Chương 6:Đêm Định Mệnh

Bầu trời đêm buông xuống như một tấm màn nhung dày, nuốt trọn ánh sáng yếu ớt từ những cột đèn đường. Không khí hơi ẩm, thoang thoảng mùi đất ẩm sau cơn mưa chiều. Trên con đường nhỏ giữa khuôn viên trường, Nguyễn Thiên Linh sải bước về ký túc xá, tai đeo tai nghe nhưng trong lòng đầy cảnh giác.

Từ mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác bị theo dõi. Dù không nhìn thấy ai rõ ràng, nhưng dường như mỗi khi cô ngoảnh lại, một cái bóng vội vàng khuất vào những góc tối. Mỗi khi đi học về trễ, cô lại có cảm giác một ánh mắt nào đó đang dõi theo mình từ xa, khiến sống lưng cô rợn lên từng đợt lạnh.

Tối nay cũng vậy. Cô vừa rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn đến ký túc xá, bỗng dưng cảm thấy bước chân ai đó phía sau mình khựng lại.

Im lặng tuyệt đối.

Tim đập nhanh hơn một nhịp, Linh vô thức thọc tay vào túi áo khoác, chạm vào con dao bấm nhỏ gọn. Cha đã dặn rồi… nếu có chuyện gì, đừng hoảng sợ. Hít sâu, giữ bình tĩnh, tìm cách thoát ra trước khi nghĩ đến việc phản kháng.

Cô giả vờ kéo lại dây giày, tranh thủ liếc nhìn phía sau lưng. Không có ai. Con hẻm hẹp chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn không biến mất.

Khi cô vừa định bước tiếp, một bóng đen lao tới từ phía bên phải!

Bịch!

Bản năng trỗi dậy, Thiên Linh lập tức lách người tránh đòn, một bàn tay to lớn vừa vồ vào không khí ngay sát mặt cô. Hơi thở dồn dập, tim cô đập thình thịch. Hắn có vẻ là một gã đàn ông trưởng thành, cao lớn và mang mặt nạ che gần hết khuôn mặt. Một tay hắn cầm theo con dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn đường, tay còn lại vươn tới như muốn túm lấy cô.

Không có thời gian nghĩ ngợi, Thiên Linh lùi nhanh ra sau, rút dao bấm của mình ra, giữ chặt trong tay.

“Cô nhóc, đừng có chống cự.” – Giọng hắn khàn khàn, thấp trầm, vừa nói vừa tiến tới.

Không suy nghĩ gì nhiều, Linh nắm chắc chuôi dao, nhìn vào mắt hắn và gằn giọng:

"Mày động vào tao thử xem."

Tên lạ mặt hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn tiến về phía trước. Hắn nhếch mép cười – một nụ cười khinh khỉnh, như thể hắn không tin cô có thể làm gì được. Nhưng hắn đã nhầm.

Khi hắn vung dao về phía cô, Linh nhanh chóng nghiêng người né tránh, đồng thời xoay lưng, dồn lực vào đôi chân rồi tung cú đá mạnh vào đầu gối hắn. Gã đàn ông khựng lại, nhưng không ngã. Hắn bật người, vung dao xuống!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thiên Linh nhanh chóng nghiêng người né, con dao chỉ sượt qua cánh tay cô, để lại một vết xước dài và nhói buốt. Cô nghiến răng chịu đau, dùng toàn bộ sức lực để đâm mạnh con dao nhỏ vào cánh tay cầm dao của hắn.

Xoạt!

Gã đàn ông hét lên, lùi lại một bước, nắm chặt cổ tay mình.

Linh không bỏ lỡ cơ hội. Cô nhanh chóng xoay người, dùng hết lực đá mạnh vào mạng sườn hắn. Gã lảo đảo, nhưng vẫn không ngã. Hắn thở dốc, rồi lấy ra một vật gì đó từ túi áo khoác.

Là một khẩu súng.

Cô vừa định bỏ chạy thì một bàn tay kéo cô ra sau. Một bóng người khác từ trên cao đáp xuống như một cơn gió. Gương mặt hắn sắc nét dưới ánh đèn đường vàng vọt – một người con trai lạ mặt.

Anh ấy không nói gì, chỉ đứng chắn trước mặt cô, cơ thể cứng như tảng đá. Đối diện, kẻ lạ mặt khựng lại, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt dò xét.

“Chuyện này không liên quan đến mày, tránh ra.” Hắn gằn giọng, cố nắm chặt con dao trong tay đang rướm máu.

Chàng trai vẫn đứng yên, vẻ mặt không đổi, nhưng một áp lực vô hình bỗng bao trùm cả con hẻm.

“Tao nghĩ… mày không có cửa đâu.”

Lời nói vừa dứt, hắn chớp nhoáng lao tới, dao găm sắc bén xé gió đâm về phía đối phương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng trai trẻ trước mặt đã biến mất như một cơn gió thoảng qua. Một khắc sau, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt hắn.

Bốp!

Hắn lảo đảo, chưa kịp hoàn hồn thì một đòn quét chân đã khiến hắn mất thăng bằng. Trước khi ngã xuống đất, chàng trai lạ mặt chớp lấy cơ hội, túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh về phía mình rồi giáng một cú đấm chính diện vào cằm.

Tiếng xương cọ xát vang lên. Gã đàn ông rên rỉ, rồi cuống cuồng lùi lại, ném một quả bom khói nhỏ xuống đất để che mắt rồi nhanh chóng tháo chạy.

Linh vẫn chưa kịp định thần thì đã thấy chàng trai lạ mặt quay lại, nhìn cô từ trên xuống, một tay đưa ra. Giọng anh trầm ấm, mang theo chút thú vị.

“Ổn không?”

Linh lùi một bước, tay vẫn nắm chặt con dao bấm. Đôi mắt ánh lên vẻ đề phòng, nhưng sâu bên trong có một chút gì đó lạ lùng – một chút rung động, một chút hiếu kỳ.

“Anh là ai?” cô hỏi.

Chàng trai nheo mắt, một nụ cười nhạt hiện trên môi. "Gọi anh là Nam."

Cô không trả lời, chỉ nhận ra rằng, đêm nay không còn là một đêm bình thường nữa. Và người đứng trước mặt cô có thể sẽ là một dấu ấn quan trọng trong cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro