Chương 34
Vì thế Thiệu Ngôn lái xe đi bệnh viện.
Thời gian trước Thiệu Lan làm phẫu thuật, do hồi phục tốt, đã được chuyển từ ICU sang phòng bệnh bình thường.
Thiệu Ngôn sau đó đã tranh thủ thời gian đến thăm vài lần.
Thiệu Lan không cho hắn cứ chạy đến bệnh viện hoài, bà nói: "Công việc của con bận rộn như vậy, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút. Mẹ ở đây cái gì cũng tiện lợi, không cần con phải tới."
Tuy là nói như vậy, Thiệu Ngôn tới thăm bà, Thiệu Lan chung quy vẫn vui mừng.
Thiệu Lan ở bệnh viện đúng là được chăm sóc cực kỳ chuyên nghiệp chu đáo, Thiệu Ngôn không cần nhúng tay vào chuyện gì, cùng lắm là gọt trái cây cho bà.
Thiệu Ngôn cúi đầu nhìn vỏ táo được gọt vừa dài vừa đều, Thiệu Lan nằm trên giường bệnh yên tĩnh nhìn, đột nhiên hỏi: "Sao vậy, tâm trạng không tốt à?"
Mẹ con liền tâm, Thiệu Ngôn cho dù trên mặt không biểu hiện cái gì, Thiệu Lan vẫn có thể nhìn ra được, lần này cảm xúc của hắn trồi sụt rất lớn so với thời gian trước.
"Vâng." Thiệu Ngôn xưa nay không quen chia sẻ tâm sự với người khác, kể cả mẹ. Lần này không biết vì sao trong lòng rất rối bời, rất muốn tìm ai đó để nói một chút, hắn khẽ nói: "Con đã làm một chuyện khiến tiên sinh rất tức giận."
Thiệu Lan có chút bất ngờ.
Đứa con này của bà, vẫn luôn rất nghe lời tiên sinh.
Tuy rằng bọn họ là bạn bè cùng tuổi, nhưng tiên sinh có ơn với nhà bọn họ. Hơn nữa lại là quan hệ ông chủ và nhân viên.
Địa vị, tất nhiên là không bình đẳng.
Thiệu Ngôn đối với tiên sinh nói gì nghe nấy, Thiệu Lan cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Dù sao, tiên sinh chưa từng gây khó dễ cho bọn họ, ngược lại mấy năm nay đối với mẹ con bọn họ đều cực kỳ quan tâm.
"Là chuyện gì?" Thiệu Lan thật cẩn thận đánh giá sắc mặt con trai, dò hỏi.
Chuyện này, lại khó mà nói.
Thiệu Ngôn nghĩ đến lời dặn dò của tiên sinh, ngài ấy kêu mình không được nói ra bên ngoài mối quan hệ thực sự của hai người.
Nếu tiên sinh đã dặn, vậy tất nhiên hắn không thể nói, bao gồm cả mẹ mình.
Thiệu Lan thấy vẻ mặt hắn, bèn không miễn cưỡng hắn.
Nhưng bà nhìn ra được, trong ánh mắt con trai bà có sự hổ thẹn, có bất an, nhưng không hề có chút gì hối hận.
Vì thế bà thay đổi cách hỏi: "Hiện giờ phản ứng của tiên sinh thế nào?"
Chuyện này ngược lại không có gì phải giấu giếm.
Thiệu Ngôn có chút chán nản nói: "Ngài ấy không muốn gặp con, cũng không cho con đi tìm ngài ấy."
Vậy thì có chút khó khăn rồi.
Thiệu Lan cũng không có cách gì hay, bà thở dài: "Tiên sinh từ trước đến nay tính tình tốt, con cũng rất ổn trọng, chuyện gì đáng phải như vậy? Mẹ nhớ, lần cuối cùng phát sinh loại chuyện thế này, là đã cách đây mười mấy năm."
Thiệu Ngôn nghe vậy, hơi sửng sốt.
Trước kia hắn và tiên sinh cũng từng có trải nghiệm tương tự sao? Còn thật sự có nha.
Nếu không phải mẹ nhắc đến, hắn thậm chí đã quên mất việc nhỏ đó, trong ấn tượng mình và tiên sinh trước sau đều quan hệ rất tốt, rất hòa hợp ấy chứ.
Suy nghĩ của Thiệu Ngôn không khỏi bay ngược về quá khứ theo lời của mẹ.
Mười lăm năm trước, bởi vì không thể chịu nổi bạo hành gia đình, hắn và mẹ lên kế hoạch chạy trốn, một khắc trước khi rời đi bị người cha Diego bất ngờ về nhà bắt gặp đúng lúc. Trong lúc tranh chấp, hắn vì bảo vệ mẹ, làm Diego bị thương nặng, sau đó đối mặt với tai hoạ bị công tố viên cáo buộc và nhiều năm tù.
Vào lúc tuyệt vọng, là tiên sinh đã sắp xếp luật sư tốt nhất biện hộ cho hắn, đồng thời sắp xếp các chuyên gia y tế cứu Diego khỏi hôn mê, cũng nghĩ cách để gã đồng ý rút đơn kiện.
Sau khi thành công đưa Thiệu Ngôn thoát khỏi vụ kiện đó, anh lại trở tay thu thập chứng cứ phạm tội của Diego, tố cáo đối phương lên toà án.
Cho đến khi đó, Thiệu Ngôn và mẹ mới thực sự nhận thức bộ mặt thật của người cha.
Diego tuy rằng trên danh nghĩa là quản lý cấp cao của Âu Tân, nhưng thân phận thật sự lại căn bản không thể rangoài ánh sáng —— Gã là một trong những vũ khí bí mật trong tay Cố Kỳ Xương, người cầm quyền của Cố thị lúc ấy, ông ngoại của tiên sinh, chuyên phụ trách xử lý các sự việc mờ ám không thể công khai. So với những hành vi phạm tội chồng chất trong tay Diego, hành vi bạo hành gia đình, ngoại tình căn bản chỉ là đồ trẻ con.
Cuối cùng, Diego bị phán án tù có thời hạn, đồng thời sau khi kết thúc bản án sẽ bị trục xuất về nguyên quán.
Tiên sinh để giữ lại bọn họ, không tiếc chống đối lại ông ngoại của mình, động đến trợ thủ đắc lực của ông, nghe nói lúc ấy hai ông cháu ầm ĩ đến mức rất không vui. Chuyện này khiến cho hai mẹ con đã biết rõ nội tình vô cùng cảm kích, từ đó về sau một lòng một dạ.
Sau sự kiện đó, Thiệu Ngôn liền sửa lại tên, lấy họ mẹ.
Cũng chuyển trường đi theo bên người Cố Khinh Ngư, từ đấy làm tùy tùng cho anh, xử lý đủ loại chuyện linh tinh vặt vãnh.
Khi đó, người tài giỏi bên người Cố Khinh Ngư rất nhiều.
Alpha cũng không chỉ có một mình Thiệu Ngôn, nhưng phần lớn đều là Beta và Omega. Lúc ấy mọi người tuổi còn nhỏ, cũng đều chưa phân hoá, Cố Khinh Ngư đối xử với mọi người không khác biệt lắm, anh dựa vào sở trường đặc biệt của mỗi người để bố trí công việc, rất nhanh đã tập hợp được nguồn nhân lực của trường mình và các trường đại học nổi tiếng trong thành phố.
Những người xuất sắc, gia thế tốt trong số đó đều trở thành bạn bè, phần còn lại đều hoặc nhiều hoặc ít nhậnđược sự nâng đỡ của Cố Khinh Ngư, bất kể sau này có vào Âu Tân làm việc hay không, cũng từng cảm nhận được tình bạn của người thừa kế Cố thị.
Tình bạn giữa Cố Khinh Ngư và Beta, Omega hiển nhiên là vững chắc hơn, còn những Alpha kia, đa phần sau khi phân hoá đã dần dần bị gạt ra bên ngoài.
Thiệu Ngôn phân hoá trễ, vì điều này, thời gian hắn đi theo bên người Cố Khinh Ngư tương đối dài.
Bởi vì nguyên nhân trải nghiệm trong gia đình, Thiệu Ngôn an tĩnh không nói nhiều, cộng thêm phương thức giáo dục của Diego khác hẳn người thường nên trưởng thành nhanh, năng lực làm việc vượt xa bạn cùng lứa. Hai điểm này đều rất được Cố Khinh Ngư yêu thích.
Đặc biệt là vào năm thứ hai, năm thứ ba Thiệu Ngôn đi theo anh, các Alpha đi theo bên người Cố Khinh Ngư lần lượt phân hoá, hết thảy đều bị anh phân công đi đến nơi khác. Thiệu Ngôn trở thành Alpha duy nhất đi theo bên người anh, là tuỳ tùng mà anh dùng thuận tay nhất.
Bọn họ gần như mỗi ngày đều bên nhau.
Thiệu Ngôn lần đầu tiên có được phòng cho khách dành riêng cho mình ở Cố trạch, chính là trong khoảng thời gian đó.
Cố Khinh Ngư thật ra mười mấy tuổi đã bắt đầu quản lý một phần công việc kinh doanh của gia tộc, anh đương nhiên không có khả năng mọi chuyện đều tự làm lấy, Thiệu Ngôn khi đó đã bắt đầu giúp anh. Hai người ngoàiviệc hoàn thành chương trình học vốn không hề nhẹ nhàng, còn có một lượng lớn công việc phải xử lý.
Cố Khinh Ngư cho rằng thay vì mỗi ngày tốn một tiếng bôn ba trên đường, không bằng trực tiếp ngủ luôn ở Cố trạch.
Đối với thiếu niên ở tuổi đó mà nói, mỗi ngày có thể ngủ thêm một giờ là chuyện rất tốt.
Khi đó Thiệu Ngôn mỗi ngày âm thầm cầu nguyện, hy vọng mình đừng phân hoá sớm như thế.
Hắn muốn đi theo bên người Cố Khinh Ngư lâu nhất có thể.
Đúng rồi, khi ấy, bọn họ đều dùng tên để gọi đối phương.
Bởi vì Cố Khinh Ngư không thích người khác kêu mình là "Thiếu gia", "Công tử" này nọ, do Thương Thiệu Lâm ở nhà thích tự xưng là "Lão gia", điều này làm cho anh cảm thấy thực là càn rỡ.
Nhưng chuyện này lại làm những người khác có chút khó xử, vậy phải kêu anh như thế nào?
Cố Khinh Ngư nói mọi người gọi thẳng tên.
Cố Khinh Ngư, hoặc Khinh Ngư.
Đều được.
"Tên đặt ra là dùng để gọi." Anh nói.
Lúc ấy Thiệu Ngôn giống như những người khác, gọi anh là "Khinh Ngư", không gọi luôn họ nhằm biểu thị sự tôn kính, cũng có vẻ thân mật.
Nhưng trên thực tế, Thiệu Ngôn cũng không dám gọi thẳng tên của anh lắm.
Phần lớn thời điểm, thà rằng hàm hồ lẫn lộn cho qua.
Vừa nãy nói đến việc Thiệu Ngôn rất hy vọng có thể đi theo bên người Cố Khinh Ngư lâu dài.
Bởi vì có thể kiếm rất nhiều tiền, còn có thể học rất nhiều thứ hoàn toàn không thể học được trên sách vở.
Bỏ qua không nói đến hai lý do thực tế này, được ở cùng với Cố Khinh Ngư chính là một việc rất vui sướng.
Thiệu Ngôn thích nghe anh nói chuyện, cho dù là phân tích giải thích, thảo luận chiến lược hay vỗ bàn ra quyết sách.
Thiệu Ngôn cũng không cho rằng mình là một người ngu dại, nhưng Cố Khinh Ngư lại là người thông minh nhất, trong số những người hắn quen biết.
Sự tự tin của anh khiến hắn hâm mộ, sự bác học của anh khiến hắn cam lòng chịu thua.
Hắn cho rằng mình nguyện ý đi theo Cố Khinh Ngư, cũng không phải chỉ vì đã nhận ân huệ của anh nên không thể không báo đáp.
Hắn cam tâm tình nguyện đi theo phía sau anh.
Cố Khinh Ngư có sức hút bởi nhân cách độc đáo, khiến người ta nguyện ý đi theo anh. Thiệu Ngôn muốn nhìn anh thực hiện được mục tiêu, hắn mướn trợ giúp anh giành lại tất cả những gì anh muốn.
Đơn giản chỉ là vì anh muốn.
Thiệu Ngôn quả nhiên mãi vẫn chưa phân hoá. Mỗi ngày hắn đều thấy may mắn, lại có thể ở lại bên người đối phương thêm một ngày.
Chẳng qua, có thể là hắn cầu nguyện không đủ chu toàn. Chính hắn không phân hoá, nhưng, Cố Khinh Ngư đã phân hoá trước.
Đoạn thời gian đó Cố Khinh Ngư luôn tìm cớ tránh hắn. Thiệu Ngôn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh thực sự có chuyện gì bận rộn.
Nhưng một tuần trôi qua, hắn bỗng nhiên nhận được thông báo, sau này không cần phải đến Cố trạch nữa.
Hắn không bị vứt bỏ, ngược lại có thể nói là được trọng dụng.
Cố Khinh Ngư thậm chí tự mình gọi điện thoại cho hắn, anh giao cho hắn một dự án, cho hắn toàn quyền quản lý.
Về sau định kỳ báo cáo kết quả qua điện thoại cho anh là được.
Thiệu Ngôn hỏi anh sau này có thể gặp mặt không? Cố Khinh Ngư không trả lời thẳng.
Nhưng biểu hiện im lặng hơi chần chờ của anh, vẫn khiến Thiệu Ngôn trong nháy mắt hiểu rõ.
"Nhưng tôi vẫn chưa ......" Hắn muốn biện giải cho mình vài câu.
"Thiệu Ngôn." Giọng nói của Omega ở đầu dây điện thoại bên kia có chút không chân thật, đối phương hình như cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang theo sự trấn an rõ ràng: "Cậu thực sự không tệ, cậu đã chứng minh được năng lực của mình. Làm việc cho tốt đi! Nếu cậu vẫn có thể luôn duy trì trạng thái hiện giờ, tôi hứa đến sau khi cậu tốt nghiệp, sẽ dành cho cậu một vị trí quản lý cấp cao."
Cùng một lời hứa, Thiệu Ngôn đã từng nghe anh nói với các Alpha khác.
Nhưng đó là vì, những Alpha đó đã phân hoá. Bọn họ không thể khống chế tin tức tố của mình thật tốt.
Nhưng hắn hoàn toàn không có.
Thiệu Ngôn cảm thấy cực kỳ không cam lòng, hắn cảm thấy ủy khuất.
Nhận thấy điện thoại sắp sửa ngắt, mà hắn vẫn chưa nghĩ xong phải nói điều gì, chỉ dành phí công gọi tên đối phương: "Khinh Ngư ......"
"À, đúng rồi." Omega bên kia làm như chợt nhớ ra, nhắc nhở hắn: "Về sau không được gọi thẳng tên của tôi nữa."
Thiệu Ngôn sửng sốt, không thể lại kêu tên của anh nữa ư.
Vậy phải gọi anh thế nào? Điện thoại cũng đã bị ngắt, tiếng ngắt máy tút tút, giống như cục bông gồn vừa ướt lại vừa nặng, nhét ở torng ngực, ép cho hắn không thở nổi.
Một tuần liên tục sốt nhẹ, Thiệu Ngôn có chút không chịu đựng được, đi bệnh viện làm kiểm tra.
Kết quả cho thấy, hắn cũng phân hoá. Hắn đã trở thành một Alpha chân chính.
Khi đó, Thiệu Ngôn cầm báo cáo kiểm tra đo lường, trong lòng chính là suy nghĩ: Mình thật ra cũng không oan uổng.
Thiệu Lan nhìn con trai rơi vào trong hồi ức, vẻ mặt dịu dàng: "Lúc ấy các con làm thế nào hòa hảo?"
Thiệu Ngôn giật mình, hòa hảo sao?
Thật ra lúc đó, hắn và tiên sinh cũng không tranh cãi ầm ĩ.
Vẫn học chung một trường, chỉ là khác lớp.
Tiên sinh muốn thân cận với một người, anh có thể đạt được mục đích rất dễ dàng. Mà anh muốn rời xa mộtngười, người đó sẽ gần như không có bất kỳ cơ hội nào, xâm nhập vào thế giới của anh một lần nữa.
Hẳn là có một đoạn thời gian khá dài, Thiệu Ngôn không thể nào nói chuyện được với anh.
Đương nhiên, trừ mỗi ngày truyền đạt báo cáo công việc thông qua điện thoại.
Hắn không được phép đến Cố trạch, càng không có cơ hội đi chung xe với đối phương.
Mỗi ngày hắn cách một sân trường hoặc sân thể dục to rộng, từ xa nhìn đối phương học tập trong sự bảo vệ chặt chẽ của vệ sĩ.
Bên người Cố Khinh Ngư vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, không có gì khác so với trước đây.
Chỉ thiếu sự theo sát của một Alpha cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro