linh hồn bay lơ lửng ở bên dưới.

Cố Vân tò mò hỏi: "Thế nào, anh trai em còn chưa rời giường?"

Vẻ mặt tôi đình trệ: "Em bị ngược CP......."

Cố Vân không hiểu chuyện gì: "??"

Tôi đau đớn không muốn sống: "Em bị ngược CP...."

Vẻ mặt Cố Vân đầy dấu chấm hỏi: "??"

Tôi đau lòng muốn chết: "Em bị ngược CP!"

Cố Vân: "Sao lại ngược CP?"

Tôi khó có thể tiếp nhận mà nói: "Chị Cố Vân, anh trai em, anh trai em anh ấy... Anh ấy vậy mà là người nằm phía dưới!"

Cố Vân trợn mắt há hốc mồm: "Anh trai em là 'bột tôm'? Chờ một chút, em làm sao biết, chẳng lẽ hiện tại hai người bọn họ đang…”

Tôi nặng nề gật đầu.

Người trong gia đình, ai biết nỗi đau của người ngược CP [nứt ra (nhưng cố gắng phục hồi)]!

Cố Vân trầm mặc trong phút chốc, sau đó tôi nhìn thấy... Cố Vân nở một nụ cười.

Cười đến mức khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai.

"Thẩm Thanh Việt, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay!"

Dù thế nào Cố Vân cũng không nghĩ tới, tính cách Thẩm Thanh Việt cuồng vọng bá đạo "Cá mập trắng", "Ăn thịt người cá", vậy mà thật sự đồng ý... Làm 0 trong tình yêu!

Xem ra anh ta tương đối thích Tư Uyển.

Tôi: "......"

Cố Vân vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô ấy: "Mau tới đây ngồi, chúng ta ngồi chờ bọn họ xong việc."

Tôi lặng lẽ vào bếp và lấy hai chai sữa.

Theo tôi cảm nhận thì tình huống vừa nãy kịch liệt như vậy, nhật thời bọn họ chưa thể xuống được.

Tôi vặn nắp chai sữa đưa cho Cố Vân, tự mình uống một chai.

Cô nhi số 1 và quả nữ số 2 ở chung một phòng.

Vẫn là đối với nhau có tình ý.

Dường như sự mập mờ đang hòa lẫn vào trong không khí, kết kén và lên men, từng đợt từng đợt khuếch tán rộng ra.

Thời điểm khi tôi phản ứng lại chai sữa trong tay vô lực rơi ra.

"Bịch" một tiếng rơi xuống đất, "Lộc cộc" lăn sang một bên.

Một lúc lâu sau.

Hai tay tôi chống lên người Cố Vân, nhẹ nhàng thở dốc.

Cánh môi Cố Vân tỏa ra ánh sáng kì lạ, một vệt hồng lan ra khắp mặt cô.

Cố Vân mặc âu phục nữ càng trở nên già dặn, cổ áo có chút lộn xộn, da thịt ở cổ trắng đến phát sáng.

Mái tóc đen hơi xoăn.

Trông vừa cấm dục vừa yêu mị, hai vẻ đẹp tuy khác nhau nhưng khi ở trên người cô ấy lại khiến người khác cảm thấy vô cùng phù hợp.

Hết lần này tới lần khác, người đẹp còn không tự mình hiểu liếm liếm khóe môi, hướng tôi mị hoặc cười, "Doanh Doanh, thật ngọt ngào."

Đầu óc tôi nổ tung.

Ai có thể cưỡng lại được chứ!

Tôi nuốt nước miếng, đem tất cả những lời định lên án oán giận khiến bản thân không thở nổi nuốt vào.

Bây giờ tôi cũng không thèm để ý đây là biệt thự của anh trai tôi.

Chị xinh đẹp, chúng ta tiếp tục!

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, Cố Vân vắt chéo hai chân, giống như đang thả lỏng tư thế ở nhà mình.

Tư Uyển ngồi đối diện, dung mạo tuyệt mỹ, vẻ tàn bạo vốn bao phủ trên mặt đã sớm biến mất thay vào đó là ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn anh trai tôi.

Giờ này khắc này, cậu ta giống như một con hồ ly hút no tinh khí, tràn đầy năng lượng, vẻ mặt hồng hào.

Trên mặt anh trai tôi mang theo vẻ mệt mỏi, ngược lại làm mất đi khi thế hung hãn lạnh lùng nghiêm nghị trên người, phối hợp với khuôn mặt hồng hào tràn đầy năng lượng kia không khỏi khiến người khác thương tiếc.

Khá lắm, hai người này vừa nhìn qua đã biết ai là 1ai là 0.

Đối mặt với hai mỹ nam dung mạo xinh đẹp xứng đáng đứng đầu thế giới này, trong lòng Cố Vân không có một chút gợn sóng, ngược lại ghét bỏ nhìn bọn họ một cái: "Sớm không xuống, muộn không xuống, hết lần này tới lần khác muốn nhằm lúc tôi với Doanh Doanh bồi dưỡng tình cảm để phá."

Anh trai tôi nghe xong lời này, sắc mặt vốn đã đen lại càng đen hơn, còn đen hơn cả mặt Diêm Vương.

Bị giày vò cả đêm, anh ta đã rất khó chịu rồi.

Thật vất vả mới được tha, vậy mà anh ta còn nhìn thấy em gái ruột của mình ở trong biệt thự của mình bị người phụ nữ tâm địa khó lường đè ở trên sô pha hôn!

Anh ta suýt nữa giống như một quả đạn pháo chuẩn bị nổ tung.

Anh trai ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Tôi cảm thấy hạng mục này chúng ta đã không cần hợp tác nữa, mời cô trở về."

Cố Vân gẩy gẩy móng tay của mình, có chút thờ ơ.

Tôi cũng coi như hiểu bọn họ đang ở trong trạng thái đối đầu nhau, vội vàng đảm nhận trách nhiệm hòa giải, dù sao dự án hợp tác cũng không thành công sẽ khiến cả hai bên cùng thiệt hại: "Anh, chị Cố Vân không có ép buộc em, em... Là em tự nguyện..."

Anh trai: "......"

Tôi thầm nghĩ một tiếng không xong, hình như anh trai tôi càng tức giận hơn, làm sao bây giờ?

"Cố Vân, tôi hy vọng sau này cô sẽ đối xử tốt với em gái tôi." Một lúc lâu sau, giống như anh trai tôi đã đưa ra một quyết định rất khó khăn gì đó, chậm rãi phun ra một câu này.

Bản thân anh ta là người đồng tính, vì vậy anh ta cũng không thể phản đối việc em gái mình cũng đồng tính.

Nhưng! Em gái chọn ai không chọn, nhất định phải chọn Cố Vân người phụ nữ âm hiểm ngoan độc này! Em gái anh ta còn không đủ một ngón tay út để chơi!

"Đó là tất nhiên." Cố Vân đùa giỡn ngón tay của tôi, cười khẽ: "Tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời vô lo vô nghĩ."

Tôi nở một nụ cười ngượng ngùng, trở tay nắm chặt lấy năm ngón tay Cố Uyển.

Anh trai tôi chỉ hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn tôi một cái.

Ánh mắt này... Làm thế nào một chút quen thuộc?

À, giống như ngày anh trai tôi tuyên bố mình đồng tính, ánh mắt ba mẹ tôi nhìn anh trai tôi cũng y như vậy.

Bọn họ đã nói xong về việc hợp tác.

Thời điểm chuẩn bị rời đi, nhân vật phản diện đi đến chỗ tôi.

Không có anh trai ở bên cạnh.

Trên mặt Tư Uyển không có lấy nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, cùng với khí chất thong dong điềm tĩnh vừa nãy không tồn tại.

Đối lập với vừa nãy.

Đối với đôi mắt đen láy không có một chút cảm xúc nào của cậu ta, tội không nhịn được sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Đây chính là nhân vật phản diện hỉ nộ vô thường nha!

Trong cốt truyện gốc, còn miêu tả việc cậu ta vừa cười vừa ở một bên chặt ngón tay của kẻ phản đồ.

Tôi không sợ mới là lạ!

Từ một góc độ nào đó mà nói, anh trai tôi có thể thu phục cậu ta cũng rất trâu bò.

Tư Uyển đột nhiên lên tiếng: "Tuy rằng không phải lần đầu chúng ta gặp mặt, nhưng tôi vẫn là muốn tặng cô một món quà coi như quà gặp mặt. Tôi đã sai cấp dưới làm thủ tục để cô đứng tên một chiếc du thuyền."

Tôi: "??"

Du thuyền?

Người giàu đều tặng quà như vậy sao? Một chiếc du thuyền ít nhất cũng phải hơn trăm vạn, nếu đắt tiền...

Đúng lúc Cố Vân đi tới vừa vặn nghe được những lời này, nhẹ nhàng nhướng mày: "Du Thuyền à, cũng không tệ lắm. Tôi tặng cho anh một hòn đảo nhỏ nhé? Đến lúc đó chúng ta có thể dùng du thuyền ra đảo nhỏ chơi."

Tôi: "......"

Hôm nay, sau khi Cố Vân tan làm đã dùng loại ánh mắt thương hại nhìn tôi.

Cố Vân: “Doanh Doanh, chị nói cho em biết một tin tức không biết có được tính là tin xấu hay không."

Tôi: "??"

Cố Vân: "Hai người anh họ của em đều giống như anh trai em, đồng tính tâp thể."

Tôi khiếp sợ: "Chị nói cái gì!"

Ông tôi chỉ có hai con trai, một người là bác tôi và người còn lại là cha tôi.

Sau đó, bác tôi cũng có hai con trai, cha tôi có anh trai tôi và tôi.

Tôi im lặng.

Tôi thật sự không còn gì để nói.

Tôi nhìn lên bầu trời.

Thẩm gia sẽ không tuyệt hậu chứ, phải không?

Anh trai tôi biết tình hình của tôi, vì vậy anh ấy không giống như ba tôi nghĩ đến việc sau khi tôi kết hôn sẽ sinh ra đứa trẻ mang họ Thẩm.

Mấy ngày trước, anh ấy còn đang tính toán xem đến lúc đó có nên nhận con của anh họ làm con nuôi hay không rồi sẽ từ từ bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia.

Hai người anh họ của tôi rất xuất sắc, cả hai đều tốt nghiệp một trường đại học danh giá thế giới.

Một trong số họ là luật sư vàng.

Người kia là một nhà nghiên cứu trong viện.

Tôi tin tưởng sau này khi con cái bọn họ lớn lên tuyệt đối không kém cạnh.

Bây giờ...

Cố Vân rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói: "Anh họ thứ nhất của em thích đại thiếu gia Tạ gia, anh họ thứ hai của em bị một minh tinh câu đi."

Tôi: "......"

Tôi: "Vậy bác cả em có biết hay không?"

Cố Vân: "Đã biết rồi… Bác cả em suýt chút nữa bị chọc cho tức chết như ba em. Ngày hôm qua ông ấy còn tới trêu chọc ba em, nói anh trai em trong tương lai sẽ không có người kế thừa."

Cố Vân rất vui sướng khi người gặp họa: "Hôm nay lập tức biết được hai đứa con trai kia của mình đều thích đàn ông."

Cố Vân nháy mắt với tôi: "Hiện tại bọn họ chắc là vẫn còn đang cãi nhau, em có muốn về nhà xem náo nhiệt không?"

Tôi hưng phấn kích động xoa xoa tay: "Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro