Chương 74

Chương 74

Giọng vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng một lát, Thẩm Niệm vẫn ngước mặt nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén.

Màu mắt Yến Chỉ Hành hơi trầm xuống, giơ tay muốn bắt người, nhưng Thẩm Niệm ngăn cản cánh tay kia, không trốn, ngược lại rất chủ động nhích tới, in lên môi hắn một nụ hôn.

Nói là hôn, càng giống như một cái chạm nhẹ đơn thuần.

Sau đó, Thẩm Niệm cười khẽ rồi ngả người ra sau, trực tiếp lăn vào tấm nệm mềm mại, đồng thời hé môi dưới, hướng hắn khoe ra đôi môi diễm lệ bị chà xát đến hơi sưng đỏ.

Quả thật là quá mức.

Cằm Yến Chỉ Hành khẽ căng, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm một lát, mới nói: “Hôm nay tạm tha cho em.”

Nghe được câu nói chắc chắn này, Thẩm Niệm lập tức trở nên không kiêng nể gì, xoay người lăn vào lòng Yến Chỉ Hành, nhão nhão dính dính gọi người.

Từ học trưởng đến anh trai, từ tên đến ba ba, cái gì lung tung rối loạn cũng dám gọi, bộ dạng không hề sợ hãi, cảm thấy Yến Chỉ Hành sẽ không làm gì cậu.

Yến Chỉ Hành hơi nhíu mày, khẽ vỗ vào mông cậu một cái, thân thể Thẩm Niệm vẫn còn sót lại chút sợ hãi bản năng, lập tức rụt người.

Nhưng rất nhanh, cậu nghĩ đến chỗ đó cũng bị thương, Yến Chỉ Hành sẽ thế nào? Nặng nhất cũng chỉ là vỗ vỗ, liền gan lớn hơn, đẩy tay Yến Chỉ Hành tiếp tục muốn làm loạn.

Khó mà được.

Yến Chỉ Hành vẫn có chút tự chủ.

Hắn đè người lại, sau đó kéo chăn, nhẹ nhàng lăn một vòng rồi bọc lại, liền bao Thẩm Niệm thành một em bé không thể động đậy.

Thẩm Niệm: “?”

Cậu trừng lớn mắt, giãy giụa muốn chui ra, bị Yến Chỉ Hành nhanh một bước bế lên, rồi gác cằm lên cổ cậu.

Hơi nóng dừng lại trên vành tai sau cổ, khiến cả người cậu cứng đờ.

Chăn lông xù xì, người trong lòng cũng ngoan ngoãn, xúc cảm thập phần tốt, Yến Chỉ Hành không lộ vẻ gì khẽ siết lấy eo cậu đang lún sâu trong chăn mềm.

Quá gầy, còn phải bồi bổ thêm.

Hắn nghĩ vậy, một tay không bận rộn thưởng thức vành tai có chút lạnh lẽo kia, nhìn mảnh thịt mềm mại dần phủ lên màu đào, giống như một khối ngọc lạnh được che ấm.

“Ngoan, Niệm Niệm,” Yến Chỉ Hành ngậm lấy vành tai cậu, cười nói: “Bây giờ đến lượt em.”

Thẩm Niệm còn đang vắt óc nghĩ cách giải cứu mình, nghe vậy sững sờ, chần chừ hỏi: “Đến lượt em…… làm gì?”

Hỏi rất cẩn thận, chủ yếu là sợ sơ ý một chút lại nhảy vào hố Yến Chỉ Hành đào.

Nhưng đã muộn rồi.

Yến Chỉ Hành khẽ cắn vành tai đã hơi nóng lên kia: “Anh nói với Niệm Niệm nhiều như vậy, làm trao đổi, Niệm Niệm đương nhiên cũng nên nói cho anh nghe chuyện của em.”

Tim Thẩm Niệm căng thẳng, ngay cả vành tai đang bị đáng thương chà xát cũng quên mất, chỉ khẩn trương muốn nhìn biểu tình Yến Chỉ Hành.

Trong đầu cậu thoáng hiện những chuyện ở nhà họ Lý, còn có tập hồ sơ Hứa Hạo Thanh đưa cho cậu mấy ngày trước……

Cậu không rõ Yến Chỉ Hành có biết chuyện này hay không, biết bao nhiêu, bản năng liếm môi, lộ vẻ khẩn trương.

Mà ánh mắt Yến Chỉ Hành dừng lại ở đó, nhịn một lát, vẫn ghé lại gần nhẹ nhàng chạm vào, khiến Thẩm Niệm giật mình ngửa ra sau.

Nhưng cậu còn bị chăn bọc, động tác không mấy lưu loát, suýt chút nữa lăn ra khỏi lòng Yến Chỉ Hành.

Lòng bàn tay siết chặt hơn, Yến Chỉ Hành đánh giá Thẩm Niệm, giọng trầm xuống, hỏi: “Giống Vệ Trọng Dương, còn có mấy người?”

Nếu không phải tình huống này, e rằng cũng không đến mức khiến Thẩm Niệm vừa nghe thấy lời này đã sợ đến suýt lăn xuống giường?

Yến Chỉ Hành nghĩ vậy, ánh mắt thoáng có chút âm trầm, cũng nhớ tới quyển nhật ký mẹ Thẩm Niệm để lại, từ nhà trẻ, Thẩm Niệm đã là trung tâm của bọn trẻ……

Hắn khẽ tặc lưỡi trong lòng, thế nhưng hiếm khi hận tuổi tác của mình đến vậy.

Thẩm Niệm nghe vậy, khẽ thở phào.

Lúc này, cậu ngược lại có chút cảm ơn Vệ Trọng Dương.

Ít nhiều người này, mới có thể dời đi sự chú ý của Yến Chỉ Hành.

Cũng hoặc là, Yến Chỉ Hành vẫn luôn biết……?

Thẩm Niệm không dám nghĩ nhiều nữa, hạ quyết tâm, vốn định nói qua loa vài câu cho xong, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh mắt nặng nề của Yến Chỉ Hành, nhớ đến những lời thẳng thắn không hề giữ lại mà người đàn ông vừa nói với mình……

Cậu hiếm khi mềm lòng một chút, những lời đã chuẩn bị sẵn cũng nghẹn lại.

“Em…… Tiểu học học ở phía nam,” Thẩm Niệm lảng tránh ánh mắt, nói: “Anh hẳn là đều tra được rồi, ở một huyện nhỏ, mọi người ít nhiều đều quen biết nhau, thầy cô cũng vậy. Không có gì hay để nói.”

Từ sau khi mẹ mất, cậu rất ít khi nhắc đến thị trấn nhỏ đó với người khác, lần này cũng bản năng muốn nhanh chóng bỏ qua, không ngờ vừa dứt lời, cổ tay đã bị nắm lấy.

Cậu sững sờ, ngước mắt, vô tình đối diện với đôi mắt sâu thẳm mà chuyên chú kia, liền ngẩn ngơ không nói nên lời.

“Đợi sau này, Niệm Niệm dẫn anh đi xem, được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, không mang theo bất kỳ ý cưỡng ép nào.

Lòng bàn tay hướng lên trên, vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, rồi đến những ngón tay thon dài, bị tách ra, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau.

“……” Thẩm Niệm khẽ há miệng, cảm thấy giọng nói có chút nghẹn, một lát sau mới thốt ra một chút âm thanh: “Em không tin, anh không phái người đi xem qua.”

Rõ ràng chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường không hơn không kém, xuân có trăm hoa, hạ có ve kêu, thu có cá đối, đông có suối ấm mà thôi.

…… Ngay cả chính cậu, cũng mười mấy năm không trở về.

Thẩm Niệm ngơ ngẩn rũ mắt,  nghe thấy câu trả lời của Yến Chỉ Hành.

“Nhưng như vậy sẽ khác.”

Lòng bàn tay cọ qua đuôi mắt cậu, Yến Chỉ Hành nhìn cậu, nói: “Anh muốn cùng em đi xem.”

Thẩm Niệm lần đầu tiên biết, tim loạn như ma rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Thứ gì đó ở xương sườn dường như không nghe lời nữa, nhảy lên rất nhanh, cậu gần như ảo giác mình muốn nghe thấy tiếng tim đập và tiếng máu chảy, điều này khiến cậu khó chịu, nhưng không có cách nào khống chế, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Mà Yến Chỉ Hành vẫn đang nhìn cậu.

Hàng mi cũng run rẩy theo, Thẩm Niệm đưa tay muốn che mắt Yến Chỉ Hành, giọng nói có chút hàm hồ, cuối cùng vẫn nói: “…… Được.”

Ngay khoảnh khắc đáp ứng, thân thể cậu kỳ diệu thả lỏng xuống, như thể từ rất lâu trước kia, cậu đã muốn nói như vậy.

Yến Chỉ Hành khẽ xoa tóc Thẩm Niệm, sợi tóc mềm mại rúc vào lòng bàn tay hắn: “Ngoan lắm.”

Không biết rốt cuộc đang nói ai.

Thẩm Niệm nói tiếp: “Khi đó thầy cô và bạn học đều rất tốt, còn có hàng xóm…… Khi mẹ em mất, chính họ đã giúp em gom đủ tiền mai táng.”

“Cũng chính họ đưa em lên tàu đến thành phố A…… Xuống xe, em ở ga tàu hỏa đợi một ngày, là cảnh sát đưa em về.”

Sau đó, người gọi là cha mới dưới sự thúc giục của cảnh sát chậm rãi đến muộn, đủ đường đảm bảo sẽ đưa cậu đi.

Ở ngã tư vắng người tiếp theo, đẩy cậu xuống xe, bỏ lại cậu một mình trên nền tuyết.

Đứa trẻ mất đi mọi chỗ dựa cuộn tròn trên nền tuyết, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cha, cố gắng hết sức suy nghĩ, cho đến khi rốt cuộc hiểu được ý của cha.

Dịu dàng, ngoan ngoãn, cũng không phản bác.

Còn có, sự giãy giụa và phản kháng dưới bóng tối.

Thẩm Niệm không cẩn thận nói đến đoạn này, chỉ đơn giản lướt qua, bắt đầu kể chuyện thời cấp hai.

Không chú ý đến Yến Chỉ Hành đang nhíu mày, cùng với đôi mắt rõ ràng trầm xuống.

“Em học cấp hai ở trường tư lập vùng ngoại ô, tên là…… Anh hẳn là không biết đâu,” Thẩm Niệm lẩm bẩm, rúc vào lòng hắn nhỏ giọng nói: “Thời cấp hai em sống khá thoải mái, thành tích không tệ, bạn bè đều dễ gần, thầy cô cũng không làm khó em.”

Chỉ là gia cảnh quá chênh lệch, hơn nữa sau khi Thẩm Niệm thi xong cấp hai lại vào một trường cấp ba như vậy…… Càng là không còn một chút liên lạc nào.

Nói rồi, Thẩm Niệm có chút tiếc nuối thở dài, nói: “Kỳ thật em rất muốn cùng họ học tiếp cấp ba.”

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Thẩm Niệm lấy lại tinh thần, nói: “Cấp ba cũng quen biết nhiều người.”

Cậu đột nhiên nhớ tới Vệ Trọng Dương, cả người khựng lại một chút, ánh mắt cẩn thận nhìn sang, liền chạm phải ánh mắt Yến Chỉ Hành.

Đối phương cười như không cười.

Thẩm Niệm có chút chột dạ cúi đầu.

Khi đó cậu và Vệ Trọng Dương bắt đầu đánh nhau từ năm lớp mười, cũng không nghĩ tới người này dù đã nghỉ học vẫn có thể khiến cậu nghẹn thở.

Thẩm Niệm cẩn thận bỏ qua người này, chỉ nói: “Khi đó em là người duy nhất trong lớp thi đỗ vào trường, rất nhiều người không ưa em, bất quá em đều đánh trả hết.”

Cậu nói, như nhớ tới chuyện gì đáng vui mừng, đôi mắt cong xuống.

Một bộ kiêu ngạo và đắc ý.

Đáng yêu.

Yết hầu Yến Chỉ Hành khẽ động, vẫn không nhịn được đưa tay bóp nhẹ mặt Thẩm Niệm.

Thật mềm.

Hắn liền khẽ cười, khen ngợi: “Niệm Niệm rất giỏi.”

Lại không nói, trước đó không lâu, chính mình cũng đã đi tìm những người kia gây phiền toái.

Nếu không quản giáo tốt con mình, vậy không cần lo dạy dỗ.

Hắn lạnh nhạt nghĩ, nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa, nhìn chăm chú Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm hồn nhiên không biết người này ở sau lưng đã làm gì, nói: “Em và Giản Thanh cũng quen nhau từ đó.”

Khi đó Giản Thanh mới vào học, không hiểu sao cả ngày mơ màng hồ đồ, liền bị những bạn học không ưa cậu ta bắt nạt.

Cậu ra tay giúp đỡ, dạy Giản Thanh cách phản kháng, cách đánh trả, lại dạy cậu ta làm thế nào để không bị thương quá nặng khi bị đánh.

Lúc ban đầu Giản Thanh còn nói gì đó “Anh trai sẽ giúp tôi”, Thẩm Niệm liền nhíu mày, thấm thía nói cho cậu ta biết, trên đời này không có bất cứ ai đáng tin.

Vì thế dần dần, Giản Thanh không hề nhắc đến nữa, có khi thậm chí còn chủ động phản kích, điều này khiến Thẩm Niệm có lúc cảm thấy rất vui mừng.

…… Từ từ.

Thẩm Niệm đột nhiên ý thức được không đúng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Yến Chỉ Hành.

“Khi đó…… Giản Tu Trúc trở về là vì chuyện này?”

Yến Chỉ Hành lắc đầu, sửa lại: “Chính xác mà nói, là vì Giản Thanh bị người bắt cóc, nhà họ Giản lại không ai quản, Giản Tu Trúc mới về nước xử lý chuyện này, rồi chuyển trường cho Giản Thanh.”

Thẩm Niệm “a” một tiếng: “Vậy Giản Tu Trúc người cũng khá tốt……”

Qua mấy năm, Thẩm Niệm cảm thấy có chút áy náy vì những lời mắng mỏ trước đây của mình.

Cũng vì vậy, cậu hoàn toàn không chú ý tới, Yến Chỉ Hành im lặng thu tay, ôm cậu càng sát vào lòng, ánh mắt có chút không xác định.

…… Nếu Thẩm Niệm biết hiện tại nhà họ Giản đã xảy ra chuyện gì, vậy có lẽ sẽ không nói như vậy nữa.

Hai người ôm nhau, nằm trên chiếc giường thời niên thiếu của Yến Chỉ Hành, lẩm bẩm nói chuyện rất lâu rất lâu.

Không có đề tài cố định, nghĩ đến đâu nói đến đó, có đôi khi Thẩm Niệm sẽ nhớ tới hồi cấp ba cũng từng bị người ta ngấm ngầm chơi xấu, chỉ là giả vờ hồ đồ từ chối, liền bị Yến Chỉ Hành trừng phạt cắn nhẹ đầu ngón tay.

Có đôi khi Yến Chỉ Hành cũng sẽ nói về những hoang mang buồn rầu thời học sinh, đến sau này vừa tiếp quản công ty, mắt thấy tòa nhà sắp đổ, vội đến chân không chạm đất, đụng phải rất nhiều bức tường, nhưng cuối cùng vẫn cứu vãn được, một lần nữa trở lại vị trí đầu ngành.

Đó là mùa xuân, vừa mới họp báo xong, hắn đứng ở tầng cao nhất, nhìn xuống lầu cây xanh tươi tốt ẩm ướt, có một thoáng hoảng hốt.

Thẩm Niệm liền ôm lấy hắn, dùng mặt cọ cọ ngực hắn, giọng nhão nhão dính dính, khen hắn lợi hại.

Yến Chỉ Hành cũng chạm vào cậu, nói chẳng qua là may mắn thôi, sau đó cười chuyển đề tài.

Bóng đêm dần buông xuống, giọng nói cũng nhẹ hơn, mí mắt Thẩm Niệm từ từ khép lại, hàng mi khẽ run hai cái rồi nhắm nghiền.

Yến Chỉ Hành dừng lại, nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh điềm nhiên của Thẩm Niệm, lòng bàn tay khẽ vuốt ve, cực nhẹ chạm vào đôi môi non mềm kia.

Quả thật là may mắn.

Khi đó, những bậc cha chú hoang đường và tổ tiên bị coi thường đều đã khuất, những người anh em họ cùng thế hệ cũng không đáng sợ hãi, hắn một mình đứng trước cửa sổ sát đất, bỗng nhiên cảm thấy mất đi ý nghĩa.

Tất cả dường như đều trong tầm tay, nhưng đồng thời cũng tất cả đều không còn giá trị.

Cho đến khi có một đóa hoa hồng nhỏ, run rẩy dừng lại trước mặt hắn.

……

Mười giờ tối, tài xế rốt cuộc chờ được ông chủ ra ngoài.

Y lắc đầu, vội vàng đi tới mở cửa sau, trong lòng còn đang nghi hoặc sao chỉ có một mình Yến Chỉ Hành, ánh mắt vô tình liếc qua, liền thấy đứa nhỏ nhỏ đang nằm trong lòng ông chủ.

Dường như ngủ say, rất an tâm rất thoải mái cuộn tròn trong lòng người đàn ông, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt hơi ửng hồng, trông mềm mại và vô hại.

Lại nghĩ đến đêm đầu tiên gặp đứa nhỏ này, tuyết rơi dày đặc, lại chật vật như vậy……

Tài xế không khỏi cảm khái, ông chủ vẫn rất biết dỗ trẻ con.

Chỉ là, ân, tuy rằng mối quan hệ của hai người họ dường như thế nào cũng không liên quan đến trẻ con và phụ huynh.

Tài xế nghĩ vậy, chậm rãi đạp chân ga.

Xe hơi khuất dạng trong đêm khuya, nhà cũ cũng hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.

Trước cửa sổ sát đất thư phòng lầu hai, ông cụ đang đứng ở đó, nhìn chăm chú chiếc xe hơi càng lúc càng xa.

Bên cạnh ông là người quản gia mặc tây trang, tóc hoa râm, họ Vương, cũng đã đi theo ông cụ rất nhiều năm.

Thậm chí có thể nói, cha của Yến Chỉ Hành năm đó cũng là do quản gia Vương nhìn lớn lên.

“Hai người bọn họ…… ở trong phòng cả buổi trưa?”

quản gia Vương lên tiếng, nói tiếp: “Trên đường thiếu gia ra ngoài lấy cơm một lần.”

ông cụ nhíu mày, không nhịn được khẽ trách mắng: “Hồ nháo!”

Nhưng vẻ mặt ông rõ ràng mang theo ý cười, không hề có ý trách cứ.

Lại nhìn một lát, bóng dáng xe hơi hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, ông cụ mới vẫy tay xuống, dường như có chút mệt mỏi: “Được rồi, ông xuống đi.”

quản gia Vương đáp lời, xoay người đi ra ngoài, đồng thời trong lòng nghĩ, có lẽ nên dọn dẹp phòng ngủ bên cạnh phòng Yến Chỉ Hành  ra, để dành cho lần sau Thẩm Niệm đến ở.

Ông đi theo ông cụ rất nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đối phương, có thể nhìn ra sau vẻ tức giận giả vờ kia là sự vui mừng.

Dù sao tính tình Yến Chỉ Hành  luôn lạnh lùng, lại phòng bị rất cao, ngay cả ông cụ cũng rất ít khi nghe được lời thật lòng của hắn.

Lại trực tiếp đưa Thẩm thiếu gia vào phòng riêng thời niên thiếu…… Thái độ này quả thực không cần nói cũng biết.

quản gia Vương trong lòng âm thầm thở dài, cũng hơi vui mừng vì Yến Chỉ Hành có thể tìm được người muốn nắm tay đi hết cuộc đời.

Chỉ là…… người trẻ tuổi vẫn còn hơi quá hồ nháo.

quản gia Vương lắc đầu, quyết định lát nữa sẽ phân phó xuống, bảo người dọn thêm một phòng cho Thẩm Niệm.

Lúc tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.

Thẩm Niệm cho rằng vẫn còn tối, dụi mắt sờ lấy điện thoại, mở lên nhìn.

Ánh sáng yếu ớt dừng trên mặt, đâm vào mắt khiến cậu không nhịn được nheo lại, một lát sau Thẩm Niệm mới thấy rõ con số trên màn hình.

Sau đó, cả người cậu cứng đờ.

12:31.

Trong hoảng hốt cậu cho rằng mình nhìn nhầm, ấn nút khóa điện thoại, vài giây sau mới “bá” một tiếng mở lại.

…… Rất tốt, 12:33.

Cậu cảm thấy đầu bắt đầu ong ong đau.

Lần đầu tiên đến nhà ông nội Yến Chỉ Hành, liền ngủ một giấc đến giữa trưa, chuyện này có ổn không?

Thẩm Niệm cả người tê rần, vùi mặt vào chăn giả chết.

Giả vờ một lát, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Hơi thở ở chóp mũi rất quen thuộc, không giống như ở nhà cũ……

Suy đoán này khiến cậu lập tức mở mắt, muốn ngồi dậy, eo lại bị giam cầm chặt chẽ.

Thẩm Niệm cúi đầu, liền đối diện với Yến Chỉ Hành.

Đối phương dường như vừa bị cậu đánh thức, khóe mắt đuôi mày còn mang theo vẻ uể oải, cánh tay dài vươn ra liền ôm cậu trở lại.

“Ngoan,” giọng Yến Chỉ Hành rất thấp, “Nằm với anh một lát nữa.”

Cơ bắp rắn chắc mà đẹp đẽ của người đàn ông ở ngay trước mắt, Thẩm Niệm nhìn hai giây, vành tai liền  ửng hồng.

Cũng may Yến Chỉ Hành không chú ý.

Hắn thu hồi ánh mắt, nằm ngay ngắn, giả bộ ngoan ngoãn vô cùng, nhỏ giọng hỏi: “Về nhà rồi sao?”

Yến Chỉ Hành ừ một tiếng.

Thẩm Niệm không nhịn được, lại hỏi một câu: “Tối qua hay sáng nay về?”

“Tối qua.”

Hai người dán sát nhau quá, khi phát ra tiếng, lồng ngực hơi rung động, khiến Thẩm Niệm có chút không tự nhiên.

Cậu lắc đầu, cưỡng ép mình hoàn hồn.

Nghe giọng điệu, Yến Chỉ Hành dường như vẫn còn rất buồn ngủ?

Theo lý mà nói, lúc này nên nhanh chóng im miệng để người ta nghỉ ngơi, nhưng mà……

Thẩm Niệm thật sự muốn biết chuyện này.

Nếu không hỏi, cậu sẽ ngủ không yên.

Hơn nữa…… Yến Chỉ Hành, hẳn là, đại khái, có lẽ là không có chứng khó chịu khi mới ngủ dậy chứ?

Thẩm Niệm vẫn chưa từng thấy, cũng vì vậy càng khẩn trương, cậu ghé lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt Yến Chỉ Hành.

Lúc ban đầu chỉ là xuất phát từ cẩn thận, nhưng nhìn mãi, Thẩm Niệm lại có chút thất thần.

Gò má cao thẳng, mí mắt trên mỏng và sắc sảo, rất dễ cho người ta cảm giác lạnh lùng vô tình.

Nhưng Thẩm Niệm nhớ lại một chút, cư nhiên chỉ có thể nhớ đến ánh mắt ôn hòa và cái nhìn dung túng.

…… Yến Chỉ Hành, đối với cậu thật sự rất tốt.

Hơn nữa…… Tối hôm qua nhắc đến chuyện liên quan đến cha Lý, hắn đã giấu giếm điều gì đó.

Hơn nữa, Yến Chỉ Hành cũng hẳn là đã nhận ra.

Thẩm Niệm hoảng hốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hành, cho đến khi đối phương đột nhiên mở mắt, đồng tử hơi tối.

Nhìn trộm còn bị bắt tại trận, Thẩm Niệm hoảng sợ, bản năng muốn đưa tay lên, định ngăn cản ánh mắt kia, nhưng động tác của Yến Chỉ Hành nhanh hơn, một phen nắm lấy cổ tay cậu.

Thẩm Niệm xoay cổ tay xuống, có chút chột dạ, liền giành trước hỏi: “Anh làm thế nào đưa em về đây?”

Yến Chỉ Hành vẫn còn chút uể oải, nghe vậy qua một hai giây, mới phản ứng lại Thẩm Niệm đang hỏi gì, trả lời: “Ôm về.”

…… Câu trả lời nằm trong dự đoán.

Thẩm Niệm quả thực không dám tưởng tượng ông cụ sẽ nghĩ thế nào về mình.

Cậu nhắm mắt, coi như mình đã chết.

Nhưng Yến Chỉ Hành không nghĩ vậy, hắn đưa tay bóp nhẹ mặt Thẩm Niệm, rồi xoa đầu cậu, sau đó ôm người vào lòng, tiếp tục ngủ.

Thẩm Niệm lại không muốn, nháo nhào muốn đẩy Yến Chỉ Hành ra, bị từ chối, còn rất ủy khuất nhìn hắn, lên án hỏi: “Vì sao không gọi em dậy?”

Cậu rõ ràng có thể tự mình lên xe, sau đó về nhà!

Nói đến đây, Yến Chỉ Hành cũng không buồn ngủ nữa.

Hắn hé mí mắt, chậm rãi nhìn sang, cười như không cười nói: “Là ai cứ vùi mặt vào lòng anh, làm nũng nói không dậy nổi?”

Thẩm Niệm chớp mắt.

Yến Chỉ Hành tiếp tục: “Là ai ôm anh không buông tay, còn nhất định phải anh chịu trách nhiệm?”

Thẩm Niệm há miệng.

Yến Chỉ Hành: “Là ai cứ chui vào lòng anh, khóc thút thít nói eo đau muốn anh ôm?”

Thẩm Niệm chịu không nổi, “bộp” một tiếng đưa tay che miệng Yến Chỉ Hành, lại hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại chút tâm tình.

“Được, được rồi,” cậu lẩm bẩm, “Chúng ta vẫn nên ngủ đi.”

Yến Chỉ Hành rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt chạm đến vành tai ửng hồng kia, trong lòng bỗng nhiên nảy ra chút ý xấu.

Cảm giác ướt át mà kỳ lạ thoáng qua lòng bàn tay trong chớp mắt, nhanh đến mức người ta thậm chí chưa kịp phản ứng, Thẩm Niệm đột nhiên trừng lớn mắt, như bị bàn ủi nóng, “bá” một tiếng rụt tay về.

“Anh, anh……!”

Cảm giác kỳ quái kia vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, Thẩm Niệm dùng sức xoa hai cái, vẫn không thể xua đi.

Quá biến thái!

Thẩm Niệm dùng ánh mắt lên án đối phương, mà Yến Chỉ Hành liền rũ mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Thẩm Niệm lập tức nhớ tới những chuyện biến thái hơn mà đối phương đã làm, cả người khựng lại một chút, lặng lẽ rút quân.

Tính đi, cậu hào phóng, không so đo với Yến Chỉ Hành.

Thẩm Niệm tự an ủi mình như vậy, đồng thời chủ động lăn vào lòng đối phương, nhắm mắt lại, giọng buồn bực nói: “Ngủ.”

Yến Chỉ Hành rũ mắt nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ kia, còn có cái xoáy tóc nhỏ xíu trên đỉnh.

Không nhịn được, đưa tay trực tiếp xoa loạn tóc Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm không rên một tiếng, trong lòng hắn giả bộ làm búp bê bất động.

Yến Chỉ Hành liền cười một tiếng, lòng bàn tay giữ chặt eo sau của Thẩm Niệm, nhắm mắt buồn ngủ.

Chỉ là, vừa mới nhắm mắt, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận thì thầm.

Thoáng chốc, Thẩm Niệm liền thở nhẹ đi, dùng sức siết chặt bụng.

Chỉ là nỗ lực này cuối cùng vẫn vô ích, ba giây sau, bụng lại kháng nghị một tiếng.

Yến Chỉ Hành mở mắt, vừa muốn nói chuyện, bị Thẩm Niệm trực tiếp che miệng.

Thậm chí còn hung dữ hỏi hắn: “Tối qua anh làm gì hả! Khai thật cho em!”

Nếu không phải Yến Chỉ Hành tối qua không ngủ được, sao hôm nay cậu lại chật vật như vậy!

Thẩm Niệm cảm thấy rất có lý.

Yến Chỉ Hành trầm ngâm một lát, đáy mắt liền nổi lên chút ý cười.

Thẩm Niệm trực giác không tốt, nhưng chưa kịp ngăn cản, đã nghe đối phương nói: “Đương nhiên.”

Hắn không thể nói là vì hôm qua nghe được chuyện Thẩm Niệm thời trung học gặp phải những kẻ bắt nạt, nhất thời tức giận, ngay cả đêm còn đi tìm mấy nhà kia gây phiền toái.

Yến Chỉ Hành thong thả ung dung: “Tối qua anh ôm một người về nhà, sau đó người kia liền như bạch tuộc bò lên người anh, muốn anh dỗ dành, muốn anh kể chuyện, còn muốn anh hôn, nháo đến quá nửa đêm……”

Thẩm Niệm không chịu nổi nữa, lại một lần nữa che miệng đáng ghét kia, nghiến răng nói: “Em mới không!”

Nói nghe đanh thép như vậy, nhưng vành tai nóng rực đã sớm bán đứng cậu.

Yến Chỉ Hành liền nhìn chằm chằm chỗ đó, khẽ cười một tiếng, vui vẻ gọi cậu: “Kẹo bông gòn nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro